Bắc Thành tháng chín, trời bắt đầu bước vào cuối hạ, nhiệt độ vẫn oi bức lại ngột ngạt, dường như muốn đem toàn bộ nhiệt độ còn thừa cuối cùng hoàn toàn vắt khô.
Trung tâm thành phố, bên trong căn hộ cao cấp bảo mật thật cao.
Diện tích căn hộ không lớn, nhưng hơn là ở sự tinh tế và ấm áp, là cảm giác gia đình trong tưởng tượng của Phó Ấu Sanh.
Nơi này được trang trí trong thời gian cô nằm viện, là tự mình bày vẽ bố trí.
Rời khỏi biệt thự Lộc Hà, cô chỉ mang theo một cái vali đến đây, năm đó cô dọn hành trang vào bên trong, cô chuyển vào đó như thế nào, thì chuyển ra ngoài cũng như vậy.
Tất cả những đồ vật Ân Mặc đặt mua vì cô, cô đều không mang đến đây.
Phó Ấu Sanh ngồi dựa vào sofa, hơi nhắm mắt lại, dưới hàng mi dài, làn da trắng mịn hiện lên một bóng tối mờ nhạt, dưới ánh đèn ảm đạm, trông giống như đồ sứ mỏng manh dễ vỡ.
Từ khi Văn Đình biết được cô ly thân với chồng và tìm luật sư chuẩn bị giải quyết chuyện ly hôn, vui mừng đến mức chỉ thiếu bước bắn pháo hoa chúc mừng.
Sau đó bởi vì vùng ngoại ô và trung tâm thành phố Bắc Thành phố đều nghiêm cấm bắn pháo hoa riêng, anh ta mới không nghĩ đến nữa.
Lúc này thấy tâm tình cô buồn bực mấy ngày.
Văn Đình lập tức đóng gói ném cô vào đoàn phim: “Nữ minh tinh vui vẻ lên, đàn ông là sao trên trời, nhiều vô kể.”
“Đặc biệt là loại đàn ông không có trách nhiệm như chồng cũ của cô, kỹ thuật còn kém nữa, nhát gan chưa từng thấy trên thế giới, rời đi liền rời đi.”
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh hơi cong nhẹ, không cảm xúc gì: “Anh nói đúng…”
Thấy cô tán đồng, Văn Đình cho rằng cô đồng ý với lời mình nói.
Vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của cô, thần bí hạ thấp giọng nói: “Cô biết lần này nam chính cùng tổ là ai không?”
Phó Ấu Sanh nghiêng mắt nhìn anh ta, lần này cô nhận một bộ phim truyền hình đô thị, nữ chính là một nhà thiết kế sườn xám, nam chính là một vị kiểm sát trưởng ưu tú. Nghe nói là một sản phẩm lớn của đài Nam Giang, đội ngũ sản xuất rất đông, tất cả diễn viên đều theo phái diễn xuất.
Nếu không phải trong giới giải trí Phó Ấu Sanh được khen ngợi là nữ minh tinh diện sườn xám đẹp nhất, sợ rằng kịch bản này cũng không đến tay cô.
Dù sao, nghe Văn Đình nói có rất nhiều đại hoa đán đều muốn có được kịch bản này.
Với đội ngũ này, chắc chắn sẽ là bộ phim khủng của năm sau.
Không nhận chính là đồ ngốc.
Cho nên, khi kịch bản được gửi đến, mặc dù không phải phim điện ảnh, Văn Đình cũng không chút do dự nhận thay cô.
“Là Sở Vọng Thư đó!”
Sở Vọng Thư?
Lý lịch của anh ta không khỏi hiện lên trong đầu Phó Ấu Sanh.
Không phải Phó Ấu Sanh có hứng thú gì khác với anh ta, mà là lý lịch của người này thật sự giống như huyền thoại.
