Lục Tri không ngờ Hạ Kiến Vi vậy mà cũng sẽ ra ngoài hẹn xxx, nhưng không phải anh đang xem mắt với ba mình sao? Lục Tri cảm thấy dường như Hạ Kiến Vi và ba cậu ở chung thật sự không tệ, cậu cũng đang để mình chậm rãi tiếp nhận Hạ Kiến Vi hòa nhập vào nhà bọn họ, nhưng hiện tại là có ý gì?
Là Hạ Kiến Vi vừa đang phát triển quan hệ với ba cậu, vừa ở bên ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý, hay là chuyện của Hạ Kiến Vi và ba cậu đã không thành?
Nếu là điều thứ hai thì Lục Tri quản không được Hạ Kiến Vi là một người trưởng thành có cuộc sống về đêm của riêng mình, nhưng nếu là điều điều thứ nhất, thì Lục Tri lại phải suy xét có nên nói chuyện này cho ba biết hay không.
“Làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục, tôi đi vệ sinh chỗ khác.” Lục Tri xoay người rời đi, giọng điệu cũng không có chút dao động nào.
Hạ Kiến Vi nhìn dáng vẻ của Alban là biết chắc chắn Lục Tri đã hiểu lầm, anh vội vàng đuổi theo, chỉ để lại một mình Alban tại chỗ bị gió lạnh thổi.
Hạ Kiến Vi đuổi theo Lục Tri, nắm lấy cổ tay của cậu, Lục Tri nhìn anh một cách kỳ lạ, không hiểu tại sao.
“Em hiểu lầm rồi, tôi với cậu ta không phải là loại quan hệ này, đúng thật là cậu ta có ý với tôi, nhưng rõ ràng tôi đã từ chối cậu ta rất nhiều lần, vừa rồi còn tháo khớp tay của cậu ta, đang định tìm người dẫn cậu ta đến bệnh viện.”
Đôi đồng tử đen trắng rõ ràng của Lục Tri nhìn chằm chằm vào Hạ Kiến Vi, ánh mắt Hạ Kiến Vi không hề trốn tránh, mặc ý Lục Tri đánh giá.
“Chú Hạ, chú không cần phải giải thích với tôi.” Lục Tri cảm thấy cho dù Hạ Kiến Vi muốn giải thích thì cũng là nên giải thích với ba cậu chứ không phải cậu, dù sao thì ba cậu mới là đối tượng xem mắt của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt anh trấn tĩnh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Tri, nói: “Tôi không mong em hiểu lầm tôi dù chỉ một chút.”
Lục Tri sững sờ, nghĩ bụng có lẽ là Hạ Kiến Vi thật sự thích ba cậu, thế nên mới để ý đến cảm nhận của cậu như vậy, có lẽ cậu có thể ở trước mặt ba mình thay Hạ Kiến Vi nói tốt vài câu?
“Ừm, tôi biết rồi.” Lục Tri gật đầu.
Lúc này Hạ Kiến Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi anh cúi đầu thở ra thì chú ý tới mình còn đang kéo cổ tay Lục Tri, dưới tay có thể cảm nhận được mạch đập của cậu, tim Hạ Kiến Vi không khỏi đập kịch liệt, anh muốn chạm vào Lục Tri, nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn chút nữa.
Nhưng lúc này Hạ Kiến Vi lại không thể không buông tay Lục Tri ra, như không có việc gì nói: “Hôm nay em ăn mặc rất khác.”
Lục Tri chạm vào mái tóc rối trên trán mình, “Là do ông chủ yêu cầu, nói muốn có cảm giác khác.”
Hạ Kiến Vi cho Dương Tinh Hà một like trong lòng, làm tốt lắm!
“Rất đẹp trai.” Hạ Kiến Vi bỗng nhiên tới gần, một mùi hương lạnh nhạt bay vào mũi Lục Tri, mùi hương quen thuộc kia khiến Lục Tri sửng sốt một chút, cậu ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng* của Hạ Kiến Vi, mặt mày anh khí chứa đựng ôn nhu gần như khiến người ta đắm chìm vào, bị anh nhìn chăm chú như vậy, đột nhiên Lục Tri có một ảo giác, trong mắt Hạ Kiến Vi tràn đầy thâm tình.
