Bởi vì nửa đêm bị Nguyên Dịch đánh thức, sáng hôm sau Nhan Khê vừa ngáp liên hồi vừa chạy đến đài.
"Chị Nhan, hôm qua không phải chị được nghỉ phép à, sao mệt mỏi vậy, chẳng lẽ lại có tin tức đột xuất?" Tiểu Dương giúp mang một chén cafe đến bàn Nhan Khê, "Tin tức buổi trưa" phát sóng vào trưa thứ hai đến thứ bảy, chủ nhật thì tiếp sóng đài vệ tinh, "những câu chuyện bên mình" thì chiếu buổi tối từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật thì chiếu lại, cho nên sau khi dẫn xong "Tin tức buổi trưa", mỗi tuần cô có thể nghỉ một ngày, nhưng điều kiện đầu tiên là không có tình huống đột xuất cần cô phải tăng ca.
"Hôm qua chị cùng anh Triệu đi quay tư liệu sống, lỡ ngày nghỉ rồi," Nhan Khê gục lên bàn, hai mắt vô thần, "Buổi sáng hôm nay thiếu chút nữa là không rời giường được."
Tiểu Dương thương cảm nhìn cô, ở trong đài lúc rảnh rỗi thì rảnh rỗi thật, nhưng lúc bề bộn thì đàn ông biến thành trâu ngựa, phụ nữ thì thành đàn ông. Loại hậu kì như cô cũng may, nghe nói các phóng viên giữa mùa đông mà đang nằm trên giường, nửa đêm nghe được tin tức cũng phải bật dậy lấy tin.
"Chị cũng coi như là tốt," Nhan Khê uống một hớp cafe lấy lại tinh thần, "Chị có một bạn học trước kia là phóng viên, vì muốn có tư liệu, phải ngồi ba ngày liên ở trên lầu lúc trời đang rất nóng."
Khi đó cô vẫn còn đang học nghiên cứu sinh, nghe các bạn học ở trong wechat tố khổ, vừa buồn cười vừa có chút đồng cảm. Về sau đại khái hắn không chịu được khổ, hiện tại đang mở một quán lẩu, thời gian trôi qua rất thoải mái.
Trời nóng mà ba ngày không tắm rửa, còn đầy muỗi ở trong phòng, Tiểu Dương nghĩ một chút thôi mà đã cảm thấy không chịu được, cô đối với cái nghề phóng viên giải trí này, bắt đầu nghiêm túc kính nể. Hoàn toàn quên trước đó không lâu, còn mắng phóng viên giải trí chụp được những chuyện riêng tư của idol nhà cô ấy.
"Tiểu Nhan," Trần Bội đẩy cửa đi vào, thấy Tiểu Dương ở trong phòng Nhan Khê, "Hai người chuẩn bị một chút, đài muốn mở một cuộc họp khẩn cấp."
Sau khi Trần Bội rời đi, Tiểu Dương nhỏ giọng nói, "Đạo diễn Trần sắc mặt khó coi như vậy, có phải xảy ra chuyện rồi không?"
Nhan Khê lắc đầu, mặc dù sắc mặt Trần Bội nghiêm túc, nhưng không thấy có tức giận, có thể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có nhiều quan hệ tới bọn họ.
Đến phòng họp, Nhan Khê thấy những đồng nghiệp khác đang lười biếng ngồi, Kim đài trưởng và mấy vị lãnh đạo còn chưa tới. Cô cùng Tiểu Dương và Trần Bội lần lượt ngồi xuống, Trần Bội đường đường chính chính bày ra bản ghi chép cuộc họp, nhưng Nhan Khê nhớ rõ, lần họp trước, Trần Bội cũng bày bản ghi chép như này, cầm bút nhưng không viết chữ nào.
"Chị Trần," Nhan Khê tới gần Trần Bội, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ở trong đài có người dẫn chương trình lén lút kí hợp đồng với diễn viên, còn xích mích với đài tổng." Trần bội nhỏ giọng nói, "Lần họp này, mười phần thì có chín phần là nói về chuyện này."
