Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 54: Ân Mặc: “Chê cười rồi, gia giáo của Ân gia rất nghiêm khắc.”



Edit: Mây

Phó Ấu Sanh hít một hơi thật sâu.

Hiện tại vô cùng may mắn, lúc trước hai người bọn họ không công khai mối quan hệ.

Nếu không chỉ bằng một dấu răng trên cổ Ân Mặc này, cô cũng có thể lên hot search.

Tiêu đề hot search chắc chắn sẽ là loại mà cô không thể ngờ đến nhất!

Lúc ấy khi cô cắn, cô không suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng điều cô càng không nghĩ tới chính là, Ân Mặc thế mà ngay cả một chút mặt mũi cũng không cần, thoải mái hào phóng để lộ ra, ngày mùa đông anh quàng một cái khăn quàng cổ cũng sẽ không kỳ quái mà.

Hít sâu một hơi.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Phó Ấu Sanh soạn từng chữ từ chữ một gửi đến cho anh:

【Anh, không, thể, che chắn, một, chút, sao!】

Ân Mặc gửi cho cô một định vị.

YM:【Em làm ra, em phải nghĩ cách.】

【Buổi tối còn có một bữa tiệc rượu thương mại.】

Phó Ấu Sanh: “……”

YM:【ho nên, bữa trưa cùng nhau ăn cơm không?】

Phó Ấu Sanh nhìn thấy tin nhắn kia của anh, vốn dĩ không có ý định đi ăn trưa với anh, nhìn thấy anh là đã muốn nổi giận.

Muốn từ chối Ân Mặc.

Nhưng mà dấu răng trên cổ thon dài của người đàn ông kia, làm cho Phó Ấu Sanh vẫn không thể ngồi yên được.

Ban ngày bị các nhân viên nhìn thấy thì thôi đi.

Bọn họ cũng không biết đó là cô.

Nhưng mà…

Những người có thể tham gia cùng một bữa tiệc rượu với Ân Mặc, nếu xui xẻo thì có thể có người sẽ biết cô.

Dù sao thì, nhóm bạn bè kia của Ân Mặc đều đã biết.

Vòng đi vòng lại cũng là một vòng tròn, về sau cô làm sao có thể gặp người tâ được nữa.

Phó Ấu Sanh:【Em sẽ tự mình đến, bảo thư ký Ôn đợi em ở bãi đậu xe.】

YM:【Tuyết rơi bên ngoài còn chưa tan hết, anh bảo tài xế đi đón em.】

Để cô lái xe, Ân Mặc không yên tâm.

Phó Ấu Sanh đứng dậy từ trên sô pha lên, duỗi người.

Cảm giác tê dại trên người vẫn còn chưa tan biến, xuyên qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đã bắt đầu quét tuyết.

Nhưng mà khối lượng công việc rất lớn, ngay cả bây giờ cũng không có quét xong.

Cũng khó trách Ân Mặc không cho cô tự mình lái xe đi.

Trên phương diện này, Phó Ấu Sanh không cố tình cãi nhau với anh, vừa vặn cô cũng muốn trang điểm chuẩn bị một chút.

Điểm mấu chốt của nghê nữ minh tinh, chính là ra ngoài nhất định phải trang điểm, ai biết được liệu họ có thể gặp phải fans hay không.

Nhìn vào trong gương, nhìn vào những dấu hôn trên cổ không nỡ nhìn thẳng kia.

Kỳ thật đã nhạt đi rất nhiều, đáng tiếc là làn da của Phó Ấu Sanh trắng nõn, cho nên vẫn rất rõ ràng.

Trước kia trên mặt cũng không cần phải dùng che khuyết điểm quá nhiều, hiện tại ngược lại phải dùng ở trên cổ.

Phó Ấu Sanh nhìn dấu ấn trên cổ mình dần dần biến mất, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại dùng trang điểm thêm một chút, lúc này mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, cô thuận tay nhét kem che khuyết điểm vào trong túi.

