Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 45



Edit: Mây

Ban đêm ở cửa sau của hội trường, gần đường.

Ánh đèn hai bên đường rất tối, nhưng cũng cũng đủ nhìn thấy rõ ràng bọn họ đang trao đổi bằng ánh mắt, không có người thứ ba nào có thể chen vào được.

Một lúc sau, khóe môi Sở Vọng Thư mới dần dần mím lại một nụ cười nhẹ nhàng mờ ảo hiện lên: “Em đã kết hôn rồi?”

“Sao lại không nói cho tôi biết, tôi còn chưa chuẩn bị quà kết hôn cho em.”

Phó Ấu Sanh nghe thấy Sở Vọng Thư nói, ngón tay đang nhéo vào eo Ân Mặc cũng dừng lại.

Cô biết Sở Vọng Thư vẫn luôn là một người thoạt nhìn rất dịu dàng nhưng trên thực tế rất khó có người nào đó đi vào trong lòng anh ta, không nghĩ tới, anh ta sẽ đối xử với mình dịu dàng như thế này.

Đó là sự dịu dàng từ tận xương cốt.

Rõ ràng nhìn vào trong đôi mắt trong suốt và sáng ngời kia của anh ta, sâu trong đáy mắt lại ảm đạm như là tất cả ánh sáng đều đã bị tiêu diệt hết.

Nhưng vẫn mỉm cười với cô, nói xin lỗi chưa chuẩn bị quà kết hôn cho cô.

Làm tâm trạng của Phó Ấu Sanh trong chuyện Sở Vọng Thư thích mình vốn luôn rất ổn định, lúc này trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm giác khổ sở.

Trong mắt mang theo sự áy náy, nhìn về phía Sở Vọng Thư: “Thật xin lỗi thầy Sở lão, bởi vì còn chưa công khai, cho nên không nói với anh.”

Sở Vọng Thư lắc đầu: “Không sao.”

“Được rồi, bên ngoài lạnh quá, lên xe đi.”

Ngay sau đó Sở Vọng Thư nhìn về phía Ân Mặc lịch sự gật đầu: “Như vậy Ân tổng, tạm biệt.”

Nhìn theo bóng lưng Sở Vọng Thư rời đi.

Phó Ấu Sanh từ từ thở dài một tiếng.

Ân Mặc nhéo vào vành tai lạnh lẽo của cô một cái: “Trà xanh phiên bản nam có gì đẹp?”

Phó Ấu Sanh đánh lên móng vuốt sói của Ân Mặc một cái, khiếp sợ nhìn anh, thiếu chút nữa đều đã quên tính sổ chuyện này: “Anh thế mà còn biết trà xanh à?”

“Nhưng tại sao thầy Sở lại là trà xanh? Đừng nói hươu nói vượn.”

“Chỉ lừa được một đứa trẻ vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch như em mà thôi.” Ân Mặc không cảm thấy đau, trực tiếp nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về phía chiếc Maybach đang đỗ ở ven đường.

Tiểu Nặc ghé vào cửa sổ kính xe bảo mẫu cảm thấy bản thân mình chỉ cần thiếu chút nữa là đã chết.

Cô ấy đã biết chị Sanh Sanh và Ân tổng là vợ chồng thật sự từ lâu, nhưng…… Lại rất hiếm khi nhìn thấy bọn họ ở chung như thế.

Chị Sanh Sanh thế mà lại dám đánh Ân tổng.

Tuy rằng cách cửa sổ kính, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được sức lực của chị Sanh Sanh trong cái đánh đó, tuyệt đối không phải là giả vờ.

Ngay cả cô ấy cũng cảm thấy đau thay.

Bên trong xe Maybach.

Ân Mặc không để tài xế lại xe đưa mình đến đây, mà là từ mình lái xe đến.

Vừa bước vào, chiếc xe đã dừng từ lâu, bên trong lạnh thấu xương.

Phó Ấu Sanh không nhịn được khịt mũi một cái hỏi: “Anh đến đây từ khi nào vậy?”