"Ôi," Nhan Khê lập tức tỉnh táo, trong đài một chị gái một anh trai cũng là được coi là bảo bối, có thể làm đài tức giận đến không còn chút mặt mũi, xem ra là muốn vạch mặt với trong đài rồi.
"Lý Giai Ngữ," Trần Bội đối với chuyện ở những tầng cao có nghe đồn qua, "Từ sau bữa tiệc chúc tết, liền có lời đồn nói Lý Giai Ngữ và Thẩm Tinh Nhan không hợp, còn nói hai người họ vì tranh giành vị trí số một đến đầu rơi máu chảy."
Mặc kề đồn là giả hay thật, chuyện này xảy ra, Lý Giai Ngữ nhất định sẽ bị đổi nơi công tác, Thẩm Tinh Nhan ở trong đài hoàn toàn xứng đáng với vị trí số một, những người khác ở trong đài căn bản không tranh giành được với chị ta. Luận về thủ đoạn tâm cơ, xuôi gió xuôi nước thì Lý Giai Ngữ không sánh bằng Thẩm Tinh Nhan.
"Vị trí càng cao,cạnh tranh càng kịch liệt," Trần Bội thấy Nhan Khê có hứng thú với buôn chuyện, một chút xúc động cũng không có, cảm giác giờ phút này trong tay hai người còn thiếu một nắm hạt dưa, đây mới là tư thế chính xác của buôn chuyện, "Nhưng phong cảnh cũng càng tốt."
Nhan Khê gật đầu cảm khái, "Đó cũng không phải là, tiền kiếm được nhiều hơn so với chúng ta."
"Thân là con nhà giàu, sao trong đầu óc của em chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền vậy," Trần Bội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Có chút lý tưởng có được không?"
"Kiếm tiền mới là lý tưởng cao thượng, có chỗ nào không đúng sao?" Nhan Khê tiện tay vẽ một đồng vàng ở trên bản ghi chép, "Cho dù em là con nhà giàu, cũng không thể ngại có nhiều tiền được."
"Thật muốn có tiền, thì còn nhiều con đường kiếm tiền nữa," Trần Bội như cười như không mà nhìn Nhan Khê, "Sao em không đi làm?"
"Những câu chuyện bên mình" ở địa phương đã dần có tiếng, Nhan Khê nếu thật là thấy tiền là sáng mắt, chỉ cần đầu tư một chút cho chương trình, vậy là không thiếu đường kiếm tiền.
"Không phải còn có câu nói là quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (quân tử coi trọng của cải, nhưng lấy của cải phải có đạo lý) sao," Nhan Khê vẽ vớ vẩn, cuối cùng một đồng vàng biến thành một đống vàng, "Có thể thấy được em là người có tiết tháo, có lý tưởng của con nhà giàu."
Trần Bội bị khí thế không biết xấu hổ của Nhan Khê làm cảm động, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, thật may là nghĩ tới buổi họp hôm nay không khí nghiêm túc, chị mới cố nén cười được.
Cuối cùng Kim đài trưởng cùng mấy lãnh đạo đi vào, bắt đầu truyền cho mọi người văn bản tài liệu, quả nhiên là cấm người dẫn chương trình lén lút kí hợp đồng buôn bán các hạng mục công việc, từ của văn bản rất nghiêm túc, nhưng mọi người cũng rất bình tĩnh.
Chò dù trong đài cho phép họ lén lút tiếp nhận buôn bán hợp đồng, quảng cáo phát ngôn, cũng không có loại nhãn hiệu nào tìm họ cả, cái này có thể có liên quan gì tới họ chứ? Loại họp này, nếu như không phải đài tổng phái người tới, thì ngay cả lễ phép nghiêm túc họ cũng không làm được.
Họp kết thúc, người mà đài tổng an bài vừa đi, mọi người nên làm gì thì vẫn làm, quay đầu là sẽ quên luôn chuyện này.
Trong phòng hóa trang, thợ trang điểm một bên làm việc, một bên nói giỡn với Nhan Khê: "Tiểu Nhan, tối hôm qua có phải em hẹn hò cùng trai đẹp không, sao quầng mắt thâm vậy."
