“Không biết hiệu trưởng Dương có nói cho cậu là tôi có một đứa con trai không. Với cả, tên của hai người còn rất có duyên.”
Hạ Kiến Vi nhìn người đàn ông lịch lãm nho nhã trước mắt đang dùng thìa khuấy cốc cà phê, khi nói chuyện mang theo ý cười nhạt.
Quần áo của y chỉnh tề sạch sẽ, không mới cũng không cũ, đều không phải là nhãn hiệu nổi tiếng, móng tay được cắt gọn gàng, có thể nhìn ra là một người có cuộc sống cũng không dư dả gì nhưng lại rất ưa sạch sẽ.
Trên khuôn mặt tuấn tú đeo một cặp kính gọng đen, trông có hơi quê mùa và vụng về. Nhưng có lẽ là vì bộ dạng của y có vài phần ngây thơ nên Hạ Kiến Vi một chút cũng không nhìn ra y đã ba mươi hai tuổi rồi.
“Vậy sao? Mẹ có nói với tôi, nghe nói con của thầy Lục đang học cấp ba.”
Ngón tay thon dài của Hạ Kiến Vi cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính chiếu lên tay anh, càng làm nổi bật khớp xương trên bàn tay hơn, tựa như tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo.
“Ừm, nó tên là Lục Tri, năm nay mới lên mười hai.” Khi nói đến con trai của mình, dường như y rất vui vẻ, ý cười trên mặt cũng càng thêm chân thành và dịu dàng hơn.
Hạ Kiến Vi nghĩ, hóa ra là thật sự rất có duyên, cũng không phải vô nghĩa, thấy mầm biết cây*, không biết con của thầy Lục đây trông như thế nào, nhưng cho dù là bộ dạng ra sao, có lẽ anh cũng không thấy được.
(* “Kiến vi tri trứ” là một thành ngữ tiếng Trung, ý nói rằng, phàm là việc gì cũng đều phải nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, như thế mới có thể đoán biết tương lai của nó)
Anh cũng không có ý định phát triển quan hệ yêu đương với Lục Thâm, buổi xem mắt ngày hôm nay chẳng qua là anh bị mẹ mình ép tới, chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Ra khỏi quán cà phê, Hạ Kiến Vi xuất phát từ phép lịch sự tự nhiên là muốn đưa người về nhà an toàn.
“Không cần phiền như thế, tôi tự về cũng được rồi.” Hiển nhiên là Lục Thâm rất không thích ứng được với trường hợp này, tuy y nói chuyện ôn hòa lễ độ, nhưng giữa mày lại lộ ra vài phần mất tự nhiên.
Hạ Kiến Vi đi đến bên cạnh Lục Thâm, giúp y mở cửa xe ra, “Thầy Lục không cần phải khách sáo với tôi, nếu mẹ tôi mà biết tôi không đưa anh về nhà an toàn thì xem chừng hôm nay tôi không được vào nhà mất.”
Đương nhiên là Hạ Kiến Vi không nói bừa, mẹ anh đúng thật là sẽ làm như vậy, dù sao thì mẹ anh cũng đặc biệt thích vị thầy giáo Lục Thâm này.
“Vậy thì đành phiền anh Hạ.” Lục Thâm cười áy náy rồi lên xe Hạ Kiến Vi.
Lục Thâm dùng dư quang liếc Hạ Kiến Vi một chút, nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, ngoại hình của Hạ Kiến Vi rất anh tuấn, thân cao 1m85, vừa đẹp trai vừa lắm tiền lại còn phong độ nhẹ nhàng, y thật sự không hiểu vì sao mẹ Hạ Kiến Vi lại nói Hạ Kiến Vi không tìm được bạn trai, còn cố ý bảo y đến buổi xem mắt với Hạ Kiến Vi.
Thật ra y đối với Hạ Kiến Vi vừa hài lòng lại vừa không hài lòng. Hài lòng đương nhiên là kiểu bạn trai chất lượng cao như Hạ Kiến Vi đây có biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước, mà y chẳng qua cũng chỉ là một người trần tục, ngoại hình đẹp thì ai mà không thích nhìn thêm vài lần.
