Nhìn Lén

Chương 1-1-1



Edit: Binhyen97

Cốc cốc cốc!

Rầm! Rầm! Rầm!

Leng keng leng keng!

“khò…..!Hừ!”

Người trên giường khó chịu đem chăn bông kéo qua đầu, che kín mái tóc lộn xộn, kiên quyết đối kháng với cái cửa đang truyền đến tiếng ồn kia.

“Xuyến Xuyến!”

“Mở cửa đi! Mở cửa nhanh lên! Xảy ra việc lớn không tốt rồi!”

Các người nói như thế cũng vô dụng thôi, phải hét cháy rồi. Ai cũng biết thanh niên hiện nay rất lãnh cảm, chỉ khi ta hô cháy bọn họ mới có thể chạy tới.”

“Cháy! Cháy.....”

Ở trên giường, cả thân thể nhỏ nhắn vẫn tiếp tục co rúc thành một đoàn, theo đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi từ dưới chăn bông vang ra.

Rầm rầm rầm!

Leng keng leng keng!

“A...... Làm gì thế! Không biết là người ta đang ngủ hay sao?”

Người kiên trì gõ cửa bên ngoài đã thắng. Thân hình nhỏ nhắn tức giận đẩy chăn ra, rít gào một tiếng, mặc kệ mái tóc đen rối bù lao ra cửa phòng, giận dữ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo làm người ta nghĩ đến cô là người khổng lồ cao ba mét chứ không phải cô gái bé nhỏ.

Két! Cửa sắt bị chủ nhân tức giận mở ra.

“Xuyến Xuyến.”

Cả đám người còn phẫn nộ hơn đang đứng ngoài của làm cô bị dọa.

“Làm, làm, làm gì? Đây là xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Cô nói một mạch.

“Xuyến Xuyến, Xuyến Xuyến!”

“Cháu hãy nghe tôi nói!”

“Không, không, không, hãy nghe tôi nói, Xuyến Xuyến, tôi nói nhanh thôi…..” Mấy người già có tầm tuổi từ sáu mươi đến tám mươi tuổi nói liên hồi.

Hai chữ “Xuyến Xuyến” làm cho cô có cảm giác mặt mình căng cứng hơn cả khi hóa trang.

Phương Xuyến Hi vẫn rất chán ghét tên của mình, cũng giống như cô chán ghét ngũ quan của mình. Bởi vì cô cảm thấy những thứ này ở trên người cô đều vô cùng không thích hợp với tính cách của cô. Nhưng mà trên thế giới có vài thứ bạn không có cách nào lựa chọn được.

Bạn không thể chọn cho mình diện mạo, hoặc là thay đổi tên cha mẹ đã đặt cho…, khách quan mà nói, nói vậy cũng không hoàn toàn chính xác, chờ đến khi trưởng thành, chính mình kiến được nhiều tiền, lúc đó có thể đi phẫu thuật thẩm mĩ, hoặc ngày nào đó chạy đến Sở Sự Vụ đổi tên, …Ây da! Tóm Lại chính là ý tứ này!

“Rốt cuộc mọi người muốn thế nào?” Cô gầm gừ, bực bội vì bị gọi rời giường lại chiếm thế thượng phong.

Cuối cùng, ngoài cửa cũng yên lặng một chút, kết quả làm hại cô có cảm giác tội lỗi….

Cô hắng giọng, buộc chính mình “ôn hòa” lần nữa.

“Các vị hàng xóm, các ông, các bà, xin cho cháu hỏi các vị muốn làm gì ạ?” có điều vẻ mặt ôn hòa của cô có phần nghiến răng, nghiến lợi.

“Xuyến Xuyến, xảy ra chuyện lớn rồi.” Chủ cho thuê nhà của cô bà phương nói.

Phương Xuyến Hi hít sâu hai cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cô tự nhận là rất dịu dàng, nhưng thật ra rất khủng bố, kiên nhẫn nghe tiếp.

Ở Đài Bắc tìm chỗ ở rất khó, chỗ thích hợp càng khó tìm. Cô biết đi tới chỗ nào tìm được phòng trọ có giá tiền thuê tiện nghi, và hơn nữa còn có cả nơi để cô làm việc tốt này?

Cho nên cô muốn sống hòa thuận cùng láng giềng, nhớ lấy, sống hòa thuận với láng giềng!