"Trai đẹp thì không có, hơn nửa đêm có anh bạn gọi điện cho em thì có một người," Nhan Khê hơi căng thẳng mở to mắt, "Nhìn rất rõ sao?"
"Yên tâm, có chị ở đây, cho dù mắt là mắt gấu trúc cũng có thể làm cho em hoàn hảo khi lên hình," giọng điệu thợ trang điểm vui vẻ, "Em cũng tính tốt, nếu như ai không có việc gì mà nửa đêm đánh thức chị, ngày hôm sau chị nhất định đánh chết hắn."
"Chị tưởng em không muốn đánh sao?" mặt Nhan Khê tràn đầy khổ đau, "Nhưng người ở nước ngoài, muốn đánh mà lại không tìm thấy người."
Chờ Nhan Khê chấm dứt trò chuyện, thợ trang điểm cười đến mờ ám, "Xem ra mai em có hẹn với trai đẹp."
"Không phải là hẹn với trai đẹp, là thiếu thu thập đưa tới cửa," Nhan Khê hung hăng nhét điện thoại vào túi xách, có chút kinh sợ mà nghĩ, trên thực tế, cho dù Nguyên Dịch thực sự đưa tới cửa, cô cũng không dám thu thập.
Cầm lấy bản thảo tin tức, có hơi tuyệt vọng nghĩ, đây là hiện thực tàn khốc cỡ nào.
Đi vào trường quay, Trương Hạo đã ngồi trước sân khấu, sư phụ quay phim vẫn còn làm công tác chuẩn bị. Nhan Khê chào hỏi với Trương Hạo rồi mới ngồi xuốn. Trong tin tức không có gì mới, một phần ba nói về tin tức quốc tế, một phần nữa nói về tin tức trong nước, còn phần cuối nói về Đế Đô, hai phần trước thì các kênh khác cũng đã nói qua, tin tức của Đế Đô phần lớn là về lãnh đạo thăm hỏi ai đó, không có mục mới nào, nếu như cô là người xem bình thường, sẽ không có hứng thú với loại tin tức này.
Nhưng "Tin tức buổi trưa" và "Câu chuyện bên mình" là hai chương trình có tính chất khác nhau, cô chỉ cần hợp tác tốt với người dẫn chung là được rồi, mặt khác cô không cần quan tâm. Nghĩ về cái này, không bằng nghĩ cách gì để tránh nói sai, sai một chữ cũng trừ tiền cả đấy.
"Tin tức buổi trưa" trực tiếp xong, Nhan Khê có thể bình tĩnh thu thập tài liệu tren bàn, thuận tiện nói đùa vài câu với Trương Hạo, sau đó chào các đồng nghiệp, rồi mang theo túi xách về nhà đi ngủ.
Nhưng mà cô vừa nằm lên giường, sắp chìm vào mộng đẹp, điện thoại lại vang lên, người gọi lại là Nguyên Dịch.
"Thiếu gia, đại thiếu gia, Nguyên đại thiếu gia," Nhan Khê cầm lấy điện thoại mà muốn khóc, "Ngài lại có chuyện gì muốn nói?" Buổi sáng không phải mới gọi điện sao?
"Tôi..." Nguyên Dịch ngồi ở phòng chờ ở sân bay, nhìn ngọn đèn ở phi trường, "Tôi vừa nhìn một vòng bạn bè, chúc mừng cô."
"Ừ?" đầu óc của Nhan Khê và cục bột nhão bây giờ không khác gì nhau, hàm hồ đáp vài tiếng, khàn khàn cuống họng nói, "Tôi ngủ được chưa?"
"Được," Nguyên Dịch cúp điện thoại, trong lòng trống rỗng một mảng, không biết đây là cảm giác gì.
Phụ nữ như Nhan Khê, cũng chìm vào tình yêu rồi hả?
Cúi đầu nhìn tên trong danh bạ, Nguyên Dịch sửng sốt thật lâu, đem đổi "Nhan cẩu độc thân" thành "Nhan Khê", đem khóa màn hình lại, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh không thích chuyện nam nữ, chán ghét hao tổn tâm tư đi lấy lòng một cô gái, cũng không có hứng thú với tình yêu.
