Lục Tri không biết trượt tuyết, nhưng Hạ Kiến Vi lại trượt rất khá, anh là màu sáng duy nhất trong tuyết trắng xóa, giống như một dã thú tự do.
Lục Tri còn đang gian nan học cách đứng thẳng, bỗng nhiên có một cơn gió từ bên cạnh cậu thổi qua, Hạ Kiến Vi lướt gió dừng lại trước mặt cậu.
Xung quanh lập tức vang lên không ít tiếng huýt sáo.
Hạ Kiến Vi kéo kính bảo hộ lên trên đầu, cười với Lục Tri, nói: “Tôi dạy em nhé.”
Quả thật là Lục Tri cần một huấn luyện viên.
Cũng may huấn luyện viên Hạ vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, có thể nói là tay cầm tay giảng dạy, mà học viên Lục cũng không ngốc nghếch vụng về, thần kinh vận động của cậu không tệ, rất nhanh đã nắm được bí quyết, bắt đầu chậm rãi trượt trên nền tuyết.
“Em làm rất tốt, chính là như vậy, Mầm Mầm của chúng ta thật thông minh.” Hạ Kiến Vi đi theo bên cạnh Lục Tri không ngừng khen cậu.
Lục Tri không thể không dừng động tác, quay đầu nói với anh: “Chú Hạ, đừng gọi nhũ danh của tôi.”
“Không thể gọi sao? Tôi cảm thấy rất đáng yêu mà.” Hạ Kiến Vi ấm ức nhìn Lục Tri.
Lục Tri không biết một người đàn ông hai mươi tám tuổi như Hạ Kiến Vi lấy đâu ra mặt để bán manh.
Lục Tri không đáp lời anh, tự mình trượt lên.
“Này, anh đẹp trai, anh có thể dạy cho tụi em không?” Mấy cô gái bỗng nhiên tiến đến trước mặt Hạ Kiến Vi, vây quanh anh nói chuyện.
Hạ Kiến Vi chỉ vào chỗ cho thuê dụng cụ trượt tuyết cách đó không xa, nói với các cô: “Tôi chỉ là người ngoài nghề, ở đó có rất nhiều huấn luyện viên chuyên nghiệp hơn tôi, các em có thể tới đó, còn có thể chọn dạy một kèm một, rất nhanh là có thể học được.”
Dáng vẻ không hiểu phong tình này làm mấy cô gái bỗng thấy sầu não.
Lục Tri dừng lại nhìn về phía sau thì thấy Hạ Kiến Vi bị mấy cô gái vây quanh cách đó không xa, đang dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với các cô, thảo nào không thấy người.
Mấy cô gái còn muốn nói gì đó thì Hạ Kiến Vi chợt nhìn về phía Lục Tri cười với cậu, sau đó nói với các cô: “Xin lỗi, bạn trai tôi đang sốt ruột chờ, tôi nên qua đó thôi.”
Sau đó không màng đến phản ứng của mấy cô gái mà trượt về phía Lục Tri.
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, bởi các cô mới nói, nào có trai thẳng không hiểu phong tình như vậy, thì ra là cong, còn dẫn theo bạn trai nữa.
Nhưng bạn trai trông cũng rất đẹp trai.
“Đi thôi.” Hạ Kiến Vi chậm rãi đi theo bên cạnh Lục Tri, trượt cùng cậu.
Lục Tri cũng không hỏi anh chuyện mấy cô gái vừa rồi, hai người trượt một lát thì Hạ Kiến Vi lại hỏi cậu: “Có muốn trượt ván đơn* không?”
Hai mắt Lục Tri sáng lên, “Vâng.”
“Vậy đi thôi.” Hạ Kiến Vi xoay người, chuẩn bị dẫn theo Lục Tri trượt trở về.
Nhưng lúc Lục Tri xoay người không giữ thăng bằng tốt nên ngã thẳng về phía Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi tay nhanh mắt lẹ ôm chặt lấy eo cậu, hai người cùng ngã trên nền tuyết.
Má Lục Tri dán lên ngực Hạ Kiến Vi, gáy được Hạ Kiến Vi che chở, eo được Hạ Kiến Vi ôm, có thể thấy Hạ Kiến Vi gần như là bảo vệ cậu theo bản năng.
“Không sao chứ?” Giọng Hạ Kiến Vi từ đỉnh đầu Lục Tri truyền đến.
Lúc này Lục Tri đột nhiên đứng dậy từ trên người Hạ Kiến Vi, “Tôi không sao, cảm ơn chú Hạ, chú thì sao?”
Hạ Kiến Vi cười, nằm bất động trên nền tuyết, “Tôi cũng không sao, nhưng nền tuyết bị tôi đập ra một cái hố to.”
Lục Tri bật cười, duỗi tay kéo Hạ Kiến Vi lên.
