Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 18: Loại logic này, bụng và dạ dày sẽ đều kháng nghị



Editor: Hy

"Bởi vì công việc, ngày nghỉ của tôi rất ít, tôi sợ sau này cơ hội mời anh ăn cơm sẽ không còn nhiều lắm," Nhan Khê nhập một ngụm nước ô mai ở trong li, "Huống chi tôi lo lắng bạn gái của anh sẽ hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta đấy."

"Hiểu lầm chúng ta?" Nguyên Dịch không hiểu nên ngẩng đầu lên nói, "Yên tâm đi, cô và tôi đi cùng nhau rất an toàn, không có ai hiểu lầm đâu."

"Vậy cũng được," Nhan Khê gật đầu, "Tôi thích đàn ông nhã nhặn thanh tú, khả năng bạn của tôi hiểu lầm cũng không lớn lắm, chủ yếu là lo bạn của anh hiểu lầm thôi, lại ảnh hưởng đến đời sống tình cảm sau này của anh."

"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi thích người ngực lớn chân dài mà?" Nguyên Dịch lườm Nhan Khê, ý vị sâu xa mà nói: "Cô ấy à..."

Ngực nhỏ thì sao? Tôi là tiết kiệm vải vóc cho quốc gia đấy, tiết kiệm nhiên liệu có hiểu hay không?

Nhan Khê ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi hiểu rồi, thì ra anh thích loại như Triệu Phi Phi," Thời gian trước có scandal của anh ta cùng với cô minh tinh kia, nhưng khoan hãy bàn chuyện đó, xác thực thì ngực của Triệu Phi Phi rất lớn, là nữ thần sexy của không ít trai tân đấy.

"Triệu Phi Phi là ai?" Nguyên Dịch khó hiểu nhìn Nhan Khê, sao tự dưng lại nhắn tới người khác?

"Chính là nữ thần sexy ngực lớn chân dài đấy," Nhan Khê nhướn mày, "Mấy tháng trước anh cùng cô ấy đi chọn nhà, còn lên top của trang giải trí nữa đấy."

"Làm sao tôi có thể cùng phụ nữ đi xem nhà được chứ," Nguyên Dịch lập tức phản bác, "Tôi không rảnh rỗi như vậy." Anh hơi hoài nghi mà nhìn Nhan Khê, "Cô mới vào đài truyền hình không lâu à?"

"Làm sao vậy?"

"Khó trách sẽ đi tin tưởng những bài báo giải trí vớ vẩn đấy."

"Đúng vậy, làm sao bằng Nguyên tiên sinh có kiến thức rộng rãi như ngài chứ." Trong lòng Nhan Khê khinh bỉ một phen.

Nhận ra hình như Nhan Khê có chút mất hứng, Nguyên dịch hơi bất đắc dĩ, người phụ nữ này thật kì quái, động một tí  là không vui, một đại nam nhân như anh, không thèm so đo cùng cô ta. Đợi cả buổi, bít tết bò cũng sắp ăn xong, cũng không thấy Nhan Khê mở miệng nói chuyện lần nào, Nguyên Dịch nói: "Lần sau tôi mời cô."

Nhan Khê ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao lại không biết xấu hổ mà để anh tốn kém được, lần sau nghỉ thì tôi sẽ cùng bạn bè ra ngoài chơi, cho nên không có cách nhận thịnh tình của anh rồi."

"Không sao, chờ lần sau cô nghỉ cũng giống nhau thôi." Nguyên Dịch cảm thấy mình rất rộng lượng, "Cô muốn ăn cái gì, có thể nói cho tôi biết."

Thấy thái độ của Nguyên Dịch rất nghiêm túc,  Nhan Khê cảm thấy đối phương đại khái là không hiểu loại lí do thoái thác gọi là "Từ chối nhã nhặn", cô bèn chừng mắt, "Nguyên tiên sinh, khi một người đàn ông kiên trì muốn mời một cô gái đi ăn, nếu như không phải có chỗ cần giúp đỡ, thì chính là có hứng thú với cô ấy."

