"Gia Minh....chị....chị đi gọi bác sĩ".
Cậu kéo cô lại, lắc đầu nhìn cô.
"Không cần đâu. Em...có thể....hỏi chị...một chuyện được không?" cậu hô hấp khó khăn gắng gượng nói ra từng chữ.
"Là chuyện gì?"
"Chị thấy...em trai..đáng ghét lắm phải không?"
Cô liên tục lắc đầu, vừa khóc nức nở.
"Minh Minh, chị xin lỗi. Chị...."
Chưa kịp nói hết cô đã thấy cậu ngất đi, không còn hô hấp. Cô chạy thật nhanh đi gọi bác sĩ.
Rất nhanh sau đó, cậu được đưa vào phòng cấp cứu. Cô nhìn bác sỹ liên tục ra vào mà trong lòng tràn đầy nỗi sợ.
Mọi người cũng có mặt trở lại.
"Xảy ra chuyện gì?! Cô làm gì Gia Minh hả?!" hắn không kìm chế được cảm xúc nên lao đến như muốn đánh cô. Thấy hắn kích động mọi người liền ngăn cản.
"Đừng làm loạn. Chuyện bây giờ cần quan tâm là Gia Minh không sao". Ba nuôi cậu nói.
Sau một thời gian đợi rất lâu rất lâu, bác sĩ cũng bước ra.
"Bệnh nhận hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch. Cậu ấy lại mang trong người loại máu hiếm, ngân hàng dự trữ máu trong bệnh viện cũng không cung cấp đủ. Nếu vẫn không tìm được nhóm máu phù hợp..........mọi người nên chuẩn bị sẵn tinh thần....cậu ấy....."
"Tôi không cho phép mấy người kết luận điên khùng như vậy! Gia Minh nhất định không có chuyện gì! Tôi cùng nhóm máu với em ấy, muốn lấy bao nhiêu cũng được".
Nói đúng hơn là...lấy hết cũng được.
*****
Hơn 10h sau...
Cậu được đẩy ra từ phòng cấp cứu, hiện tại đã qua giai đoạn nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi kiểm tra thường xuyên. Quan trọng là cậu tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Đây không phải là lần đầu cậu trãi qua thập tử nhất sinh. Lần nào cũng làm hắn sợ muốn chết. Sau này còn dám nói là hắn không yêu cậu nữa không.
"Vợ à, em mau tỉnh lại đi. Em rút hết máu của anh rồi, mau tỉnh dậy bồi dưỡng lại cho anh".
"..."
"Anh cho em 5 giây. Trong 5 giây này em còn chưa chịu tỉnh, anh sẽ thượng em ngay trên giường bệnh này đó".
"..."
"Bắt đầu".
"5"
"4"
"3"
"2"
"1"
"Hết giờ".
"Là do em không cự tuyệt anh".
Hắn làm như lời đã nói, nhưng mà mới tính hôn cậu thì...
"Đồ..thần..kinh".
"Em tỉnh rồi...anh đi gọi bác sĩ".
Hắn mừng rỡ chạy tức tốc ra ngoài gọi bác sĩ mà quên mất phía đầu giường có nút bấm gọi bác sĩ tới.
Chưa đầy 5 phút sau thì bác sĩ có mặt kiểm tra cho cậu.
"Cậu ấy hiện tại có thể nói là tiến triển rất tốt. Tịnh dưỡng một thời gian thì có thể xuất viện. Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?! Ông có phải bác sĩ không hả?! Bệnh viện của các người có phải chê hoạt động đủ lâu rồi không?!" Nghe xong lời bác sĩ vừa nói, lúc đầu hắn còn cảm thấy an tâm. Rồi đột nhiên vế phía sau đã làm hắn mất khống chế lao đến nắm cổ áo của vị bác sĩ kia.
"Anh bình tĩnh chút được không? Bác sĩ còn chưa nói hết". Cậu nói.
"Nói!"
"Ý tôi là trong thời gian này đừng làm cậu ấy kích động, tránh ảnh hưởng đến vết thương".
"Không nói sớm". Chỉ ba từ đã có thể chối bỏ lỗi mà hắn đang có.
Cũng không quan tâm người kia vừa hốt hoảng đã thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật sự cái vế sau đó theo chiều hướng tiêu cực. Nói không chừng...
Ông không dám nghĩ nữa nên lập tức ra ngoài, tiếp tục công việc.
"Em nghe thấy chưa? Không được suy nghĩ tiêu cực. Có chuyện gì nói anh, anh sẽ giải quyết thay em".
"Anh được sao?"
"Sao lại không?"
"Hùng Minh Khang, có phải bây giờ anh quên là mình đã không còn gì rồi không hả?"
"Em không phải yêu anh sao?"
"Thì sao?"
"Em rõ ràng là chỉ yêu thân phận của anh thì đúng hơn".
"Cứ cho là vậy đi".
"Được. Anh hứa với em, sau khi em khỏe lại anh sẽ cho em làm bà chủ của một tập đoàn còn cường đại hơn MK".
"Có mới nói đi".
*****
"Mẹ, con no lắm rồi".
"No cái gì, mới có hai chén canh".
Cậu nhìn thứ mà mẹ nuôi vừa gọi là chén, ngoại hình nhìn giống cái thao hơn nhưng vẫn tạm xem là cái tô đi.
Mẹ cậu có phải xem cậu là heo rồi hay không, ngày nào cũng vậy.
