*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -----------------------------
Trong phòng ngủ rộng rãi, ánh đèn mờ nhạt ảm đạm, lại lộ ra phong cảnh kiều diễm không thể che giấu.
Mùi nước hoa thoang thoảng quẩn quanh trên chiếc giường lớn.
Ân Mặc hiếm khi dùng góc độ này nhìn vợ mình.
Đặc biệt là ―― ở trên giường.
Bàn tay nhỏ của Phó Ấu Sanh đè vào bả vai anh không hề lộn xộn, chỉ hơi đến gần, trên người mơ hồ tỏa ra hương thơm thanh nhã của mỹ phẩm dưỡng da thơm ngào ngạt.
Ân Mặc đối diện với đôi mắt của cô, nghĩ cô có lẽ là tắm xong lại hoàn tất dưỡng da, rồi mới không nhanh không chậm đi ra.
Ánh mắt từ khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô dần dần đi xuống dưới.
Rồi dừng trên vòng eo thon thả của cô.
Bởi vì tư thế cong eo cúi người của cô, chiếc áo croptop vén lên trên một chút, để lộ ra một phần làn da trắng mịn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng như tuyết, mang theo mỹ cảm rung động lòng người.
Ân Mặc đỡ eo cô, giọng nói đè thấp: "Bà Ân đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Cảm xúc vừa mới ấp ủ xong, suýt nữa bị lời này của Ân Mặc phá tan.
Phó Ấu Sanh tức giận lườm anh một cái.
Thế nhưng ánh mắt này, hoàn toàn không có chút lực sát thương nào, trái lại long lanh gợn sóng, cực giống mê hoặc.
Ân Mặc không vội làm gì cả.
Trái lại ngả người về phía sau, yên tĩnh chờ đợi hành động bước tiếp theo của vợ mình.
Phó Ấu Sanh cau mày: "Sao anh không giãy giụa?"
"Không nhìn ra em chuẩn bị c**ng bức anh sao?"
Ân Mặc bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, hóa ra là cosplay."
Phó Ấu Sanh: "......"
Cái đù móe cosplay.
Phó Ấu Sanh cảm thấy thật sự sắp chơi không nổi nữa rồi!
Tên chó cún này vẫn luôn không ra bài theo lẽ thường.
Nhưng việc đã đến nước này.
Phó Ấu Sanh cảm thấy nhất định phải ngồi vững vị trí chủ động, khiêu khích tên chó cún này muốn ngừng mà không được.
Nhìn ánh mắt trấn tĩnh cười như không cười lúc này của anh, Phó Ấu Sanh cắn môi đỏ một chút, có hơi không cam tâm.
Đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất với sức hấp dẫn của cô!
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chạy dọc theo bờ vai của anh, thong thả ung dung dừng ở chỗ cổ anh.
Cổ người đàn ông thon dài, hoàn mỹ vừa phải.
Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh thong thả ung dung quét xuống trên cổ anh một chút, cuối cùng dừng lại ở chỗ yết hầu hơi lăn lộ ở trung tâm kia.
Ở bên nhau thời gian dài như vậy, Phó Ấu Sanh dĩ nhiên biết nơi nhạy cảm của Ân mặc, chính là ở đây.
Ngoại trừ yết hầu, còn có sau tai.
Mỗi lần khi chạm vào, ánh mắt anh đều sẽ có biến hóa.
Đầu ngón tay của người phụ nữ mềm mại, không có nửa điểm chai sần, khi chạm vào yết hầu, lông mi của Ân Mặc cụp xuống, che đậy cảm xúc suýt không kiềm chế được kia.
Nhưng lại không đè động tác của cô lại.
Bởi vì Ân Mặc muốn biết, cô vợ nhà mình còn có thể làm đến trình độ nào.
Thậm chí ――
Đôi môi mỏng của Ân Mặc mỉm cười: "Bà Ân phải nỗ lực hơn chút nữa."
Ơ hơ.
Thế mà lại còn khiêu khích cô!
Phó Ấu Sanh cảm thấy mình không thể lề mà lề mề được nữa.
Thu bàn tay nhỏ mảnh khảnh kia lại, môi mỏng hơi hé mở, trực tiếp phủ qua.
Không chỉ như thế, tay của cô cũng không nhàn rỗi.
Hồi lâu.
Liền nhìn thấy trên cần cổ thon dài hoàn mỹ của người đàn ông, xuất hiện mấy vết cắn, dấu vết rất nông, nhưng lại đủ để khiến người ta phát điên.
Đặc biệt là.
Ân Mặc nhìn thấy vị trí dừng lại của đôi tay nhỏ kia của vợ mình.
