Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 66: 66: Nhưng Em Ấy Chỉ Là Của Một Mình Tôi




Lục Thâm vốn nghĩ tan tầm về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với Lục Tri, không ngờ về đến nhà lại phát hiện Hạ Kiến Vi cũng ở đây, còn chuẩn bị một bàn đồ ăn và bánh kem, chờ y về sẽ cùng nhau chúc mừng Lục Tri nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học B.
Lục Thâm đành phải dời chuyện này lại, nhưng bữa cơm tối này của ba người vẫn rất hòa hợp.

Hạ Kiến Vi kiến thức sâu rộng, dù là đề tài nào cũng đều có thể tán gẫu vài câu, Lục Thâm rất cẩn thận quan sát tương tác giữa Hạ Kiến Vi và Lục Tri, lúc này mới chợt phát hiện, ở thời điểm mà y không biết, Lục Tri lại có quan hệ thân thiết với Hạ Kiến Vi như vậy.

Bọn họ ở chung rất ăn ý, thậm chí có đôi khi cũng không cần lời nói đã biết đối phương cần gì.
Trong lòng Lục Thâm chợt lạnh, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lục Tri tiễn Hạ Kiến Vi đến cổng tiểu khu, hai người lại nói chuyện một hồi lâu mới lưu luyến không rời tách ra.
Lúc này trời đã khuya, Hạ Kiến Vi không thể không rời đi, nếu có thể thì anh thật sự muốn vẫn luôn ở bên Lục Tri.
"Đến lúc đó thuê một căn nhà gần trường học của em đi, em ở đó cũng yên tĩnh, tôi đến tìm em cũng tiện." Hạ Kiến Vi sốt ruột đề nghị.
Lục Tri ngẩn người một chút, không đồng ý ngay, "Để tới đó rồi tính, em nghe nói năm nhất đại học B không thể ra ngoài ở, bắt buộc phải ở trong ký túc xá."
Hạ Kiến Vi cau mày, có phần không cam lòng, anh vốn định thuê một căn nhà gần trường học cho Lục Tri, tới khi đó mình đến thì có thể sống chung với Lục Tri, nhưng một câu của Lục Tri lại phá vỡ mộng đẹp của anh.
Lục Tri nhìn dáng vẻ này của anh, đến gần hôn lên môi Hạ Kiến Vi một cái, dỗ dành: "Đừng không vui, sẽ luôn có cách, thời gian nghỉ hè còn dài như vậy mà."
Hai mắt Hạ Kiến Vi lập tức sáng lên, "Thôi được."
Anh ôm eo Lục Tri, hôn môi với cậu một lúc rồi mới lưu luyến lái xe rời đi.
Lục Tri đứng dưới ánh đèn đường dõi theo bóng xe Hạ Kiến Vi dần đi xa, gió đêm thổi lướt qua mặt cậu, đôi mắt lạnh như sương giá của Lục Tri bốc lên một làn hơi mù.

Cậu biết vấn đề giữa mình và Hạ Kiến Vi, nhưng vấn đề này không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, đợi đến khi cậu có năng lực sóng vai cùng Hạ Kiến Vi, tự nhiên sẽ giải quyết dễ dàng.
...
Hạ Kiến Vi vừa tiếp xong điện thoại của mẹ, thì đã nhận được điện thoại của Diêm Hồng Phi ngay sau đó.

Anh vừa nhấc máy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hét chói tai của Diêm Hồng Phi.
Thiếu điều muốn hét điếc cả tai Hạ Kiến Vi.
"Mày là marmota hả?" Hạ Kiến Vi ghét bỏ đưa điện thoại ra, xoa xoa lỗ tai của mình.

