Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 36



"Nguyên Tiểu Nhị, có phải cậu thích mình không?" tường phủ đầy rêu, cây Ngô Dồng dựa vào tường. Nhan Khê đứng ở dưới tán cây, ánh nắng mang theo một màu vàng nhạt, cô phảng phất như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Nguyên Dịch không cảm giác độ ấm của nắng, cậu co quắp nhìn Nhan Khê: "Cậu suy nghĩ lung tung, mình như thế nào lại thích cậu?"

Nghe đến câu này, tươi cười trên Nhan Khê chậm rãi tản ra, cô kinh ngạc nhìn hắn, bi thương, lại phẫn nộ, cô trong mắt cậu lộ ra vài phần chật vật.

Tí tách.

Nước mắt xẹt qua hai má trắng nõn, tiên rơi xuống tâng lá khô trên mặt đất.

"Cậu, cậu đừng khóc a." Nguyên Dịch cảm giác ngực mình đau tựa kim đâm, vội vàng móc khăn tay, sờ soạng mãi trên người lại tìm không ra, dưới tình thế cấp bách cậu đành phải vươn tay lau đi nước mắt của cô. Nước mắt ấm áp thủy nhuận, Nguyên Dịch cảm giác chính mình có thể nghe thấy được mùi vị khổ sở của nước mắt.

"Vậy cậu có thích mình không?" Nhìn cô gái trước mặt mắt mở to ngập nước, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

Nguyên Dịch há to miệng, muốn nói "không thích", nhưng đầu ngón tay ướt át cùng ấm áp khiến hắn không thể nào đem ba chữ này thốt thành lời.

(“không thích” trong tiếng Trung gồm ba chữ 不喜欢- Bu xihuan nha mọi người.)

"Mình, mình, mình..."

"Mình chỉ..." Nguyên Dịch mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà ngây người đầy đủ mấy phút, mới từ giấc mộng có chút hoang đường này phục hồi tinh thần. hắn chậm rãi từ trên giường đứng dậy, tùy ý mặc quần áo, đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, Nguyên Dịch xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau, mở cửa ra ngoài.

Nguyên Á Sâm mắt nhìn con trai từ trên lầu đi xuống, ngữ khí thập phần bình tĩnh: "Trễ như vậy giữa trưa mới rời giường, con bình thường đều dùng loại thái độ lười nhác này quản lý công ty?"

"Ba, con ở Trường Phong chỉ là cái chức vụ nhàn tản, con có mặt hay không có gì khác biệt đâu?" Nguyên Dịch sắc mặt có chút tái nhợt, hắn đi đến ghế bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa ăn bữa sáng Lý di bưng lên.

"Chính con không phải đang đầu tư kinh doanh mấy công ty?" Nguyên Á Sâm tính không hỏi đến việc kinh doanh của con trai, nhưng thấy hắn hiện tại thái độ nhàn nhã thong dong, liền nhịn không được nói nhiều vài câu, "Nếu công ty kinh doanh không được, con liền về tổng công ty hảo hảo đợi đi."

"Tạm thời còn không cần," Nguyên Dịch cũng không ngẩng đầu lên đáp, "Kinh doanh của con hiện giờ hiệu quả rất tốt."

Nguyên Á Sâm cho rằng Nguyên Dịch sĩ diện thích làm khổ thân, liềm đánh chủ ý muốn cho hắn nhận vài bài học thất bại mới biết được lập nghiệp không dễ, "Dùng xong bữa sáng đến thư phòng, ta có chuyện muốn nói với con."

"Hảo." Nguyên Dịch múc một thìa cháo, cháo ngao nấu rất vữa miệng, hắn muốn ăn nhiều thêm một bát.

Nửa giờ sau, cha con hai người ngồi đối diện ở thư phòng, không khí có chút lãnh đạm.

"Mẹ con luyến tiếc con chuyển ra ngoài," Nguyên Á Sâm nhìn đứa con tải trước mắt, chân mày hơi nhíu lại, "Con nghĩ như thế nào?"

"Ba, con năm nay đã hai mươi bảy," Nguyên Dịch bình tĩnh trả lời, "đã sớm nên chuyển ra ngoài sống."

Nguyên Á Sâm phát hiện ra thế nhưng chính mình cũng nhìn không ra hỉ nộ của con trai, phảng phất hắn chỉ là đang trần thuật một sự việc, không có hàm nghĩa khác. Trong trí nhớ của Nguyên Á Sâm, cái tiểu tử này cùng hắn tranh luận,tìm cho hắn phiền toái bất tri bất giác đã lớn lên, ngược lại hắnlàm phụ thân, lại có chút giật mình nhớ lại chuyện trước kia.