Lúc mười sáu tuổi còn đi học đã được đạo diễn khai quật về đóng phim điện ảnh《Tìm về》xuất đạo, bộ phim điện ảnh đầu tiên đóng vai là một đứa con bị lừa bán trở về nhà sau mười sáu năm, nhờ vào nhân vật này, anh ta nhận được hai giải ảnh đế, trở thành ảnh đế nhỏ tuổi nhất trong nước.
Từ đây mở ra đoạn diễn xuất huyền thoại cho anh ta.
Trung bình mỗi năm anh chỉ đóng một bộ phim, không giới hạn trong điện ảnh hay phim truyền hình, nhưng mỗi bộ đều là sản phẩm chất lượng, bùng nổ, dựa vào thiên phú diễn xuất siêu đỉnh cùng giá trị nhan sắc siêu cao, đã có được một số lượng fans lớn, sừng sững trong giới giải trí mười lăm năm không ngã, là một siêu sao diễn xuất chân chính.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô phải ở chung với Sở nam thần sớm chiều.”
“Đến lúc đó cô sẽ phát hiện, độc thân thật tốt, cùng nam thần diễn cảnh hôn, cảnh giường chiếu, diễn cảnh thân mật không hề có gánh nặng.”
Nhìn Văn Đình trương cười như nở hoa trên mặt còn hiện lên sự thèm thuồng đến chảy nhỏ dãi kia…
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh giật giật: “Không biết còn tưởng rằng tôi là cực phẩm biến thái.”
Đóng phim là vì ăn đậu hủ nam diễn viên sao?
Tầm mắt Văn Đình dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh, “Cô không cần biến thái, với cốt cách này của cô, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, ngay cả người đàn ông chính trực hơn nữa cũng có thể vì cô mà biến thành cầm thú.”
Ồ.
Đó có phải là đang nói Ân Mặc so với cầm thú cũng không bằng.
Đây là đang nghĩ đến cái gì, sao lại cô lại giống như lúc đi học cấp ba xem sách cấm bị giáo viên bắt được vậy?
*
Bởi vì đây là phim tình cảm đô thị, địa điểm quay phim là ở thủ đô Bắc thành.
Điều khiến Phó Ấu Sanh khó nói hết là…
Bọn họ lấy phim trường vừa vặn ngay tòa nhà đối diện tòa nhà đầu tư Thắng Cảnh của Ân Mặc.
Nếu Ân Mặc biết, làm không tốt còn cho rằng cô đang lạt mềm buộc chặt.
May mắn, Ân Mặc là người cuồng công việc, ngay cả lấy phim trường trong công ty, đoán chừng anh cũng sẽ không chú ý đến.
Khi cảnh đầu tiên bắt đầu.
Phó Ấu Sanh mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà voi thanh nhã.
Tất cả sườn xám của cô đều để lại ở biệt thự Lộc Hà không mang đi bộ nào, cho nên trên người này tất cả đều do đoàn phim chuẩn bị.
Sườn xám màu trắng, dù là dáng người có một chút tỳ vết, cũng rất khó khống chế.
Nhưng mà dường như Phó Ấu Sanh là sinh ra vì sườn xám, mặc vào chiếc sườn xám này, thậm chí còn làm nổi bật sườn xám tao nhã tự nhiên hơn.
Vì làm diễn viên nhanh chóng nhập vai, cảnh diễn đầu chính là đêm mưa ôm nhau chia tay.
Phó Ấu Sanh nhìn người đàn ông với khuôn mặt thanh tuấn trước mặt kia giọt mưa khẽ trượt xuống theo hàng lông mi dày của anh ta, âm thanh rơi tí tách vang vọng bên tai.
Cô lại lần nữa nghe được câu nói kia Ân Mặc từng nói khi cô rời khỏi biệt thự Lộc Hà: “Phó Ấu Sanh, rời khỏi anh, em có thể sống được sao?”