"Bảo Ngọc".
"Dạ".
"Chị hai đâu?"
"Chị hai..." cô nhìn sáng phía mọi người.
Cậu nghĩ chắc là do họ không biết chị cậu tới, vậy để cậu tự đi tìm. Hắn hiểu ý liền vội ngăn cản.
"Em muốn đi đâu?"
"Tránh ra".
Ba nuôi cậu mở cửa vào.
"Con mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện khác cứ để sau khi con phục hồi lại xử lý".
"Ba, nhưng mà..."
Ông không nói, chỉ nhìn cậu. Cái nhìn đầy quyền lực khiến cậu không thể làm trái lời ông.
"Con biết rồi". Rồi quay lại giường.
****
"Đình Huy, tôi tìm cậu lâu lắm rồi đó".
"Chị tìm tôi làm gì?"
"Không phải cậu nói làm vậy em trai tôi sẽ rời xa hắn ta thôi sao? Tại sao nó lại..."
"Hừ...hôm đó tôi chỉ muốn giúp chị thôi. Không lẽ chị không cảm thấy nếu Triệu Gia Minh không còn nữa, chị sẽ có tất cả sao?"
"Tôi không cần. Tốt nhất đừng động vào em tôi".
"Wow...tình chị em các người khắn khít quá hả?"
"Cậu vì cái gì phải hại nó?"
"Hùng Minh Khang".
"Lại là anh ta?"
"Còn chị? Không phải cũng..."
"Câm miệng! Tôi giống cậu sao?"
"Đừng tỏ ra coi trọng em trai mình như vậy. Chỉ có nó mới ngu ngốc, toàn tâm toàn ý với người chị sẵn sàng vì tình yêu mà bỏ mặc tình thân thôi".
"Hừ...tóm lại hôm nay tôi cũng sẽ không để cậu hại nó một lần nào nữa".
"..."
"Hai người..xử lý cho tốt phần còn lại". Cô kêu người của mình đưa người này đi.
Nghĩ lại lời cậu ta nói cũng không sai. Em trai thật sự rất tốt với cô, còn cô suýt chút là làm cậu mất mạng. Khi nghe Bảo Ngọc nói cậu không sao, cô đã thầm cảm tạ ông trời. Có lẽ cô đã quá ích kỷ.
Cô nghĩ mình có sống tiếp trên đời này nữa thì cũng không còn ý nghĩa. Chi bằng kết thúc nó sớm một chút.
Cô chọn tòa nhà cao nhất thành phố, ấn thang máy lên tầng cao nhất. Trước khi chết cô muốn ngắm cảnh sắc xung quanh và muốn suy ngẫm lại những việc đã làm trong chừng ấy năm nay.
Ngồi xuống phía hành lang đối diện mặt đường. Cô chợt nhớ ra, hình như từ trước đến giờ cô chẳng thiếu gì cả. Vậy những việc cô làm là vì cái gì? Cô ghét cậu? Không. Cô hận hắn.
Không phải vì hắn chọn cậu, không chọn cô. Mà là cô lo, tương lai không biết giữa hai người còn xảy ra chuyện gì. Tại sao lúc đó cô không nhìn nhận rõ vấn đề hơn.
Đang suy nghĩ thì ở phía sau xuất hiện một đám người.
"Ngọc Lan, con làm gì vậy? Mau xuống đây". Mẹ cậu hớt hải gọi.
"Mẹ, con sai rồi".
"Mẹ biết. Sai thì phải sửa, ai mà không có lỗi lầm chứ con".
"Không phải. Mẹ, Gia Minh là do con hại. Mẹ không đau lòng sao?"
"Vậy nếu chị có chuyện mẹ bỏ mặc chị sao?" Bảo Ngọc nói.
"Không giống. Chị là đang muốn tìm cho mình một sự thanh thản, bình yên".
"Chị sai thì chị phải xin lỗi. Chị bắt buộc phải đi xin lỗi anh ba, đợi anh ấy trả lời rồi muốn làm gì thì làm".
"Chị không làm được".
"Con nói không làm thì không làm sao? Mẹ có dạy con như vậy hả?"
"Mẹ..."
"Con không thấy bản thân như vậy là cố chấp sao?" lần này là đến ba cậu.
"..."
"Ba cũng phạm sai lầm. Mọi người đều cho ba cơ hội sửa sai, ba cũng cố gắng bù đắp lại cho họ tất cả những gì ba đã nợ. Tại sao con không thử?"
"Ba....a!...."
"Gia Minh!"
Lúc cậu đến đã thấy cô ngồi đó, cộng thêm việc trước đó cậu nhận được cuộc gọi nói tinh thần cô không ổn định. Gần đây lại hay đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng cũng không có tiến triển khả quan. Sợ rằng những lời khuyên của mọi người sẽ vô hiệu nên cậu quyết định tiếp cận cô từ phía dưới bậc thềm nơi cô đang đứng. Tất cả mọi người đều không biết sự có mặt hiện tại của cậu, và bọn họ cũng giấu cậu chuyện này.
Cậu lấy sợi dây thừng gần đó buộc vào thắt lưng mình cẩn thận đi đến chỗ cô.
Khi đến nơi cậu tính kéo cô vào nhưng không như dự tính. Cô phản xạ hốt hoảng nên trực tiếp đẩy cậu ra, khiến cậu rơi tự do.