Tình yêu sẽ làm cho đàn ông xem nhẹ thậm chí còn lạnh nhạt với người trong nhà mình, tình cảm như vậy thật sự đáng sợ, anh không rõ vì cái gì mà rất nhiều người đi tìm kiếm loại tình cảm này.
"Sếp, sắc mặt anh khó coi vậy, có phải thân thể không thoải mái không?" Trợ lý chú ý tới sắc mặt Nguyên Dịch tái nhợt, cho rằng bệnh dạ dày của anh lại tái phát, "Tôi có mang theo thuốc dạ dày, anh uống trước hai viên đi."
"Không sao," Nguyên Dịch mở mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi rất tốt."
Ngoại trừ trong lòng hơi khó chịu, trên người có chút lạnh, hết thảy đều bình thường cả.
Khoang hạng nhất điều kiện rất thoải mái dễ chịu, nhưng Nguyên Dịch không ngủ được, có mấy giờ mà tỉnh mấy lần liền, anh cũng không biết loại cảm giác bị đè nén mà không có chỗ phát tiết này là gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ... Chính mình không có hứng thú với yêu đương, nên cũng muốn Nhan Khê không có hứng thú với yêu đương sao?
Nguyên Dịch ý thức được loại tâm tình này của mình là không có đạo lý, cũng không tôn trọng người khác, anh cau chặt lông mày, chẳng lẽ tâm lý mình không bình thường?
Nhan Khê thong thả ngủ một hồi, lúc từ trên giường đứng lên, cảm thấy toàn bộ thế giới hoàn mỹ lại bắt đầu, cô kéo cửa ra, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cô ghé vào lan can hành lang, lớn tiếng nói xuống lầu dưới, "Bố, hôm nay bố về sớm vậy ạ?"
"Dậy rồi?" Tống Hải từ phòng bếp đi ra, cởi bỏ tạp dề ở hông, "Bố thấy con gần đây bận rộn công việc, liền nấu cho con ít canh, xuống nếm thử đi."
"Cảm ơn bố," Nhan Khê đi xuống lầu, uống vài ngụm canh mà bố nấu, một bên mở vòng bạn bè ra, chợt nhớ tới lúc chiều Nguyên Dịch gọi điện cho cô.
Anh ta muốn chúc mừng mình cái gì? Chúc mừng mình là dẫn chương trình "Tin tức buổi trưa", đây đã là chuyện mấy ngày trước, cũng không thể chờ đến bây giờ mới nói chứ?
Lại xem xét vòng bạn bè, sao lại có nhiều like vậy? Cô sợ hãi kêu một tiếng, nhìn đầy tin chúc mừng mình cùng với người đàn ông nào đó, đầu óc hơi mơ màng, đây là loại hiểu lầm gì mà cô không biết?
Đại hà, ta là tiểu khê: Đây là tình yêu [kèm ảnh]
Nhan Khê nhìn chằm chằm vòng bạn bè rất lâu, cái này lại lừa được nhiều người như vậy? Cô nhìn bình luận của bạn bè, bình tĩnh post một status mới.
Đại hà, ta là tiểu khể: Tôi hôm nay, vẫn là cẩu độc thân xinh đẹp khả ái khảm kim cương đá quý, bạn bè ở trên đầu cảm khái tình yêu của người khác, mà không biết người đàn ông của tôi có phải lạc đường hay là ngu ngốc, đến bây giờ còn chưa tới tìm tôi.
Máy bay của Nguyên Dịch hạ cánh, lúc qua hải quan, bởi vì bộ son môi này quá rõ ràng, anh còn phải nộp một khoản quan thuế, rồi mới đem thành công bộ son này đi.
"Sếp..." Trợ lý nhìn chằm chằm vào bộ son lớn, cảm thấy cái này không phải là son, mà là tiền mặt thơm phức tươi đẹp.
"Cậu giúp tôi đưa cái này," Nguyên Dịch dừng bước chân, đem son giao cho trợ lý, "Nói là tôi chọc tức cô ấy, đây là quà nhận lỗi."
"Cái này... Anh tự mình đưa không phải phù hợp hơn sao?" Trợ lý hơi khó xử, "Dù sao cũng là tự tay anh chọn, vì mua trọn bộ sản phẩm, anh chạy nhiều quầy vậy cơ mà."
