Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 76: Tin vui



Edit: Hy | Beta: Mây

Ân Mặc thường xuyên bị cô đá như thế, theo thói quen bắt lấy mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế lả lướt trước mặt.

Thuận thế lên giường: “Anh không phối hợp chỗ nào?”

Đầu ngón tay thon dài cách lớp áo ngủ tơ tằm, nhẹ nhàng ấn xuống vùng bụng mềm mại của cô: “Không phải là ngày nào cũng cho em ăn no bụng à.”

Phó Ấu Sanh: “!!!”

Vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ân Mặc, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, anh thế mà lại có thể tự nhiên nói ra những lời này? Lời cợt nhả?!

Trong lúc cô không biết, rốt cuộc là chồng cô đã trải qua những gì vậy?

“Ân Mặc?”

Phó Ấu Sanh nhéo một cái lên gương mặt Ân Mặc, “Gần đây anh đọc sách kỳ quái nào sao, hay giao du với người bạn kỳ quái nào đấy?”

Vì sao lại cũng trở nên kỳ quái như vậy.

Ân Mặc chậm rãi nằm xuống, ôm cô vào lòng: “Không phải em chê kỹ thuật của anh không tốt sao, anh đi học tập một chút.”

“Nghe nói màn dạo đầu tốt nhất là nên nói mấy lời riêng tư ấy, sẽ làm cho phụ nữ càng hưng phấn hơn.”

Người đàn ông dùng ánh mắt cực kỳ trong suốt nhìn cô, chẳng qua tay anh lại không như ánh mắt gió mát trăng thanh kia, bất tri bất giác, lòng bàn tay chậm rãi nắm lấy làn váy tơ lụa của cô, dấu hiệu vô cùng rõ ràng.

“Cho nên, em có hưng phấn không?”

Phó Ấu Sanh xoa xoa lỗ tai nhỏ đang ngứa ngáy: “Hoàn toàn không!”

“Đang ở nhà cũ, anh đừng có làm bậy.” Phó Ấu Sanh tức giận đẩy móng vuốt sói đang lộn xộn của anh ra.

Ân Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay thô ráp không chút để ý vuốt v e lòng bàn tay mềm mại của cô, “Nơi này cách âm rất tốt, cũng không phải em không biết.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh đỏ lên.

Trong đầu hiện về đêm sau khi tổ chức hôn lễ xong xuôi, bọn họ về nhà cũ.

Ân Mặc giày vò cô suốt cả đêm, ngay cả sáng sớm thức dậy để đi gặp trưởng bối, cũng thiếu chút nữa bị trễ, kể từ đó về sau, mỗi khi về nhà cũ cô đều có bóng ma tâm lý.

Nhưng mà Ân Mặc cũng không phải muốn đến mức không phân biệt thời gian địa điểm, bất kể là tâm trạng của Phó Ấu Sanh thế nào, tự nhiên cũng sẽ không cưỡng ép cô.

Sau đó, không bao giờ làm điều đó trong nhà cũ nữa.

Hôm nay, chủ yếu là do vừa nãy ở trên xe Phó Ấu Sanh đã trêu chọc anh.

Làm Ân Mặc chưa đã thèm.

Chờ tới bây giờ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.

Phó Ấu Sanh nằm liệt trên giường, chơi xấu: “Phải làm cũng được, nhưng nhất định phải làm theo tư thế mà em nói!”

Ân Mặc không nhịn được dùng sức nhéo da thịt mềm của cô một cái: “Em cố ý.”

Giây tiếp theo.

Ân Mặc nghĩ đến lời nói của cô lúc ở trên xe, bỗng nhiên buông lỏng tay: “Em nói đêm nay cho anh bất ngờ, là bất ngờ gì vậy?”

“Đây là bất ngờ trên giường mà em nói sao?”

Ân Mặc nhìn Phó Ấu Sanh bò dậy, dưới eo lót một cái gối, giống hệt như động tác ngày hôm qua.

Có hơi đau đầu.

Cuối cùng là bị cô làm mất hết hứng thú, chỉ lấy cô vợ thơm thơm nhà mình vào trong lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Hửm?”

Phó Ấu Sanh bị anh ôm từ trên gối xuống.

Sau đó lại lấy gối lót về dưới đầu, vòng tay qua vai anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở nhà ba mẹ không tiện.”

“Chờ về nhà chúng ta lại nói sau.”

Câu nói “nhà chúng ta” tự nhiên của Phó Ấu Sanh đã lấy lòng Ân Mặc.

Ngón tay thon dài vuốt v e tóc cô, đối diện với ánh mắt long lanh gợn sóng nước của cô: “Được.”

