Chuyện này vốn không liên quan đến Nhan Khê, đúng là vị biên đạo kia cực lực che dấu nhưng ánh mắt ẩn vẻ bát quái vẫn hiện lên, làm Nhan Khê nhớ tới, tuy Tống Triều không có bao nhiêu tình cảm với cô, trong lòng cô và Tống Triều đều biết rõ, nhưng mà người bên ngoài nhìn thấy, Tống Triều đối với cô là sự cuồng dại, nói không chừng trong mắt những người thích mơ mộng về mấy tình tiết lãng mạn, Tống Triều hy sinh toàn bộ, đều có khả năng là vì cô.
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại có thể gánh phải cái danh một hồng nhan họa thủy, Nhan Khê cảm thấy đã biết được, tình trường và sự nghiệp cùng đắc ý, phương diện khác lại không được đắc ý.
May mà biên đạo cực kỳ có chừng mực, biết có một số việc cho dù trong lòng tò mò, cũng không có thể hỏi ra miệng.
"Khách mời lần này, có quan hệ thân thích với Tống gia." biên đạo giải thích với hai người, "Vất vả cho hai cô rồi, chờ chúng tôi liên lạc với khách mời mới, sẽ lại ghi hình tiếp."
"Không sao, tôi biết anh cũng là vì suy nghĩ cho chương trình." Kiểu chương trình đàm thoại nghiêm túc như của bọn họ, không giống với mấy chương trình giải trí, rất cố kỵ mấy tin tức xấu, khách mời này cũng coi là tai bay vạ gió, nhưng với quy định của chương trình, Trầm Tinh Nhan cũng sẽ không vì khách mời không quan trọng mà nói giúp.
Nhan Khê thấy Trầm Tinh Nhan không nói chuyện, cũng quy củ ngồi trên ghế sofa không nói gì.
Sau khi biên đạo rời khỏi, Trầm Tinh Nhan quay đầu nói với Nhan Khê: "Chuyện của Tống gia, trong đài có ai hỏi em cũng không được nói nhiều một lời, nhiều người thì miệng cũng sẽ tạp, bạn bè cũng vậy, đồng nghiệp cũng vậy, cũng cần phải có lòng phòng bị."
Nhan Khê gật gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Lúc này, em ra ngoài nói không quen với Tống Triều, đại khái cũng không có ai tin?"
"Không cần nói người khác, ngay cả chị cũng không quá tin." Trầm Tinh Nhan cười nói, "Không sao, cả đời người cũng phải gặp một số chuyện như vậy, mấy người như vậy, mới có thể làm cho cuộc sống trở nên càng thêm muôn màu muôn vẻ."
Nhan Khê cảm thấy sự an ủi này tựa hồ cũng không phải hữu hiệu đến thế.
Bởi vì chương trình bị ngừng lại, Nguyên Dịch còn chưa tới đón cô, Nhan Khê trở về văn phòng mình, mở máy tính ra nhìn mấy tư liệu sống của <Những câu chuyện quanh ta>.
Chuyện của Tống gia, trên mạng đã sớm ầm ĩ lật trời, bạn bè trên mạng mơ mộng ra từng thước phim nhà giàu khoa trương lại kịch tính, phàm là người có tài khoản internet liên quan đến Tống gia, đều bị bạn bè trên mạng hỏi một lần.
Chân tướng là cái gì?
Đại khái ngoại trừ ông cụ Tống gia chết, đã không còn người nào biết.
Lời đồn đãi hoài nghi Tống Triều là hung thủ, không biết là ai truyền ra, Nhan Khê cảm thấy lấy tác phong cả đầu tràn ngập mưu sâu kế hiểm của Tống Triều, sẽ không ngu xuẩn đến mức tự mình động thủ giết một ông cụ gần đất xa trời, hơn nữa còn là tại bệnh viện có sự theo dõi bên trong.
Trừ phi đầu óc hắn ta bị nước vô, hoặc là bệnh thần kinh phát tác, cảm xúc mất đi khống chế, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện không phù hợp với tính cách của hắn.
Lúc Nguyên Dịch đến đón Nhan Khê, thấy dáng vẻ cô muốn nói lại thôi, đã biết cô có việc muốn hỏi anh: "Nói đi, có vấn đề gì cần anh đây tới giải quyết giúp em sao?"
"Quả thật có một chút như vậy." Nhan Khê cười lấy lòng với Nguyên Dịch, "Nhưng em sợ anh ghen."
