Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 61



Trường ngựa ở khu biệt uyển, Nhan Khê thay đồ cưỡi ngựa, có vài người đến đây cưỡi ngựa, cách quá xa cô không thấy rõ mặt mấy người này, với sự quen biết của cô ở thủ đô này mà nói, có thấy rõ gương mặt những người này, thì cô cũng không biết.

"Nhan Tiểu Khê." Nguyên Dịch ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, "Đi lên."

Lần này Nhan Khê không khiêu chiến với mấy động tác khó nữa, thành thành thật thật dẫm lên ghế bò lên lưng ngựa, sau đó cô phát hiện vẫn là con ngựa lúc trước, nhưng giống như là yên ngựa đã đổi rồi, hôm nay ngồi thoải mái hơn lần trước.

Không ngờ Nguyên Tiểu Nhị lại còn rất cẩn thận, chắc yên ngựa này là cố ý đổi vì cô?

"Chúng ta đi chậm tản bộ hai vòng trước." Nguyên Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút không được tự nhiên khi Nhan Khê ngồi phía sau ôm lưng mình, anh nên để Nhan Khê ngồi phía trước, anh muốn để Nhan Khê đổi vị trí, nhưng sợ Nhan Khê nhìn ra anh có toan tính khác, nên nuốt những lời này trở về, "Trường ngựa có hơi nhỏ chút, nhưng vì để giữ nguyên trạng ban đầu của khu biệt uyển này, cho nên không thể dỡ bỏ kiến trúc bên cạnh."

"Hơi nhỏ?" Nhan Khê nhìn khu đất vô cùng rộng này, sau một lúc lâu nói không ra lời, từ nơi này mà nhìn thấy nhỏ sao?

"Nguyên Tiểu Nhị, trước mặt người ngoài nói những lời này, sẽ bị đánh đó."

"Tôi không nói với người ngoài, nói với cô thì không sao." Tai Nguyên Dịch lại bắt đầu đỏ, "Cô không giống với những người đó."

"Chỗ nào không giống?" Nhan Khê cười tít mắt hỏi, "Là vì tôi đẹp?"

Nguyên Dịch:...

Có đôi khi anh cũng nhịn không được mà hoài nghi, tim gan phổi ánh mắt đầu ốc của anh có bị làm sao không, mà sao lại để ý tới cô gái như vậy? Lời nói mập mờ như thế, sao mà cô nghe không hiểu vậy chứ?

Đang nghĩ ngợi, thắt lưng của anh bị Nhan Khê nhéo nhẹ một cái: "Nguyên Tiểu Nhị, bọn họ nói người không biết cưỡi ngựa, ngồi ở phía sau có vẻ nguy hiểm, nếu không anh đổi vị trí với tôi đi?"

Nguyên Dịch dừng ngựa lại, xoay người xuống ngựa, nói với Nhan Khê: "Cô ngồi nhích lên trước một chút."

"Tôi không dám di chuyển." Nhan Khê mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyên Dịch, "Anh, anh đỡ tôi đi."

Lúc Nhan Khê nói không dám di chuyển, Nguyên Dịch đã cầm một bàn tay cô, sau đó đỡ eo cô, giúp cô nhích về phía trước một chút. Eo Nhan Khê giống như trong tưởng tượng của anh rất nhỏ và mềm mại, leo lên ngồi phía sau làm anh có kích thích muốn ôm cô vào lòng.

Nhưng có câu nói rất hay, yêu là tôn trọng, nếu yêu một người mà lại bị dục vọng chi phối, cũng không có tư cách nói yêu hay không yêu.

Anh thuần thục leo lên lưng ngựa, theo phía sau Nhan Khê đưa hai tay ra, kéo dây cương, tư thế này giống như là ôm cô vào trong lòng vậy. Ngay trong lúc này, bỗng nhiên anh hiểu rõ vì sao có người nói "Có được em như có được toàn bộ thế giới", trước kia anh cảm thấy những lời này chỉ là mấy lời giả dối và buồn nôn, hiện tại lại cảm thấy, không có bất luận lời nào, có thể giống những lời này, hoàn hảo nói rõ tâm tình của mình.