Trong màn mưa, ánh mắt Sở Vọng Thư buông xuống, trước mặt là người phụ nữ xinh đẹp phong tình, hốc mắt cô phiếm đỏ, nước mắt từng giọt theo đuôi mắt chảy xuống, hòa vào làn mưa, không phân biệt rõ đâu là nước mắt đâu là mưa.
“Chia tay đi, em mệt mỏi rồi.”
Sở Vọng Thư ôm cơ thể mảnh khảnh của người phụ nữ vào trong lòng, đôi môi mỏng dán vào vành tai cô, tiếng nói trầm ấm mang theo một tia cầu xin: “Anh yêu em, đừng chia tay có được không?”
“Cắt!”
Giọng nói đạo diễn truyền đến mang theo sự hưng phấn, “Cảnh này thật tuyệt vời, thật tốt quá!”
“Qua!”
Vốn dĩ ông ấy còn lo lắng Phó Ấu Sanh sẽ không thể bắt được cảnh của Sở Vọng Thư, theo không kịp tiết tấu, nhưng không ngờ……
Cảnh này Phó Ấu Sanh đã trực tiếp nhập vai, cách diễn cũng rất tốt!
Sở Vọng Thư gọi nhân viên công tác lấy một chiếc khăn tắm lớn, khoác lên người Phó Ấu Sanh, rồi mới lấy một chiếc khác lau khô tóc mình.
Anh ta khen ngợi: “Kỹ thuật diễn của em không tồi.”
“Cảm ơn thầy Sở.”
Phó Ấu Sanh quấn khăn tắm lên người, che đi dáng người bị nước thấm ướt lại càng thêm lả lướt uyển chuyển, ngẩng đầu nhìn Sở Vọng Thư, tự mình cảm nhận kỹ thuật diễn xuất của Sở Vọng Thư, cô mới biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên (*).
(*) Thiên ngoại hữu thiên nguyên gốc “天外有天”: có nghĩ là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. (Baidu)
Cô thấy về điểm này, cô phải gọi Sở Vọng Thư là sư phụ.
Vừa rồi có thể làm đạo diễn hài lòng cũng là vì anh ta giúp cô nhập vai.
Thấy cô khiêm tốn thong dong, tầm mắt Sở Vọng Thư dừng lại trên khuôn mặt của cô một giây, sau mới hơi gật đầu rời đi.
Văn Đình cầm khăn tắm của Phó Ấu Sanh đến: “Sở ảnh đế còn rất giản dị gần gũi.”
Chủ động nhường khăn tắm cho nữ diễn viên, tính cách lạnh nhạt ngoại trừ diễn xuất thì không có thái độ gì, có thể thấy được đều là tin đồn.
Phó Ấu Sanh gật đầu: “Rất lịch sự.”
Rất có phong độ của một người đàn ông.
Vừa rồi lúc quay phim, chỉ lấy cảnh nửa người trên, mà tay anh ta khi ôm lấy vòng eo cô, vẫn luôn nắm thành quyền.
Không ai biết.
Sau khi diễn xong, trong phòng nghỉ ngơi của Sở Vọng Thư.
Người đại diện Hứa Qua cầm danh sách lịch trình đứng cạnh Sở Vọng Thư: “Theo tôi quan sát, khả năng Phó Ấu Sanh độc thân là 90%.”
“Quay phim một ngày, cô ấy không xem qua điện thoại làm việc cá nhân.”
“Phụ nữ trong tình yêu sẽ không phải là kiểu biểu hiện này.”
Sở Vọng Thư tháo trang sức xong liền lộ ra khuôn mặt sạch sẽ điển trai, mỉm cười rất ôn hòa tao nhã nói: “Tôi biết rồi.”
Hứa Qua nhìn bộ dáng hãm sâu của nghệ sĩ nhà mình, nhịn không được chậc một tiếng: “Không ngờ tình đầu của cậu lại là dáng vẻ này.”
“Vì theo đuổi phụ nữ nên tới quay loại bộ phim đô thị này.”