"Ta không có ý can thiệp vao sinh hoạt của con," Nguyên Á Sâm trầm ngâm một lát, "Nhưng con thân là nhi tử, làm việc hẳn là nên suy xét cảm thụ của mẹ con."

Nguyên Dịch nhìn hắn không nói lời nào.

Nguyên Á Sâm mạc danh kì diệu có chút không nghĩ cùng con mình đối mắt: "Lão Nhị, mẹ con năm đó mang thai con ăn không ít khổ, lại bởi vì con khó sinh xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa không giữ được tính mạng, con đừng làm gì khiến ta thất vọng."

"Ba," Nguyên Dịch bỗng nhiên cười, "Này không phải ba mới là người kì quái sao? Nếu ba năm đó không để mẹ mang thai con, không để bà ấy sinh hạ con, bà ấy như thế nào sẽ bị loại giày vò như vậy?"

"Lão Nhị, con hiện tại càng nói càng kỳ cục," Nguyên Á Sâm giận tái mặt, "Ra ngoài!"

Nguyên Dịch trên mặt không thấy nửa điểm tức giận: "Ba, nóng nảy dễ nổi giận đối thân thể không tốt."

Chờ Nguyên Á Sâm lại quay đầu nhìn Nguyên Dịch khi, hắn đã đứng dậy hướng thư phòng đi ra, đầu cũng không quay lại.

"Thằng bất hiếu!" Nguyên Á Sâm nhịn nửa ngày, thấp giọng mắng một câu. Nghe được ngoài cửa truyền đến âm thanh giày cao gót, biết là vợ mình Từ Nhã đã trở lại, hắn hít sâu một hơi, cố gắng khiến sắc mặt minh hòa hoãn đi một chút, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

"Á Sâm, tôi xem Tiểu Dịch sắc mặt không tốt lắm, có phải hay không bị bệnh?" Từ Nhã gặp chồng từ thư phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi, "Có pahir hay không nên gọi bác sĩ gia đình đến nhìn qua con một chút."

Nguyên Á Sâm thân thủ đỡ lấy bà, "không có việc gì, không cần lo lắng, bà đi dạo lâu như vậy phố, có mệt hay không?"

Từ Nhã nhíu nhíu mày, vẫn là lấy di động hẹn gặp bác sĩ gia đình rồi mới cùng Nguyên Á Sâm trở về phòng.

Trong văn phòng đài truyền hình đế đô, Nhan Khê nhìn nhân viên giao hoa trong tay cầm đóa hoa loa kèn, ở trên giấy tùy ý kí một cái tên: "Hoa tôi không cần, tùy ý anh xử lí đi."

Nhân viên giao hoa sửng sốt, hắn rất ít gặp được loại tình huống này, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì, "Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không có qui định như vậy."

"Được vậy tôi không nên như vậy làm khó dễ anh," Nhan Khê đón lấy bó hoa, khen ngợi, "Hoa của cửa hàng các anh rất đẹp, tôi không có ý kiến gì với hoa của các anh cả."

nói xong về sau, cô liền đem hoa ném vào trong thùng rác, thuận tiện còndi di hai chân.

Vứt xong, Nhan Khê quay đầu tươi cười đầy mặt nhìn nhân viên giao hoa: "Cám ơn anh, vất vả."

Tặng hoa viên: "không, không vất vả."

Loại hoa này giá trị xa xỉ, là đặc biệt dược vận chuyển bằng máy bay, không nghĩ tới quay đầu liền bị người ném vào thùng rác. Trong nháy mắt, hắnbỗng nhiên có loại cảm xúc muốn phản bác mấy ý kiến trên mạng, ai nói nam nhân có tiền liền có thể theo đuổi tới nữ nhân, cô gái này đến tột cùng là có bao nhiêu kiêu ngạo?

Chờ tặng nhân viên giao hoa rời đi, nhân viên trong đài tập phần bát quái: "Lạt thủ tồi hoa, Tiểu Nhan, ngươi rất có phong phạm giang hồ nữ ma đầu a."