Phần không hài lòng là vì y đã ba mươi hai tuổi rồi, không phải cái tuổi còn có thể tìm kiếm kích thích được nữa, cái y muốn là tìm một người ổn định, nhưng Hạ Kiến Vi vừa nhìn đã thấy là kiểu biết chơi, nếu còn không hồi tâm thì y cảm thấy mình sẽ không khống chế được.
“Phiền cậu đến phía trước quẹo phải, dừng xe ở đó là được rồi, đường bên trong xe vào không được.” Nơi Lục Thâm sống là một khu chung cư cũ, đường tương đối hẹp nên không dễ đi vào.
“Được.” Hạ Kiến Vi quan sát xung quanh một phen, thầy Lục đây thật sự là khó khăn ngoài dự đoán của anh.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Lục Thâm ở một mình với một đứa con, lại chỉ là một giáo viên ngữ văn trung học, nên có thể sống được là đã không dễ dàng gì rồi, ở nơi này cũng là chuyện bình thường.
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, làm phiền rồi.” Lục Thâm liên tục nói cảm ơn Hạ Kiến Vi.
“Không phiền.”
Hạ Kiến Vi dừng xe ở ven đường, vừa ngẩng đầu thì tầm mắt bỗng nhiên bị một thiếu niên ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Từ góc độ của anh nhìn qua thì chỉ có thể lờ mờ thấy được sườn mặt cậu, hoàng hôn chiếu lên người cậu, phủ thêm cho cậu một tầng ánh sáng ấm áp. Thiếu niên ấy mặc đồng phục màu xanh trắng đan xen ngồi xổm ở ven đường cho mèo ăn, mấy con mèo nhỏ màu cam vây quanh cậu không có vẻ sợ người chút nào, có lẽ thiếu niên này là người quen cũ của chúng.
“Tri!” Lục Thâm bỗng nhiên hạ kính xe xuống gọi một tiếng về phía thiếu niên.
Hạ Kiến Vi thấy thiếu niên nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, đôi mắt kia thật sự rất xinh đẹp, lông mi vừa dày, vừa dài mảnh tựa như lông quạ. Trong một khắc ngước mắt lên ấy, nếu trên tay Hạ Kiến Vi có máy ảnh thì anh nhất định sẽ chụp ảnh cậu, nói không chừng bức ảnh này còn có thể đạt được giải thưởng nào đó.
Hạ Kiến Vi thấy rõ ý cười nhẹ nơi khóe miệng cậu thoáng chốc biến mất, lúc đứng lên vóc dáng cao gầy, trên người mang theo hơi thở lạnh lẽo.
“Ba.” Giọng nói khàn khàn đặc trưng của thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng cũng không khó nghe, ngược lại còn có chút gợi cảm.
Hạ Kiến Vi vốn định đưa người về nhà, rồi sau đó sẽ không bao giờ liên lạc nữa, thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, không cần nói rõ mọi người cũng hiểu.
Nhưng trong chớp nhoáng này, Hạ Kiến Vi thay đổi ý định ban đầu, sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút rồi phong độ nhẹ nhàng bước xuống xe.
“Thầy Lục, đây là Tri sao?” Hạ Kiến Vi mang theo vẻ mặt tươi cười đốn tim đi đến bên cạnh Lục Tri, anh cao hơn Lục Tri một chút, so với cơ thể thon gầy đang phát triển của Lục Tri thì dáng người anh cũng rắn chắc hơn.
“Ừm, đây là con trai tôi – Lục Tri. Tri, đây là chú Hạ.” Đây là lần đầu tiên Lục Thâm dẫn đối tượng xem mắt đến gặp con trai, trong lòng không khỏi có vài phần thẹn thùng.
Lục Tri lễ phép mà xa cách gọi Hạ Kiến Vi một tiếng: “Chào chú Hạ.”
“Tôi lớn hơn Tri cùng lắm cũng chỉ vài tuổi thôi, gọi anh là được rồi.” Hạ Kiến Vi vẫn là lần đầu tiên cảm thấy phiền não về tuổi tác của mình, không biết từ lúc nào mà đã hai mươi tám tuổi rồi.