Trong hội trường của lễ trao giải được bố trí đầy đủ máy sưởi, sau khi kết thúc vừa ra khỏi hội trường, Phó Ấu Sanh đến từ trước, giày cao gót cũng đổi thành giày đi tuyết lông xù màu trắng, chỉ sợ bị đông lạnh.

Đầu tiên là Ân Mặc mở máy sưởi, sau đó lấy chiếc áo khoác đen của mình từ ghế sau, đắp lên trên người cô.

Dáng người Phó Ấu Sanh mảnh khảnh, mặc dù là đang mặc áo lông, nhưng vẫn có thể cuộn mình trong áo khoác của Ân Mặc.

Lúc này mới cảm giác cả người ấm áp hơn rất nhiều.

“Cũng không lâu lắm, chỉ hai ba tiếng đồng hồ mà thôi.”

Phó Ấu Sanh không ngờ được anh thế mà ngồi đợi hai ba tiếng đồng hồ.

Kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía anh.

“Quần áo của anh ấm hơn hay là quần áo ấm của nam diễn viên trà xanh kia ấm hơn?”

Phó Ấu Sanh: “……”

“Người ta có tên, anh có thể đừng đặt biệt danh lung tung như vậy được không.”

Ân Mặc cười lạnh một tiếng: “Anh đợi em hai ba tiếng đồng hồ, thật vất vả mới chờ được phu nhân của mình đi ra, thế mà phu nhân của mình lại thiếu chút nữa bị nam hồ ly tinh câu đi.”

Mẹ nó chứ nam hồ ly tinh.

Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay mình ăn mặc đẹp như thế, không thích hợp trợn tròn mắt làm ra những động tác không đứng đắn như thế này, giả vờ vẫn còn kiên nhẫn: “Người ta không biết em đã kết hôn, còn nữa, không phải là vợ của anh, em là vợ cũ tương lai.” Còn không có ý định quay lại với anh đâu.

Nhưng mà……

Phó Ấu Sanh nhớ tới ánh mắt kia của Sở Vọng Thư, thật đúng là rất quyến rũ, may mà định lực của cô tương đối mạnh.

Nhưng.

Thầy Sở người ta là người đứng đắn đó có được không.

Ngay khi Ân Mặc chuẩn bị lái xe đi rời khỏi nơi này hi.

Bỗng nhiên cửa sổ xe bị gõ vào.

Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn qua.

Là khuôn mặt của Tiểu Nặc.

Phó Ấu Sanh vừa kéo cửa sổ xe xuống, đã bị nhét hai chiếc cúp: “Chị Sanh Sanh, buổi tối về nhà nhớ phải chụp hai tấm ảnh với hai chiếc cúp này rồi đăng lên Weibo nha, các fans đều chờ chị đăng Weibo của ngày hôm nay đó.”

Tiểu Nặc nói xong lập tức chuồn đi, còn vẫy vẫy tay nói: “Anh Văn bảo em nhắc nhở chị, đừng quên ngày mai có chụp ảnh bìa, đi ngủ sớm một chút.”

Vì sao cứ phải cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘đi ngủ sớm một chút’ này.

Cô có chứng cứ chứng minh Tiểu Nặc đã bị Văn Đình dạy hư, bây giờ cũng đã học theo rồi.

Ân Mặc thấy Phó Ấu Sanh còn đang bị gió lạnh thổi, trực tiếp đóng cửa sổ xe lại, khởi động xe.

Tùy ý liếc mắt nhìn hai chiếc cúp Phó Ấu Sanh đang ôm trong lòng kia: “Về sau những kiểu lễ trao giải trong mùa đông này không cần tham gia.”

“Tủ trong nhà chiếm hết cả một bức tường cũng không bỏ được hết tất cả cúp của em.”

Mùa đông nhưng nữ minh tinh vẫn phải mặc lễ phục.

Chỉ cần phong độ không cần độ ấm, vì sao trong nhà đã có một đống cúp lớn rồi mà vẫn phải chịu lạnh để nhận nữa chứ.