"không thấy trên phim truyền hình kia mấy giang hồ nữ ma đầu toàn thích nào là danh môn chính phái chưởng môn, nào là Võ Lâm minh chủ?" Nhan Khê khoanh hai tay trước ngực, ngữ khí có chút đạm, "Nữ ma đầu cùng Ma Giáo giáo chủ cùng một chỗ, tất nhiên là sẽ không hạnh phúc."

Đa số mọi người đều biết Nhan Khê không thích người đang theo đuổi cô, cũng không đem câu nói này của cô để ở trong lòng, hi hi ha ha sau liền đem chuyện này để ở một bên.

Nhan Khê trở lại văn phòng, nhìn đến đống công việc, trên di động có hiện một tin nhắn của Tống Triều.

Tống Triều: Có thích hoa hôm nay không?

cô nhìn chằm chằm tin nhắn hai phút, quyết định gọi choTống Triều.

Di động vang lên, Tống Triều chờ đủ nửa phút mới ấn nút trò chuyện, trước cười nói: "Nhan tiểu thư."

(Chảnh chó tưởng bở cái giề chớ )

"Tống tiên sinh," nghe được âm thanh khêu gợi của Tống Triều, Nhan Khê sở vi bất động, trong nghề cảu cô, nam nhân có giọng dễ nghe rất nhiều, thanh âm Tống Triều đối với cô không có nhiều ảnh hưởng, "Tôi cũng không thích hoa, Tống tiên sinh không bằng đem số tiền này tiết kiệm, quyên góp công trình từ thiện thì tốt hơn."

"Công trình từ thiện tôi sẽ quyên, tặng hoa Nhan tiểu thư, cũng mong muốn của tôi," Tống Triều lấy kính mắt trên mũi xuống, trong đôi mắt hẹp dài không có một chút cảm xúc, "Cách xa nhiều năm như vậy, Nhan tiểu thư vẫn là không muốn tiếp nhận theo đuổi của tôi?"

Nhan Khê cười nói: "Tống tiên sinh đang nói đùa sao?"

"không, tôi chưa bao giờ nói đùa," Tống Triều ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, "Tôi không chỉ muốn theo đuổi Nhan tiểu thư, còn muốn cùng bác trai có thể ở buôn bán hợp tác, cũng không biết Nhan tiểu thư có nguyện ý cho tôi này chút mặt mũi này hay không?"

Lấy sự nghiệp ba cô ra uy hiếp? Này Tống Triều cho rằng chính mình đang diễn phim bá đạo tổng tài, cho rằng lá gan của cô rất nhỏ?

"Tống tiên sinh, sinh ý làm ăn mời ngài cùng ba tôi thương lượng, tôi không làm chủ được," Nhan Khê khẽ cười một tiếng, "Về phần Tống tiên sinh có ý muốn theo đuổi tôi, thật sự xin lỗi, tôi không thể đáp ứng."

"Nga?" Tống Triều cũng không động tức giận, ngược lại khẽ cười ra tiếng, "Tục ngữ nói, lâu ngày thấy rõ chân tâm, tôi tin tưởng Nhan tiểu thư mộtngày nào đó sẽ bị tình cảm của tôi làm cảm động."

"Ngượng ngùng, toii với người cùng họ có quan niệm quá nặng," Nhan Khê sờ sờ chậu cây cảnh trên bàn trên bàn, "Thế gia hào môn không thích hợp, thỉnh Tống tiên sinh có chừng có mực."

"Nhan tiểu thư..."

Tống Triều nghe di động truyền đến âm thanh cúp máy, bỗng nhiên bật cười. Năm đó này nữ nhân này có thể khiến hắn giống như thằng ngốc đến vài giờ, quả nhiên vẫn là có mấy phần đặc biệt.

Quan niệm dòng dõi quá nặng?

Buông điện thoại xuống, hắn lại không tính toán cưới nàng vào cửa, dòng dõi cái này, tất nhiên không trọng yếu.

"Nhan lão sư," Nhân viên công tác ở ngoài văn phòng gõ cửa, "cô nên chuẩn bị hóa trang."

"Hảo, cám ơn, tôi lập tức lại đây." Nhan Khê đứng dậy đi vào phòng hóa trang, vừa mới vào cửa liền nghe hai thợm trang điểm đang nói chuyện về Lý Giai Ngữ, thấy nàng tiến vào, cũng không có dừng cuộc trò chuyện, ngược lại hỏi nàng hay không biết Tống Từ.

"Tống Từ thì tôi không biết, nhưng là thơ Đường Tống Từ tôi cso đọc qua." Nhan Khê ngồi tựa vào ghế, không có gia nhập đội ngũ bát quái này.