Lục Thâm lại xua tay, “Kém cả thế hệ.”
Hạ Kiến Vi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình đang xem mắt với ba của Lục Tri.
“Ba, con về làm bài tập trước đây.” Lục Tri lại nói với Hạ Kiến Vi: “Tạm biệt chú Hạ.”
Hạ Kiến Vi nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lục Tri, nghĩ thầm, vậy mà thật sự có người có thể mặc bộ đồng phục xấu xí đó đẹp như vậy.
“Thầy Lục, trước mắt tôi còn chưa có ý định gì cả, hôm nay cũng là do mẹ bảo tôi đến, thật sự xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian buổi trưa của anh.”
Lục Thâm nghe thấy Hạ Kiến Vi nói lời này thì đã biết hai người bọn họ không diễn, “Vậy à, không sao không sao, tôi vốn cũng cảm thấy lúc này tìm đối tượng không thích hợp lắm, ít nhất cũng nên đợi Tri thi đại học xong rồi nói sau.”
“Xem mắt không thành, vậy còn có thể làm bạn mà, cũng không biết thầy Lục có để ý không?”
“Đương nhiên sẽ không rồi, có người bạn như anh Hạ đây là vinh hạnh của tôi.” Lục Thâm cười nói.
Hạ Kiến Vi lấy ra điện thoại ra rồi nói: “Vậy chúng ta thêm WeChat đi, sau này nếu anh có gặp khó khăn gì thì có thể tìm tôi giúp đỡ, đừng cảm thấy xấu hổ.”
Lục Thâm nghĩ thầm, nếu không phải Hạ Kiến Vi đã nói rõ ràng với y thì với điệu bộ này, y thật sự sẽ hiểu lầm Hạ Kiến Vi có ý với mình.
Ra khỏi tiểu khu, Hạ Kiến Vi đang ngâm nga một khúc ca nhỏ thì bạn thân Diêm Hồng Phi gọi điện đến.
“Kiến Vi, mày đang ở chỗ nào đấy? Sao trong nhà không có ai hết vậy?”
“Tao mới đi xem mắt xong, đang trên đường về đây.”
“Đệt, mày đi thật à? Mẹ mày ép?” Giọng Diêm Hồng Phi kinh ngạc đến mức muốn vỡ ra.
Hạ Kiến Vi vừa lúc gặp phải đèn đỏ, ngón tay gõ gõ tay lái, “Ừ, là mẹ tao ép.”
“Dì Dương của tao thật sự cũng đủ trâu bò mới có thể bắt mày đi được, thế nào hả? Đối tượng xem mắt đó…” Diêm Hồng Phi cực kỳ nhiều chuyện hỏi.
“Mày có thể nói chuyện với tao mà không dùng cái giọng điệu xem náo nhiệt này không? Từ nhỏ đã thích nhiều chuyện rồi, nữ sinh lớp chúng ta còn thua mày. Cũng không biết Du Phinh Phinh vừa ý mày cái gì.” Hạ Kiến Vi và Diêm Hồng Phi là bạn hồi trung học, còn là bạn cùng bàn.
Bởi vì từ nhỏ Diêm Hồng Phi đã đặc biệt thích nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách và cắn hạt dưa, quả thực là người bạn của chị em phụ nữ. Có lần anh còn nghi Diêm Hồng Phi là gay, nhưng sự thật chứng minh, Diêm Hồng Phi là trai thẳng, mà người nghi người khác là gay mới thật sự là gay.
“Đm! Mày mẹ nó đừng có nói đến Du Phinh Phinh với tao.” Bỗng nhiên giọng của Diêm Hồng Phi cao lên, lần này là trực tiếp vỡ giọng luôn.
Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phinh là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ầm ĩ với nhau rồi, sau khi kết hôn lại thường sẽ có một người tới nói muốn muốn ly hôn với anh, kết quả là nhiều năm như vậy cũng ly không thành.
