Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 8



Edit: Rea

—————

Thật ra leo núi là một việc rất nhàm chán, nhưng Hạ Kiến Vi lại rất thích, anh nói với Lục Tri mình là người thích leo núi cũng không phải là nói bừa, hàng năm anh đều sẽ ra ngoài leo núi và du lịch một mình, anh rất hưởng thụ loại cảm giác tự do một mình này, có điều hiện tại bỗng nhiên anh cảm thấy có người đi cùng hình như cũng không tệ.

“Còn có thể kiên trì không?” Trên trán Hạ Kiến Vi lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, nhưng đôi mắt lại sáng ngời như ánh nắng sau giờ ngọ (*).

(giờ Ngọ là khoảng thời gian từ 11h cho đến 13h trưa)

Lục Tri gật đầu, thở ra một hơi, “Không sao ạ.”

“Chắc là sắp tới rồi.” Hạ Kiến Vi lấy bình giữ ấm trong balo ra đưa cho Lục Tri.

“Uống miếng nước đi, chắc là vẫn còn nóng đấy.”

Lục Tri không ngờ Hạ Kiến Vi lại cẩn thận như vậy, Hạ Kiến Vi thấy cậu không nhận thì cười trêu, “Không phải em để ý dùng chung một bình với tôi đấy chứ?”

Lục Tri nhận lấy bình giữ ấm, “Không có, cảm ơn.”

Hai người nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, lúc này mới tiếp tục leo lên trên.

Đột nhiên Lục Tri bị trượt chân, Hạ Kiến Vi vội vàng bắt lấy cậu, lòng bàn tay cậu ẩm ướt, độ ấm rất cao.

Hạ Kiến Vi thiếu chút nữa bị trượt, anh nắm chặt tay Lục Tri, đợi cho cậu đứng vững rồi anh mới buông ra.

“Cẩn thận một chút, mùa này lá rụng khá nhiều, dễ bị trượt.”

“Vâng, cảm ơn.” Lục Tri lau mồ hôi trên trán.

Hạ Kiến Vi đi ra phía sau cậu rồi nói: “Em đi phía trước đi, tôi sẽ đi phía sau.”

“Tôi không sao, vừa rồi chỉ là không chú ý thôi.” Lục Tri rất không quen với việc người khác săn sóc mình thế này.

Hạ Kiến Vi không cho nói xen vào: “Nghe lời.”

Lục Tri im lặng không nói gì, lúc này cả hai mới tiếp tục đi lên.

Gió lạnh trên đỉnh núi thổi quét qua mặt như dao cắt, có hơi đau.

“Tới rồi.” Hạ Kiến Vi ném cây gậy trúc giữa đường, đi về trước vài bước, nhìn xuống chẳng thấy gì mà chỉ thấy tối đen như mực, như vực sâu không đáy, khiến hai chân người ta mềm nhũn.

“Vâng.” Lục Tri bị gió thổi qua, cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ hơn một chút.

Hạ Kiến Vi bỗng nhiên quay đầu nói với cậu: “Em không đến la hai tiếng sao?”

Lục Tri chưa từng nghĩ Hạ Kiến Vi thế mà còn có suy nghĩ trẻ con như vậy, khuôn mặt Hạ Kiến Vi ngập ý cười đi tới kéo tay cậu đến mép vách núi.

“Nào, thử xem, rất sảng khoái. Phiền muộn trong lòng đều sẽ tan thành mây khói.”

Lục Tri lắc đầu từ chối, “Không cần.”

Hạ Kiến Vi thấy đầy mặt Lục Tri đều viết chú lừa trẻ con, “Em đừng không tin, em xem.”

Hạ Kiến Vi bỗng nhiên hít sâu một hơi, hai tay đặt ở bên miệng, la lớn về phía xa: “A ——”

Lục Tri cho rằng Hạ Kiến Vi muốn hét lên điều gì đó, không ngờ chỉ là một tiếng ‘a’.

“Ha… Cảm giác rác rưởi đè trong lòng đều trút hết ra ngoài.”