Suy nghĩ một lúc, lại đi vào phòng để quần áo tìm một cái khăn quàng cổ nam.

Bảo vệ kép, hẳn là không có vấn đề gì đâu.

……

Sau khi Phó Ấu Sanh tòa nhà Thăng Cảnh, trực tiếp đi lên bằng đường riêng của tổng giám đốc.

Cũng không gặp phải bất kỳ người nào.

Sau khi vào phòng làm việc của Ân Mặc, cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Cái thang máy này nằm trong phòng làm việc của Ân Mặc.

Thang máy vừa mở ra, các lớp kính ngăn cách trong phòng làm việc, cô có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang ngồi xử lý văn kiện ở bàn làm việc.

Nhiệt độ điều hòa được mở rất thích hợp.

Ân Mặc chỉ mặc một cái áo sơ mi màu đen, là lượt thẳng thớm, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời, những đường nét trên mặt anh thế mà lại lộ một chút xinh đẹp.

Anh rất ít mặc áo sơ mi màu đen, trong nhà phần lớn là áo màu trắng và màu xanh.

Phó Ấu Sanh nghiêm túc nhìn anh, thế mà lại cảm thấy có một chút cảm giác mới mẻ.

Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc hơi ngước mắt, cách lớp kính thủy tinh, nhìn thấy rõ ràng một tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất ở đáy cô.

Đôi môi mỏng đột nhiên nhếch lên tạo thành một đường cong.

“Lại đây.”

“Đứng sững sờ ở đó làm gì?”

Phó Ấu Sanh lập tức khôi phục lại tinh thần, nghĩ đến chuyện chủ yếu mà mình đến đây ngày hôm nay.

Không phải thưởng thức vẻ đẹp của tên cẩu nam nhân này.

Khuôn mặt nhỏ của cô cúi xuống, lập tức ném chiếc khăn quàng cổ trong tay vào trong lòng ngực Ân Mặc.

“Quấn vào!”

Khoảng cách gần, có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ “cay mắt” trên cổ người đàn ông.

Còn k1ch thích hơn cả trong ảnh chụp.

Đầu óc cô hôm nay có vấn đề rồi, mới có thể vì trả thù, mà cắn cổ anh thành như vậy.

Không đúng…

Hẳn là đầu óc cô có vấn đề, mới cho rằng tên cẩu nam nhân Ân Mặc này sẽ cảm thấy xấu hổ.

Loại đồ vật này, anh hoàn toàn không có.

“Hôm nay anh cứ như vậy đi họp?”

Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc đang chơi đùa với khăn quàng cổ, nhưng lại không quấn vào cổ để che giấu sự xấu hổ của mình, không kiềm chế được đi thẳng đến quấn lên cho anh.

Ân Mặc thuận thế nắm lấy cổ tay của nàng.

Hơi dùng lực mạnh hơn một chút, đã kéo người vào trong lòng ngực mình.

Phòng làm việc lớn như vậy, chỉ có hai người bọn họ, dường như chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Ân Mặc.

“Anh buông ra……”

Ân Mặc cúi người khẽ hôn lên khóe môi một cái.

Mặt không đổi sắc trả lời: “Anh cũng không nhìn thấy được, họp xong mới phát hiện.”

“Lừa ai chứ!” Phó Ấu Sanh trừng anh một cái, không thể bị nhan sắc của người đàn ông trước mặt mê hoặc, “Mắt anh mù thành cái dạng gì rồi, sáng sớm lúc mặc quần áo mới không nhìn thấy dấu vết lớn như thế hả?”

Phó Ấu Sanh nói, đưa tay ra sờ lên yết hầu của anh.

Bên trái yết hầu, có một dấu răng tạo thành vòng nhỏ, rõ ràng là bị phụ nữ cắn.

Cãi lại cũng không thể cãi được cái loại này!