"Cái gì mà thơ Đường Tống Từ, Nhan lão sư, chúng ta nói là bạn tria sinh thời của Lý Giai Ngữ," thộ hóa trang cầm cọ ở trên mặt Nhan Khê quét tới quét lui, Nhan Khê có chút lo lắng cô nàng rất say mê với bát quái, lỡ đem mặt nàng vẽ thành cái mặt hề thì sao.

"Hôm nay có người đào ra chuyện cũ, nguyên lai Lý Giai Ngữ lúc còn sống vẫn hào môn Tống gia công tử kết giao, chỉ là không có công khai mà thôi. Hai ngày trước có phóng viên chụp được Tống Từ cùng một cô diễn viên đang nổi ở sân bay thân mật nắm tay, cho nên hiện tại mọi người đều hoài nghi, Lý Giai Ngữ là vì bị bạn trai phản bội, mới nhịn không được nhảy lầu tự sát." nói đến đây, liền nhịn không được lắc đầu thở dài, "Thế mới biết hào môn công tử chả đáng tin, chỉ tiếc Lý Giai Ngữ bộ dạng xinh đẹp lại có tài, lại trao nhầm một mảnh tình thâm."

Khó trách Lý Giai Ngữ so với Thẩm Tinh Nhan nhỏ hơn bảy tám tuổi, so tư lịch, so kinh nghiệm, so bản lĩnh đều kém Thẩm Tinh Nhan, nhưng là lại có thể cùng Thẩm Tinh Nhan cạnh tranh, thậm chí còn có thể cùng giới thời trang có quan hệ, nguyên lai là người ta có người nâng đỡ.

Người chết vì lợi, những lời này mọi người nghẹn ở trong lòng không có nói ra, nhưng không có nghĩa là trong lòng không rõ.

Nhan Khê cảm giác có chút vi diệu, Lý Giai Ngữ thật sự bị bạn trai hào môn cho đeo nón xanh, lấy tài năng và địa vị của cô ấy hiện tại, cũng không có khả năng bởi vì một người đàn ông mà tự sát.

Bất quá cô cùng Lý Giai Ngữ không có tiếp xúc qua, tất cả hết thảy đều chỉ là suy đoán.

Nhan Khê một bên nghe bát quái, một bên lấy ra di động tùy ý lướt weibo, bên trên quả nhiên tràn ngập các loại lời đồn, thậm chí còn có người lấy ra ảnh chụp vài người thừa kế của Tống gia.

Nhìn bát quái mới biết được, nguyên lai Tống Triều cũng không phải người thừa kế duy nhất của Tống gia. Trừ hắn ra, Tống gia còn có ba người thừa kế khác là Tống Từ, Tống Thi, Tống Phú. Nhan Khê thật có lý do hoài nghi, con cháu sau này của họ không biết có phải tên là Lịch Sử Vĩ Đại không, mà Tống Triều chắc hẳn là vãn bối được yêu thương nhất, không đặt cái gì mà thi từ ca phú, đều không có Tống Triều tới dễ khiến người khác chú ý. (??? Dich hộ trẫm nhé các nàng_)

Bốn người này đều là anh em họ, Tống Từ lão đại, Tống Thi lão Nhị, Tống Phú lão Tam, Tống Triều nhỏ nhất, nhưng không thể không thừa nhận, từ mấy bức ảnh tư liệu người thừa kế Tống gia, Tống Triều là người có tướng mạo tốt nhất, bằng cấp xuất sắc, thoạt nhìn qua thật giống quí công tử hoàn mĩ.

Cùng Tống Triều so sánh, khác ba người còn lại đời tư đều có chuyện xấu không hay ho gì.

Bây giờ trên weibo, đã có vô số cư dân trên mạng giọng điệu trêu chọc gọi Tống Triều là lão công, phảng phất như hắn là hào môn công tử trong sạch, là Kim Cương vương lão ngũ.

Ba người không ra gì, đối lập một người tác phong chính trực, giống như trong ngành giải trí dùng thủ pháp đối lập, bốn người cùng là thổ hào mang hào quang của người thừa kế, nhưng Tống Triều lại hơn ở khuôn mặt tuấn lãng, cư dân mạng tất nhiên la con mắt sáng như tuyết rồi.

Có thể thấy được tiền tài đi cùng với mĩ mạo mới chính là đệ nhất cường đại.