Hạ Kiến Vi lơ đãng dẫm lên chân ga, “Thế nào? Lần này rốt cuộc cô ấy cũng chịu đựng mày không nổi nên muốn ly hôn à?”
“Cái đó thì chưa, nhưng cũng nhanh thôi, cô ấy chạy mất rồi.”
“Cái gì?” Hạ Kiến Vi có chút hoài nghi tai mình nghe nhầm.
“Cô ấy bỏ chạy! Vợ tao chạy mất rồi!” Diêm Hồng Phi gần như hét lên.
Hạ Kiến Vi im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Tốt nhất là mày nên chắc chắn không có ai ở gần mày.”
“Mẹ kiếp! Sao mày không nói sớm, cô dì chú bác gần nhà mày đều nhìn tao, lần này thì xong rồi, tao không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa. Vừa rồi còn có một đứa nhỏ đến nói với tao, chú có vợ bỏ chạy thật đáng thương, cháu cho chú ăn kem nè. Ai muốn kem của nhóc chứ, nhóc ăn sắp hết rồi còn gì.”
“Mày nói xem rốt cuộc là Du Phinh Phinh muốn cái gì? Con gái thô bạo như cô ấy tao cũng không chê, vậy mà cô ấy còn không biết quý trọng.” Hễ Diêm Hồng Phi nhắc tới Du Phinh Phinh là nói không ngừng.
Hạ Kiến Vi chờ hắn nói xong rồi mới nói: “Vậy hồi nhỏ mày giúp cô ấy đánh nhau, trưởng thành rồi còn giúp cô ấy giặt quần áo?”
Diêm Hồng Phi câm nín, cứng nhắc chuyển chủ đề.
“Rốt cuộc thì đối tượng xem mắt của mày thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, là giáo viên.” Hạ Kiến Vi nhận xét khách quan.
“Má ơi, thật không dễ gì nha. Kiến Vi, mày thích người ta rồi à? Mày rốt cuộc cũng muốn yêu đương? Cuối cùng thì heo ba nuôi cũng muốn đi ủn heo nhà người khác.”
“Diêm Hồng Phi, còn ba phút nữa là tao về tới nhà, tốt nhất là mày nên tìm một chỗ trốn đi, bằng không thì mày xem chúng ta ai kêu ai là ba.”
“Ba ơi con sai rồi, ba tha thứ cho con.” Diêm Hồng Phi xin tha mà không màn giá nào.
“Vậy rốt cuộc là thế nào? Hiếm lắm mới nghe mày khen người khác một lần.”
Hạ Kiến Vi dường như nhớ tới điều gì đó, khóe miệng anh nhếch lên, liếm hàm răng trên, lộ ra một nụ cười nhất định phải có được, như là một con báo chuẩn bị săn mồi.
“Tao thích con trai anh ta.”
“Cái gì cơ ——?”
Giọng nói khó tin của Diêm Hồng Phi phát ra từ điện thoại.
Một lúc lâu sau, Diêm Hồng Phi nói với giọng run run: “Xong rồi xong rồi, thời gian rốt cuộc cũng khiến mày biến thái luôn rồi, đến vị thành niên mà mày cũng muốn xuống tay. Lão Hạ à, nể tình anh em của chúng ta, sau này tao sẽ đến cục cảnh sát thăm mày, mày bảo trọng nha.”
“Tao cảm thấy đầu óc của Du Phinh Phinh cuối cùng cũng tỉnh táo rồi, mày thiểu năng trí tuệ nhiều năm như vậy cũng vất vả cô ấy không rời không bỏ mày.” Hạ Kiến Vi xoay tay lái, ô tô chuẩn xác dừng tại chỗ đỗ xe của anh.
Ngay sau khi cúp máy Diêm Hồng Phi, Hạ Kiến Vi liền gửi cho Lục Thâm một tin nhắn WeChat.
Hạ Kiến Vi: Sắp đến sinh nhật em trai của bạn tôi, năm nay nó cũng cấp ba nên tôi muốn tặng nó một bộ đề ôn tập. Anh có thể giúp tôi hỏi Tri loại nào tốt được không?