"Con ngựa sẽ chạy nhanh hơn một chút." Nguyên Dịch thật cẩn thận kéo hai tay một chút, "Nếu thấy nhanh, nhớ nói cho tôi biết."

"Ừm." Nhan Khê cúi đầu nhìn hai cánh tay vòng quanh mình, cười tít mắt gật đầu.

Con ngựa đi rất chậm rãi thoải mái, thường có người ở phía sau bọn họ chạy vượt qua, nhưng không biết có phải Nhan Khê nhìn nhầm không, cô phát hiện giống như mấy cái người vượt qua này, chạy lên phía trước một chút thì nhìn lại, đều đã vụng trộm nhìn về phía sau vài lần rồi, giống như cô và Nguyên Dịch là động vật quý hiếm vậy.

"Nguyên Tiểu Nhị, anh cảm thấy bây giờ hai chúng ta giống cái gì?"

"Giống cái gì?" Nguyên Dịch có chút tâm viên ý mãn, trong đầu anh tất cả đều là suy nghĩ, tóc Nhan Tiểu Khê thơm quá, cổ rất trắng, anh nghĩ, muốn chạm vào mặt cô một cái, nhưng mà anh không dám.

"Giống hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích." Nhan Khê tự mình cười lên trước, "Nhưng dáng vẻ của anh không giống hoàng tử."

Nguyên Dịch:...

Thôi, thôi, anh không so đo với con gái.

Dù sao đoạn kết trong chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa sẽ có cuộc sống hạnh phúc với nhau, anh không ngại bị cô trêu chọc mấy câu. Nhìn Nhan Khê tựa vào ngực mình, Nguyên Dịch có ảo giác như hai người bọn họ đã là người yêu của nhau rồi.

"Nhan Tiểu Khê, tôi..."

"Nguyên Tiểu Nhị." Chu Hàn cưỡi ngựa chạy tới, vui tươi hớn hở nói, "Tôi đã nói nhìn giống hai người, không ngờ là thật..."

Nguyên Dịch liếc mắt nhìn anh, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ bạn bè giống như heo, ngay lúc thời khắc mấu chốt, tên nhãi đáng ghét này lại xuất hiện.

"Đúng rồi, tôi nhớ còn có người bạn muốn đi tiếp, hai người từ từ chơi nha." Chu Hàn rất nhanh đã phản ứng kịp, quay đầu ngựa lại, trong nháy mắt chạy đi thật xa.

Nhan Khê nhìn theo bóng lưng phía xa của anh ta, quý công tử nhà giàu có phong cách hành sự, đều... Không cùng một khuôn sao?

"Nhóm các anh ai cũng rất thú vị." Nhan Khê nhịn không được cười nói, "Khó trách quan hệ của các anh tốt như vậy."

Đây là khen anh hay chê anh vậy? Dũng khí mà Nguyên Dịch cố cả buổi, sau khi bị cắt ngang, đã lắng xuống. Tục ngữ nói, nhất cổ tác khí, tái mà suy, tam mà kiệt*, anh sợ sau khi mình thổ lộ với Nhan Khê, ngay đến làm bạn với anh Nhan Khê cũng không đồng ý.

(*) Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

"Đi thôi!" Anh vỗ vỗ con ngựa, con ngựa tiếp tục chậm rãi bước về trước, bước từng bước chạy đi.

"Ngựa ơi ngựa à mày chạy nhanh một chút, chạy xong Nguyên Tiểu Nhị cho mày ăn cỏ."

"Cô đừng lộn xộn nữa." Tâm tình Nguyên Dịch có chút buồn bực, bị Nhan Khê đùa như vậy, cũng buồn bực không nổi nữa, "Nghiêm túc lại chút."

"Nhìn mặt anh, tôi nghiêm túc không được." Nhan Khê đúng lý hợp tình nói, "Tôi mà nghiêm túc thì rất đáng sợ."

"Đáng sợ thế nào?" Vừa vặn có gió thổi đến, Nguyên Dịch lo lắng gió quá lớn, nâng một cánh tay lên che một bên mặt Nhan Khê, giúp cô ngăn gió lạnh thổi tới, "Sao tôi lại làm cô không thể nghiêm túc được."