(*)
"A a a! Kiến Vi, tao sắp làm ba rồi! Tao sẽ thăng cấp!"
Hạ Kiến Vi nghe vậy, thật sự ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, "Hôm nay đúng là một ngày lành, vừa rồi mẹ mới gọi cho tao nói Mẫn Chi mang thai."
Diêm Hồng Phi kích động nói: "Hai vợ chồng Mẫn Chi hành động nhanh như vậy sao? Bọn họ mới kết hôn có mấy tháng."
Đậu Mẫn Chi kết hôn hồi tháng ba, Diêm Hồng Phi cũng có dự, hiện tại mới qua mấy tháng mà Đậu Mẫn Chi đã mang thai.
"Là hành động nhanh hơn hai tụi mày nhiều, chắc giờ mẹ mày mừng lắm." Hạ Kiến Vi nhớ tới nick name trên WeChat mà mẹ Diêm Hồng Phi đã đổi thành "Bé cưng của bà nội", không ngờ bà lại thật sự cầu được ước thấy.
"Chuyện duy nhất mà mẹ tao làm bây giờ chính là canh chừng Du Phinh Phinh, đi thêm hai bước cũng phải đi tới đỡ cô ấy, có nói bà ấy cũng không nghe, Du Phinh Phinh phiền là lôi tao ra trút giận."
Mặc dù Diêm Hồng Phi phàn nàn, nhưng có thể nghe ra được anh ta vui mừng bao nhiêu.

"Bây giờ Du Phinh Phinh là thai phụ, thai phụ là lớn nhất, mày cứ chịu đi.

Mai tao tới thăm tụi mày." Hạ Kiến Vi cảm thấy vui mừng cho bọn họ tự đáy lòng.
"Được, tới gặp con nuôi của mày."
Hạ Kiến Vi trêu chọc anh ta, nói: "Nếu là con gái thì sao đây?"
"Con gái cũng tốt, tao nhất định sẽ xem con bé như bảo vật mà nâng niu trong lòng bàn tay." Cho dù là gái hay trai thì Diêm Hồng Phi đều thích, tốt nhất là có cả trai lẫn gái.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi thức dậy đi nướng bánh quy nhỏ, mang theo đến thăm thai phụ Du Phinh Phinh.
Du Phinh Phinh đang ngồi trong phòng khách đọc truyện tranh, mẹ Diêm Hồng Phi ở bên cạnh chốc lại hỏi cô muốn uống nước không, chốc lại hỏi cô có mệt không, có cần gì hay không.
"Kiến Vi, mày lại làm gì đấy? Thơm quá." Mũi chó của Diêm Hồng Phi vô cùng nhạy, Hạ Kiến Vi mới vừa vào cửa là anh ta đã ngửi được mùi.
"Nướng một ít bánh quy." Hạ Kiến Vi đưa túi đựng bánh quy cho Diêm Hồng Phi, Diêm Hồng Phi nóng lòng mở ra ăn vụng một miếng.
"Ưm, ngon lắm, không hổ là Kiến Vi." Diêm Hồng Phi ăn đến hai mắt đều nheo lại.
"Dì ạ." Hạ Kiến Vi chào hỏi mẹ Diêm Hồng Phi, rồi đi qua nói chuyện với Du Phinh Phinh, "Chúc mừng, nghe nói tôi được lên chức cha nuôi."
Du Phinh Phinh sờ bụng mình, ánh mắt hiếm thấy có chút dịu dàng, "Ừm, nhưng mới có hai tháng, còn sớm."
Mẹ Diêm Hồng Phi rót cho Hạ Kiến Vi ly nước, lúc đi ngang qua Diêm Hồng Phi vỗ lên gáy anh một cái, mắng anh ta là đồ ngu xuẩn, bánh quy cũng không biết cho vợ mình ăn.
Diêm Hồng Phi oan ức muốn chết, "Cô ấy ăn gì vào cũng buồn nôn, con đâu dám cho cô ấy ăn."
Du Phinh Phinh vẫy tay với anh ta, "Lại đây, cho em nếm thử, ngửi mùi thơm quá."

