Bỗng nhiên Tiếu Trầm Nguyên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt, trầm thấp của Ân Mặc: “Cậu có bất mãn gì đối với diễn xuất của cô ấy sao?”
Tiếu Trầm Nguyên: “…”
Chắc chắn rồi.
“Hiện tại vấn đề chính là cái này à?”
“Vấn đề là, cậu có muốn để vợ cậu thủ vai nữ chính này không?”
Khuỷu tay Ân Mặc chống lên bàn, đầu ngón tay vuốt đuôi lông mày: “Hủy hợp đồng với Sở Vọng Thư, mọi tổn thất để tôi chịu.”
Anh không hào phóng đến nỗi mặc cho vợ mình và người đàn ông khác mơ ước cô, ở cùng nhau tại một nơi xa xôi trong một năm.
Sở Vọng Thư không mơ ước cô thì thôi đi.
Nhưng lần trước, anh tận mắt thấy ánh mắt của Sở Vọng Thư nhìn về phía Phó Ấu Sanh, rõ ràng là cái nhìn của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Không phải đánh giá cao, mà là yêu thích.
Tiếu Trầm Nguyên do dự hai giây: “Vậy… Em họ tôi thì sao?”
“Nhân vật này vốn dĩ để em họ tôi đóng.”
“Này, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng đuổi cùng giết tận nó đấy chứ, tuy lúc trước em họ tôi làm việc sai trái, nhưng tội không đáng chết, huống chi đã được dạy dỗ rồi.”
“Dù thế nào cũng là em họ tôi, cô tôi chỉ có một đứa con gái mà thôi.”
Ân Mặc: “Em họ cậu là ai?”
Tiếu Trầm Nguyên: “…”
“Mẹ nó, cậu đùa tôi à?”
Lần trước, thiếu chút nữa thôi đã khiến em họ anh ta mắc bệnh trầm cảm, vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần.
Qua mấy ngày, thế mà tên đầu sỏ gây tội không hề nhớ tên con bé.
“Ồ, em gái cậu nhiều quá, không nhớ rõ.”
Ân Mặc lười biếng nói, nghĩ đến Phó Ấu Sanh, anh xoa xoa thái dương: “Nếu không quan trọng, vậy thì tùy cậu chọn một vai phụ.”
“Không phải bộ phim của cậu có rất nhiều vai nữ phụ sao?”
《Thịnh Thế》là bộ phim Ân Mặc bỏ vốn đầu tư, còn Tiếu Trầm Nguyên chỉ xuất đầu lộ diện, nên người quyết định cuối cùng vẫn là Ân Mặc.
Tiếu Trầm Nguyên muốn dành một ít tài nguyên cho em họ mình.
Nhưng mà…
Ân Mặc đã cúp điện thoại rồi.
Chậc…
Nhìn điện thoại đã tắt máy, Tiếu Trầm Nguyên quay đầu nói với trợ lý: “Chẳng phải chương trình truyền hình thực tế《Rõ ràng chính là chân nhân tú》thiếu một khách mời nữ sao, để cho Triệu thanh Âm nhận lời đi.”
Tóm lại nên đền bù con bé một chút.
Bên này, Tiếu Trầm Nguyên thông báo cho tổ đạo diễn《Thịnh Thế》, nữ chính là Phó Ấu Sanh, hạ Triệu Thanh Âm xuống làm nữ số 2.
Đạo diễn cảm thấy nhất định Phó Ấu Sanh dùng kỹ thuật diễn xuất chinh phục được nhà đầu tư, cho nên họ mới điều động nội bộ đổi nữ chính thành nữ số 2.
–
Khi Phó Ấu Sanh thử vai, cô nhìn thấy Tiếu Trầm Nguyên và Triệu Thanh Âm, chắc rằng kịch bản《Thịnh Thế》sẽ phải ngâm nước nóng thôi.
Sau đó, cô bắt đầu nghiên cứu bộ điện ảnh thanh xuân của đạo diễn Chu An.
Ai ngờ…
Thử vai xong, đạo diễn bảo cô trở về chờ thông báo, hai ngày sau sẽ gọi cho cô.
Tuy nhiên, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, tổ đạo diễn đã thông báo cô nhận vai nữ chính, ba tháng sau chính thức gia nhập, bắt đầu tụ họp nghiên cứu kịch bản.
Phó Ấu Sanh nhận được thông báo, tò mò hỏi: “Đạo diễn, vì sao lại chọn tôi?”
Cô dừng một lát: “Tôi thấy dường như Tiếu tổng không thích diễn xuất của tôi.”