Phó Ấu Sanh liếc anh một cái: “Anh thì hiểu cái gì, cái này chính là huân chương em đã chinh chiến trong giới giải trí đó!”

“Càng nhiều càng tốt.”

Phó Ấu Sanh cũng mặc kệ Ân Mặc suy nghĩ như thế nào.

Nhiệt độ trong xe dần dần cao lên.

Cô lấy chiếc áo khoác màu đen của Ân Mặc lót ở bên dưới chiếc cúp, sau đó chụp một tấm ảnh của cúp.

Rồi lại tự mình cầm cúp chụp thêm một tấm nữa, lúc này mới chuẩn bị đăng lên Weibo.

Ai ngờ….

Nhấn một cái mở điện thoại di động ra.

Điện thoại thế mà tự động tắt máy.

Liếc mắt nhìn điện thoại di động của Ân Mặc: “Đưa cho em mượn điện thoại di động của anh dùng một lúc.”

Ân Mặc thờ ơ nói: “Dùng đi.”

Phó Ấu Sanh vốn định hỏi mật khẩu của anh, không ngờ vừa mới cầm lấy, điện thoại di động tự động mở khóa bằng khuôn mặt của cô.

“Sao điện thoại di động của anh lại cài đặt mở khóa bằng khuôn mặt của em?”

Cô làm sao mà ngay cả một chút ấn tượng cũng không có.

Ánh mắt Ân Mặc vẫn nhìn đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, phanh lại: “Không phải em nói không mở được điện thoại di động của anh, em không có cảm giác an toàn sao?”

Phó Ấu Sanh vừa mân mê điện thoại di động vừa hỏi: “Cho nên?”

Ân Mặc: “Lần trước thư ký Ôn đưa điện thoại di động mới đến đây, em còn đang ngủ, thuận tiện cài đặt nhận dạng khuôn mặt cho em.”

“Được rồi.”

Phó Ấu Sanh có một chút ấn tượng, vẫn là chuyện của nửa đầu năm nay.

Ảnh vừa chụp không có cách nào chụp được nữa.

Phó Ấu Sanh lại dùng điện thoại di động của Ân Mặc chụp hai tấm ảnh, sau đó chuẩn bị tải Weibo để đăng.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ được.

Điện thoại di động của Ân Mặc thế mà lại có Weibo.

Phó Ấu Sanh vừa mở Weibo ra, vừa nói: “Anh thế mà chơi Weibo à?”

Sau khi Ân Mặc nghe được, biểu cảm vốn dĩ luôn bình tĩnh lập tức cứng đờ trong nửa giây.

Nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi tay Phó Ấu Sanh.

May mắn là đèn đỏ rất dài.

Bây giờ vẫn còn dừng ở ngã tư.

Vẻ mặt Phó Ấu Sanh ngơ ngác nhìn điện thoại di động trống rỗng: “Anh còn có bí mật gì nữa?”

Ân Mặc đăng xuất tài khoản Weibo, hơn nữa còn dọn sạch bộ nhớ tạm thời của tài khoản.

Nhìn sạch sẽ như là vừa mới tải một app mới, Ân Mặc mới trả lại điện thoại cho cô.

“Có bí mật.”

“Không nói cho em biết.”

Một lần nữa nhét điện thoại di động vào trong tay Phó Ấu Sanh.

Đèn đỏ phía trước cũng đổi thành màu xanh lục.

Chiếc Maybach một lần nữa chạy trên con đường cần đi của mình.

Đôi môi Phó Ấu Sanh mím lại, thế mà thật sự có bí mật.

Sau khi đăng nhập vào tài khoản của mình, Phó Ấu Sanh đăng Weibo trước lỡ mình quên mất, lúc này mới có tâm trạng lướt Weibo trên điện thoại của Ân Mặc.

Bỗng nhiên cánh môi hồng hào hiện lên một độ cong: “Ồ ∼ em biết bí mật của Ân tổng là gì rồi.”

Không biết có phải Ân Mặc không biết phần mềm này của điện thoại hay không, phần lớn đều sẽ có tính năng đẩy dữ liệu.