(khôi ngô, tuấn tú, sáng sủa)
Hạ Kiến Vi bỗng nhiên vươn tay tới, Lục Tri muốn né tránh, nhưng lại không biết vì sao mà không nhúc nhích, Hạ Kiến Vi gỡ dải ruy băng trên vai cậu xuống.
Mặt mày cong cong, anh tuấn bức người.
“Vướng theo cả đường.”
Lục Tri chất phác gật đầu, “Có lẽ vậy, không chú ý tới. Cảm ơn ạ.”
Hạ Kiến Vi đút tay vào túi áo, “Không cần khách sáo.”
Lục Tri vào WC nghỉ ngơi một lát rồi lại lên sân khấu.
Hạ Kiến Vi ngồi trước quầy bar uống nước chanh nghe Lục Tri hát. Lần này Lục Tri không hát nhạc quá sôi động mà kết thúc bằng một bài hát trữ tình tiếng Nhật.
Rõ ràng trang phục hôm nay của cậu cùng với trữ tình và dịu dàng các thứ đều không liên quan gì đến nhau, nhưng không hiểu sao chỉ cần cậu yên tĩnh ngồi ở đó, gảy đàn trong tay, thì sẽ khiến người khác tĩnh tâm nghe cậu hát, hát thẳng một đường đến đầu quả tim của bạn, khiến bạn lệ rơi đầy mặt trong lúc lơ đãng.
Hạ Kiến Vi nghe thấy Leo nói: “Điều kiện giọng hát và ngoại hình của thằng nhóc này đều tốt như vậy, sau khi cậu ta đến tôi còn thấy có vài nhóm người muốn ký hợp đồng với cậu ta, chậc chậc, sau này phát triển tốt thì nhất định sẽ trở thành một ngôi sao nổi tiếng.”
Khóe miệng Hạ Kiến Vi giương lên, bọn họ không biết, nhưng anh thì biết, Lục Tri không có khả năng đi làm ngôi sao ca nhạc, Lục Tri có mục tiêu rõ ràng, là học sinh xuất sắc quyết tâm phải thi vào đại học B.
“Hâm mộ thật đấy, quả nhiên là không nên mù quáng so sánh mọi người với nhau mà, cậu ấy hát cũng hay như vậy, trời cao lại còn thưởng cậu ấy một cái túi da đẹp như thế, bảo người thường như chúng ta sống sao đây.”
Cậu trai phục vụ đứng một bên nghỉ ngơi thở dài nói.
Khóe miệng Hạ Kiến Vi nhếch lên, nghĩ thầm tôi còn chưa nói cho cậu biết em ấy là học bá đấy.
Cậu trai phục vụ kia trông cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, cậu ta lại nói: “Nhưng thành tích của cậu ấy nhất định không được tốt nhỉ, vừa phải đi làm lại phải lo học tập, chắc chắn là gánh không hết quá nhiều việc.”
Leo vừa nghe thấy thì cười nói: “Cậu quản thành tích của người ta có tốt hay không làm gì? Cho dù thành tích không tốt thì thế nào, không phải mấy cô gái nhỏ bây giờ đều thích kiểu bộ dạng đẹp trai lại biết ca hát sao? Còn thành tích không tốt à, nếu biết đánh nhau vậy thì lại càng không được, phỏng chừng muốn gả đi luôn.”
Hạ Kiến Vi đặt ly nước trước mặt Leo, nói: “Ông chú này, chú cũng già đầu rồi, ít xem tiểu thuyết ngôn tình đi.”
Leo không có sở thích gì khác mà chỉ thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt là cái thể loại văn học về nỗi đau tuổi trẻ này, ngược lại anh ta không thích tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê gì đó lắm, còn thường xuyên rủ rê Hạ Kiến Vi, hồi dậy thì Hạ Kiến Vi còn không đọc loại tiểu thuyết này chứ đừng nói tới sau khi lớn lên, đương nhiên sẽ không dính câu anh ta.