Nguyên Dịch:...

"Đừng suy nghĩ lung tung, tôi thế nhưng mà..."

"Dạ dạ dạ, anh thích người đẹp ngực lớn chân dài." Nhan Khê từ ghế đứng lên, "Anh ngồi đây một lát, tôi đi thanh toán."

Nguyên Dịch nhìn cô bước ưu nhã nhịp nhàng về phía quầy thu ngân, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống đôi chân trắng nõn cân xứng của cô, thật ra thì chân người phụ nữ này... Cũng rất dài và đẹp mắt đấy.

Nhan Khê thanh toán xong quay đầu lại, Nguyên Dịch cực kì nhanh mà thu hồi ánh mắt lại, nhìn về chén đĩa trống không ở trước mặt.

Nhà hàng này không mở máy lạnh, có chút nóng.

Hai người đi ra khỏi nhà hàng, Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê đi giày cao gót, đi ở trên hoa văn lõm xuống của gạch mà ưu nhã như mây bay nước chảy, nhịn không được mà nói: "Gót giày cao như vậy, cô không sợ trẹo chân sao?"

"Nguyên tiên sinh nhất định chưa từng yêu đương với phụ nữ," Nhan Khê dừng bước lại, như cười như không mà nhìn Nguyên Dịch.

Nguyên Dịch không hiểu sao lại cảm thấy nụ cười này giống như đang giễu cợt mình, giọng điệu của anh cao lên: "Tôi chỉ là không có kiên nhẫn nói chuyện với phụ nữ mấy người mà thôi, lời này của cô là có ý gì?"

"Bởi vì đàn ông mà từng yêu đương, tuyệt đối sẽ không nói với phụ nữ loại lời này, bọn họ chỉ biết khen chân của cô ấy thật đẹp, hoặc là đường đi thật ưu nhã," Nhan Khê khẽ nâng cằm, "Đây cũng là nguyên nhân khiến anh bây giờ vẫn còn FA."

"Buồn cười," Nguyên Dịch hừ lạnh, "Nếu như tôi muốn tìm người yêu, cần phải phí tâm tư vậy sao?"

"Lời này cũng rất có đạo lý, chỉ cần anh có tiền có địa vị, đừng nói anh là một người, mà cho dù anh không phải là người, cũng sẽ có người nguyện ý đi theo anh," Nhan Khê làm vẻ bừng tỉnh, cười vô tội, con ngươi sáng lóe, ngập nước, "Ánh mắt của tôi quá hẹp, Nguyên tiên sinh đừng để ở trong lòng."

Nguyên Dịch biết rõ mình bị giễu cợt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Nhan Khê long lanh nước, anh không tài  nào nổi giận được, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói, "Cô hiểu quan hệ nam nữ như vậy, không phải vẫn còn là cẩu độc thân sao?"

Nhan Khê: "..."

Thật là muốn xắn tay áo đánh người mà.

"Cậu trai này," một người đàn ông trung niên đi tới, ông đứng ở trước mặt Nguyên Dịch, đem ngăn cách Nhan Khê và Nguyên Dịch, "Giữa người yêu với nhau có gì mâu thuẫn thì có thể từ từ giải thích, tuyệt đối không nên động thủ."

Nói xong, ông vì không khí hòa hoãn, còn giơ tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Dịch: "Mình là đàn ông, rộng lượng với bạn gái của mình một chút thì sẽ không có hại đâu."

Cái quái gì vậy? Nguyên Dịch nhìn người đàn ông tự dưng xuất hiện này, nhất thời chưa phản ứng kịp. Rất nhanh sau đó lại có hai bác gái vây đến, tận tình khuyên bảo khích lệ anh, nói gì mà đàn ông  phải biết thương xót người yêu, phải bảo vệ thật tốt bạn gái của mình, bạn gái của anh ôn nhu như vậy, có được cô ấy thì chính là vận may của anh.

Vân vân và mây mây, nhưng đợi một tí, bạn gái của anh? Ai chứ?