"Bởi vì anh là bạn trai tôi thôi."

Ngực Nguyên Dịch phù phù phù phù nhảy dựng.

"Nhưng mà là giả."

Trái tim đập mạnh không ngừng, giống như là đứng trên cây cầu nhảy cao mười mét, ầm một tiếng nhảy vào nước, nhất thời an tĩnh lại không ít.

"À...."

Nhan Khê ngồi phía trước vụng trộm cười cười, thân thể hơi tựa vào phía sau, như là chim nhỏ cuộn mình tiến vào cái tổ ấm áp của mình, "Nguyên Tiểu Nhị, trước kia anh nói anh thích mấy cô gái chân dài ngực lớn, vậy anh tìm được người hợp khẩu vị chưa?"

Nguyên Dịch:...

Anh chỉ thuận miệng nói vậy, sao mà cô lại nhớ kỹ vậy chứ? Sớm biết mắt anh bị mù nên để ý tới Nhan Khê, lúc trước thế nào anh cũng sẽ không nói mấy lời như vậy, bê đá tới đập bể chân mình.

"Cái gì mà ngực lớn chứ, nếu không phải vì để cho cô yên tâm ngồi xe tôi, tôi sẽ hy sinh hình tượng bản thân, nói mấy lời vậy sao?" Loại thời điểm này, chỉ có đánh chết không nhận mới đúng là cách làm thông minh nhất, tuy Nguyên Dịch chưa yêu ai, nhưng lúc này, anh biết cách xử lý nguy cơ một cách linh hoạt của mọi đàn ông, đại khái loại tập tính đánh chết cũng không nhận này, có sẵn trong gen của mọi người đàn ông rồi, cho nên bọn họ mới có thể vô sự tự thông.

"Tướng mạo dáng người cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng là... Cảm giác." Nguyên Dịch nghiêm túc nói, "Không gặp được đúng người trước, ai cũng không dám đảm bảo mình thích kiểu người nào."

Nói ví dụ như chính là anh.

Lúc trước sao anh có thể ngờ đến, anh sẽ thích người hay đấu võ mồm với mình, còn là cô gái hại mình bị cả trường hiểu lầm chỉ trích.

Đây đều là định mệnh rồi.

"Cũng đúng, trước kia tôi cảm thấy mình thích soái ca da trắng, đàn ông lịch lãm, trước khi Tống Triều lấy sự nghiệp của ba tôi uy hiếp tôi, kỳ thật hắn ta rất phù hợp với khẩu vị của tôi."

Nguyên Dịch nắm chặt dây cương trong tay, trái tim không ổn rồi.

"Nhưng mà cái này rất khó diễn tả." Sau khi thở mạnh ra, Nhan Khê lắc đầu cảm khái nói, "Tôi vậy mà không hề có cảm giác với Tống Triều, chẳng lẽ là tôi xuyên qua mọi việc, nhìn thấu bản chất hắn ta?"

Tâm tình từ u ám chuyển sang tươi sáng, Nguyên Dịch gật đầu: "Xem ra ánh mắt cô vẫn còn tốt."

"Cảm ơn đã khích lệ." Nhan Khê vỗ vỗ cánh tay anh, "Tôi cũng cảm thấy vậy."

"Tiểu Nguyên tổng anh khách sáo rồi, về sau anh có cái gì cần, cứ việc nói một tiếng, lão Vương tôi nhất định vượt lửa băng sông, cũng không chối từ." Vương tổng cười xòa dẫn đường, "Nghe nói Tiểu Nguyên tổng thích cưỡi ngựa, khu biệt uyển này cũng có trường ngựa, mà còn có đầy đủ hết mọi thiết bị, đợi chút nữa sẽ chọn cho anh con ngựa tốt nhất."

"Vương tổng khách sáo rồi." Nguyên Bác cùng đối phương hàn huyên mấy câu, không có nói cho vị Vương tổng này biết, khu biệt uyển này chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của em trai anh.