Lục Tri hát xong không để ý đến một đám người điên cuồng thét chói tai dưới sân khấu bảo cậu hát thêm một bài nữa, mà đi vào hậu trường tháo trang sức và thay quần áo.
Hạ Kiến Vi thấy thế cũng đứng dậy đi theo cậu vào hậu trường, trước khi đi anh còn đánh tiếng với Leo kể chuyện của Alban.
Leo cười mắng anh không biết thương hương tiếc ngọc.
Hạ Kiến Vi gõ cửa phòng thay quần áo, nghe thấy giọng Lục Tri bảo anh đi vào.
“Chú Hạ.” Lục Tri đã thay xong quần áo, cậu mặc một chiếc áo len cổ cao mỏng màu đen, bên ngoài tròng một cái áo hoodie màu trắng liền mũ, quần là quần jean màu xanh nhạt, dưới chân mang một đôi giày màu trắng trơn, trông vừa thoải mái vừa sạch sẽ. Lớp trang điểm trên mặt cậu còn chưa kịp tẩy, tóc cũng vẫn là màu xanh lam, phía trên đang lấp lánh kim tuyến.
“Ừ, tôi đưa em về. Tóc này của em, trường học có cho vào không?” Hạ Kiến Vi* nhớ là trường học không cho phép nhuộm tóc.
(chỗ này tác giả để là tên bé Mầm, toi thấy không hợp lắm nên mạn phép sửa lại)
“Là dùng một lần, quay về gội sạch sẽ hết. Chờ một lát, tôi tẩy trang đã.” Hình như đây là lần đầu Lục Tri trang điểm, cho nên cậu không biết cách tẩy trang lắm, cậu vốn tưởng rằng rửa bằng nước là được rồi, không ngờ lớp trang điểm vẫn bám trên mặt, không lem chút nào.
Hạ Kiến Vi bỗng nhớ ra hôm nay Alban khóc đến lem cả lớp trang điểm, mà mỹ phẩm Dương Tinh Hà cho Lục Tri dùng còn rất lợi hại.
“Có nước tẩy trang không?” Hạ Kiến Vi thật sự nhìn không được, hỏi.
Vẻ mặt Lục Tri mờ mịt, bọt nước trên mặt không ngừng chảy xuống, lông mi và tóc trước trán đều đang nhỏ nước, vì có trang điểm mắt nên đôi mắt phượng càng có vẻ mị hoặc, mày dài nhíu lại, Hạ Kiến Vi bỗng cảm giác thấy cổ họng mình có chút khô khốc, anh nhìn Lục Tri chằm chằm.
Lục Tri bị Hạ Kiến Vi nhìn chăm chăm vào, cái cảm giác nguy hiểm này lại tới nữa, Lục Tri cảm thấy mình như con mồi bị theo dõi, không khỏi căng da thịt, mi tâm cậu nhíu chặt nhưng không hề nao núng đối diện với ánh mắt của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên anh sải bước về phía trước, Lục Tri lùi về sau một bước, lưng va vào bức tường lạnh băng, hơi thở của Hạ Kiến Vi trong phòng vệ sinh chật hẹp chợt quấn lấy Lục Tri.
Mặt mày Hạ Kiến Vi sắc bén như một thanh hàn kiếm rời vỏ, anh bỗng chốc vươn tay về phía Lục Tri, lòng bàn tay dường như sượt qua vành tai cậu, có hơi ngứa, còn hơi nóng lên.
Lúc Hạ Kiến Vi cúi người, môi gần như muốn hôn lên trán cậu, Lục Tri khẽ cong ngón tay, hô hấp ngừng lại theo bản năng, mày càng nhíu càng chặt, ngay khi cậu định đẩy Hạ Kiến Vi ra thì anh bỗng cười nói: “Tôi đã nói có hơi giống nước tẩy trang, đúng là nó rồi, thế mà lại đặt ở đây.”