Đạo diễn cười nói::Sao có thể, Tiêu tổng rất thích màn thử vai của cô.”
“Mong chờ biểu hiện của cô sau khi tiến tổ.”
“Trong khoảng thời gian tới nên chuẩn bị một chút đi, yêu cầu nữ chính gầy 85 cân, tôi biết cô là diễn viên chuyên nghiệp, có thể làm được.”
Phó Ấu Sanh cao 1m7, nặng 95 cân rơi vào trầm mặc.
Mặc dù cô có khung xương nhỏ, những nơi cần thịt thì vẫn có.
Nhìn dáng người cô lả lướt tinh tế, chân dài eo thon, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng cân nặng không thể chối cãi.
Văn Đình đợi Phó Ấu Sanh cúp điện thoại: “Trước kia cô từng nói nhà đầu tư là anh họ của Triệu Thanh Âm đúng không, vì sao lại chọn cô mà bỏ Triệu Thanh Âm được?”
Phó Ấu Sanh nhíu mày.
Cô đoán ra rồi, ngoại trừ Ân Mặc, còn ai có thể khiến Tiếu Trầm Nguyên thay đổi quyết định.
Cô kéo số điện thoại Ân Mặc ra khỏi sổ đen.
Lần đầu tiên gọi điện thoại cho anh.
Phía bên kia đã nhận cuộc gọi ngay lập tức.
Giọng nói đối phương cất chứa niềm sung sướng: “Em kéo anh ra khỏi sổ đen rồi.”
Anh vừa dứt lời, Phó Ấu Sanh cực kỳ muốn nhét anh vào lại.
“Ân Mặc, bộ《Thịnh Thế》là do anh giúp tôi?”
Ý cười trên khuôn mặt điển trai của Ân Mặc chợt tắt: “Không giúp em, là nhờ kỹ thuật diễn của em gây ấn tượng với đạo diễn.”
“Vốn dĩ bọn họ chỉ định nữ chính là Triệu Thanh Âm.” Phó Ấu Sanh bình tĩnh nói: “Là do anh khiến Tiếu Trầm Nguyên thay đổi quyết định.”
Tiếng cười nhạo của Ân Mặc vang lên: “Anh thấy có người dựa vào mối quan hệ để gia nhập đoàn phim, đến lúc đó phòng vé không bán được, chẳng phải anh lỗ vốn à.”
Hả?
Vậy nhà đầu tư phía sau là Ân Mặc?
Phó Ấu Sanh định nói gì đó lại bắt gặp Văn Đình đang điên cuồng đưa mắt ra hiệu với cô: Nhanh cảm ơn nhà đầu tư!!!
Phó Ấu Sanh: “Cảm ơn.”
Văn Đình: “???”
Đây là cách nói cảm ơn của cô hả, không biết còn tưởng Ân tổng nợ tiền cô.
Phó Ấu Sanh không đáp lại Văn Đình: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, có thời gian rảnh sẽ mời anh ăn cơm.”
Cô khách khí nói hai câu.
Ân Mặc đang xem《Làm thế nào để thấu hiểu được ý nghĩa lời nói của người phụ nữ》, anh đáp: “Có thể mời anh bất cứ khi nào, gần đây anh có thời gian rảnh.”
“Mấy ngày sắp tới tôi không có thời gian rảnh, ba tháng sau khi chúng ta ly hôn xong xuôi, tôi mời anh ăn một bữa tiệc lớn chúc mừng.”
Phó Ấu Sanh dứt khoát cúp điện thoại.
Văn Đình không còn lời nào để nói.
Cuối cùng anh ta nghẹn họng nặn ra một câu: “So với cô, tôi thấy vợ cũ của tôi dễ theo đuổi hơn.”
Tuy rằng đến tận bây giờ, giữa hai người họ không hề tiến triển gì.
Nhưng khác với “phần quà” của Ân tổng, ít nhất vợ cũ của anh ta còn nguyện ý cùng nhau ăn bữa cơm.
Ân tổng nhíu mày nhìn trang giấy mới nhất, làm sao để biết phụ nữ có từ chối hay không.
Sau đó, anh phát hiện…
Phó Ấu Sanh từ chối anh là thật, không phải lạt mềm buộc chặt.
Đôi môi mỏng Ân Mặc mím chặt, anh ném quyển sách vào thùng rác rồi lấy một quyển mới.
Thư ký Ôn bên cạnh hỏi: “Phó tiểu thư rất thích sườn xám, nếu không ngài thử gãi đúng chỗ ngứa xem sao?”
Bọn họ sớm chiều ở cùng Ân tổng, không thể tiếp tục đối mặt với tính tình bất ổn của anh được nữa, thư ký Ôn dũng cảm góp ý.