Người đàn ông trước nay trầm ổn điềm tĩnh, cũng không nhịn được mím chặt môi mỏng, không biết đã dùng hết bao nhiêu khả năng tự chủ, mới không khiến cho mình......
Phó Ấu Sanh ngồi trên người người đàn ông.
Phản ứng của cơ thể anh hoàn toàn không thể lừa người.
Phó Ấu Sanh nghiêng đầu, đang mặc một bộ thủy thủ, nhìn anh cười đến mức rất ngọt với vẻ đặc biệt ngây thơ: "Ân tổng, nhịn có khó chịu không?"
Ân Mặc hơi mỉm cười: "Tiếp tục......"
Không hiểu sao.
Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng nhìn thấy ngọn lửa màu đen quen thuộc từ trong đôi con ngươi đen nhánh kia của Ân Mặc.
Hiểu rõ vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc rồi.
Và thế là.
Cô siết chặt tay nhỏ.
Ngay khi Ân Mặc cho rằng cô tiếp tục đi xuống.
Bỗng nhiên.
Lại nghe thấy cô bé với gương mặt đỏ bừng, cười xấu xa một tiếng với anh: "Được nha."
Giây tiếp theo.
Phó Ấu Sanh nhanh chóng nhảy đến bên giường, hoàn toàn mặc kệ người đàn ông ở trên giường áo ngủ đã xộc xệch, tim đập hỗn loạn.
Nhanh chóng trốn thoát khỏi hiện trường.
Ân Mặc: "......"
Người đàn ông trước giờ luôn bình tĩnh, hoàn toàn không dự đoán được Phó Ấu Sanh sẽ có một màn này?
Anh cho rằng Phó Ấu Sanh là muốn vì sinh đứa thứa hai, mới có một màn như hôm nay.
Chính là vì khiến cho anh không kiềm chế được.
Nhưng lại không ngờ ――
Nhưng lại không ngờ ――
Rầm một tiếng.
Cửa phòng bị đóng lại không chút thương tiếc.
Để lại người đàn ông nằm trên giường, lồ ng ngực phập phồng bất định.
Mơ mồ còn có thể nghe thấy tiếng cười của Phó Ấu Sanh từ bên ngoài truyền tới.
Ân Mặc nằm trên giường, nghe tiếng cười sung sướng kia của cô, có chút bất đắc dĩ, nhưng mà...... lại không bình phục lại được.
Tựa như trên người còn có một đôi tay nhỏ bé trêu đùa anh.
Rũ mắt liếc nhìn.
Ân Mặc cảm thấy lửa này của mình hôm na bị Phó Ấu Sanh chọc bùng lên, không dễ dàng dập được.
Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ thở ra, cuối cùng thậm chí còn niệm kinh thanh tâm mấy lần.
Thế nhưng.
Thân thể chính là không chịu khống chế.
Nếu như cô là vì để trừng phạt mình, Ân Mặc cảm thấy cô thành công rồi.
Sự trừng phạt này.
Còn ghê gớm hơn cả ngủ ở thư phòng.
Nửa tiếng sau.
Ân Mặc chống cánh tay, cuối cùng cũng từ trên giường ngồi dậy.
Có điều ánh mắt rơi xuống.
Phản ứng cơ thể kia, trái lại càng thêm rõ ràng dễ thấy.
Nghĩ đến đầu sỏ gây tội, Ân Mặc ngồi dựa vào tủ đầu giường, suy tư ba phút.
Lúc này mới buộc lại áo ngủ, chỉnh lại vạt áo một chút, tận lực che chắn người anh em tinh thần phấn chấn kia.
Mới đẩy cửa ra ngoài.
Ân Mặc bình thường không thích để chuyện sang ngày hôm sau.
Chờ giải quyết trong ngày luôn, hà tát phả chờ đến ngày mai.
Ví dụ như trạng thái cơ thể bây giờ.
Với lại.
Ai ngờ, bà Ân không phải lạt mềm buộc chặt.
Cho dù cô không phải lạt mềm buộc chặt, Ân Mặc cũng coi như cô là.
Tình thú vợ chồng.
Ân Mặc nhìn cánh cửa phòng cho khách đang đóng chặt.
Bộ dáng lười biếng dựa bên cửa, gõ gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc.
Không nhiều không ít, ba lần.
"Ấu Ấu."
Phó Ấu Sanh đã nằm xuống rồi, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, vùi mình trong chăn, coi như không nghe thấy.
Đồ ngốc mới mở cửa.
Ai mà chẳng biết, Ân Mặc là muốn tới tìm cô tính sổ.
Đã sớm dự đoán được rồi.
Bảo quản gia lấy khóa dự phòng tới.
Quản gia vẻ mặt phức tạp.