Giọng điệu thật giả lẫn lộn bát quái, Nhan Khê nhàm chán tắt máy, gửi cho Nguyên Dịch một biểu tượng.

"Làm sao?" đang ngồi trước bàn ăn, Nguyên Bác phát hiện Nguyên Dịch đang dùng di động.

"không có cái gì," Nguyên Dịch cầm điện thoại đứng lên nói: "Con sẽ dùng bữa sau, bây giờ còn chưa đói, mọi người từ từ ăn."

Nhan Khê: (lão đại)

Vừa thấy biểu tình này chân chó, Nguyên Dịch liền biết Nhan chân chó khẳng định có chuyện cầu hắn. hắn nghĩ nghĩ, đem Nhan Khê đổi thành nhan chân chó.

(Hí hí, hai bợn trẻ kute ghia gớm…)

hắn ở kho biểu tượng tìm tới tìm lui, cuối cùng gửi một cái biểu tình đế vương truy vấn.

Nguyên Tiểu Nhị: (Có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều)

Nhan chân chó: Cầu hỏi, muốn cự tuyệt hào môn quý công tử theo đuổi, liệu có kết cục đáng buồn nào hay không? 

Nguyên Dịch ngừng tay, ai lại không có mắt như vậy, theo đuổi cô?

hắn vừa định hỏi là ai, Nhan Khê lại nhắn tin lại.

Nhan chân chó: tôi đi ghi hình 《 điểm tin 12h 》lát nói chuyện sau.

đi đến ghế sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống, Nguyên Dịch mở TV, phát hiện quảng cáo từ mấy đài đế đô quảng cáo nhìn qua rất bình thường nhưng trong đó đều là thương phẩm xuất từ Tống gia.

Nguyên Dịch trong lòng nhất thời trống không, nhất thời lại cảm giác bị đè nén. hắn lăn qua lộn lại đem tin nhắn của Nhan Khê đọc kĩ, cuối cùng nghiêm mặt trở nhắn về một tin: "Ai muốn theo đuổi cô?"

(vì anh ghen ghen ghen ghen mà…)

Bên kia không có phản hồi.

một lúc sau, âm thanh mở màn quen thuộc của << Điểm tin 12h>> vang lên, rất nhanh thấy Nhan Khê xuất hiện ở trên TV.

Nguyên Dịch vẫn cảm giác 《 Điểm tin 12h 》 nội dung không có cái gì đáng xem, nhất là hôm nay lại phá lệ chọc mình phiền chán.

Lãnh đạo đi tham dự nghi thức xây dựng có gì đáng đưa tin, không còn tin khác để nói sao? Còn có chó đi siêu thị mua bữa sáng, vẹt có thể đọc thơ, đây là cái thể loại tin tưc loạn thất bát tao gì?

(chung qui là do bạn ghen thôi bạn ạ )

Lãnh đạo đi tham dự nghi thức xây dựng có gì đáng đưa tin, không còn tin khác để nói sao? Còn có chó đi siêu thị mua bữa sáng, vẹt có thể đọc thơ, đây là cái thể loại tin tưc loạn thất bát tao gì?

(chung qui là do bạn ghen thôi bạn ạ)

"Nguyên Tiểu Nhị, trên sô pha có gì hay hả?" Nguyên Bác ăn xong cơm lại nhìn, gặp Nguyên Dịch ở trên sô pha cọ đến cọ đi, "Ngồi không được liền đilên phòng nghỉ ngơi di." nói rồi vươn tay lấy điều khiển từ xa.

“ Đừng động," Nguyên Dịch đè lại điều khiển từ xa, "Tin tức rất có ý tứ."

Nguyên Bác quay đầu nhìn trên TV, người chủ trì đang tại giảng giải trên quảng trường toàn các cô các dì, sắp tới tham gia biểu diễn một tiết mục của đài truyền hình. Trong màn ảnh, nhóm các dì mặc ý phục biểu diễn màu tím màu đỏ, tay cầm quạt lớn, lắc lắc xoay xoay, trên mặt tươi cười phúc hậu.

Này tin tức rất có ý tứ?

Nguyên Bác cảm giác chính mình cùng đệ đệ khoảng cách thế hệ sâu không lường được, đại khái có thể so với khe biển Marianas.

(Chẳng qua là do em trai anh dại gái thôi )

Tác giả có lời muốn nói: 

Nguyên lão đại: Thời đại này, là thời đại của người trẻ tuổi.

Ngủ ngon ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.