“Sanh Sanh.” Ân Mặc vòng tay qua cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi môi mỏng dán lên vành tai cô, “Buổi chiều còn có hội nghị, cho nên, đừng làm loạn nữa.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Lời này của anh là có ý gì?

Đôi mắt hoa đào của cô cũng sắp trừng thành mắt mèo luôn rồi.

Giây tiếp theo.

Ân Mặc dùng một tay che mắt cô lại, tận tình khuyên bảo: “Anh biết em rất muốn, nhưng là chờ buổi tối về nhà có được không?”

Phó Ấu Sanh: “Mẹ nó trong đầu anh chỉ chứa suy nghĩ gì vậy!!!”

Tất cả đều là phế liệu màu vàng sao?

Nghe thấy câu hỏi này.

Ân Mặc đột nhiên nhớ tới lần trước có xem qua sách bách khoa toàn thư những lời âu yếm.

Đáp án  tiêu chuẩn chính là:

“Trong đầu anh tất cả đều là em.”

Nghe được lời này của Ân Mặc, phản ứng đầu tiên của Phó Ấu Sanh chính là cầm lấy khăn quàng cổ, siết anh đến chết.

Đúng lúc này.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cứu cái mạng chó của Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh đứng lên từ đầu gối của Ân Mặc, sau đó vuốt phẳng áo nếp nhăn trên áo khoác.

Đúng lúc này Ân Mặc mới mở miệng: “Vào đi.”

Thư ký Chu xách theo hộp đồ ăn cơm trưa đi vào, mặc dù là nhìn thấy Phó Ấu Sanh, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi sắc: “Ân tổng, bà Ân, mời dùng cơm trưa.”

Trước khi đi, thuận tiện đóng chặt cửa lại.

Mặt tường vốn dĩ là thủy tinh trong suốt, nhưng là trước đó thư ký Ôn biết được Phó Ấu Sanh sẽ đến, cho nên đã đổi thành kính thủy tinh một chiều.

Nhìn từ bên trong có thể nhìn ra được bên ngoài, nhưng mà bên ngoài nhìn không thấy được bên trong.

Rất đáng tin cậy để bảo vệ tính riêng tư của Ân tổng.

Nhìn bóng lưng bận rộn vội vàng rời đi kia của thư ký Chu, không biết còn tưởng rằng cô ấy nhìn thấy được hình ảnh gì đó không nên xem nữa đó.

Phó Ấu Sanh cảm thấy đói bụng.

Cũng lười lằng nhằng với Ân Mặc.

Cái cằm nhỏ ngạo kiều hất lên: “Ăn cơm, cơm nước xong đưa em về nhà.”

“Em còn phải xem lại kịch bản nữa.”

Ân Mặc bình tĩnh xách theo cơm hộp cùng vợ mình, cùng đi sang ghế sô pha tiếp khách bên cạnh ăn cơm trưa.

Những thứ anh bảo thư ký Chu đặt trên cơ bản đều là đồ ăn Phó Ấu Sanh thích ăn.

Phó Ấu Sanh ăn mới nhớ ra: “Em phải giảm cân mà.”

“Sao anh lại gọi nhiều đồ ăn có hàm lượng calo cao như vậy chứ.”

Không phải dấm đường thì chính là thịt kho tàu.

Ân Mặc không nhanh không chậm gắp cho cô một miếng sườn nhỏ: “Ăn nhiều một chút, đợi lát nữa ở lại đây xem kịch bản.”

“Anh đừng chuyển đề tài, Ân Mặc, anh còn nói muốn theo đuổi em nữa không hả, không thèm quan tâm một chút nào.”

“Em đang trong thời kỳ giảm cân, anh còn đặt loại bữa trưa này.”

“Nói cái gì mà nghiêm túc theo đuổi, quả nhiên, miệng lưỡi đàn ông đều là dùng để lừa gạt phụ nữ!”