Diêm Hồng Phi cố ý tìm một miếng nhỏ cho cô, "Ăn thử một tí trước đi, đừng để nôn hết ra nữa."
Du Phinh Phinh nếm thử một chút, quả nhiên lại nôn dữ dội, Hạ Kiến Vi thấy bộ dáng chịu khổ này của Du Phinh Phinh, không thể không thấy may vì mình và Lục Tri đều là đàn ông, anh cũng không nỡ để Lục Tri chịu sự khổ sở này.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Du Phinh Phinh mới hoãn lại, Hạ Kiến Vi hỏi công việc bên kia của cô là xin nghỉ phép sao?
Du Phinh Phinh lắc đầu, "Tôi từ chức."
Hạ Kiến Vi kinh ngạc nhìn cô, Du Phinh Phinh rất thích công việc của mình, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, năng lực rất mạnh, cô hoàn toàn có thể sinh con xong rồi tiếp tục quay lại làm việc, dựa vào năng lực làm việc này của cô thì công ty cũng sẽ giữ cô lại, cô hoàn toàn không cần phải từ chức.
Du Phinh Phinh vuốt bụng mình nói: "Tôi đã cân nhắc rất lâu mới sẵn sàng có đứa nhỏ này.

Tôi không muốn nó sinh ra đã bị quăng cho người khác chăm, nếu tôi đã quyết định sinh nó thì phải chuẩn bị tự mình chăm sóc nó.

Tôi phải có trách nhiệm với nó."
Hạ Kiến Vi bỗng nhớ lúc trước Du Phinh Phinh vì có mâu thuẫn với Diêm Hồng Phi mà chạy ra nước ngoài, cô đã nói với anh, cô đang suy xét một chuyện, có lẽ chính là chuyện này, gia đình và công việc nên cân nhắc như thế nào, bây giờ cô đã có đáp án của riêng mình.
"Thật tốt, nó có một đôi cha mẹ rất tốt." Hạ Kiến Vi nhẹ nhõm nhếch khóe môi.
Cách làm của Du Phinh Phinh không khỏi làm Hạ Kiến Vi nhớ tới ba mẹ của mình, vừa sinh anh ra đã quăng anh cho ông bà nội, quanh năm suốt tháng hiếm khi trở về một lần, đợi đến lần sau trở về thì Hạ Kiến Vi đã quên hai người này là ai, bọn họ nói với anh rằng mình là ba mẹ của anh, ban đầu Hạ Kiến Vi còn sẽ có vẻ cảm động, nhưng cứ thế mãi, Hạ Kiến Vi đã không có bất kỳ cảm xúc dao động nào nữa.
Anh có ông bà nội như vậy là đủ rồi, không cần cái gọi là ba mẹ.
Mặc dù sau khi lớn lên, Hạ Kiến Vi có thể hiểu ba mẹ anh là đi hỗ trợ dạy học, là đi giảng dạy và giáo dục mọi người, nhưng khi còn nhỏ lại không cách nào hiểu được, sự xa cách ấy đã hình thành, mặc dù tâm trí đã trưởng thành cũng không có cách nào xoay chuyển được.
Hạ Kiến Vi dùng bữa tối ở nhà Diêm Hồng Phi rồi mới rời đi, đêm nay quán bar có Lục Tri hát, anh nóng lòng lái xe ra ngoài.
Đã một thời gian Hạ Kiến Vi không đến đây, đêm vừa xuống là dòng người trong quán bar chen chúc xô đẩy, vất vả lắm anh mới chen vào được, còn suýt bị người ta sàm sỡ, cũng may thân thủ của anh không tồi, nhanh nhẹn tránh né được.
"Lại tới xem bạn nhỏ nhà cậu hát à?" Leo cũng là một trong những nạn nhân trong vòng bạn bè của Hạ Kiến Vi, suốt ngày cứ khoe bạn nhỏ nhà anh xuất sắc bao nhiêu, nếu có thể thì đoán chừng Hạ Kiến Vi còn muốn photo thư thông báo trúng tuyển của Lục Tri ra một trăm tờ, phát cho mỗi người bọn họ một tờ, như cà khịa họ vậy.
"Ừ, cho ly nước chanh." Hạ Kiến Vi gõ gõ quầy bar nói.