Nghĩ đến khi đạo diễn nói khả năng cao sẽ tìm đến Phó Ấu Sanh diễn vai nữ chính, Sở Vọng Thư không chút do dự đẩy bộ phim khoa học viễn tưởng được dự kiến sẽ tranh giải Oscar, tự hạ mình nhận vai nam chính bộ phim truyền hình này, yêu cầu duy nhất chính là để vai nữ chính cho Phó Ấu Sanh.
Phải biết rằng, Sở Vọng Thư xuất đạo nhiều năm như thế, anh ta rất ít khi quay những bộ phim lấy tuyến tình cảm làm tuyến chính.
Dẫn đến việc anh ta xuất đạo mười lăm năm, cảnh hôn đầu tiên cũng chưa từng có.
Sở Vọng Thư nghĩ đến, từ khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh diện sườn xám, liền nhất kiến chung tình, liếc mắt một cái đã đắm chìm vào trong đó.
Anh ta cũng không biết, thần sai quỷ khiến thế nào lại tự mình nhận bộ phim này.
Rõ ràng là thuận nước đẩy thuyền, nhưng lại rất giống… Nước chảy thành sông đã được âm mưu từ lâu.
*
Tầng 32 tòa nhà đầu tư Thắng Cảnh, trong phòng thư ký.
Thư ký Ôn cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn hướng đối diện.
Phó tiểu thư cùng người đàn ông khác diễn cảnh thân mật ngay dưới mắt Ân tổng.
Thư ký Chu ở bên cạnh trang điểm tinh xảo, nghĩ lại một tháng nay sắc mặt Ân tổng âm trầm, lạnh lùng: “Phó tiểu thư thật sự chia tay ân tổng sao?”
“Không rõ, tháng trước Ân tổng còn tự mình vẽ thiết kế nhẫn kim cương, cũng chưa kịp tặng cô ấy.”
“Hiện tại mỗi ngày sếp đều cầm chiếc nhẫn kia nhìn vật nhớ người.”
Thời gian mỗi ngày thư ký Ôn đi theo Ân Mặc khá dài, biết hầu hết những chuyên bên trong, nhìn thấy Phó Ấu Sanh dọn ra khỏi Lộc Hà công quán, hơn nữa chiếc nhẫn kim cương kia Ân Mặc cũng chưa tặng cho cô, rõ ràng là bị cự tuyệt.
Thư ký Ôn đưa kính viễn vọng cho thư ký Chu: “Cô xem diễn viên nam đang đóng phim đối diện kia có phải là người được bầu chọn là người đàn ông mà phái nữ muốn ngủ cùng nhất Sở Vọng Thư không?”
Thư ký Chu: “……”
Vốn dĩ cô ấy không ngờ mình lại cùng thư ký Ôn thông đồng làm bậy.
Do dự hai giây, cô ấy không đi nhìn kính viễn vọng, trực tiếp đưa danh sách lịch trình của Phó Ấu Sanh ra.
Sau đó nhìn đến lịch trình quay bộ phim đô thị tình yêu của Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư.
Thật sự là Sở Vọng Thư.
Nhìn lý lịch cá nhân cùng phẩm mạo của Sở Vọng Thư, tất cả đều vô cùng ưu tú.
Hai người liếc nhau.
Khó trách gần đây Ân tổng tâm tình bất định, nhanh chóng hiểu rõ đem chuyện mình vừa thấy vờ như không thấy quên sạch.
Để tránh rước họa vào người.
Thư ký Ôn cất kính viễn vọng nhét vào ngăn kéo thấp nhất, dùng các loại tư liệu không cần thiết che chắn kín mít.
Nhưng mà…
Thư ký Ôn ngàn phòng vạn phòng lại là không ngờ… Có câu khó lòng phòng bị.
Nửa tháng sau, khi anh ta đưa Ân tổng đến hội quán tham gia tiệc tư nhân.