"Chuyện của Tống gia?"
"Đại ca, anh thật thông minh, chắc chắn IQ của anh trên một trăm tám rồi."
"Được rồi, muốn nghe bát quái thì nói thẳng, không cần nịnh nọt anh." Nguyên Dịch hừ nhẹ nói, "Hơn nữa, anh giống người nhàm chán đến mức ăn kiểu dấm chua này?"
Nhan Khê lắc mạnh đầu: "Không giống."
Mới là lạ đó.
"Trước không phải nói với em là, Tống gia rối loạn rồi sao?" Nguyên Dịch nhắc tới chuyện xảy ra ở Tống gia, cũng không có vui sướng khi người gặp họa, ngược lại có vài phần buồn bả nói không nên lời, "Tống gia mấy năm nay bởi vì trong nhà không hợp, kinh doanh một mực đi xuống dốc, ông cụ Tống vừa chết, Tống gia đã muốn tứ phân ngũ liệt rồi."
"Tống gia không phải là đối thủ cạnh tranh của nhà anh sao?" Nhan Khê nghi hoặc, "Sao anh có vẻ không quá hi vọng Tống gia càng ngày càng xuống dốc?"
"Mấy năm nay Tống gia và Nguyên gia tuy là đối thủ cạnh tranh, nhưng coi như là cạnh tranh lành mạnh, đối với thị trường đối với người tiêu thụ mà nói, đều là chuyện tốt. Ông cụ Tống ra đi đột ngột, bộ phận xí nghiệp Tống gia nhất định sẽ ngâm nước thậm chí là đóng cửa." Vẻ mặt Nguyên Dịch nhìn có chút sắc bén, mang theo vài phần không đành lòng và đồng tình, "Tống gia nuôi sống vô số công nhân, Tống gia ngã xuống, đại biểu cho có rất nhiều công nhân sẽ thất nghiệp. Có mấy công nhân làm ở xí nghiệp Tống gia hơn nửa đời người, hiện tại bốn mươi năm mươi tuổi, năng lực thích ứng, thể lực, sự sáng tạo đều kém hơn người trẻ tuổi, bọn họ về sau tìm việc sẽ rất khó khăn."
Nhan Khê không phải quản lý công ty, suy xét chuyện tình cũng không như Nguyên Dịch, nghe được lời này của Nguyên Dịch, mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc, nghĩ đến cuộc sống sau này khi những công nhân này thất nghiệp, nhịn không được nhíu mày.
Thấy nhan Khê rầu rĩ không vui, Nguyên Dịch có chút hối hận mình nói với cô những thứ này, vì thế cười nói: "Nhưng mà em cũng không cần lo lắng, nhiều người thất nghiệp như vậy, quốc gia nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thích đáng an bài cho bọn họ."
Trong lòng Nhan Khê lúc này mới vui hơn môt chút, chậm rãi gật đầu.
"Đêm nay..."
"Đêm nay em lại không về nhà, ba em sẽ tới nhà anh đòi người đó." Nhan Khê cắt ngang lời Nguyên Dịch, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trên cửa sổ thủy tinh của mấy cửa hàng đã treo lên giấy dán tường và đèn lồng đỏ rồi, "Sắp qua năm rồi."
Phố lớn ngõ nhỏ giống như hẹn trước, bắt đầu mở nhạc chúc mừng năm mới, lấy lòng người qua đường tới lui.
Hạ kính xe xuống, Nhan Khê bị gió lạnh thổi vào mặt: "Lại bắt đầu có tuyết rơi nhẹ rồi."
Nguyên Dịch tựa qua kéo kính xe lại: "Trời lạnh như thế, gió thổi cái gì?!"
"Phía trước có cửa hàng đồ thủ công, bên trong có rất nhiều đồ rất thú vị." Nhan Khê nói, "Sắp qua năm, em muốn mua đồ thủ công tốt lại có ý nghĩa tặng cho ông ngoại Từ, anh theo chọn với em đi."
Nguyên Dịch nhìn bông tuyết bay bên ngoài, lại nhìn ánh mắt chờ mong của Nhan Khê, sau cùng vẫn là gật đầu.
"Khăn quàng cổ, bao tay đều mang rồi chưa." Xuống xe, nguyên Dịch bọc Nhan Khê lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, hận không thể bọc luôn mặt cô lại.