Phó Ấu Sanh vẫn còn lẩm bẩn.

Thấy cô diễn xuất đến nghiện, Ân Mặc đã sớm dự đoán được cô sẽ suy diễn thành như thế này.

Đầu ngón tay thon dài khẽ ấn lên hộp đồ ăn.

Lấy một phần salad rau ở ngăn dưới cùng ra.

“Vậy em ăn cái này đi.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Ân Mặc sao canh có thể chó đến mức đó!!!

Anh chó như thế, rốt cuộc là làm như thế nào mà có thể tìm được vợ vậy.

Lúc trước cô chính là bị khuôn mặt này của Ân Mặc mê hoặc, còn tưởng rằng anh là tiên nhân gì đó hạ phàm cứu vớt cô, hiện tại càng nhìn càng cảm thấy anh hạ phàm là để tra tấn cô.

Từ thân thể cho đến linh hồn.

Ân Mặc nhìn cô hai giây.

Lại đẩy phần salad rau đến: “Đây là nhà ăn đưa, không phải anh gọi.”

Phó Ấu Sanh càng nói càng hăng: “Cho nên ý của anh là, em chỉ xứng ăn đồ tặng kèm sao?”

Ân Mặc: “……”

“Anh sai rồi.”

Thương Tông nói đúng, một khi phụ nữ phát giận, không có bất kỳ căn cứ gì.

Hơn nữa cũng không cần logic.

Càng không cần thuận theo logic của bọn họ, chỉ cần xin lỗi là được.

Phó Ấu Sanh vòng hai tay lại: “Sai chỗ nào rồi?”

Ngay sau đó.

Bị Ân Mặc gắp một miếng cá đã được lấy hết xương bỏ vào trong miệng: “Chỗ nào cũng sai hết, em cứ ăn cơm ngon miệng đi.”

“Có chuyện gì, ăn cơm xong lại nói.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Nhai hai cái, thịt cá tươi ngon và mềm, hoàn toàn không có bởi vì giao hàng đi mà làm ảnh hưởng gì đến hương vị.

Ân Mặc lại gắp cho cô thêm mấy miếng: “Ăn thịt cá sẽ không mọc thêm thịt.”

“Thịt gà cũng sẽ không mọc thêm thịt.”

“Ừm, sườn cũng không có thịt gì, càng sẽ không mọc thêm thịt.”

Phó Ấu Sanh nghe lời này, ăn vào không có cảm giác tội lỗi gì nữa.

Chờ ăn đến sau khi cái bụng nhỏ phình to ra, mới phát hiện ra.

“Trở về lại phải chạy thêm vài vòng.”

Tuyết bên ngoài còn chưa tan, mùa đông tuyết rơi nắng ấm, thời tiết như vậy thích hợp dùng để ngủ, dùng để rèn luyện thân thể thật sự đúng là tội ác tày trời.

Lòng bàn tay Ân Mặc phủ lên trên cái bụng nhỏ phồng lên của cô, mặt không đổi sắc nói: “Không hề mập chút nào, quá gầy, không được tới thịt.”

“Vậy thứ bây giờ anh sờ chính là cái gì?”

“Là linh hồn của thịt sao?” Phó Ấu Sanh tức giận đánh lên móng vuốt sói của người đàn ông.

Đứng dậy lấy túi xách của mình đặt ở bên cạnh.

“Anh lại đây, ngửa đầu, em bôi cái này cho anh một chút.”

Ân Mặc trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh một cái lọ nhỏ có kích thước tương đương với thỏi son từ trong túi xách ra, chẳng qua cái lọ nhỏ đó có màu vàng nhạt.

“Hửm?”

“Hửm cái gì mà hửm, đến đây che đậy cái xấu!”

Phó Ấu Sanh thấy anh ngồi bất động, trực tiếp đi đến túm chặt cà vạt của anh.

Cưỡng ép anh phải cúi đầu.