Thư ký Ôn nhìn thấy Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư, đồng tử chấn động.
Ân Mặc thấy anh ta đột nhiên dừng lại, lãnh đạm nói: “Có việc?”
“Không có.”
Thấy hai người kia đã đã rẽ vào một phòng riêng ở cuối, thư ký Ôn thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt đối không thể để Ân tổng nhìn thấy bọn họ.
Bằng không ngày mai tin tức giải trí sẽ đồng thời đưa tin về Ân tổng nhà bọn họ.
# Hé lộ cuộc tình tay ba của Ân Mặc, Sở Vọng Thư và Phó Ấu Sanh #
# Ân Mặc ở hội quán đánh nam diễn viên nổi tiếng Sở Vọng Thư đến tàn phế #
Ngẫm lại anh ta nhịn không được run lập cập.
Ân Mặc lạnh lạnh quét mắt liếc anh ta một cái.
Không hề quản anh ta, vào phòng riêng.
*
Quay phim cùng Sở Vọng Thư hơn nửa tháng, Phó Ấu Sanh được lợi không ít, bởi vì ngày thường anh ta đóng phim cũng sẽ dạy cô thế nào là diễn xuất.
Cảm giác kỹ thuật diễn của mình đã tăng lên một mảng lớn.
Tính tình Sở Vọng Thư cũng rất tốt, tiến lùi có chừng mực, lâu nay Phó Ấu Sanh đều không thích ở chung cùng nam minh tinh, nay lại cảm thấy ở chung với người này cũng rất vui vẻ.
Cho nên khi Sở Vọng Thư mời cô cùng đi gặp bạn bè anh ta, Phó Ấu Sanh suy nghĩ một chút, đương nhiên là đồng ý.
Anh ta rất lịch sự nói, có thể dẫn theo người đại diện đi cùng.
Phó Ấu Sanh nghĩ lỡ như không dẫn theo người đại diện, khi bị chụp, chẳng phải sẽ có hiềm nghi cô cọ nhiệt với anh ta sao, cuối cùng dĩ nhiên là đồng ý.
Cô không ngờ, vào phòng riêng, người ngồi bên trong lại là chủ biên tạp chí《VL》Đào Yểu.
Bên tai lại nghe được giọng nói của Sở Vọng Thư: “Chị Đào Yểu, đây là Phó tiểu thư tôi đã đề xuất với chị, Phó Ấu Sanh.”
“Cô ấy thật sự thích hợp với phong cách trang bìa tạp chí kỳ tiếp theo của chị.”
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Sở Vọng Thư.
Không ngờ anh ta lại tự nhiên giới thiệu tài nguyên cho mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình cô có hơi phức tạp.
Trang bìa tạp chí《VL》kỳ tiếp theo chắc là tạp chí tháng 10, vàng chín bạc mười (*), vừa mới quen vậy mà anh ta lại cho cô một chiếc bánh to như vậy.
(*)Vàng chín bạc mười: đã trở thành ngôn ngữ phổ biến của các doanh nghiệp khác nhau để mô tả mùa bán đỉnh cao hàng năm. (Baidu)
Thầy Sở rốt cuộc là quá tốt bụng hay là… Có ý định khác?
Phó Ấu Sanh cảm thấy chắc là người trước, bởi vì người sau, cô thật sự không nhìn ra ở mình có gì để anh ta nhắm vào.
Tiền hay là sắc?
Về tiền cô không bằng anh ta, anh ta lại còn là người đàn ông mà phái nữ muốn ngủ cùng nhất, không có khả năng muốn ngủ cùng cô. Nữ minh tinh nào chẳng muốn được ngủ cùng anh ta, anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái, dạng phụ nữ nào mà chẳng có. Khả năng này có thể loại trừ.
Cho nên thầy Sở thật sự là người tốt.
Đào Yểu nhìn về phía Phó Ấu Sanh, đáy mắt mang theo sự kinh ngạc nói: “Vọng Thư, lần này chị cũng thật sự phải cảm ơn em.”