Đoàn người đi qua hành lang dài tới trường ngựa, Nguyên Bác đang nói chuyện với mọi người bỗng nhiên dừng lại, có chút không dám tin trừng mắt nhìn.

"Tiểu Nguyên tổng? Tiểu Nguyên tổng?" Vương tổng thấy Nguyên Bác đột nhiên không nói lời nào, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm một đôi nam nữ trên trường ngựa, trong lòng âm thầm có chút kỳ quái, Nguyên tổng biết đôi nam nữ này?

Đang lúc ông đang tò mò, chỉ thấy con ngựa đôi nam nữ kia cưỡi dần dần chạy vào, ông nghe được Tiểu Nguyên tổng mở miệng nói.

"Nguyên Dịch!"

Nhan Khê đang cùng Nguyên Dịch nói chuyện trường nhất trung ở thủ đô, cô học ở đây không được mấy tháng, cho nên ký ức cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ trường học có mấy cuốn sách này, giống như còn có pho tượng gì đó.

"Pho tượng đó cũng không có." Nguyên Dịch cực kỳ tùy ý nói, "Nhà tôi sẽ quyên tiền điêu khắc lại một cái."

"Sao muốn làm lại..."

"Nguyên Dịch!"

Lời Nhan Khê bị cắt ngang, cô quay đầu qua bên cạnh nhìn lại, trên hành lang dài có mấy người đàn ông mặc tây trang đang đứng, người đứng đầu có chút quen mắt, hình như là... Anh Nguyên tiểu nhị?

"Khụ." Cô còn muốn thừa dịp hôm nay, xác định chuyện tình cảm của hai người, không ngờ đến nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, kế hoạch của cô có khả năng phải kéo dài thời gian rồi.

"Anh." Nguyên Dịch cảm thấy hôm nay mình ra cửa mà không xem hoàng lịch rồi, bóng đèn một cái lại một cái, quả thực là tới phá hoại không khí mà.

Nguyên Dịch đỡ Nhan Khê xuống ngựa, tháo mũ bảo hộ xuống đưa cho nhân viên công tác, dẫn theo Nhan Khê đến trước mặt Nguyên Bác: "Anh."

"Ừm" Nguyên Bác gật gật đầu, cười chào Nhan Khê, nói, "Chắc cô là cô Nhan, rất hân hạnh được gặp cô."

"Chào anh Nguyên." Nhan Khê bắt tay với anh, hai bên đều cực kỳ khách sáo.

Lúc này mọi người phía sau Nguyên Bác mới phản ứng kịp, thì ra là Nguyên Nhị thiếu, khó trách Tiểu Nguyên tổng sẽ chủ động mở miệng chào hỏi.

"Chào Nguyên nhị thiếu." Dieenddanleequuydonn.

Nhan Khê nghe bọn họ gọi Nguyên Bác là Tiểu Nguyên tổng, nhưng lại gọi Nguyên Dịch là Nguyên nhị thiếu, thì đã biết trong mắt những người này, Nguyên Dịch giống như chỉ là một người bổ sung thêm trong Nguyên gia mà thôi. Cô quay đầu nhìn Nguyên Dịch, phát hiện anh dường như đã sớm quen với kiểu xưng hô này rồi, trên mặt không có nửa điểm bất mãn.

Tuy Nguyên Dịch không cần, nhưng trong lòng cô đã có chút không thoải mái.

Nguyên Tiểu Nhị nhà cô có bản lĩnh như vậy, sản nghiệp trên danh nghĩa anh nhiều như vậy, những người này có phải mắt mù không hả?

"Em tôi là ông chủ của Hằng Thái, mọi người gọi nó là Tiểu Nguyên được rồi, không cần khách sáo như vậy." Giọng Nguyên Bác bình hòa, "Vị bên cạnh là… Bạn gái của nó, cô Nhan."

Nhan Khê: Haizz, bây giờ cô đây xem như là gặp mặt cha mẹ sao?

Tốc độ này có phải có chút nhanh hay không?

Quay đầu nhìn Nguyên Dịch, cười đến vẻ mặt đầy hòa khí, tựa hồ như cực kỳ đồng ý đối với lời giới thiệu này của Nguyên Bác.

Rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.