Ân Mặc: “……”

Cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ở cổ, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông từ trước đến nay luôn bình tĩnh và lạnh lùng lại cứng đờ trong nháy mắt.

“Thành thật một chút đi.” Phó Ấu Sanh hiếm khi nhìn thấy anh trong bộ dạng này, cố ý nói, “Cẩn thận không là bôi lên trên mặt anh.”

Tầm mắt Ân Mặc nhìn vào đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên của cô, dáng vẻ cô dường như rất vui vẻ.

Dừng một chút, thật sự không có nhúc nhích.

Nhưng mà….

Rất nhanh Phó Ấu Sanh đã không còn vui vẻ đứng dậy.

Bởi vì kem che khuyết điểm căn bản vô dụng!

Không biết vì sao.

Rõ ràng là làn da của Ân Mặc cũng là da trắng, màu da cùng không quá khác với cô, nhưng có làm như thế nào cũng không thể che đi được.

Đặc biệt là cái dấu răng kia.

Cũng đã bôi một lớp rất dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Còn không bằng không che.

Sau khi che đi, càng là che thì lại càng lộ.

Phó Ấu Sanh tức giận lấy ra khăn ướt ra ra sức lau trên cổ anh, “Xấu muốn chết.”

Cổ Ân Mặc bị lau đến mức ửng đỏ, sau đó những dấu vết đó lại càng rõ ràng hơn.

Ân Mặc giống như một con búp bê, để cô tùy ý giày vò.

Cũng không tức giận.

Ngược lại lúc cô tức giận, còn chậm rãi an ủi: “Đừng nóng nảy, từ từ thôi.”

“Che không được thì không che nữa.”

“Vậy anh đứng ra ngoài, lúc họp thì đeo khăn quàng cổ.”

Phó Ấu Sanh từ bỏ, nâng xương quai hàm tạo thành một đường cong sắc nét của Ân Mặc lên nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói.

Ân Mặc vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Phó Ấu Sanh: “Em cảm thấy có khả năng sao?”

Phó Ấu Sanh vùi mặt vào cổ Ân Mặc, tưởng tượng ra người khác biết là cô căn, thì đã không còn mặt mũi gặp người khác nữa: “A a a!”

“Sớm biết vậy đã không c ắn vào cổ anh rồi, lúc ấy sao anh lại không nhắc nhở em chứ.”

“Anh cho rằng là em muốn công khai tuyên bố chủ quyền.” Ân Mặc khẽ vuốt dấu răng trên cổ mình, thản nhiên nói, “Đành phải thỏa mãn d*c vọng chiếm hữu của bà Ân.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Không có khả năng phản bác jpg.

Tìm được cái lý do này, so với bị làm như là tình thú thì vẫn đứng đắn hơn nhiều.

Bởi vì Phó Ấu Sanh không muốn đối mặt trực diện với “cuộc sống ảm đạm”, cho nên buổi chiều trực tiếp bảo thư ký Ôn làm như thế nào đón cô, làm như thế nào để đưa cô trở về.

Hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái cổ kia của Ân Mặc nữa.

Vừa nhìn thấy cổ anh, đã nghĩ tới bị người khác biết đây là cô làm.

Cảm thấy thật xấu hổ.

So với Phó Ấu Sanh cảm thấy xấu hổ muốn nổ tung, len lút trốn đi không muốn đối mặt trực diện.

Ân Mặc đối với cái gọi là “công khai tuyên bố chủ quyền” không hề che che giấu giấu một chút nào.

Bảy giờ tối, Ân Mặc đương nhiên tham gia tiệc rượu đúng giờ.

Ân Mặc ngồi trong phòng bao, nhìn Phó Ấu Sanh gửi cho mình một gói biểu cảm lăn lộn trong điện thoại di động, đôi môi mỏng khẽ mím lại tạo thành một đường cong nhàn nhạt.