Ân Mặc nhận lấy chìa khóa, sau đó nói: "Mấy người có thể tan làm rồi."
Quản gia hiểu rõ ý tứ.
"Bữa khuya và canh để lại sẵn cho ngài và phu nhân ở phòng bếp."
"Vậy thì Ân tinh sinh, chúc ngài và phu nhân có một đêm tốt đẹp."
Ân Mặc khoảng khắc dùng khóa dự phòng mở cửa, giọng nói chậm rãi: "Mượn lời tốt lành của bà."
Quản gia: "......"
Lúc rời đi, luôn cảm thấy đối thoại này không đúng lắm.
Người bình thường nghe thấy lời như kiểu chúc ngài có một đêm tốt đẹp.
Sẽ trả lời mượn lời tốt lành của bà?
Mặc dù đầu óc bối rối, nhưng quản gia vẫn rất nhanh quét sạch những người hầu khác ở biệt thự.
Biệt thự rộng lớn, đột nhiên tối sầm xuống.
Giống như dã thú ẩn núp trong bóng đêm, to lớn mà hung dữ.
Yên tĩnh chờ đợi con mồi, sau đó một đòn tấn công trúng nó.
Phó Ấu Sanh vừa nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, đột nhiên xốc chăn lên.
Đập vào mắt chính là người đàn ông biếng nhác mỉm cười, đứng ở cửa.
Trên tay còn cầm chìa khóa.
???
Suýt nữa quên mất khóa mật mã này, là có khóa dự phòng!
Phó Ấu Sanh cảm thấy mình thất sách rồi!
Nhìn người đàn ông tiện tay khép cửa phòng lại, ung dung thong thả đi qua.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến vừa rồi mình giở trò, ánh mắt vội vàng từ mặt anh, rơi xuống cơ thể mặc áo ngủ của anh.
Ngay ngắn chỉnh tề.
Hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xem chừng là đã bình phục lại.
Trong khi thở phào nhẹ nhõm, Phó Ấu Sanh lại cảm thấy sức quyến rũ của mình đã chịu sỉ nhục, cô dốc sức quyến rũ như vậy, thế mà nửa tiếng, tên chó cún này đã khôi phục bình thường rồi??
Nghe bà Thương nói, trước đây khi cô ấy dùng cách này, Thương Tông chính là suốt cả đêm không ngủ!
Cùng là đàn ông như nhau.
Đàn ông nhà mình mềm nhanh như vậy???
Ánh mắt Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc dần dần kỳ quái?
Đối diện với ánh mắt quái dị đó của cô vợ nhà mình, Ân Mặc hơi nheo mắt lại: "Em đang nghĩ gì đấy?"
Không biết từ lúc nào, Ân Mặc đã đi đến bên giường.
Lòng bàn tay chống vào tủ đầu giường, ép Phó Ấu Sanh vào đầu giường.
Phó Ấu Sanh nghi ngờ Ân Mặc có phải dạo này sinh hoạt x quá độ hay không, dù sao khoảng thời gian này, cô ngày ngày ở nhà, sinh hoạt vợ chồng thường xuyên hơn so với trước rất nhiều.
Ngay lúc Phó Ấu Sanh trong mắt tràn đầy nghi ngờ, giọng nói từ tính của Ân Mặc vang lên bên tai.
Tông giọng của người đàn ông mang theo chút khàn khàn, bất cứ người phụ nữ nào nghe được, đều không nhịn được rung động đầu quả tim.
Dù sao người đàn ông giống như Ân Mặc, nếu như thực sự muốn trêu chọc một người phụ nữ, là không cần phải tốn nhiều sức lực.
Thế nhưng ――
Phó Ấu Sanh bây giờ không quan tâm mỹ nhân kế, tràn ngập tâm trí đều là thân thể của Ân Mặc có phải đã xuất hiện vấn đề rồi không.
Xuất hiện vấn đề, làm sao sinh đứa thứ hai!
Phó Ấu Sanh từ vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi, chuyển sang vẻ mặt tức giận, sau đó biến thành lo lắng sốt ruột.
Ân Mặc thu biểu cảm của cô vào trong mắt.
Vừa định đặt người cùng lên giường, xử lý "tai họa ngầm" cô để lại ở phòng ngủ một chút.
Không chờ khi Ân Mặc động thủ.
Liền nhìn thấy Phó Ấu Sanh mở miệng: "Ân Mặc, chúng ta không thể giấu bệnh sợ thầy."
"Nếu như cơ thể anh không được, con gái chúng ta phải sinh thế nào."
"Không được, bây giờ chúng ta lập tức đến bệnh viện."
"Khám gấp!"
Nói rồi, liền muốn tránh khỏi cánh tay của Ân Mặc, đi thay quần áo.