Xem ra hôm nay Hạ Kiến Vi lái xe tới, Leo rót cho anh một ly nước chanh, hóng hớt hỏi anh: "Cậu với Tiểu Lục tiến triển tới mức nào rồi?"
Hạ Kiến Vi liếc anh ta một cái, "Ông chú, nhiều chuyện như vậy là không được."
Leo mắng anh giả vờ nai tơ, "Tiểu Lục nhà cậu gọi tôi là ông chú cũng còn được, cậu đã từng này tuổi rồi đừng có làm như mình trẻ nữa, nói nhanh lên, tới tay rồi?"
Hạ Kiến Vi đắc ý hất cằm, nở nụ cười làm ra vẻ kín đáo, Leo thấy dáng vẻ này của anh là biết hơn phân nửa là đã theo đuổi được người, nếu không thì sao lại khoe khoang thành như vậy.
"Các cậu đã làm chưa?" Leo lau ly sáp tới trước mặt Hạ Kiến Vi hỏi anh.
"A —— nai con, nhìn qua đây!" Đột nhiên từng đợt tiếng thét chói tai cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Hạ Kiến Vi và Leo.
Rõ ràng chỉ là ca sĩ hát quán bar, nhưng lại có tư thái như mở một buổi hòa nhạc.
Lục Tri mặc một cái áo thun trắng và quần đen, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc lắc tay bằng da, tóc cắt rất ngắn, nhưng như thế cũng không làm cậu xấu đi, ngược lại còn lộ ra vẻ đẹp sắc sảo của cậu.
Hạ Kiến Vi nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ anh thật sự muốn xông lên cưỡng hôn cậu, quá gợi cảm! Rõ ràng quần áo đơn giản, không hề lộ liễu, ngay cả trong ánh mắt của cậu cũng đều là lạnh nhạt, nhưng lại vô cớ làm người ta cảm thấy tràn đầy thèm muốn.
Leo huýt sáo một tiếng, "Bạn nhỏ nhà cậu ghê thật, chỉ ngồi ở đó thôi cũng có thể khiến cả trai lẫn gái phát cuồng vì cậu ta."
Hạ Kiến Vi khẽ nhếch khóe môi, "Nhưng em ấy chỉ là của một mình tôi."
Hạ Kiến Vi cũng không cảm thấy ghen, Lục Tri rất xuất sắc, anh thấy được, người khác cũng không mù, cậu xứng đáng được mọi người khen ngợi và yêu thích, đây là điều đương nhiên mà cậu nên nhận được, nhưng một Lục Tri tốt như vậy lại thuộc về riêng mình anh, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi là Hạ Kiến Vi cảm thấy mọi thứ trên đời này cũng không có gì đáng để ghen tị.
Sau khi Lục Tri hát xong thì quay về phòng thay đồ thay quần áo, cậu vừa mở cửa đã bị người ở bên trong kéo vào, phòng thay đồ tối om không nhìn thấy gì, Lục Tri vừa định ra tay thì ngửi thấy một mùi hương thanh mát quen thuộc.
"Là tôi." Giọng nói trầm thấp và ái muội của Hạ Kiến Vi vang lên bên tai cậu.
Hạ Kiến Vi đè cậu lên ván cửa, nặng nề hôn lên môi cậu.
Lục Tri ôm lấy eo Hạ Kiến Vi, cậu không biết vì sao Hạ Kiến Vi lại kích động như vậy, nhiệt tình bùng cháy như một ngọn lửa, nhưng điều này cũng không ngăn được Lục Tri động tình hôn đáp lại anh.
Hạ Kiến Vi mút môi lưỡi Lục Tri vào, bàn tay không đứng đắn mò vào trong áo thun to rộng của Lục Tri, tay anh như dẫn theo lửa, đốt cháy những nơi nó lướt qua..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.