“Phó tiểu thư quá thích hợp ấy chứ.” Cô ấy vốn đang do dự ở kỳ tiếp theo không tìm thấy người thích hợp sẽ tạm chấp nhận một nữ minh tinh nào đó.
Không nghĩ tới Sở Vọng Thư lại mang cho cô ấy một bất ngờ như thế.
Phó Ấu Sanh đâu chỉ là thích hợp.
Quả thật chủ đề kỳ tiếp theo chính là sinh ra cho cô.
Phó Ấu Sanh ổn định cảm xúc: “Thầy Sở, em…”
Sở Vọng Thư nhẹ nhàng đẩy cô: “Còn không trao đổi thời gian chụp ảnh tạp chí cùng chị Đào Yểu.”
Anh ta nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Nào có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Nếu không phải có Sở Vọng Thư, sao cô không có khả năng xuất hiện trước mặt Đào Yểu, lại làm sao có khả năng được nhìn trúng.
Ôi ôi ôi, thầy Sở quả thật là thiên sứ thế gian.
Văn Đình ở bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Sao cơ?
Anh ta nhìn nhìn Phó Ấu Sanh, lại nhìn nhìn khuỷu tay chống ở trên bàn, mặt mày nhợt nhạt chăm chú nhìn Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư, bỗng nhiên… Nhớ tới trước khi vào tổ mình đã nói câu kia với cô.
Quả nhiên không có người đàn ông nào có thể thoát được mị lực của Phó Ấu Sanh.
Cho dù người đàn ông đó là Sở Vọng Thư.
Thời điểm ký hợp đồng, Văn Đình vẫn còn đang hốt hoảng.
Ngược lại Phó Ấu Sanh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Sở Vọng Thư bảo cô người đại diện theo.
Sau khi ký xong.
Nhìn thấy Sở Vọng Thư đang tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chơi điện thoại di động.
Dường như anh ta đang nói chuyện phiếm với người khác.
Tiễn Đào Yểu đi.
Phó Ấu Sanh kẽ mím đôi lại, sau đó thản nhiên nhìn về phía Sở Vọng Thư: “Thầy Sở, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Cô sẽ báo đáp anh ta.
Đối diện cặp mắt đen nhánh, thản nhiên của Phó Ấu Sanh, Sở Vọng Thư cười cười.
Theo bản năng muốn sờ vào đỉnh đầu cô một chút.
Nhưng mà tay vừa mới nâng lên, liền dừng lại.
Không thể dọa sợ cô được.
Lỡ như làm cô biết tâm tư của mình, chẳng phải là biến khéo thành vụng sao?
Sở Vọng Thư hạ quyết tâm từ từ mưu tính, tự nhiên sẽ không tiết lộ ở ngay lúc này: “Cũng là vận khí em tốt, vừa vặn Đào Yểu muốn chọn một người thích hợp.”
“Nếu em không thích hợp, tôi giới thiệu em với chị ấy cũng vô dụng.”
“Cho nên, đừng nghĩ quá nhiều.”
“Muốn thật sự muốn cảm ơn tôi…”
Sở Vọng Thư như nhớ ra cái gì đó, quơ quơ di động: “Không bằng cùng tôi tham gia tiệc tư nhân đi?”
“Vừa rồi bạn bè đã hẹn tôi, trùng hợp chính là ở trong hội quán này.”
Phó Ấu Sanh chớp mắt, không rõ nguyên do.
Bữa tiệc tư nhân?
Sở Vọng Thư cười: “Loại tiệc tư nhân này nếu không mang theo bạn nữ đi cùng, khả năng cao sẽ bị bạn bè giễu cợt, hơn nữa sẽ còn tìm thêm vài người phụ nữ tiếp tôi.”
“Tôi không quá thích loại này lắm.”
