Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 23



Edit: Rea

—————

“Các cậu xem, là đó phải không?”

Lục Tri vừa cắm ống hút vào thì nghe thấy phía sau truyền đến giọng của một cô gái, cậu hơi liếc mắt nhìn thoáng qua.

“A! Cậu ấy nhìn qua đây, đúng không đúng không, cậu ấy đẹp quá đi.”

“Trời ơi, lông mi cậu ấy dài thật, làn da cũng đẹp nữa.”

Lục Tri nhíu mày, cậu chắc chắn mình không biết các cô, cầm sữa bò đang định rời đi thì mấy cô gái kia bỗng nhiên chạy đến trước mặt cậu, nói: “Bạn trai của cậu rất tốt, chúng tôi đến bắt chuyện với anh ấy, anh ấy từ chối thẳng luôn.”

“Đúng vậy, đúng vậy, hai người phải hạnh phúc nha.”

Mấy cô gái này chính là mấy người vừa rồi vây quanh Hạ Kiến Vi ở sân trượt tuyết, nhưng lúc ấy các cô cách Lục Tri một khoảng, lại bọc rất kín nên Lục Tri cũng không nhận ra các cô là ai.

Không đợi Lục Tri nói gì, mấy người các cô đã vẫy vẫy tay với Lục Tri rồi rời đi.

Bạn trai? Bạn trai của cậu ở đâu ra, nhận sai người à?

Lục Tri cũng không để chuyện này trong lòng, cầm sữa bò trở về phòng.

“Đi đâu vậy?” Hạ Kiến Vi thấy Lục Tri đi vào, hỏi.

Cậu nâng tay, “Mua sữa bò ạ, chú Hạ muốn uống không?”

Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Tôi cai sữa rất lâu rồi.”

Lục Tri không để tâm, “Cơ thể tôi đang phát triển.”

Hạ Kiến Vi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, không khỏi cảm thấy Lục Tri sao lại đáng yêu như vậy.

Lục Tri uống liên tiếp hai hộp sữa, buổi sáng còn uống một hộp, vậy đã uống hết ba hộp.

Cậu ngồi trên ghế nhẩm cổ văn* một lát, điện thoại bỗng reo lên một cái, cậu lấy ra thì thấy là tin nhắn của ba.

(tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc)

Lục Tri nhìn tin nhắn mà ngây cả người.

Cậu ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, cho đến khi màn hình chuyển từ sáng sang tối, cậu mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.

“Chú Hạ.”

“Hửm?” Hạ Kiến Vi đang trả lời mấy lời chúc sinh nhật mà đám bạn anh gửi đến.

“Hôm nay là sinh nhật chú?”

Lúc này Hạ Kiến Vi mới buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Lục Tri.

“Ừm.”

Lục Tri hơi trợn to hai mắt, cậu không hiểu, vì sao Hạ Kiến Vi lại không nói cho cậu biết.

Hơn nữa trông Hạ Kiến Vi cũng không giống như thiếu bạn bè đi cùng, vì sao lại cần một cậu nhóc như cậu ở cùng vào ngày sinh nhật, lại còn không nói cho cậu nữa.

Chỉ vì cậu là con của Lục Thâm sao? Nhưng nếu là như vậy, thì cớ gì Hạ Kiến Vi không dứt khoát hẹn Lục Thâm đi?

“Tại sao không nói với tôi? Tôi không chuẩn bị quà sinh nhật cho chú, thậm chí ngay cả câu sinh nhật vui vẻ cũng không nói với chú.”

Hạ Kiến Vi lộ ra ý cười nhạt, “Không quan trọng, những cái đó đều không quan trọng, không phải em đang ở đây sao? Đây là món quà sinh nhật tốt nhất cho tôi rồi.”

Lục Tri nhất thời cũng không biết nên nói gì, cậu luôn cảm thấy có thứ gì đó sắp lộ ra.

Hạ Kiến Vi đi đến trước mặt Lục Tri, giơ tay xoa mái tóc đen của cậu, “Được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tôi chỉ muốn cùng em vui vẻ chơi một ngày thôi.”

Đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng của Lục Tri nhìn chăm chăm Hạ Kiến Vi, như là muốn lột sạch máu thịt anh ra, nhìn thẳng vào trái tim anh, xem rốt cuộc trong lòng Hạ Kiến Vi suy nghĩ cái gì.

“Chú Hạ, để tôi phác họa cho chú một bức nhé.”

Sau một hồi lâu im lặng, Lục Tri chợt nói.

Hạ Kiến Vi sững sờ một lát, cười xấu xa nói: “Như kiểu Jack vẽ Rose ấy hả?”*

(Cảnh vẽ khỏa thân nổi tiếng trong Titanic)

Lục Tri mím môi, “Nếu chú muốn.”

Cuối cùng, đương nhiên là không vẽ loại hạn chế đó, mà là sau khi tắm gội xong thì Hạ Kiến Vi ngồi trên ghế, mặc cái áo tắm sọc xanh trắng, vẻ mặt thảnh thơi ngồi ở đó.

“Không ngờ em lại còn có thể vẽ tranh, còn có thứ gì mà em không biết không?” Hạ Kiến Vi trêu ghẹo nói.

Lục Tri nhàn nhạt mở miệng, “Tôi không biết rất nhiều chuyện, học không hết.”

“Trước đây tôi không biết trượt tuyết.”