Sườn xám?
Ân Mặc nghĩ đến những bộ sườn xám của Phó Ấu Sanh chiếm nửa phòng thay đồ, như đang suy tư điều gì đó.
–
Tối hôm đó, Ân Mặc lái xe trở về nhà cũ.
Vừa vào cửa đã thấy mẹ anh ngồi trên sofa uống cà phê.
Ân Mặc: “Trễ thế này rồi còn uống cà phê.”
Mẹ Ân nhìn con trai mình: “Con đúng là một vị khách hiếm hoi.”
“Đêm nay cơn gió nào thổi Ân tổng trăm ngàn công việc về nhà đây.”
Nghe mẹ Ân châm chọc mỉa mai, Ân Mặc vào thẳng chủ đề: “Mẹ, năm ngoái đại thọ 80 tuổi của bà nội, mẹ đặt cho bà một bộ sườn xám ở đâu vậy?”
Ân Mặc ở bên cạnh Phó Ấu Sanh, mưa dầm thấm lâu cũng biết sườn xám như thế nào là đáng giá, là chất liệu tốt.
Đương nhiên, những bộ sườn xám ấy đều nhờ tay nghề của thợ may chuyên thời xưa, khâu vá thủ công từng mũi một, tỉ mỉ mới ra được thành phẩm.
“Rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi à, muốn tìm bạn gái?”
Đối mặt với một loạt câu hỏi của mẹ mình, Ân Mặc từ chối trả lời, hơn nữa còn vươn tay về phía bà: “Mẹ không đưa phương thức liên hệ, sau này sẽ không bao giờ có con dâu.”
Mẹ Ân: “Không được, nếu không nói cho mẹ biết là ai thì đừng mơ mẹ đưa phương thức liên hệ.”
“Vị thợ may già này không nhận đơn nữa, lúc trước sinh nhật bà nội con, mẹ phải mất hai năm trời, vất vả thuyết phục bà cụ mới đặt được một bộ sườn xám.”
Hai năm lận ư?
Ân Mặc không chờ nổi, anh chỉ còn thời gian chưa đến ba tháng.
Thấy Ân Mặc rời đi. Mẹ Ân lập tức đứng lên: “Con từ từ…”
Ân Mặc: “Không có thời gian, không chờ được.”
Mẹ Ân: “…”
Quả nhiên là tặng sườn xám cho cô gái mình thích, không thì sao lại gấp gáp như vậy.
Đứa con trai bà ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần nói câu thích một cô gái khó đến thế sao?
Mẹ Ân nghĩ ngợi, hỏi anh.
Ân Mặc bình tĩnh: “Khó.”
“Bởi vì cô ấy không muốn sinh con trước năm 35 tuổi, năm nay 25 tuổi, còn mười năm, mẹ không thể nhanh được sao?”
Kết hôn không sinh con, muốn lên tận trời cao sao?
Ân gia bọn họ tuyệt đối không cho phép trong vòng 10 năm không có người thừa kế, đây không chỉ là vấn đề của một mình Ân Mặc, mà là của cả gia tộc, cả doanh nghiệp. Người thừa kế không sớm sinh thế hệ sau, rất khó để ổn định.
“Con trai, mẹ thấy con gái họ Tống…”
Không tồi, hơn nữa bà hy vọng sau một năm kết hôn sẽ sinh con.
Ân Mặc không đợi bà nói tiếp: “Đi trước.”
Mẹ Ân: “Ân Mặc.”
“Con không muốn phương thức liên hệ đúng không?”
Bà nhìn bộ dáng Ân Mặc không thèm nghĩ đến chuyện tìm bạn gái, độc thân từ trong bụng mẹ sắp ba mươi năm, mẹ Ân quyết định lùi một bước.
Trước tiên bắt cóc cô gái nhỏ đến tay rồi tính tiếp, bà sẽ nói chuyện với cô gái nhỏ sau.
Chỉ cần cơ thể không có vấn đề gì, sao lại chậm chạp không chịu sinh con.
Cô gái nhỏ này, sinh con sớm, cũng khôi phục sớm một chút.
Nếu không phải nể tình anh tuổi lớn không có bạn gái, mẹ Ân chắc chắn không bao giờ đồng ý.
Ai da…
Nuôi con trai. Được của nợ mà thôi!
Cuối cùng Ân Mặc vẫn lấy được số liên lạc của người thợ may già này.
Trước khi đi, mẹ Ân hỏi anh: “Trông con bé như thế nào?”