Nghĩ đến Sở Vọng Thư giữ mình trong sạch tính nết, cùng tồn tại trong giới, Phó Ấu Sanh đương nhiên biết được vài người phụ nữ trong câu kia của anh ta là nghĩa gì.
Văn Đình hốt hoảng đi trước một bước.
Sau đó Sở Vọng Thư liền dẫn theo Phó Ấu Sanh vào vào một phòng riêng lớn hơn cùng tầng.
Mới vừa vào cửa.
Trong phòng riêng, người uống rượu rất nhiều, cho nên khi đi vào, không khí lượn lờ mùi rượu.
Mơ hồ xen lẫn mùi thuốc lá.
Xuyên qua tầng sương trắng, Phó Ấu Sanh nhìn đến một đám người quen thuộc.
Ở cuối sofa, người đàn ông với thần thái biếng nhác hờ hững, đang uống rượu một mình.
Con ngươi cô co rút lại hai giây, vài giây sau đã khôi phục bình thường.
Nghe Sở Vọng Thư giới thiệu cô cho người này, người kia, Phó Ấu Sanh không nhịn được cười.
Không ngờ Ân Mặc trong chín năm này không hề dẫn cô theo gặp bạn bè, chia tay nửa tháng, cô lại lấy thân phận khác gặp bọn họ.
Phó Ấu Sanh mặc một chiếc váy lộ vai màu hồng nhạt, sau lưng buộc một chiếc nơ con bướm lớn, lộ ra đường vai cổ trắng nõn xinh đẹp, cùng xương bướm tinh xảo đến cực điểm, vừa thuần khiết vừa dục vọng, đẹp đến đáng chú ý.
Mặc dù đối mặt với nhiều người như vậy, cô vẫn như cũ mỉm cười thong dong lại ưu nhã.
Có người nhìn Sở Vọng Thư mang theo bạn nữ đến, ngay lập tức trêu chọc: “Lão Sở, vị này chính là nữ thần của cậu sao?”
“Ha ha ha, lão Sở của chúng ta không phải là nam thần quốc dân sao? Nam thần quốc dân cũng có nữ thần à?”
“Các cậu không biết, lần trước tớ thấy trong điện thoại cậu ta có ảnh chụp một người phụ nữ cầm cây quạt che nửa mặt, tớ hỏi cậu ta đây là ai, cậu ta bảo là nữ thần của cậu ta.”
“Hiện tại có thể được cậu ta dẫn đến, còn không phải là nữ thần sao?”
Sở Vọng Thư lịch sự ôm lấy bả vai Phó Ấu Sanh, lòng bàn tay nắm thành quyền, không có ý tứ nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ôm lấy cô đi về hướng sô pha rồi ngồi xuống, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Bọn họ thích nói giỡn, đừng sợ.”
Phó Ấu Sanh ngửa đầu nhìn anh ta, cong mắt cười: “Không sao.”
Sở Vọng Thư mỉm cười.
Những người thích nói giỡn nói: “Lão Sở, cậu và Phó nữ thần là như thế nào?”
“Đừng nói, Phó nữ thần cũng là nữ thần của tôi.”
“Tôi nhất trí hai tay hai chân.”
Sở Vọng Thư nghiêng mắt nhìn về phía Phó Ấu Sanh.
Nơi ánh sáng tối tăm mê ly chiếu xuống, ánh mắt Phó Ấu Sanh nhìn anh ta thật giống liếc mắt đưa tình.
Nghe anh ta nói: “Không phải nữ thần của cậu, là nữ thần của một mình tôi.”
“Ồ!!!!”
Ngay lập tức một đám ồn ào.
Đôi mắt Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia kinh ngạc: “……”
Giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh hơi nhích đến gần tai cô: “Bọn họ thích nói giỡn, phải phối hợp một chút.”
Chắc là hình tượng của Sở Vọng Thư ở trong lòng Phó Ấu Sanh là người tốt, được xây dựng quá ổn định.