Có một loại lạnh, chỉ bạn trai bạn cảm thấy bạn lạnh. Nhan Khê kéo khăn quàng cổ che miệng, kéo cánh tay nguyên dịch đi về phía cửa hàng.
Nguyên Dịch nhìn cửa hàng Nhan Khê nói, mặt tiền cửa hàng không lớn, chủ cửa hàng là đôi vợ chồng già. Bà chủ hiển nhiên là biết Nhan Khê, nhìn thấy cô đã lộ ra ý cười hiền lành: "Tiểu Nhan, trễ vậy rồi mà cháu lại tới sao?"
Chú ý thấy Nhan Khê còn kéo theo một người đàn ông, bà chủ lấy cặp kính lão trên kệ mang vào, tươi cười trên mặt càng thêm hòa ái: "Thằng nhóc này là bạn trai cháu sao, dáng vẻ rất nhanh nhẹn, thân thể cũng rắn chắc, nhìn rất chắc khỏe."
Nhan Khê cười tít mắt liếc mắt nhìn Nguyên Dịch một cái, gật đầu nói: "Dạ, bà đoán đúng rồi, anh ấy chính là bạn trai cháu."
"Tướng mạo rất tốt, nhìn có chút hung dữ, thật ra là bách tà bất xâm, sống lâu trăm tuổi là tướng tốt, là trời sinh một đôi với con đó." Bà chủ bắt đầu cùng Nhan Khê nhắc tới vấn đề xem tướng, một bên nói một bên rót nước uống cho hai người.
Nguyên Dịch và Nhan Khê đến với nhau, sớm đã thành thói quen bị người khác hiểu lầm là anh bức bách cô gái tốt, bây giờ lại có người khen tướng mạo anh tốt, mà còn là trời sinh một đôi với Nhan Khê, vậy mà cảm thấy có chút lạ lẫm.
Trong lúc này, anh nhìn bà cụ này vô cùng thuận mắt.
"Tiểu Nhan tới sao?" Ông cụ ngồi trên ghế dựa dưỡng thần mở mắt ra, từ trên ghế chậm chạp đứng lên, "hôm nay cháu muốn mua gì?"
"Muốn mua đồ thủ công mang ý nghĩa tốt tặng cho trưởng bối trong nhà ạ." Nhan Khê từ từ xem đồ trên kệ trưng bày, "Sắp qua năm, các trưởng bối không thiếu tiền cũng không thiếu đồ gì, cũng là chút tâm ý thôi ạ."
"Biết tặng quà cho trưởng bối, hiếu thuận đó." Ông cụ khích lệ vài câu, từ cái giá tối phía dưới lấy ra một cái hộp gỗ, "Đây là tiên nhân đùa hạc ta tốn thời gian nửa năm mới làm xong, cháu xem có thích hợp không."
Sau khi mở hộp ra, Nhan Khê nhịn không được oa lên một tiếng kinh ngạc, phía trên là đình đài lầu các, rừng cây đồi núi, trong rừng là lão giả đang chơi đùa với tiên hạc, làm cho tác phẩm này nhìn thấy tràn ngập cảm giác thần bí.
Nhan Khê không chút do dự mua nó.
Nguyên dịch từ sau khi nghe được bà chủ nói Nhan Khê và anh là trời sinh một đôi, mắt cũng không chớp mà nhìn mấy món hàng này, tâm tình vô cùng tốt mang túi lớn ra khỏi tiệm.
"Hai cháu đi thong thả." Bà chủ đi tới cửa, chuẩn bị đưa hai người ra ngoài, bị Nguyên Dịch gọi lại.
"Bên ngoài lạnh, bà đừng ra ngoài." Nguyên Dịch đứng dưới bậc thang, quay đầu nói với bà chủ, "Tuyết rơi đường trơn, nếu không có việc gì thì đêm nay bà đừng ra ngoài."
"Được rồi." Bà chủ cười tít mắt gật đầu, nhìn Nguyên Dịch, giống như đang nhìn con cháu đáng yêu nhà mình.
"Những thứ này tất cả đều là làm từ gỗ, đều rất nặng, em xách phụ anh." Nhan Khê đưa tay qua lấy, Nguyên Dịch không cho, "Trời lạnh như thế, bỏ tay vào túi áo đi, đừng để ra ngoài. Lỡ như bị đông lạnh thành cà rốt, lên hình rất khó coi."
"Ờ..." Nhan Khê hít một hơi khí lạnh, rút tay về lại túi áo.