“Về nhà chúng ta.”

Phó Ấu Sanh không ngờ Ân Mặc lại dễ nói chuyện như thế.

Trong lòng nghĩ, nếu như ngày mai anh cũng dễ nói chuyện như thế thì tốt rồi.

Đèn tắt.

Trong bóng đêm, Phó Ấu Sanh sờ s0ạng nắm lấy bàn tay ấm áp của Ân Mặc, thấp giọng nói: “Ân Mặc, chuyện sinh con này, anh có thể phối hợp một chút được không?”

“Chẳng lẽ anh không muốn có một đứa con chảy cùng dòng máu giữa chúng ta sao?”

Trước kia cô đã có thể cảm nhận được, ở trên phương diện sinh con này, Ân Mặc thật sự rất lạnh nhạt.

Trước kia cô cảm thấy Ân Mặc không đủ yêu cô, nên mới không muốn có một đứa con thuộc về bọn họ.

Mà hiện tại cô đã xác định được là Ân Mặc yêu cô, Phó Ấu Sanh liền cảm thấy kỳ quái, cũng không cần kiếp sau của anh, tại sao luôn không hợp tác như vậy.

Giọng nói từ tính của Ân Mặc trong không gian mông lung tối tăm đặc biệt rõ ràng: “Sanh Sanh.”

“Mang thai sinh con không nhẹ nhàng như em vẫn tưởng tượng, em còn nhỏ, anh không nỡ.”

Có lẽ là bóng đêm mới có thể làm cho con người ta nói ra những lời trong lòng mình.

Nếu là ban ngày, Phó Ấu Sanh rất chắc chắn, Ân Mặc tuyệt đối sẽ không nói những lời như thế này.

Sau khi Ân Mặc nói xong, không khí bỗng nhiên trầm tĩnh lại.

Vài phút sau, bàn tay nhỏ tinh tế của Phó Ấu Sanh luồn vào trong lòng bàn tay của người đàn ông: “Từ ngày chúng ta lãnh chứng, em vẫn luôn suy nghĩ, đến khi nào chúng ta mới có hai bé con của chúng ta, như vậy gia đình nhỏ này mới hoàn chỉnh và thật sự thuộc về em.”

“Ân Mặc, anh có nguyện ý giúp em hoàn thành nguyện vọng này không?”

Từ nhỏ Phó Ấu Sanh đã khát khao có một gia đình ấm áp, nhưng mà tuổi thơ cô chỉ ngập tràn sự áp lực và trách nhiệm, hoàn toàn không giống như những đứa trẻ bình thường khác có thể tùy ý chơi đùa, cô không có được tình yêu thương và sự ấm áp từ gia đình, chỉ hy vọng rằng con mình sau này sẽ có thể có được sự thương yêu  trọn vẹn của bố mẹ.

Không chờ Ân Mặc mở miệng.

Phó Ấu Sanh khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Lúc trước khi anh lừa em để không phải ly hôn với anh, anh còn nói sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh, em muốn cái gì cũng sẽ cho em.”

“Bây giờ em muốn có con!”

“Còn có một con mèo, một con chó, mà hiện tại cái gì cũng không có.”

“Cho nên, lúc ấy là anh lừa em?”

Tiếng cười từ tính trầm thấp của Ân Mặc vang bên tai Phó Ấu Sanh: “Bà Ân mà đã đi đàm phán thì người ta chẳng thể nào từ chối được.”

“Anh nhận thua.”

Nói xong.

Ân Mặc bỗng nhiên xoay người xuất hiện trước mặt Phó Ấu Sanh: “Tạo một đứa bé sao?”

Ân Mặc nói làm là làm ngay.

Không đợi Phó Ấu Sanh mở miệng, đôi môi mỏng hoàn mỹ của người đàn ông kia đã áp xuống.

Trong chốc lát.

Một chiếc váy ngủ mượt mà và một mảnh vải nhỏ màu hồng được ném xuống dưới từ chiếc giường lớn.

Cùng với áo ngủ màu xanh đậm của người đàn ông như nước biển bao phủ lấy màu hồng dịu dàng của người phụ nữ.

Không biết qua bao lâu.

Phó Ấu Sanh vừa mềm vừa khàn kêu một tiếng: “Ân Mặc, đừng ở chỗ này.”

Ngón tay thon dài của Ân Mặc dịu dàng, cụp mắt nhìn biểu cảm kinh hoảng thất thố của vợ mình, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Yên tâm, không ở nơi này.”

“Bà nội nói ngày mai có mấy người bạn cũ đến tìm bà uống trà, em không muốn dậy muộn!”