Sẽ căn cứ vào nội dung mà người đó thường quan tâm nhiều nhất, do đó Weibo sẽ đề xuất những bài đăng bạn quan tâm.

Bây giờ là một kỷ nguyên không có bí mật cho dữ liệu lớn.

Ngày thường chắc chắn Ân Mặc rất ít khi lướt Weibo những app đó, cho nên căn bản không chú ý đến cái này.

Ân Mặc xóa rất sạch sẽ.

Cho rằng Phó Ấu Sanh lừa anh, không hề phản ứng: “Biết cái gì?”

“Biết anh theo đuổi minh tinh đó.” Phó Ấu Sanh mím môi cười hết sức vui vẻ, “Ân Mặc, thật không thể nhìn ra được, anh thế mà còn có thể dùng Weibo để theo đuổi minh tinh đó, theo đuổi ai vậy, theo đuổi em sao?”

“Có phải đã vào nhóm fans rồi không?”

“Đã biết đến những siêu thoại chưa?”

“Có muốn em dạy cho anh không?”

Ân Mặc nghe ra sự tinh quái trong giọng nói của cô.

Vốn dĩ bởi vì câu nói có phải là dùng Weibo theo đuổi minh tinh hay không đã ngây người một lúc, rồi lập tức bình tĩnh lại.

“Sau khi về nhà, anh sẽ học tập thật tốt xin cô Phó hãy chỉ dạy.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Không ổn không ổn rồi.

Lúc này cô mới phát hiện, phương hướng xe Ân Mặc lái không phải là trung tâm thành phố, mà là hướng về biệt thự Lộc Hà.

Phó Ấu Sanh hơi nhíu mày: “Em phải về nhà!”

“Đây là đường về nhà. “

Phó Ấu Sanh: “Về nhà của em.”

Ân Mặc vẫn rất bình tĩnh: “À, thật đúng lúc, đây là chính nhà của em.”

“Ân Mặc!”

Biểu cảm của Ân Mặc vẫn thong dong và ổn định: “Nghe được, chồng của em còn chưa điếc.”

“Anh là chồng của anh đó.”

Phó Ấu Sanh bị cách xưng hô tự nhiên này của anh làm cho vành tai hơi ửng đỏ, tức giận lẩm bẩm.

“Chồng của em.”

Ân Mặc trả lời, “Lộc Hà Công Quán vốn dĩ được mua dưới danh nghĩa của em, về sau em có thể về nhà ở bất cứ lúc nào.”

“Căn chung cư ở trung tâm thành phố kia, đủ để em đựng hết tất cả các huân chương mà em đã giành được trong giới giải trí sao?”

Không thể không nói.

Lời này của Ân Mặc đã thuyết phục được cô.

Tuy rằng Phó Ấu Sanh vẫn không có ý định dọn về Lộc Hà Công Quán, nhưng đêm nay lại cũng không bám lấy anh đòi về chung cư ở trung tâm thành phố nữa.

Không nghĩ tới.

Bởi vì lần này Phó Ấu Sanh dùng điện thoại di động của Ân Mặc đăng Weibo, cho nên đã xuất hiện một scandal.

Mẫu điện thoại di động của Ân Mặc và Phó Ấu Sanh không giống nhau.

Khi đăng Weibo, cái đuôi nhỏ hiện lên số kiểu điện thoại đó.

Các fans đều là người có đôi mắt vàng rực rỡ như thế nào chứ.

Phó Ấu Sanh chỉ vừa mới đăng Weibo.

Phía dưới là một đám người điên cuồng cổ vũ nhan sắc của cô, còn có chúc mừng cô đoạt giải.

Bình luận ban đầu còn rất bình thường.

Nhưng mà rất nhanh bình luận đã bắt đầu đi chệch hướng.

—— Đợi đã, chiếc áo khoác màu đen lót dưới cúp trên đầu gối Sanh Bảo, hình như là áo nam?

—— Xóa từ hình như, chính là áo nam, chiếc áo khoác màu đen kia là bản giới hạn của nhà G gia, mười mấy vạn một cái, đúng là người có tiền.