Sếp à, thái độ của anh như vậy, vậy thì đối phương thực sự chỉ có thể là bạn bè khác giới bình thường rồi.
"Một người đàn ông như tôi đi không hợp, cô ấy có bạn trai, tôi sợ hiểu lầm," Nguyên Dịch không khỏi giải thích đưa son nhét vào tay trợ lý, "Bây giờ cậu đi đưa đi," Cơ thể anh không quá thoải mái, nhìn thấy son môi, sẽ càng không thoải mái.
Trực giác cho anh biết, tâm lý hiện tại của anh, không thích hợp gặp Nhan Khê.
"Sếp, tôi cũng là đàn ông," trợ lý cảm thấy vấn đề này, bản thân vẫn nên kiên trì, "Người khác nhìn thấy cũng hiểu lầm."
Nguyên Dịch nhìn mặt cậu ta, "Yên tâm, nếu như cậu đưa qua, người khác cũng chỉ hoài nghi cậu thôi, không hoài nghi cô ấy."
Trợ lý....
Bạn thân trao đổi không được sao, làm gì mà phải công kích thân thể người khác.
Nguyên Dịch về nhà, thấy bố mẹ đang ngồi ở sô pha nói chuyện thân mật gì đó, anh biểu cảm bình tĩnh đi đến trước mặt hai người, "Bố mẹ, con chuẩn bị chuyển ra ngoài một thời gian ngắn, phòng ở đã dọn xong rồi."
Từ Nhã nhíu mày: "Nghĩ sao lại chuyển ra ngoài ở?"
Nguyên Á Sâm vừa nhìn vợ, vừa nhìn đứa con thứ, "Anh vừa trở về, lên nghỉ trước đi, những chuyện khác nói sau."
"Tiểu nhị, trong nhà cũng không có người khác, người nhà ở chung, cũng có thể náo nhiệt thêm," Từ Nhã duỗi cánh tay được bảo dưỡng tốt ra, rót cho Nguyên Dịch một chén trà, "Con muốn chuyển ra ngoài ở, chẳng lẽ có bạn gái sao?"
Nguyên Dịch chưa từng nói với Từ Nhã, trước giờ ngủ hai tiếng anh không thể uống trà, nhận chén trà nhấp một ngụm, lại đặt lên bàn: "Chưa có, chỉ là không muốn quấy rầy thế giới của hai người, chuyên đi cũng tốt."
"Đứa nhỏ này, nói bậy gì vậy?" Từ Nhà nhìn thanh niên cao lớn trước mắt này, năm đó còn khóc muốn bà ôm, ôm một cái gối nhỏ nói muốn ngủ cùng một chỗ với hai người, giống như thời điểm bà không biết, đứa bé đã lớn như này.
Nguyên Á Sâm nhìn chén trà bị Nguyên Dịch đặt trên bàn, nước trà cơ hồ không mất tí nào, ông nhíu mày, "A Nhã, con có ý nghĩ của mình, kệ nó đi thôi."
"Có thể..."
"Bố mẹ, con đi tắm trước," Nguyên Dịch vuốt thái dương, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, "Mấy ngày nay lệch múi giờ, ngủ không ngon."
"Ừ, được," Từ Nhã khẽ gật đầu, nói không nên lời câu phản đối.
Tắm rửa xong nằm dí trên giường, Nguyên Dịch cầm lấy điện thoại, thuần thục mở vọng bạn bè ra.
Bỗng nhiên anh mạnh mẽ ngồi thẳng người dậy, bấm số của trợ lý.
"Trợ lý Mạnh, cậu đến chưa, nếu chưa thì về nhà ngủ đi, son môi tôi tự mình đưa là được, tôi không làm phiền cậu nữa."
Tay trái cầm điện thoại, tay phải mang son môi, đứng ở cửa lớn của Tống gia, trợ lý cùng đối mặt với cái mặt tròn của Tống Hải:...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trợ lý Mạnh: Tâm tình bây giờ, giống như một ngàn con chó. Ông chủ bây giờ, lương tâm đều bị thui chột hết rồi.