Cô ngước mắt liếc chiếc đồng hồ treo trên tường, 10 giờ rưỡi sáng, chiếu theo lịch nghỉ ngơi của cô mà nói thì không khác nửa đêm là bao nhiêu.. Đêm qua cô làm việc đến tám giờ sáng nay mới lên giường đi ngủ, cô thực sự buồn.... ngủ quá đi …

“Xảy ra đại sự gì thế ạ” Cô mệt mỏi lau lau mặt

“Bên cạnh chúng ta xuất hiện một tên biến thái!”

“Rất kinh khủng, rất kinh khủng!”

“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền nha!”

“Ây da, mấy người phụ nữ này đừng có nói linh tinh, bậy bạ…”

Xuyến Hi lại bị một loạt tiếng ồn vang lên cùng một lúc làm cho hai mắt biến thành vòng tròn đồng tâm.

“Chờ chút, biến thái? Biến thái gì cơ ạ?”

Rốt cục, trong đám hỗn loạn, người lớn tuổi nhất cũng có quyền uy nhất lão tướng quân Trần tiếp nhận quyền chủ đạo.

Lão tướng quân Trần có thật sự là tướng quân hay không thì không ai biết, nhưng ông ấy nói ông ấy là tướng quân về hưu, cho nên mọi người cũng xưng hô như vậy với ông. Ông lão tuy lớn tuổi nhưng thân thể khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, quả thật có hương vị của quân nhân kiểu cũ.

“Hai ngày nay đều có người nấp ở chỗ cầu thang của chúng ta rình lén?” Sau khi nghe xong câu chuyện, Phương Xuyến Hi rốt cuộc bắt được trọng điểm.

“Đúng vậy, không nghĩ tới bây giờ tình hình an ninh lại kém đến mức này rồi.” Bà Phương tức giận nói.

“Có nhà ai bị mất đồ không ạ?” Cô hỏi.

“Không có, người kia chỉ giống như theo dõi, chỉ nấp ở chỗ cầu thang nhìn trộm chúng ta thôi.”

“Vậy mọi người đã báo cảnh sát hay chưa vậy?”

“Chờ cảnh sát đến người kia đã sớm chạy mất rồi. Cảnh sát nói không có bằng chứng phạm tội họ cũng không biết làm sao.”

Bà Lí tức giận nói: “Tôi thấy vẻ mặt kia của bọn họ giống như nghĩ rằng chúng ta lớn tuổi rồi suy nghĩ lung tung, căn bản họ không tin rằng có người theo dõi chúng ta!”

“………” Vậy chúng ta có thể trách cảnh sát hay sao?

Nếu như nói ăn trộm muốn trộm đồ vật thì không nói, nhưng mà trong nhà trọ này tuổi trung bình của mọi người là khoảng bảy mươi tuổi, khu nhà toàn người già, người nào có hăng hái lớn đi theo dõi như vậy chứ?

Nếu như không phải cô chuyển vào, kéo độ tuổi trung bình xuống thấp thì độ tuổi trung bình ở đây sẽ vào khoảng 75 tuổi trở lên chứ?

“Vâng, được rồi!” Cô cào mái tóc đã rất rối. “Mọi người thời gian này nhớ cẩn thận một chút. Ngủ ngon, không, chào buổi sáng.”

Đóng cửa, ngủ.

Rầm! Một cây gậy cắm vào khe cửa sắt.

“Tướng quân, ông còn điều muốn nói sao?” Lần này nụ cười của cô thật sự giống chó nhe nanh.

Tướng quân Trần lạnh lùng liếc cô một cái.

Đây chính là hạn chế khi chuyển vào nhà trọ toàn ông lão, bà lão. Bởi vì trong cả tòa nhà chỉ có mình cô là người trẻ tuổi, cho nên có bất kì chuyện gì xảy ra, các ông, các bà đương nhiên đều gọi cô.

Bình thường, Phương Xuyến Hi tuyệt đối không phải người biết giúp đỡ xã hội, không có năng lực xã giao, không quan tâm chuyện gà bay chó sủa, phiền toái của người khác, hơn nữa cô có thể chỉ lo thân mình mà tuyệt đối không có cảm giác tội ác, chỉ là….. trong đám người này còn có bà Phương, cô thật sự không thể không nể mặt bà ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.