—— Không phải, chẳng lẽ các người không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu lại khi Sanh Bảo tự chụp cúp là đang ngồi ở ghế phụ sao?

—— Có khả năng gì mà nữ minh tinh không ngồi ở ghế sau, mà ngồi ghế phụ?

—— Mẹ nó!

—— Tôi đang vội! Trên lầu đều là Holmes rồi, đây đôi mắt gì vậy.

—— Đây chính là sự khác biệt giữa tôi và các lão đại lầu trên, tôi chỉ nhìn thấy dáng người xinh đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi của nữ thần mà thôi. Mà các người xuyên qua qua hiện tượng nhìn thấy được bản chất là nữ thần khoe ân ái, thật trâu bò.

—— Hu hu hu, nữ thần sẽ không thật sự yêu đương với Sở nam thần đó chứ?

—— Ngoại trừ Sở Vọng Thư ra thì còn có thể là ai được đây? Một giây trước còn khoe ân ái ở thảm đỏ, giây tiếp theo lập tức thể hiện tình cảm luôn rồi.

—— A a a tôi chết rồi.

—— ……

Nam thần cũng đăng Weibo, đây thật sự là ngầm công khai đúng không? Ảnh chụp jpg.

Ảnh chụp, là Sở Vọng Thư vừa mới đăng Weibo.

Trong bài đăng Weibo, cũng là trong xe tối đen như mực, chỉ có hai chiếc cúp dựa vào nhau.

Đêm nay Sở Vọng Thư cũng giành được hai chiếc cúp.

Nam diễn viên xuất sắc nhất và Nam diễn viên được khán giả yêu mến nhất.

Ngoại trừ có hai chữ khác biệt với Phó Ấu Sanh ra thì những thứ còn lại đều giống nhau như đúc.

Dùng lời của các fan nói chính là ngay cả đoạt giải cũng có thể xứng đôi như thế, sao lại không có khả năng trở thành một đôi được chứ.

*

Khi Phó Ấu Sanh biết chuyện này.

Vẫn là sau khi tắm xong xuôi đi ra ngoài.

Cô tắm rửa ở trong phòng dành cho khách, ban đầu cũng có ý định ngủ ở chỗ này.

Không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy có một người đàn ông ngồi ở mép giường, quấn một chiếc áo choàng tắm dài màu đen, trên mặt không có cảm xúc gì đùa giỡn với chiếc điện thoại của cô.

Cực kỳ giống với —— Hưng sư hỏi tội.

(*) Hưng sư hỏi tội (Hưng sư vấn tội) nguyên gốc là “兴师问罪” có nghĩa là phát động quân đội đến để hỏi tội, hoặc để chỉ một người tức giận tập hợp nhiều người đến để chất vấn đối thủ. (cloverdane.wordpress)

Phó Ấu Sanh ăn mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm có dây lụa thắt eo màu trắng ngà, lớp vải lụa mềm mịn tôn lên dáng người uyển chuyển và duyên dáng của cô.

Mái tóc đen nhánh đã được sấy rất khô bồng bềnh, lười biếng xõa tung ra sau tấm lưng mỏng manh, ngọn tóc tạo ra từng độ cong quyến rũ theo từng bước đi của cô.

Lớp trang điểm trên mặt đã được tẩy đi, lộ ra khuôn mặt trắng non nớt như tuyết, môi hồng răng trắng như trước, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, chính là phong tình vạn chủng.

Lúc này nhìn biểu cảm này của Ân Mặc, vẫn thản nhiên đi đến ngồi xuống trước gương ở bàn trang điểm.

Không coi ai ra gì chuẩn bị chăm sóc da cho mình.

Tâm trạng của tên cẩu nam nhân không có gì liên quan đến cô cả.

Phụ nữ phải biết giữ gìn nhan sắc của mình thì mới có được hạnh phúc, tâm trạng mới có thể vui vẻ, sẽ không bị già đi.