Cô căn bản không nghĩ đến hướng khác.
Huống hồ, cô cảm thấy sau lưng mình bị một đôi mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm, bả vai tinh tế bóng loáng nhẵn nhụi nổi lên một lớp mụn nhỏ.
Không cần nhìn, cô cùng biết người đang nhìn mình là ai.
Hết lần này tới lần khác Phó Ấu Sanh một ánh mắt cũng không trả lời.
Tiếu Trầm Nguyên ở bên cạnh nhận ra Phó Ấu Sanh.
Lại vừa thấy người bên cạnh khui một chai rượu mạnh, thương hại nhìn: “Người anh em, đầu cậu xanh quá rồi…”
Ánh mắt Ân Mặc dừng lại dưới ánh đèn óng ánh đến, kéo cà vạt thắt chặt ở cổ, môi kéo ra một nụ cười lạnh lùng.
Vốn là là vật của riêng anh, vậy mà hiện tại… Toàn bộ người trong phòng riêng đều có thể thưởng thức.
Bên cạnh có mấy người biết quan hệ của anh và Phó Ấu Sanh.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, Hứa Tông đứng lên, chỉ vào Ân Mặc nói: “Lão Sở, em gái bên cạnh cậu có hơi quen mắt nha.”
“Em gái, em có quen anh Ân của chúng tôi không?”
Phó Ấu Sanh vốn dĩ đang cùng Sở Vọng Thư nói trước về cảnh diễn ngày mai.
Chợt nghe lời này, ngoái đầu nhìn lại.
Tầm mắt lễ phép dừng lại nhìn Ân Mặc hai giây, sau đó liền dời đi, đôi mắt xinh đẹp mang theo mười phần nghi hoặc.
Người không biết còn tưởng rằng cô trước nay chưa gặp qua Ân Mặc.
Ân Mặc nhìn đôi mắt như gợn bước kia, trong nháy mắt thất thần.
Bỗng nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phó Ấu Sanh, cặp mắt kia tựa như một chú nai con lạc đường, làm anh không chịu được vươn tay cứu vớt cô.
Ân Mặc rất ít khi hồi nhớ lại quá khứ.
Nhưng từ khi Phó Ấu Sanh rời khỏi căn biệt thự tự mình thiết kế, đêm khuya tĩnh lặng, anh lại nhớ đến thời gian trước ở cùng cô.
Trong chín năm, cô giống như một con mèo dính người, lúc tức giận vươn miếng đệm thịt vỗ anh một cái, lúc không tức giận cứ luôn luôn dính lấy anh, thỉnh thoảng vén cái bụng mềm mại ra làm nũng bán manh, khiến anh đau lòng cô, khiến anh hận không thể dâng hết tất cả mọi thứ cho cô.
Anh không ngờ, đến một ngày, mèo con kia chỉ hận không vĩnh viễn đính bên người anh, lại vươn ra móng vuốt sắc bén.
Sau khi xé trái tim anh đến nát bét, tự mình ưu nhã lại phô trương rời đi.
Nhìn ánh mắt xa lạ kia của Phó Ấu Sanh, khuôn mặt lạnh như băng sương của Ân Mặc căng thẳng, lòng như bị đè ép bởi một tảng đá nặng.
Nghe cô dùng giọng điệu ôn nhu, dễ nghe nói: “Không quen biết.”
Tảng đá trong lòng Ân Mặc bỗng nhiên chìm xuống.
Cảm xúc lạnh lẽo bình tĩnh từ trước đến nay của anh dường như không thể kiềm chế được nữa.
Không quen biết?
Ân Mặc nhấp một ly rượu mạnh, sau đó ngẩng đầu, đem rượu uống cạn sạch một hơi.
Khi buông ly rượu xuống, đôi môi mỏng mím lại khẽ tạo thành một đường cong, dưới ánh đèn mê ly, người ta không thấy rõ được rốt cuộc có phải là anh đang cười hay không.