"Nguyên Nhị, trời rất lạnh sao cậu còn đi bộ lề mề như vậy?"
Một chiếc xe jeep màu đen chậm rãi chạy tới, cửa kính tay lái phụ mở ra, Trương Vọng vươn đầu ra ngoài, "Tình yêu của hai người là ngọn lửa sưởi ấm trong mùa đông sao, trời lạnh đến vậy còn tản bộ?"
"Xe đang chạy trên đường, hành khách không thể đưa đầu ra ngoài cửa sổ xe." Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nói, "Đây là kiến thức cơ bản khi mới vào nhà trẻ."
Trương Vọng:...
"Mấy túi lớn này là gì vậy?" Trương Vọng thấy hai tay Nguyên Dịch xách đồ, thuận miệng hỏi, "Lên xe đi, tôi đưa hai người về."
"Không cần đâu." Nhan Khê cười nhìn hai người đấu võ mồm, "Xe của chúng tôi đậu phía trước, vừa rồi đi ngang qua một cửa hàng, gọi Nguyên Tiểu Nhị đi dạo mua đồ với tôi."
"Thì ra đồ là cô mua." Trương Vọng hàm ý sâu xa ồ... một tiếng, cười như không cười nhìn về phía Nguyên Dịch, "Vẫn là Nguyên Nhị của chúng ta biết săn sóc, biết cùng Đại Hà đi mua đồ, xách đồ. Không giống tôi là người cẩu thả, chưa bao giờ xách đồ cho con gái. Xem ra sau này tôi tìm được bạn gái tốt như Đại Hà, cũng cần phải thay đổi cái tật xấu này của tôi rồi."
Chân mày Nguyên Dịch giật giật, nâng mắt nhìn Trương Vọng một cái, tay xách đồ cũng không nhúc nhích tí nào.
Nguyên Dịch: Lúc trước là ai nói, tuyệt đối sẽ không xách túi xách đồ cho phụ nữ? Lúc trước lời nói có bao nhiêu uy lực, hiện tại lại có bao nhiêu vô lực. Mạnh miệng làm gì, bây giờ xách theo túi lớn túi nhỏ, trong đêm lạnh lại vui vẻ như một kẻ ngốc, đúng là tự đánh vào mặt mình mà?
"Cái cần thay đổi là tính hoa tâm của cậu, mà không phải là xách túi." Nguyên Dịch hơi hơi nâng cằm, thập phần kiêu ngạo, "Đàn ông lưu luyến bụi hoa, dù cho xách đầy túi trên người, cũng không thể tìm được người vợ tốt như Tiểu Khê của tôi."
Trương Vọng: Mẹ nó, anh không dám phản bác, sợ ngày mai đi đánh phó bản Nhan Đại Hà sẽ không dẫn anh theo.
Một lời không hợp thì lấy bạn gái ra khoe, rốt cuộc là từ khi nào thì Nguyên Nhị bắt đầu trở nên không biết xấu hổ như vậy?
"Đó là cậu gặp may, mới có thể theo đuổi được em gái Đại Hà xinh đẹp, tài giỏi vô song." Trương Vọng rụt đầu lại vào trong, "Cẩu độc thân là tôi đây, từ chối cái bát thức ăn cho chó này, gặp lại sau!"
Nhìn xe jeep đi mất, Nhan Khê nói: "Sao em cảm thấy Trương Vọng có chút là lạ?"
"Có thể lại thất tình rồi." Giọng Nguyên Dịch bình tĩnh, "Cậu ta từ trước đến nay là như vậy, không cần phải để ý cậu ta."
"À...." Nhan Khê cảm thấy Nguyên Dịch nói rất có đạo lý.
Đưa Nhan Khê về nhà, nguyên dịch ngồi trở lại trên xe, mở nhóm wechat ra, thấy Trương Vọng nhắn đến năm tin.
"Lúc trước là ai nói là đàn ông không nên xách túi cho phụ nữ?!"
"Lúc trước là ai nói, là đàn ông sẽ không nên đi theo mua sắm với phụ nữ?!"
"Nguyên Tiểu Nhị, cậu lại làm vậy!"
"Nguyên Tiểu Nhị, sao cậu không soi gương, nhìn xem mặt của cậu có bị chính mình đánh sưng không?"
"Nhanh đưa phí bịt miệng cho tôi, nếu không tôi tố cáo việc này cho Đại Hà!! Nhanh tới lấy lòng tôi, van xin tôi!"