Lúc này, có người kính rượu Ân Mặc.

“Ân tổng gần đây đang bận chuyện gì sao, hẹn anh vài lần cũng không đến.”

Lâm tổng của khoa học kỹ thuật Vinh Diệu nâng ly rượu, cười hỏi.

Ân Mặc thờ ơ dùng ngón tay thon dài nâng rượu, ngửa đầu uống một ngụm, mới nói: “Có nhà phải xử lý.”

Thư ký Ôn ở bên cạnh không nhịn được chửi thầm, chuyện nhà chẳng khác nào theo đuổi vợ.

Sau đó mỉm cười, rót rượu cho Ân Mặc.

Ánh đèn trong phòng bao có hơi tối tăm.

Nhưng Lâm tổng vừa vặn nhìn thấy được động tác uống rượu của Ân Mặc, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Sau đó lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Ồ ∼ chuyện nhà là gần đây Ân nuôi một con mèo hoang sao?”

Nói xong, anh ta chỉ chỉ vào cổ mình ra hiệu.

Ân Mặc nhấp rượu mạnh, mặt không đổi sắc.

Tuy rằng đều là ông chủ lớn, nhưng người nào cũng hiếu kỳ, các ông chủ khác cũng không ngoại lệ.

Động tác đồng loạt nhìn về phía Ân Mặc.

Ai không biết vị này chính là đại Phật vô tình vô dục, con mèo hoang nạo lại lợi hại như vậy, có thể kéo vị đại Phật này xuống thần đàn.

Lúc trước trên mạng có một vài tin tức scandal về Ân Mặc, mọi người đều biết là phỏng đoán, dù sao thì bọn họ mới là người đã từng gặp được Ân Mặc ngoài đời.

Đương nhiên biết tính cách của Ân Mặc như thế nào.

Đối với phụ nữ, từ trước đến nay anh luôn là tôn trọng và xa cách.

Hiện tại nhìn thấy dấu vết trên cổ anh, rõ ràng là bị phụ nữ cắn.

Mèo hoang nhỏ chỉ là cách gọi khác mà thôi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.

Bọn họ cũng chỉ suy đoán là tình nhân nhỏ hoặc là sủng vật nhỏ linh tinh gì đó.

Lại thấy Ân Mặc hơi mỉm cười, làm như lơ đãng nói: “Làm mọi người chê cười rồi.”

Lời nói đến lúc này, mọi người đều sẽ không hỏi lại nữa.

Nhưng mà…

Hiện tại người này là Ân Mặc đó, Ân Mặc chưa bao giờ gần nữ sắc!

Bọn họ thật sự tò mò muốn chết.

Đặc biệt là Lâm tổng, lúc trước anh ta và Ân Mặc cùng tham gia một buổi hội đàm thương nghiệp ở nước ngoài, khi kết thúc, tất cả mọi người cùng nhau đến bể bơi nằm sấp giải sầu. Lúc ấy chính là mỹ nữ vờn quanh, kiểu nào cũng có, ngay cả mấy ông chủ lớn trong nhà có vợ như cọp mẹ cũng không thể kiềm chế nổi, huống chi là những ông chủ lớn độc thân khác.

Nhưng lại chính là Ân Mặc, rõ ràng tuổi trẻ khí thịnh, độ tuổi không thể chịu đựng được sự cám dỗ nhất.

Lại cự tuyệt hết tất cả các sắc đẹp tự đưa đến bên miệng, hơn nữa còn cự tuyệt không hề thương tiếc.

Suốt cả buổi, Ân Mặc không hề chạm vào ngay cả đầu sợi tóc của một người phụ nữ.

Chính là một người đàn ông thanh tâm quả dục như vậy.

Hiện tại bị phụ nữ cắ n vào cổ, còn để lại như dấu ấn đạm như vậy, bọn họ có thể không hiếu kỳ sao.

Lâm tổng không buông tha.