Ân Mặc vốn dĩ cho rằng Phó Ấu Sanh là đóng kịch, sau đó phát hiện cô thế mà lại thật sự lo lắng thân thể của anh.
Bởi vì......
Cô sờ về phía kia.
Đây là lo lắng anh không được?
Ấn đường của Ân Mặc hơi chau lại, rốt cuộc là hiểu lầm như thế nào, khiến cô nghi ngờ thân thể mình không được?
Bởi vì nửa tiếng chưa qua đây?
Cô không chờ không nổ?
Giây tiếp theo. truyện kiếm hiệp hay
Cơ thể Phó Ấu Sanh đột nhiên cứng đờ.
Đệt?
Đây là cái quái gì vậy?
Cho nên Ân Mặc tên chó cún này không phải sức khỏe không tốt, mà là giấu đủ sâu?
"Anh anh anh anh......"
Phó Ấu Sanh mắt trừng lớn, nhìn Ân Mặc với vẻ khiếp sợ, "......"
Ân Mặc vén vạt áo của cô ra.
Tạm thời không muốn trò chuyện: "Đừng nói chuyện."
Đương nhiên, cũng không cho Phó Ấu Sanh nói chuyện, môi mỏng liền phủ xuống.
Về phần bộ đồ thủy thủ kia.
Đã sớm bị xé khỏi người, vứt bừa bãi dưới giường.
Sau đó được bao phủ bởi chiếc áo ngủ màu đen của người đàn ông.
Chỉ lộ ra một phần vải màu xanh nước biển.
Lộn xộn và bừa bãi.
Cũng giống như đêm nay.
Phó Ấu Sanh cảm thấy giọng mình sắp khàn đi vì khóc rồi, cả người giống như ngâm trong nước.
Cổ họng thiếu nước đến nỗi sau cùng đều khóc không ra tiếng nữa.
Có thể thấy là thực sự bị giáo huấn tàn nhẫn rồi.
Thừa dịp con trai không ở nhà, còn có dụ dỗ cố ý của vợ mình, đêm nay Ân Mặc đã phóng túng triệt để.
Anh trước giờ luôn kiềm chế.
Đêm nay bỗng nhên không muốn kiềm chế nữa.
Suy cho cùng ――
Đàn ông đều không cho phép phụ nữa đánh giá thấp năng lực của bọn họ.
Đặc biệt là đánh giá thấp đến mức độ phải đi bệnh viện.
Cửa sổ trát đất của phòng cho khách cũng chưa đóng lại.
Một đem này, bọn họ không chỉ ở một chỗ.
Cửa sổ sát đất, thảm sàn, phòng tắm, sofa, đều có dấu vết bọn họ trải qua.
Cuối cùng không có cách nào ngủ ở phòng cho khách nữa rồi.
Ân Mặc bế Phó Ấu Sanh đã mơ màng sắp ngủ, cất bước đi về phía phòng ngủ chính.
Mà lúc này.
Bên ngoài phòng khách, sắc trời hơi hơi ngả trắng đã chiếu vào từ cửa sổ.
Bóng tối dày đặc vốn có, bị ánh sáng ban ngày bao trùm từng chút một.
Mặt trời đã lên rồi.
Phó Ấu Sanh nâng mí mắt, đập vào mắt chính là ánh mặt trời hơi chói mắt.
"Khó chịu......"
Giọng nói mang theo ủy khuất vừa mềm vừa khàn.
Cô thật sự ủy khuất nhá.
Tên chó cún.
Lại có thể suốt cả đêm không ngủ!
"Sau này sẽ không thế nữa." Ân Mặc an ủi nói.
Thế nhưng Phó Ấu Sanh hoàn toàn không được lời nói an ủi, trái lại cảm thấy tên chó cún là qua loa lấy lệ.
Ý của anh là còn có lần sau!
Ân Mặc rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, "Chỉ trách sức hấp dẫn của bà Ân quá lớn."
"Cho dù anh khen ngợi em như vậy......"
Tiếng của Phó Ấu Sanh đều sắp không nói ra được nữa, nói một câu ngừng một câu."
Vốn dĩ định đi về phía phòng ngủ.
Ân Mặc bỗng nhiên dừng bước, quay người xuống lầu.
Bởi vì trọng tâm không vững, Phó Ấu Sanh ôm chặt lấy cổ anh: "......"
Ngay sau đó liền được người đàn ông đặt lên ghế sofa phòng khách.
Phòng khách kiểu Âu rộng lớn, lúc này trống rỗng, không một bóng người.
Ánh mặt trời lành lạnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt ngấn nước của Phó Ấu Sanh hơi trừng lớn: "Ân Mặc......"
Chẳng lẽ tên chó cún này còn muốn phòng khách play!!!