Qủa thực mặt của Nguyên Dịch đẹp theo kiểu phái bất chính, bình thường mọi người đều cảm thấy anh là một kẻ khó ở, nhưng cũng sẽ không phải là người hay sử dụng bạo lực. Nhưng mà khi anh đứng cùng một chỗ với Nhan Khê sẽ có loại cảm giác đang bắt nạt, cũng làm cho người khác cảm thấy anh đang bắt nạt cô ấy.

Người qua đường thấy sắc mặt của anh không tốt, cho rằng anh sẽ động thủ, nên đành lấy dũng khí đi lên hòa giải.

Bị một nồi nhọ từ trên trời giáng xuống, Nguyên Dịch nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đầu sỏ gây nên, kết quả đối phương chỉ mở to mắt nhìn anh như là người vô tội, mặt mũi thì có ý "Xảy ra chuyện gì vậy, tôi chẳng hiểu cái gì cả."

"Nhan Khê!" Hai chữ này Nguyên Dịch nặn ra từ trong hàm răng.

Nhan Khê thấy Nguyên Dịch thực sự nổi giận, mới bước lên cười tủm tỉm khuyên người đang qua đường, thỉnh thoảng còn trách cứ Nguyên Dịch hai câu, thấy Nguyên Dịch muốn cãi lại, cô lập tức chỉ chỉ miệng của mình, ra hiệu cho Nguyên Dịch không cần nói gì cả.

Nguyên Dịch đôi môi phấn nộn của cô, tức giận đang ngập tràn lại giống như bị ném sang bắc cực, vèo vèo biến mất hết.

"Thế này mới đúng," bác gái nhiệt tình thấy Nguyên Dịch ngoan ngoãn nghe trách móc, cười híp mắt nói với Nhan Khê, "Con gái, phụ nữ chúng ta cũng không thể lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng đàn ông được, đối với đàn ông động thủ đánh người thì không chấp nhận được."

Nhan Khê liên tục xác nhận, tiễn bác gái nhiệt tình và ông chú kia đi, sau đó cùng Nguyên Dịch bước nhanh ra bãi đỗ xe.

"Ha ha ha ha." Nhan Khê ngồi vào ghế sau, nhịn không được mà cười to ra tiếng.

"Cốc cốc cốc." Nguyên Dịch không cảm xúc mà nhìn người phụ nữ đang cười to không ngớt ở trong xe, gõ cửa xe của cô, nhưng mà đồi phương không để ý tới anh. Anh chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục gõ, đối phương không mở cửa nhưng anh vẫn có nhịp nhàng.

Cười đủ rồi rốt cuộc Nhan Khê cũng phát hiện ra Nguyên Dịch, cô hít sâu một hơi, nghiêm túc đứng đắn nhìn về phía Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, xin hỏi anh còn có việc gì?"

Người phụ nữ này cho rằng chỉ cần bày ra bộ dáng đứng đắn, thì anh sẽ không phát hiện vừa rồi cô ta cười sao?

"Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở cô lần sau nếu cười trộm thì không nên gục xuống tay lái, còi xe kêu." Nguyên Dịch mặt lạnh lùng, "Rất buồn cười?"

"Không buồn cười," Nhan Khê liên tục lắc đầu, thái độ hết sức đoan chính, làm cho người khác thoạt nhìn sẽ tin lời của cô, "Thật sự!"

Đối phương chính là Nguyên nhị thiếu gia, cô không đắc tội nổi đâu, tuy nhiên cô cảm thấy sau hôm nay, anh ta đã đem mình thành đắc tội rồi.

"Muốn cười thì cười đi," Nguyên Dịch nhìn hai má đối phương đỏ hồng, quay đầu đi không nhìn Nhan khê nữa, "Tôi sẽ không so đo với cô."

"Khụ," Nhan Khê bóp cuống họng, "Là có một chút... Chỉ có buồn cười một chút thôi," cô thấy mặt Nguyên Dịch túm lại, rõ ràng có chút không vui, "Cái này không thể trách anh được, có trách thì trách tướng mạo tôi nhỏ bé, làm cho người khác dễ hiểu lầm."