Lục Tri nhìn anh, nói: “Đổ rác rưởi vào núi sao?”

Vẻ mặt Hạ Kiến Vi cứng lại, ngay sau đó anh thấy Lục Tri thoáng nở nụ cười, giờ phút này phía chân trời nổi lên màu trắng bạc (*), nắng ban mai nhàn nhạt, chiếu rọi nụ cười trong trẻo của cậu.

(gốc là bụng cá trắng, từ bình minh cho đến sáng bầu trời sẽ dần sáng sủa hơn, những đám mây phía xa từ không nhìn thấy trở nên trắng xóa, và những đám mây thường có hình dạng như vảy cá, phần lưng cá màu đen và phần bụng màu trắng. Vì vậy bụng cá trắng là để miêu tả những đám mây trên bầu trời lúc rạng đông)

Hạ Kiến Vi nghe thấy rõ nhịp tim chợt tăng tốc của mình.

“Giỏi, còn dám trêu chú Hạ của em.” Hạ Kiến Vi vươn tay vò xù mái tóc đen của Lục Tri, Lục Tri tránh đi một chút, lại bị Hạ Kiến Vi bắt lấy, vò tóc cậu thành tổ chim.

“Wow —— thật đẹp!”

Có lẽ là ai đó đến ngắm mặt trời mọc như họ lớn tiếng nói.

“Hai người cũng đến ngắm mặt trời mọc sao?”

Một cô gái hỏi Hạ Kiến Vi.

“Ừm.” Hạ Kiến Vi gật đầu, mỉm cười ôn hòa với cô gái.

“Chúng em cũng vậy, đây có lẽ là cảnh đẹp nhất mà em từng thấy trong đời.” Cô gái vẫn ngắm nhìn về nơi xa, cười dịu dàng.

Hạ Kiến Vi nghĩ thầm chắc đứa nhỏ cũng chỉ mới mười tám tuổi, cả đời chỗ nào chứ.

Sau đó, khi bọn họ xuống núi thì nghe thấy cô gái kia nói chuyện với ba mẹ mình, Hạ Kiến Vi mới biết được thì ra là cô bị ung thư, cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Hạ Kiến Vi không khỏi nhớ tới ông nội của mình, nỗi buồn cũng theo đó kéo đến.

“Khi còn sống, con người luôn cho rằng vẫn còn nhiều cơ hội, nhưng thật ra đời người là một phép trừ, gặp nhau một lần cũng là đã bớt đi một lần gặp gỡ.”

Lục Tri bỗng nghe thấy giọng Hạ Kiến Vi, cậu xoay người lại nhìn, bởi vì cõng ánh sáng nên cậu có chút không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng tự dưng lại cảm thấy tâm trạng của anh sa sút.

“Sao vậy ạ?” Cậu dò hỏi.

Hạ Kiến Vi từ ngược sáng bước ra, đi đến bên cạnh Lục Tri, đó là một khuôn mặt mang tươi cười, cũng không có cảm xúc sa sút như trong suy nghĩ của Lục Tri.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới nên đi thăm một người bạn cũ.”

Lục Tri không biết bạn cũ mà Hạ Kiến Vi nói tới là ai, nhưng lại thấy được một nét dịu dàng từ đáy mắt anh.

Sẽ là ai đây?

“Vừa rồi tôi chụp không ít ảnh, em muốn không? Trở về chỉnh xong sẽ gửi cho em một phần?” Hạ Kiến Vi bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.

“Vâng, nếu chú không phiền.”

“Không phiền, ngược lại tôi phải cảm ơn em đã dẫn tôi tới một nơi tốt như vậy, để tôi chụp được không ít thứ đẹp.” Hạ Kiến Vi giơ chiếc máy ảnh SLR của mình lên một chút.

Hai người lái xe trở về vào buổi chiều, bà chủ nhiệt tình bảo bọn họ lần sau lại đến chơi, đương nhiên Hạ Kiến Vi luôn miệng là đồng ý.