Nguyên: Không sao hết, dù sao Tiểu Khê tin tôi không tin cậu.
Toàn bộ thành viên trong nhóm:...
Tại sao bọn họ lại ăn loại thức ăn cho chó này?
Kiều Sinh: Nói chuyện nghiêm túc, mọi người cảm thấy... Ông cụ Tống có thật là bị Tống Triều mưu sát không?"
Nguyên: Không có khả năng.
Kiều Sinh: Vì sao?
Chu Hàn: Rất đơn giản, mặc dù tính cách Tống Triều có chút âm ngoan, nhưng không phải ngu ngốc, nếu hắn muốn giết ông cụ Tống, có vô số thủ đoạn để không bị người khác phát hiện, làm sao có thể chọn cách ngu xuẩn như vậy?
Trương Vọng: Có lẽ là những người khác ở Tống gia cố ý bôi đen Tống Triều, hắn ở Tống gia, cũng không phải quá tốt.
Nguyên: Trước khi sự việc chưa điều tra ra manh mối, không thể xác định người nào mới là người chiến thắng trong trận đấu tranh gia sản này.
Sắp tới cửa ải cuối năm, rất nhiều người làm việc ở thủ đô, đã bắt đầu về nhà thăm người thân, thủ đô náo nhiệt lúc trước, dường như đột nhiên an tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng tin tức trên mạng vẫn náo nhiệt từng đợt.
Tỷ như mấy anh em Tống gia đưa ra mấy bản di chúc không giống nhau, bên nào cũng cho là của mình mới đúng. Trên mạng còn có người lên án Tống Triều tâm ngoan thủ lạt, cả ông nội ruột của mình cũng không buông tha, dần dần những lời này biến thành Tống Triều từ nhỏ đến lớn bị anh em họ ức hiếp, sau khi du học trở về, bởi vì năng lực quá mức xuất chúng, được ông cụ Tống xem trọng, thậm chí lại còn tính xem như người thừa kế mà bồi dưỡng. Nhóm người anh em họ bởi vì ghen tị với Tống Triều, cho nên mới cố ý hãm hại hắn, để cho hắn cõng trên lưng tội danh sát hại ông nội mình.
Người bình thường không cách nào suy đoán được cuộc sống của nhà giàu là cái dạng gì, cho nên hiểu biết hạn hẹp, đưa vào mọi suy đoán, cường bạo mơ mộng ra bộ phim tranh đấu nơi hậu cung đầy kịch tính.
Lúc cảnh sát đến tìm Nhan Khê, Nhan Khê đang ở cùng tổ chương trình xử lý tư liệu sống kỳ đề tài <Những câu chuyện quanh ta> cuối năm. Nhìn thấy cảnh sát đến tìm cô, cô nhịn không được âm thầm đoán, chẳng lẽ là ba cô trốn thuế sao?
Với tính cách đáng tin của ba cô, chắc sẽ không làm ra loại chuyện này nhỉ?
"Cô Nhan Khê, chúng tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát phía tây, chúng tôi hôm nay tới, là muốn mời cô hỗ trợ điều tra với cảnh sát chúng tôi một chút, không biết bây giờ cô có thời gian không?" Người nói là một nữ cảnh sát, có lẽ là cảnh sát vì muốn kéo cảm giác thân thiện với Nhan Khê, nên cố ý an bài.
Nhan Khê gật gật đầu, dưới ánh mắt lo lắng của các đồng nghiệp, dẫn những người cảnh sát này vào văn phòng của mình.
"Chuyện này cũng không có liên quan gì đến cô Nhan, chúng tôi tới chỉ là muốn tìm hiểu một chút tình hình." Nữ cảnh sát nhận ly nước Nhan Khê đưa, có chút xấu hổ cười cười, "Theo chúng tôi được biết một số việc, không lâu trước đây anh Tống Từ từng gặp mặt tiếp xúc với cô?"
Nhan Khê gật đầu.
Cái gia đình họ Tống này, cô thật sự là cách xa vạn dặm cũng nằm cũng bị thương.
"Từ trong xe của anh Tống Từ, chúng tôi phát hiện thiết bị nghe lén cỡ nhỏ." Nữ cảnh sát cẩn thận quan sát vẻ mặt Nhan Khê, không muốn bỏ qua một phần cảm xúc nào của cô, nhưng phản ứng của đối phương làm cho nữ cảnh có thể khẳng định, việc này không có liên quan gì với cô.