Đối mặt với mấy ánh mắt trêu chọc của mấy bà cụ kia, Phó Ấu Sanh lại cảm thấy xấu hổ.

Da kề da, khiến cho người ta không nhịn nhịn được than thở tham luyến cái xúc cảm tuyệt vời kia.

Nhưng mà, Ân Mặc vẫn tôn trọng sự lựa chọn của vợ mình.

Sau khi hỗ trợ lẫn nhau, cũng không có súng thật đạn thật để hoàn thành quá trình chế tạo em bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh phấn hồng, mệt mỏi suốt một đêm cuối cùng cũng được ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau.

Phó Ấu Sanh đột nhiên mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là cửa sổ trong suốt sát đất được rèm che hờ, ánh sáng rọi vào phòng.

Đầu óc ong ong.

“Xong rồi xong rồi, lại dậy muộn rồi!!!”

Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ giữ ngang hông cô, đột nhiên ngồi dậy ấn cô lên giường lần nữa: “Mới sáu giờ rưỡi, có thể ngủ thêm chút nữa.”

Vừa nghe đến sáu giờ rưỡi.

Trái tim nhỏ của Phó Ấu Sanh lập tức rơi xuống đất.

Toàn bộ cơ thể mềm mại đều dựa vào lòng ngực Ân Mặc: “Làm em sợ muốn chết.”

“Nhìn trời sáng như vậy, em còn tưởng rằng đã phải tám chín giờ rồi.”

Ân Mặc đã tỉnh dậy, nghe cô nhỏ giọng nói thầm: “Chờ đến bảy giờ sẽ gọi em.”

Phó Ấu Sanh nhìn thấy rèm cửa không kéo lại, tức giận nhéo anh một cái: “Sao anh lại không kéo rèm cửa sổ!”

“Bà Ân quá mê người, làm anh quên mất.”

Thật là đúng lý hợp tình.

Phó Ấu Sanh á khẩu không nói nên lời: “……”

“Quên đi, dậy nhanh lên, em không muốn nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của bà nội và mẹ đâu.”

Phó Ấu Sanh không chỉ đơn giản muốn tự mình dậy, còn thuận tiện kéo Ân Mặc ngồi lên.

Phòng tắm.

Hai vợ chồng hiếm khi cùng rửa mặt.

Ngày thường thời gian rời giường của bọn họ không giống nhau, đặc biệt là lúc Phó Ấu Sanh nghỉ phép, càng là như thế.

Ân Mặc nhìn đôi mắt xinh đẹp gợn sóng nước trong gương, môi mỏng không nhịn được nhếch một cái.

Phó Ấu Sanh cũng thấy được dáng vẻ này của mình, dậy sớm như vậy, bà nội và mẹ làm sao có thể không nhìn ra được chút gì trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, là trải qua một đêm dễ chịu.

Rõ ràng tối hôm qua cũng không có đạn thật, súng thật, nhưng chỉ cần trải qua việc đó, trên mặt cô hoàn toàn không thể che giấu được.

Phó Ấu Sanh không thể nhìn nổi nữa che mặt đi, một chân đạp lên trên mu bàn chân của Ân Mặc: “Anh còn cười.”

“Về sau ở nhà cũ, chúng ta chia phòng ngủ!”

Ân Mặc có ý gì đó: “Chia phòng? Em chắc chắn?”

Vẻ mặt Phó Ấu Sanh suy sụp: “Vậy thì chia giường, về sau khi đến nhà cũ, anh ngủ dưới đất!”

Ân Mặc: “……”

Thấy Ân Mặc còn muốn nói nữa, Phó Ấu Sanh quay đầu nhìn anh: “Còn muốn có bất ngờ không?”

Ân tổng biết nghe lời im lặng.

Giữa vợ chồng với nhau, không cần phải tranh cãi ai đúng ai sai.

Chỉ cần là có sự bất đồng xuất hiện, nhất định là phu nhân nói đúng.

Thấy Ân Mặc không nói lời nào, khóe môi Phó Ấu Sanh khẽ cong lên, tràn đầy ý cười: “Như thế này mới đúng.”

Nhưng mà.

Đêm đó Ân Mặc không có cơ hội nhận bất ngờ từ vợ mình.

Bởi vì anh phải đi công tác nước ngoài gấp.

Cho Phó Ấu Sanh leo cây.

Phó Ấu Sanh tức giận mấy ngày, không chủ động gọi điện thoại cho Ân Mặc.

Chờ Ân Mặc nhanh chóng xử lý công việc về nhà dỗ dành vợ, mới phát hiện phu nhân nhà mình đã ra nước ngoài rồi.