“Nếu không thì để tôi lái?” Lục Tri ngồi trên ghế phụ bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Hạ Kiến Vi nhướng mày, cười nói: “Em còn chưa đủ tuổi thì phải.”

“Vâng, sang năm sẽ tròn mười tám tuổi, nhưng kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tồi.”

“Vậy vẫn là chờ em lấy được bằng lái xe rồi sẽ cho em lái.” Hạ Kiến Vi nói.

“Vâng.” Lục Tri cũng không kiên trì.

“Em thích xe?”

Lục Tri gật đầu, “Đàn ông đều thích xe.”

Hạ Kiến Vi nghe vậy thì cười, “Em cùng lắm gọi là con trai, đàn ông còn phải cách em một khoảng.”

Lục Tri không nói gì, nhưng vẻ mặt lại lộ ra không tán đồng.

Hạ Kiến Vi cũng không muốn chọc cậu nóng nảy, “Biết lái xe máy không?”

Lục Tri liếc nhìn anh một cái, nhàn nhạt đáp: “Biết một chút.”

Hạ Kiến Vi nhếch khóe miệng, đuôi mày khóe mắt ngậm ý cười xấu xa, “Một chút là bao nhiêu?”

“Một chút chính là một chút.”

Nụ cười của Hạ Kiến Vi càng ngày càng sâu, “Không phải em là học bá sao, sao lại đưa ra số liệu không chính xác như vậy?”

“Tôi không phải là học bá toán học.”

“Đứng đầu lớp còn không gọi là học bá toán? Em cũng thật có đủ khiêm tốn.” Hạ Kiến Vi nhìn qua xếp hạng của mình khi đi học hồi đó.

Lục Tri nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không phải đứng đầu toàn thành phố, thành tích này của tôi vào đại học B còn phải cố gắng.”

Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, cơn ác mộng của thời đi học không gì hơn việc bạn cố gắng, mà những người giỏi hơn bạn lại càng cố gắng hơn.

“Lần trước thấy em học thuộc từ tiếng Anh, tiếng Anh của em không tốt sao?”

“Vâng, thi tháng lần này làm không tốt.” Giữa mày Lục Tri hơi nhíu lại.

Hạ Kiến Vi nghĩ thầm điểm mạnh của tôi là tiếng Anh đấy, anh cố gắng duy trì nụ cười trầm ổn, “Tiếng Anh của tôi cũng không tệ lắm, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, em thi được bao nhiêu điểm?”

“Một trăm bốn mươi tám.”

Hạ Kiến Vi thiếu chút nữa đã lái xe xuống cống khi nghe vậy, này còn gọi là không thi tốt sao?

“Học bá các em đều nghiêm khắc với bản thân như vậy sao?”

Lục Tri lắc đầu, “Không biết, tôi không thích đánh trận mà không nắm chắc.”

Hạ Kiến Vi cảm thấy học tra như mình vẫn là không nên tán gẫu vấn đề học tập với học bá, không chỉ không cách nào thể hiện được sức hấp dẫn của bản thân, mà còn dễ dàng lộ khuyết điểm của mình.

“Khụ… Em thích xe máy không?” Hạ Kiến Vi vội nói sang chuyện khác.

“Thích ạ.” Lục Tri cũng giống những nam sinh bình thường, thích ô tô, cũng thích xe máy, thích đàn ghi-ta, cũng thích chơi đá bóng.

Nhưng nữ sinh trường bọn họ luôn thích thần thánh hóa cậu, cho rằng cậu không dính khói lửa trần gian, cả ngày gọi cậu là nam thần, xem cậu như hoàng tử trong các bộ phim thần tượng.

Hạ Kiến Vi nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười hăng hái.

“Thế chú Hạ dẫn em đi lái xe máy thì sao?”

……

“Tri, đã về rồi? Thế nào, chơi vui không?” Lục Thâm nghe thấy tiếng Lục Tri mở cửa, trên người còn đeo tạp dề đi tới hỏi.