Thì ra Hạ Kiến Vi đi lấy nước tẩy trang đặt trên cái kệ phía sau Lục Tri.
Nhưng Lục Tri vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, mặt cậu trầm như nước, Hạ Kiến Vi lại cười mỉm, hơi cúi đầu nhìn cậu, “Em sao vậy?”
Lục Tri trông thấy ảnh của mình từ hai tròng mắt sáng trong của anh, có hơi dữ.
“Không có gì, cái này dùng như thế nào?”
Hạ Kiến Vi lại lật tìm miếng bông tẩy trang, sau đó dạy Lục Tri cách tẩy trang.
Anh nhìn dáng vẻ Lục Tri nhắm mắt tẩy trang, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp.
Quả nhiên không thể ép quá chặt, bạn nhỏ sẽ bị dọa chạy.
Hai người ra khỏi quán bar, bên ngoài xa hoa truỵ lạc, Lục Tri lên xe Hạ Kiến Vi, quay đầu hỏi: “Chú Hạ không chơi lâu thêm một lát nữa ạ?”
Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Tôi cũng không thích đi bar chơi thâu đêm, ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho cơ thể.”
Lục Tri cảm thấy Hạ Kiến Vi đang lừa mình, cậu đã nhìn thấy Hạ Kiến Vi mấy lần trong quán bar, nếu không thích đi bar thì sao lại có thể thường xuyên tới.
“Không tin à?” Giọng Hạ Kiến Vi chứa ý cười, lại giống như đang cưng chiều đứa nhỏ.
“Không có ạ.” Lục Tri nhàn nhạt trả lời. Truyện Full
Hạ Kiến Vi không để bụng, “Tôi không thích đi bar, tôi chỉ thích nghe em hát thôi.”
Lục Tri quay đầu lại, có hơi kinh ngạc nhìn Hạ Kiến Vi, chần chừ hỏi: “Chú thích nghe tôi hát?”
Hạ Kiến Vi gật đầu, “Ừm, rất êm tai, có lẽ em không biết đâu, lúc em hát như đang tỏa sáng vậy.”
Quả thật là Lục Tri không biết, đây là lần đầu tiên có người nói những lời thế này với cậu, ca hát với cậu mà nói chỉ một phương tiện để cậu kiếm tiền, mục tiêu của cậu vẫn luôn là thi đậu vào đại học B.
“Chú bị cận sao?” Lục Tri hỏi.
Hạ Kiến Vi bật cười, “Không có, mắt của tôi rất rõ.”
Lục Tri không nói tiếp, rất nhanh bọn họ đã đến tiểu khu nhà Lục Tri, bởi vì ô tô không đi vào được nên Lục Tri chỉ có thể xuống xe ở bên ngoài.
“Chú Hạ, cảm ơn chú đã đưa tôi về.” Lục Tri lễ phép nói cảm ơn Hạ Kiến Vi trước khi xuống xe.
Mặt mày Hạ Kiến Vi cong cong nhìn cậu, nói: “Nếu muốn cảm ơn tôi, không bằng em đồng ý với tôi một chuyện đi.”
Lục Tri hiển nhiên không ngờ Hạ Kiến Vi sẽ đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng nếu không quá đáng thì cậu cũng có thể đáp ứng.
“Chú nói đi.”
Hạ Kiến Vi thấy vẻ cau mày của Lục Tri, cười nói: “Đừng khẩn trương như thế, sẽ không bắt em giết người phóng hỏa đâu, để trống thứ bảy tuần sau cho tôi nhé.”
Lục Tri bị Hạ Kiến Vi nhìn chăm chú như vậy, trong lòng nhảy dựng không rõ lý do, cậu suy nghĩ một chút, thứ bảy tuần sau ngoại trừ buổi tối làm ở quán bar ra thì cậu cũng không có chuyện gì khác.
“Được, chỉ là tối tôi phải tới quán bar hát.”
Hạ Kiến Vi cười ôn hòa, hiểu ý nói, “Cái này em không cần lo lắng, những gì em cần phải làm là đảm bảo hôm đó rảnh.”