Hạ Kiến Vi đứng lên quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên mặt đất có một hình người của anh.
“Tôi phải chụp một bức ảnh.” Hạ Kiến Vi lấy điện thoại ra chụp một tấm hình người trên tuyết.
Rồi anh chuyển thành chế độ selfie, “Nào, chúng ta cùng chụp một tấm.”
Lục Tri vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến hành động vừa rồi của Hạ Kiến Vi, cậu lại từ chối không được, bèn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hạ Kiến Vi.
“Cười một cái nào.” Hạ Kiến Vi nhìn điện thoại nói với Lục Tri.
Lục Tri lộ ra một nụ cười vô cùng giả, Hạ Kiến Vi không nhịn được vươn tay ra chọc lên khóe miệng cậu một cái, “Nụ cười gượng này của em còn khó coi hơn khóc nữa.”
Hạ Kiến Vi bỗng nhiên đưa tay ôm chầm lấy cổ Lục Tri, kéo cậu đến gần mình, Lục Tri hơi trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chính trong nháy mắt này bị Hạ Kiến Vi chụp phải.
Hai người chơi mệt mới về biệt thự ăn cơm trưa, hôm nay bọn họ ăn kaiseki*, món ăn tinh tế, nhưng mỗi món đều là làm ngay nên tương đối chậm.
(một bữa tối truyền thống gồm nhiều món ở Nhật Bản)
“Ăn ngon không?” Hạ Kiến Vi hỏi.
Lục Tri khẽ nhíu mày, “Rất tươi, nhưng tôi không quen với mùi vị này lắm.”
“Em rất ít ăn hải sản nhỉ, nếu không thích cũng đừng miễn cưỡng, ăn chút gì khác đi.” Hạ Kiến Vi đưa bát của mình qua.
“Đưa tôi đi.”
Đồ mình ăn không vô đưa cho người khác ăn, chuyện này cũng chỉ có khi Lục Tri còn nhỏ đưa cho Lục Thâm ăn. Sau khi lớn hơn biết trong nhà không dư dả gì cũng dần không kén ăn nữa, cho nên hành động này của Hạ Kiến Vi đương nhiên là làm Lục Tri có hơi ngượng ngùng.
“Không cần, không có không thích.” Lục Tri gắp hải sản trong bát lên ăn.
“Đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Vâng.” Lục Tri gật đầu.
Hai người ăn trưa xong thì đi dạo ở gần đó, tiêu cơm rồi mới về lại phòng.
“Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại đã.” Hạ Kiến Vi cầm điện thoại đi ra sân.
Là điện thoại của Diêm Hồng Phi, hỏi anh đã nhận được quà sinh nhật chưa.
“Tao không có ở nhà.” Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua điện thoại của mình, quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc, chắc là tin nhắn từ người chuyển phát nhanh.
“Sinh nhật mà mày không có ở nhà, mày chạy đi đâu? Đậu mé! Không phải là mày bắt cóc con người ta đó chứ!” Diêm Hồng Phi kêu lên.
“Bắt cóc cái gì, tao đã xin sự đồng ý của em ấy rồi được chưa.”
“Chậc chậc chậc, Hạ Kiến Vi, lần này mày thật sự xong rồi, nhưng mày phải cố kiềm lại, người ta còn là vị thành niên đấy, tao không muốn nghe mày hát Iron window tears* đâu.”
(Loạt bài hát tù nhân nổi tiếng năm 1988)
Hạ Kiến Vi không khỏi trợn trắng mắt, anh còn chưa theo đuổi được người ta đâu đấy, có thể làm cái gì chứ, nếu không phải nhận được sự đồng ý từ chính Lục Tri, thì căn bản anh sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cậu.
“Mày mua cái gì cho tao?” Hạ Kiến Vi ở bên ngoài bị gió lạnh thổi, mới vừa hỏi xong câu này đã muốn cúp điện thoại đi vào.
“Hì hì, là đồ tốt.”
Nghe giọng nói đáng khinh này của Diêm Hồng Phi là đã biết sẽ không phải thứ gì tốt.
“Được rồi, tao cúp đây, bên ngoài lạnh quá.” Hạ Kiến Vi thở ra một hơi trắng, đi vào bên trong.
“Này, Kiến Vi, sinh nhật vui vẻ.” Diêm Hồng Phi nghiêm túc nói.
Hạ Kiến Vi nhếch khóe miệng, “Rồi, cảm ơn.”
Lục Tri thấy Hạ Kiến Vi ngoài cửa kính hơi cong khóe miệng, trong mắt hiện vẻ dịu dàng, vẻ mặt kia không khỏi khiến cậu hơi ngứa tay, cậu muốn vẽ Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi đang gọi điện với ai nhỉ?
Lục Tri có hơi khát nước nên đi đến máy bán hàng tự động trên hành lang mua hai hộp sữa bò.