“Vâng, cũng được.” Lục Tri đưa một túi đặc sản địa phương cho Lục Thâm.

“Chú Hạ đưa cho ba.”

Lục Thâm nhận lấy xem, “Vốn đã đủ làm phiền người ta rồi, sao lại còn nhận đồ chứ.”

“Chú Hạ kiên quyết đưa cho con, ba nói với chú ấy đi.” Lục Tri đổi giày, rồi đeo balo vào nhà tắm rửa.

Lục Thâm thở dài, trong lòng suy xét rốt cuộc Hạ Kiến Vi có ý gì, rõ ràng là đã nói rõ với mình rồi, nhưng lại đối xử tốt với con của y như vậy, chiến thuật đi đường vòng sao? Nhưng Hạ Kiến Vi đã nói không muốn phát triển quan hệ người yêu với y mà chỉ muốn là bạn với y thôi.

Lục Thâm có hơi hoang mang một hồi, y lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Hạ Kiến Vi, cảm ơn đồ anh đã tặng, đồng thời nói với anh những ngày này đã phiền anh chăm sóc Lục Tri.

Có lẽ là Hạ Kiến Vi đang lái xe nên không trả lời y, qua hai mươi phút sau Lục Thâm mới nhận được câu trả lời của anh.

Hạ Kiến Vi: Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không phải chúng ta là bạn bè sao, ra ngoài chơi mang ít quà mọn về tặng bạn bè không phải là rất bình thường à? Tri rất ngoan, không phiền, tôi rất thích em ấy, có khả năng sau này sẽ thường xuyên hẹn em ấy ra ngoài chơi, anh không cần bận tâm.

Lục Thâm rất ngạc nhiên Hạ Kiến Vi thế mà cùng Lục Tri mới gặp đã thân, nhưng Lục Tri hiếm khi đồng ý ra ngoài chơi với người khác, y đương nhiên rất vui vẻ, huống chi người này còn là Hạ Kiến Vi, có lễ phép có phong độ, có thành thục có sức hấp dẫn, Lục Thâm rất mong Lục Tri và Hạ Kiến Vi cứ thầy tốt bạn hiền qua lại nhiều như vậy.

Lúc này Lục Thâm còn chưa biết, Hạ Kiến Vi nói tôi rất thích em ấy, không phải là trưởng bối thích hậu bối, mà là thích kiểu muốn làm bạn trai của Lục Tri.

Y càng không biết nhất cử nhất động của mình đều là đẩy con trai mình vào cái hố của Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Diêm Hồng Phi.

“Kiến Vi, mày đã về chưa?”

“Ừ, vừa về tới, có chuyện gì?”

Diêm Hồng Phi vừa nghe xong lập tức kích động nói: “Tối ngày mốt, Lão Kim tổ chức thi đấu, Lư Ngư cũng đi!”

Hạ Kiến Vi nhướng mày, “Hắn? Không phải hắn không chơi sao?”

“Đúng vậy, tao mới vừa nghe được, gần đây hắn mê một người phụ nữ, tiền đều bị đào mất hết, Tiền thưởng của trận này Lão Kim tổ chức rất nhiều.”

“Kiến Vi, lần này mày nhất định phải đi, thằng cháu đó vậy mà còn dám trở về, lần này sẽ tạm tha cho nó.” Diêm Hồng Phi tức giận nói.

Ánh mắt Hạ Kiến Vi trở nên lạnh lẽo, trong đôi con ngươi đen như có gió lốc sắp ập đến.

“Đi, đương nhiên phải đi, lúc trước tặng món quà lớn như vậy thì tao cũng nên có qua có lại mới đúng.”

“Có điều tao muốn dẫn một người theo.”

“Dẫn người? Dẫn ai theo?” Diêm Hồng Phi nghi hoặc hỏi.

Hạ Kiến Vi gẩy điếu thuốc, trên mặt hiện lên nụ cười lưu manh.

“Đương nhiên là bạn nhỏ nhà tao rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.