Nghe được lời này của Nhan Khê, Nguyên Dịch nhíu nhíu mày.

Lời này làm cho anh nhớ tới một chuyện ở 9 năm trước, đó là lần đầu tiên gánh chịu cảm giác sai lầm. Từ đó trở đi anh biết, phụ nữ là một loại sinh vật vô cùng phiền toái.

9 năm sau, lại lần nữa cảm nhận được loại cảm giác oan uổng này, Nguyên Dịch cảm thấy mình không muốn nhớ lại chút nào.

"Được rồi, cô về sớm đi," Nguyên Dịch thấy Nhan Khê còn đang nhìn mình, xụ mặt nói, "Chúng ta đã có hẹn ăn cơm, đến lúc đó tôi sẽ bảo với cô."

Nhìn đối phương sải bước rời đi, Nhan Khê á khẩu không trả lời được.

Từ khi nào thì bọn họ hẹn ăn cơm vậy?

Nguyên Dịch về đến nhà, Nguyên Bác đã ngồi ở ghế sô pha chờ anh.

"Trở về rồi à?" Nguyên Bác nhìn anh một cái, "Lúc ăn trưa, chú Tăng hỏi cậu đấy."

"Ông ấy hỏi em cái gì," Nguyên Dịch cởi âu phục đưa cho bác Lý, quay người ngồi xuống cạnh Nguyên Bác, "Chẳng lẽ thật sự muốn đem con gái gả cho em?"

"Cậu đừng tưởng bở, vậy thì cũng phải đợi người nhà đồng ý," Nguyên Bác nhìn thái độ lạnh nhạt của anh thì cười, "Vậy cậu nói cho anh một chút, cậu thích dạng phụ nữ như nào?"

Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên Nhan Khê đang trốn ở sau lưng bác gái nhiệt tình và ông chú kia với bộ mặt vô tội, phía sau lưng Nguyên Dịch lạnh toát, người phụ nữ này đúng là yêu tinh hại người, làm cho mình vừa nghe đến hai chữ phụ nữ thì liền nghĩ đến cô ta.

Nếu như tất cả phụ nữ đều như cô ta, vậy thì đàn ông trong thiên hạ thật là khổ sở, anh thà làm cả đời lưu manh còn hơn.

Trở lại phòng sách, lạt lại quyển "Tiểu quái thú" lần trước chưa đọc xong, Nguyên Dịch chợt phát hiện tác gải tên là Tiểu Khê Lưu.

Khê...

Nhan Khê...

Phiền muộn trong lòng cho nên đem truyện bỏ vào khung, nhất định là anh bị người phụ nữ tên là Nhan Khê kia làm cho choáng váng rồi, nhìn Tiểu Khê cũng có thể nghĩ đến cô.

Xuống lầu mở TV, một vị ca sĩ già đang biểu diễn.

"Một đầu Đại Hà gợn sóng rộng, gió thổi hoa lúa..."

Wechat của Nhan Khê hình như tên là "Đại Hà, tôi là Tiểu Khê"?

"Bụp!" Anh đem điều khiển ném xuống bàn uống nước, tại sao anh phải đáp ứng mời người phụ nữ kia ăn cơm, vì cái gì mà còn muốn cuối tuần mời cô ăn cơm?

Đầu óc của mình có phải bị bệnh không?

"Cậu đang làm gì vậy?" Nguên Bác ngẩng đầu nhìn TV, đây là ca khúc đã được truyền xướng nhiều năm, rốt cuộc là chọc đến cậu ta ở chỗ nào?

"Lúc trưa ăn nhiều," Nguyên Dịch lại lên lầu.

Nguyên Bác nhìn cầu thang trống rỗng, cho nên đem đầu óc để chống đỡ bụng hả?

Cái loại logic này, bụng với dạ dày đều kháng nghị.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyên Tiểu Nhị: Có độc!

Đại Hà:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.