Nhan Khê trợn mắt há hốc mồm, thì ra cách tranh đấu của nhà giàu đều là loại công nghệ cao này?
"Hai tiếng trước, anh Tống Từ xảy ra tai nạn xe, đang ở bệnh viện cấp cứu." Chuyện này dù sao cũng sẽ bị truyền thông đưa tin, cho nên nữ cảnh sát không tính gạt Nhan Khê, "Nghe nói anh Tống Triều, từng có vài phần tình cảm nam nữ với cô, trong suy nghĩ của cô, Tống Triều là người thế nào?"
"Tôi không biết rõ về anh ta lắm." Nhan Khê lắc đầu, "Tuy anh ta tự nói vào lúc trung học có thầm mến tôi, nhưng năm đó tôi chỉ học ở trường đó có nửa năm. Lúc đó tôi còn nhỏ, còn kém hai tháng mới đến mười lăm tuổi, căn bản là không có loại ý nghĩ yêu đương này. Khi gặp lại Tống Triều, đã là ở một buổi tiệc của nửa năm trước, tôi và anh ta cũng không nói được mấy câu. Sau này lại gây ra một trận tỏ tình oanh oanh liệt liệt, ngay cả bản thân tôi cũng một đầu mờ mịt, không rõ vì sao anh ta lại đột nhiên tỏ tình với tôi."
"Chuyện tình cảm kiểu này, ngoại trừ đương sự, cũng không ai biết là có chuyện gì xảy ra." Nữ cảnh sát cười cười, "Cảm ơn cô đã hợp tác giúp đỡ chúng tôi, hôm nay làm phiền cô rồi."
"Cảnh dân như người nhà, cần phải vậy." Nhan Khê thấy những cảnh sát chuẩn bị đi, vì thế đứng dậy đưa bọn họ ra, "Đúng rồi, vị Tống Từ kia sao rồi?"
"Nghe nói bị thương nặng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng." Nữ cảnh sát đi tới cửa, đột nhiên dừng bước lại nhìn Nhan Khê nói, "Đúng rồi, cô Nhan."
"Vâng?" Nhan Khê ngẩng đầu, vẻ mặt có chút không hiểu.
"Trên báo cáo khám nghiệm của ông cụ Tống, là tự nhiên tử vong, không phải bị giết, cho nên anh Tống Triều cũng không bị tình nghi mưu sát." Nữ cảnh sát bất đắc dĩ nói, "Đúng là cộng đồng mạng cũng không tin kết quả phán quyết của cảnh sát chúng tôi. Cô là người làm truyền thông chuyên nghiệp, không biết sẽ xử lý kiểu dư luận này như thế nào?"
"Xử lý lạnh, sau khi mọi người trấn tĩnh cảm xúc lại, lại giải thích tiền căn kết quả của sự việc, mọi người sẽ càng thêm bình tĩnh để nhìn nhận lại sự việc." Nhan Khê khẽ nói, "Có thể một bộ phận nhỏ người cũng không quan tâm chân tướng sự thật, bọn họ chỉ là không muốn không có náo nhiệt để xem."
"Có lẽ cô nói đúng." Nữ cảnh sát gật gật đầu, giận dữ nói, "Cảm ơn cô đã giải đáp thắc mắc cho chúng tôi."
Nhan Khê cười nói: "Chỉ là làm phiền mọi người rồi."
"Vì nhân dân phục vụ thôi, cần phải vậy." Nữ cảnh sát cười cười, sau khi bắt tay với Nhan Khê, mới rời khỏi.
Cảnh sát đi rồi, các đồng nghiệp lập tức vây quanh lại.
"Cô Nhan, cô không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, cảnh sát chỉ là tới hỏi một chút vấn đề, mọi người tiếp tục công việc thôi."
"Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt."
Sau khi mấy cảnh sát rời khỏi Đài truyền hình, một người cảnh sát có chút khó hiểu hỏi nữ cảnh sát: "Đội trưởng, sao chị không hỏi cô ta chuyện ngày đó bị Tống Từ kéo đi, lỡ như cô ta nói dối gạt chúng ta, ai biết lúc ấy ở trong xe đã xảy ra chuyện gì..."
"Không quan trọng, sẽ không phải là cô ấy." Nữ cảnh sát lắc đầu, "Cô ấy không nói dối, hỏi quá nhiều ngoại trừ có thể làm sự việc nháo đến vượt ngoài tầm kiểm soát, thì không hề có ích đối với vụ án này."