Tham gia lễ trao giải.

Trước đó sau khi bộ phim《 Thịnh thế 》được công chiếu, không biết là do đề tài hay là vì quảng bá mà doanh thu phòng vé ngoài dự đoán, ngày đầu tiên đã phá kỷ lục một trăm triệu, ngày hôm sau phá kỷ lục ba trăm triệu, chờ đến ngày thứ năm, trực tiếp phá kỷ lục một tỷ, hơn nữa vẫn tiếp tục tăng lên.

Và danh tiếng và doanh thu phòng vé đều tăng.

Kỹ thuật diễn xuất của Phó Ấu Sanh lại được một lần nữa vượt qua thử thách về thương mại và danh tiếng.

Nhờ vai nữ chính của bộ phim điện ảnh này, cô được đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất tại một liên hoan phim quốc tế có tiếng tăm.

Đương nhiên, cùng cô nhận được đề cử còn có Sở Vọng Thư.

Ân Mặc nhìn căn biệt thự trống rỗng.

Phó Ấu Sanh chân trước mới vừa đi, chân sau anh mới trở về.

Bên tai truyền đến giọng nói không có cảm xúc, việc công xử theo phép công của nữ quản gia: “Phu nhân nói, anh đã bỏ lỡ cơ hội này, bây giờ không còn nữa.”

“Bất ngờ bị bỏ lỡ, cũng không còn.”

“Cô ấy muốn hẹn hò trên thảm đỏ với một người đàn ông đẹp, chúc anh có một đêm một mình vui vẻ.”

Ân Mặc: “……”

Phu nhân nhà mình thật sự rất biết cách làm như thế nào để chọc tức anh.

Ân Mặc trở lại phòng.

Nhìn thấy tấm trải giường màu đen to và những bộ nội y và váy ngủ hấp dẫn mê người của phụ nữ.

Hơn nữa giống như còn có chút tình thú?

Ngón tay trắng như tuyết của Ân Mặc vân vê từng bộ nội y, vải tơ lụa mềm mại, tựa như nếu cầm không chắc chắn thì có thể tuột khỏi bàn tay anh ngay lập tức.

Người đàn ông xưa nay luôn cấm dục khắc chế, trong đầu bây giờ cũng không chịu nổi mà tưởng tượng ra hình ảnh vợ nhà mình mặc bộ này.

Giây tiếp theo.

Anh chụp ảnh những bộ váy ngủ và những thứ khác gửi cho Phó Ấu Sanh.

Môi mỏng nở một nụ cười đùa giỡn: “Cố ý?”

Thậm chí tấm trải giường cũng cố ý đổi thành bộ màu đen chưa bao giờ sử dụng.

Còn không phải vì muốn tạo ra bầu không khí ái muội.

Nếu vợ mình có ở nhà, Ân Mặc sẽ nghĩ đây là tình thú vợ chồng, nhưng mà hiện tại……

Rõ ràng là để giễu cợt anh.

Phó Ấu Sanh chậm rãi gửi lại anh một tấm ảnh.

Là tấm ảnh cô tự chụp trước khi lên thảm đỏ, lễ phục màu champagne khoét cổ chữ V gợi cảm, làn da trắng như tuyết, trang điểm tinh xảo kiều diễm, xinh đẹp như một con búp bê đến từ phương Đông.

Sau đó gửi WeChat.

【 Ân tiên sinh, anh cứng không?】

Ân tiên sinh: “……”

Mặt thật sự rất đen.

Gọi một cuộc gọi video.

Giọng nói của Ân Mặc nặng nề: “Đổi lễ phục.”

Cô mặc như vậy, cùng Sở Vọng Thư đi thảm đỏ?

Phó Ấu Sanh vén tóc: “Không được đâu, em phải để con nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mẹ nó.”

Ân Mặc vừa mới chuẩn bị giáo huấn cô.

Đôi mắt từ trước đến nay luôn sâu thẳm, bình tĩnh trong nháy mắt đã sững sờ, lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy: “Em nói cái gì?”

“Con?”

“Em có thai rồi?”

Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh nhếch lên, hơi mỉm cười: “90% khả năng, Ân tiên sinh, anh không có bất ngờ trên giường nào đâu, nhưng sắp được làm ba ba, có vui vẻ không?”

Sắc mặt Ân Mặc đen đi: “Em mang thai mà còn chạy đến đó, em……”

Phó Ấu Sanh không bao giờ ngờ được, Ân Mặc không có chút ngạc nhiên nào, còn có tâm tư đi giáo huấn cô.

Cẩu nam nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.