Mỹ nhân cho dù làm cái gì cũng thấy đẹp, làm cho người ta chỉ cần nhìn cũng thấy tâm trạng vui vẻ hơn.

Nhưng mà.

Hiện tại Ân Mặc cũng không có tâm trạng thưởng thức mỹ nhân.

Thấy cô thế mà còn kiêu ngạo không thèm để ý đến mình.

Bước hai ba đi đến trước mặt cô, đặt màn hình điện thoại di động đến dưới mắt cô.

Phó Ấu Sanh nhìn màn hình.

Là giao diện của Weibo.

Vẫn là giao diện Weibo của Sở Vọng Thư.

Phản ứng đầu tiên của Phó Ấu Sanh chính là: “Minh tinh anh theo đuổi thế mà là Sở Vọng Thư?”

Giây tiếp theo.

Ngửa đầu lên đối diện với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Ân Mặc, nhìn vẻ mặt nhìn cô như đang nhìn một bệnh nhân bị bệnh nặng hoặc là bị thiểu năng một trăm năm vậy.

Hô hấp của Phó Ấu Sanh ngừng lại trong một cái chớp mắt.

Sau đó tự cứu vớt bản thân mình: “Chỉ là một trò đùa nhỏ mà cũng không thể hiểu được.”

Ân Mặc khoanh tay lại, cụp mắt nhìn cô hỏi: “Hiện tại còn cảm thấy anh ta không là nam hồ ly tinh có tâm cơ?”

Lại nữa……

Phó Ấu Sanh nghi ngờ hình tượng hiện tại của thầy Sở ở trong lòng Ân Mặc chính là một hồ ly tinh muốn quyến rũ vợ của anh.

Hơn nữa có làm như thế nào cũng không thể xoay chuyển được.

Cũng cùng cô cũng bình tĩnh lại để xem Weibo.

Weibo rất bình thường mà.

Khách mời tham gia lễ trao giải, đoạt được giải hẳn là đều sẽ đăng một tấm ảnh về cúp mình đoạt được.

“Rốt cuộc là từ một bài đăng Weibo bình thường như thế, sao anh có thể nhìn thấu được tâm cơ hồ ly tinh của thầy Sở vậy?”

Phó Ấu Sanh thật sự rất tò mò.

Rất nhanh.

Ân Mặc đã chuyển đến những bình luận đứng đầu trên Weibo của cô, Phó Ấu Sanh mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Đây đều là các fans tự suy diễn mà thôi.”

“Anh đi theo góp vui làm gì.”

“Nếu cứ làm lớn thanh minh là được, không phải là làm lớn, coi như là tuyên truyền cho phim mới.”

Phó Ấu Sanh rất tùy ý, một lần đặt lực chú ý của mình lên trên gương trang điểm và trên mặt mình.

Cô xe một tấm mặt nạ ra, đầu ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng xoa những tinh chất lên trên mặt, động tác vừa tự nhiên vừa tùy ý, thậm chí biểu cảm cũng không có gì thay đổi, hoàn toàn không cảm thấy các fans hiểu lầm thì có vấn đề gì.

Ân Mặc nhìn bộ dạng không thèm để ý chút nào đến các bình luận tạo ra scandal này của cô.

Đột nhiên có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình.

Đây là Phó Ấu Sanh đang trừng phạt anh.

Trừng phạt anh lúc trước cho dù như thế nào cũng không để ý đến scandal của mình.

Bởi vì lúc ấy anh tin tưởng cô chỉ yêu một mình anh.

Mà Phó Ấu Sanh của hiện tại, Ân Mặc thật sự không có gì để tin tưởng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy hình ảnh Phó Ấu Sanh khoác lên cánh tay của Sở Vọng Thư cùng nhau bước đi trên thảm đỏ, giống như vào giây tiếp theo, cô sẽ lập tức kéo người đàn ông này đi đến trước mặt anh, mỉm cười và nói với anh: “Ân Mặc, tôi đã thích người khác rồi, tôi không thích anh.”