Hạ Kiến Vi nhếch môi cười, “Nhưng bây giờ em biết rồi.”

“Nhưng phải cảm ơn chú Hạ dạy giỏi.”

“Ha ha ha, đâu có đâu có.”

Hai người em một lời tôi một câu, thời gian trôi qua rất nhanh, Lục Tri vẽ cũng rất nhanh, không bao lâu đã hoàn thành bức tranh.

……

“Đi ngâm suối nước nóng không?” Hạ Kiến Vi cầm quần áo hỏi.

Lục Tri vừa trả lời tin nhắn của ba cậu, vừa gật đầu đáp lại: “Vâng.”

Hạ Kiến Vi đã tắm xong, lúc này đã có thể trực tiếp đi ngâm suối nước nóng, anh nhìn suối nước nóng sương khói lượn lờ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên muốn uống một ly.

Tâm động không bằng hành động, anh cầm điện thoại gọi cho quầy lễ tân, bảo người mang ít rượu sake tới đây.

Lúc Lục Tri tắm rửa xong đi ra, Hạ Kiến Vi đã ngâm mình trong suối nước nóng, không khí mờ mịt, hơi nước bốc lên, dáng vẻ Hạ Kiến Vi ẩn nấp trong đó, khiến Lục Tri nhìn không rõ vẻ mặt của anh.

Chỉ là cái đĩa nhỏ nổi trên mặt nước vô cùng nổi bật, trên đó còn đặt một cái bình cổ hẹp màu xanh lam, Lục Tri xuống nước, dòng nước ấm vô cùng giải tỏa mệt mỏi.

“Uống một ly?” Hạ Kiến Vi nâng một ly rượu nhỏ nhướng mày cười với Lục Tri.

“Rượu ạ?”

Hạ Kiến Vi nghe vậy thì cười, “Chẳng thế thì còn có thể là Sprite sao?”

“Chú Hạ, tôi vẫn chưa đủ tuổi, bị ba tôi biết được sẽ không tốt.” Lục Tri không nhịn được trượt xuống một chút, ngâm vai vào trong suối nước nóng.

“Đi làm thêm ở quán bar, lúc đánh nhau với người ta em cũng không nói mình là vị thành niên. Uống không? Chúng ta lặng lẽ, không nói cho ba em biết.”

Lục Tri nhìn anh, nói thẳng: “Chú Hạ, dáng vẻ này của chú rất giống kẻ bắt bóc.”

Hạ Kiến Vi chợt đứng lên, lộ ra dáng người với đường cong cơ bắp hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh bị nước suối hun có hơi ửng hồng, vệt nước trên ngực chảy dọc theo cơ bụng, vòng eo mạnh mẽ hữu lực kia khiến người ta cầm lòng không đậu mà muốn cắn lên một cái, để lại một dấu răng.

Mặc dù bên hông quấn một cái khăn tắm màu trắng, nhưng bởi vì thấm nước nên dính chặt vào người Hạ Kiến Vi, khi Hạ Kiến Vi đến gần, Lục Tri cũng thấy rõ hình dáng của Hạ Kiến Vi đủ để khoe khoang.

Tuy là cách khăn tắm, nhưng có thể nhìn ra được phân lượng kia không hề nhẹ.

Lục Tri quay đầu đi theo bản năng, Hạ Kiến Vi cau mày khi thấy phản ứng này của Lục Tri, dáng người của anh tốt như vậy, sao cậu lại quay đầu đi chỗ khác?!

Hạ Kiến Vi ngồi xuống bên cạnh Lục Tri, nâng tay rót đầy rượu vào cái ly màu lam, sau đó đưa tới trước mặt Lục Tri. Lục Tri quay đầu nhìn về phía anh.

Trong làn hơi nước, đuôi mày khóe mắt Hạ Kiến Vi mang theo ý cười nhàn nhạt, không biết là do nước suối quá nóng hay là mùi rượu bên mũi làm say lòng người, Lục Tri vậy mà lại cảm thấy mình có hơi say.

Hạ Kiến Vi mỉm cười nhìn cậu, nâng nâng tay, đưa ly rượu đến bên môi Lục Tri.

Có lẽ bởi vì ánh trăng hữu tình, cậu như bị ma xui quỷ khiến nương theo tay Hạ Kiến Vi uống ly rượu kia.

Rượu trong vắt trượt vào cổ họng, đầu lưỡi và khoang miệng tràn ngập hương rượu, đây không phải loại rượu mạnh nhất cậu từng uống, nhưng lại là loại rượu say nhất mà cậu từng nếm qua.

“Uống ngon không?” Hạ Kiến Vi tiến đến gần hỏi.

Khuôn mặt anh tuấn của anh cách Lục Tri rất gần, Lục Tri ngửi được một mùi rượu nhàn nhạt, thậm chí cậu có chút không phân biệt rõ, mùi rượu này là của Hạ Kiến Vi hay là của mình.

“Cũng được, chỉ là có hơi có choáng.” Lục Tri gượng đáp.

Hạ Kiến Vi nhìn kỹ, mặt Lục Tri đỏ lên, đâu phải là uống nhiều, rõ ràng là chóng mặt!

Anh đang định bảo Lục Tri đi lên, đừng ngâm nữa thì Lục Tri đã ngã thẳng xuống.

Hạ Kiến Vi vội vàng tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy cậu, sau đó bế ngang người lên, sải bước đi về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.