Tiếp tục thử thăm dò: “Ân tổng là có gì không thể nói sao?”

Ân Mặc lắc lắc rượu chỉ còn lại một chút ở dưới đáy, giọng nói rất nhạt, nhưng lại lộ ra vài phần mỹ lệ không thể tả được: “Thật ra cũng không phải không thể nói.”

“Chỉ là, Ân Mặc sợ vợ mà thôi.”

“Khụ……”

“Khụ khụ khụ……”

Mấy ông chủ lớn đang uống rượu bị những lời này của Ân Mặc làm cho k1ch thích đến mức không thể giữ vững được hình tượng.

Anh dùng biểu cảm nghiêm túc sợ vợ nói, đây là nghiêm túc sao!!!

Hơn nữa….

Sợ vợ!

Khối lượng tin tức quá nhiều, không biết bắt đầu khiếp sợ từ khi nào.

Lâm tổng bình tĩnh lại: “Ân tổng, anh kết hôn rồi?”

Ân Mặc đối mặt với sự chật vật và khiếp sợ của bọn họ, vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhẽo: “Đúng vậy, vì nguyên nhân nghề nghiệp của vợ tôi, không tiện để công khai.”

Mọi người: “!!!”

Thật sự kết hôn rồi!

Không đơn giản là người khác, ngay cả phó tổng giám đốc tập đoàn Thăng Cảnh đi cùng Ân Mặc cũng suýt chút nữa làm rơi cả ly rượu: “……”

Mẹ kiếp???

Anh ta đi theo Ân tổng nhiều năm như thế, làm sao không biết được Ân tổng còn có một người vợ!

Sau đó khi tất cả mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, đều có hơi hốt hoảng.

Muốn hỏi Ân Mặc, nhưng lại không biết hỏi cái gì.

Dù sao thì Ân tổng cũng đã nói, không tiện công khai.

Rốt cuộc là người như thế nào, mới không có tiện công khai đây!

Mọi người giống như một con mèo.

Người phụ nữ nào có bản lĩnh lớn như vậy, không những bắt người đàn ông kim cương đệ nhất trong giới đầu tư mạo hiểm, còn có thể khiến cho ông chủ Ân ẩn hôn.

Trọng điểm là, còn có thể làm cho ông chủ Ân sợ vợ.

Ân Mặc không quan tâm đ ến vẻ mặt của bọn họ.

Yên tĩnh uống rượu bàn chuyện kinh doanh.

Lúc này.

Điện thoại di động hơi rung lên.

Nhìn tới thấy ghi chú tin nhắn là – Vợ của A.

Vợ:【Khi nào anh mới trở về? Em có chuyện muốn nói với anh!】

Khi Ân Mặc cụp mắt nhìn, khóe môi hàm chứa ý cười.

Ngay sau đó.

Anh chậm rãi đứng lên, mặc áo khoác mắt ở lưng ghế vào, lúc này mới bưng ly rượu rót đầy trước mặt lên: “Xin lỗi mọi người, Ân Mặc tôi có chút việc, đi trước một bước.”

Nói xong, một hơi uống cạn rượu trong ly.

Lúc này, điện thoại di động của Ân Mặc lại rung lên vài lần.

Lâm tổng ngồi ở bên cạnh anh, theo bản năng ngắm liếc mắt một cái.

Phát hiện ghi chú là vợ.

“Ân tổng, phu nhân của anh quản nghiêm như vậy à, còn có cả giời giới nghiêm?” Lâm tổng cười trêu chọc.

Ân Mặc đã cất điện thoại đi, thong thả sửa sang lại cổ tay áo một chút, giọng nói mát lạnh chậm rãi vang lên: “Chê cười rồi, gia giáo quả thật rất nghiêm.”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Mọi người: Mẹ kiếp, bà Ân nhất định là con hổ cái hung dữ nhất!

Bà Ân: Có người bị xúc phạm, cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.