Đáy mắt Ân Mặc xẹt qua cảm xúc vừa phức tạp vừa khó chịu, sắc mặt trầm đi, bình tĩnh nhìn Phó Ấu Sanh một lúc.

Bỗng nhiên cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, xoay người nói: “Anh đến thư phòng, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại.

Động tác mát xa làn da của Phó Ấu Sanh cũng không hề dừng lại.

Sau khi không nhanh không chậm hoàn thành các bước chăm sóc da.

Phó Ấu Sanh mới thong thả gửi một tin nhắn trên Wechat cho Văn Đình:【Anh chuyển tiếp Weibo của tôi, rồi ra mặt làm sáng tỏ quan hệ của tôi và thầy Sở một chút.】

Sau đó đặt điện thoại xuống trên tủ đầu giường.

Gối lên chiếc gối mềm mại.

Phó Ấu Sanh không có bất kỳ cảm giác lạ giường gì, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ trong chiếc chăn ấm áp trong phòng dành cho khách.

*

Sau khi Ân Mặc trở về phòng ngủ chính thì nằm xuống.

Bất tri bất giác nhắm mắt lại nghỉ ngơi, muốn thả lỏng bản thân.

Trong đầu là một mớ hỗn độn.

Anh muốn đẩy mây mù đi.

Bỗng nhiên mảng mây mù rách ra, hình ảnh dần dần rõ ràng.

Anh nhìn thấy được hình ảnh thảm đỏ trong buổi phát sóng trực tiếp mà mà anh đã xem hôm nay trên điện thoại di động.

Hai bên thảm đỏ hoa lệ là truyền thông và tiếng hoan hô của các fans, mà ở cuối thảm đỏ, người phụ nữ mặc sườn xám bằng vải lụa màu đỏ, eo thon chân dài, đẹp đến mức không có gì sánh được, thân mật khóa tay nam diễn viên đẹp trai cao lớn, hai người cùng nhau nhìn vào ống kính lộ ra nụ cười giống nhau như đúc.

Người phụ nữ nói với micro của người dẫn chương trình, giọng nói ngọt ngào dễ nghe như mọi khi: “Các fans đoán không sai, chúng tôi đang ở bên nhau.”

Trong bóng đêm.

Ân Mặc đột nhiên mở mắt ra, không biết từ lúc nào, đáy mắt bị những sợi tơ máu màu đỏ tươi che kín.

Trái tim trong lồng ngực đập một cách hỗn loạn không chịu nghe theo sự khống chế.

Trong đầu giống như tự ngược đãi, không ngừng tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi ở trong giấc mơ.

Người đàn ông mà Phó Ấu Sanh khoác tay kia, trong chốc lát là khuôn mặt của Sở Vọng Thư, trong chốc lát lại biến thành khuôn mặt của Thẩm Hành Chu.

Thay đổi qua lại liên tục.

Mà thứ duy nhất không thay đổi chính là Phó Ấu Sanh đi cùng một người đàn ông khác, dáng vẻ phong tình vạn chủng nhìn vào ống kính rồi mỉm cười, nói chúng tôi đang ở bên nhau.

Chúng tôi đang ở bên nhau.

Cô sẽ ở bên cạnh người đàn ông khác.

Nghĩ đến loại khả năng này, Ân Mặc cảm giác trái tim mình lúc này vô cùng hỗn loạn, giống như bị một đôi tay hung hăng bóp lấy.

Tơ máu che kín cả đôi mắt càng thêm đỏ thẫm, màu sắc u ám trong đó cũng không che giấu được.

Nhìn trần nhà một lúc lâu.

Bỗng nhiên Ân Mặc xốc chăn trên người ra, xuống giường mở cửa, bước từng bước một đi về phía phòng dành cho khách ở cuối cùng.

Tiếng bước chân của người đàn ông vô cùng rõ ràng ở trong hành vào đêm khuya.

Giống như nhịp tim của anh không có cách nào bình tĩnh lại.

Anh chậm rãi đẩy cửa phòng dành cho khách ra.

Trong phòng dành cho khách được chiếu sáng bởi ánh đèn tường mờ nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.