Thật đúng lúc, TV trong phòng khách phát tin tức Phó Ấu Sanh quay đại ngôn quảng cáo, Ân Mặc nâng cằm: “Có nét giống cô ấy.”
Nói xong, Ân Mặc nhanh nhẹn rời đi.
Để lại mẹ Ân nhìn Phó Ấu Sanh trên màn hình.
Phó Ấu Sanh xuất hiện trên TV có gương mặt xinh đẹp, nở một nụ cười rạng rỡ.
Chiếc cổ thiên nga đeo một sợi dây lộng lẫy như châu báu, cô mặc một bộ sườn xám Tương Phi, tao nhã mê người không che giấu được vẻ rực rỡ xung quanh.
Phản ứng đầu tiên của mẹ Ân là: Cô gái nhỏ rất xinh đẹp.
Thứ hai là: May mắn không phải cô bé này…
Nhìn vòng eo thon gọn, đôi chân mảnh khảnh đáng thương của cô, gầy như vậy, ai nỡ đành lòng để cô sinh con.
Không làm con dâu của bà, mẹ Ân vẫn đánh giá cao nhan sắc của cô gái.
Đặc biệt khi mặc sườn xám, cô khoác lên mình một vẻ đẹp riêng biệt cuốn hút.
Lần cuối cùng bà nhìn thấy người mặc sườn xám có thể mang đến loại cảm giác này, vẫn chỉ có mẹ chồng xuất thân từ Côn Khúc thế gia, rốt cuộc là gia tộc như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng ra được khi chất như mẹ chồng.
Bà không rõ cô gái này được nuôi dưỡng như thế nào.
Quảng cáo lướt qua nhanh, mẹ Ân không nghĩ nhiều, thậm chí bà còn không chú ý đến tên Phó Ấu Sanh.
–
Ân Mặc có được phương thức liên hệ, nhanh chóng đặt chuyến bay sớm nhất đến phía nam Hồng Thành, tự đi tìm người thợ may già.
Liên tục tìm kiếm ở Hồng Thành suốt một tuần.
Mãi tới lúc Phó Ấu Sanh gia nhập đoàn phim, anh còn chưa trở về Bắc Thành.
Lần này, bộ phim cô tham gia chính là《Trở về thời thiếu niên》của đạo diễn Chu An, đó là một bộ điện ảnh thanh xuân, chỉ thiếu vai nữ chính.
Phó Ấu Sanh nhận vai, lập tức có thể tiến tổ.
Đây là bộ phim thứ ba Phó Ấu Sanh quay trong năm nay.
Thời gian ngắn ngủi lại liên tục đóng phim, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Có điều…
Cô không biết mình sẽ làm gì nếu không tiến tổ đóng phim.
Tốt nhất là đóng phim đi.
Không phải cô thích nhất được đóng phim hay sao.
Nam chính bộ《Trở về thời thiếu niên》là diễn viên thuộc phái kỹ năng – Thẩm Dục, nhỏ hơn Phó Ấu Sanh 3 tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học. Từ nhỏ, anh ta đã ra mắt với tư cách là ngôi sao nhí, mấy năm trước đóng vai phụ trong bộ phim cổ trang mới nổi tiếng một lần nữa, là một trong những ngôi sao nhí hiếm hoi thể hiện tốt khả năng của mình.
Mặc dù tuổi nhỏ nhưng mặc đồng phục học sinh trông Phó Ấu Sanh vừa thuần khiết vừa mang lại cảm giác CP.
Thẩm Dục trẻ tuổi, tính cách trẻ con, rất nhiệt tình với Phó Ấu Sanh.
Vừa tiến tổ đã một câu ngắn “chị” ngắn, câu dài cũng “chị”, hơn nữa cậu còn thích chụp ảnh tự sướng cùng nhau đăng trên Weibo, trở thành một “cậu em” của fans hâm mộ.
Không ít fan của Phó Ấu Sanh có thiện cảm với cậu.
Nhưng mà…
Phó Ấu Sanh cảm nhận ánh mắt của thiếu niên nhìn cô có vẻ kỳ quái.
Một buổi tối, Phó Ấu Sanh về phòng tháo trang sức đi tắm rửa, chuẩn bị xem kịch bản, sau đó nghỉ ngơi.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Phó Ấu Sanh mặc váy ngủ đơn giản thoải mái, cô nghĩ ngợi, hỏi: “Ai?”
Giọng nói thiếu niên ngây thơ vang lên: “Em có việc muốn tìm chị, mở cửa được không?”
Phó Ấu Sanh nghe thấy giọng Thẩm Dục, nhìn váy ngủ trên người trước gương, cô khoác chiếc áo tắm dài bên cạnh rồi đi ra mở cửa.