Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 88: Cái gọi là bất ngờ



Edit: Mây

Tiểu Ma Vương từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất tủi thân ghé vào trên vai ba ba nhà mình, cảm giác như là tìm được nơi an toàn.

Lại mềm mại gọi: “Ba ba.”

Ân Mặc vỗ vỗ lưng cậu: “Ừm, ba ba tới rồi.”

“Đừng sợ.”

Thư ký Ôn đứng ở phía sau Ân Mặc, vừa vặn đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác (*) kia của Tiểu Ma Vương.

(*) Phấn điêu ngọc trác nguyên gốc là “粉雕玉琢”: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp. (vuonhoacuabachtra.wordpress.com)

Tiểu Ma Vương từ trước đến nay tràn đầy sức sống, bộ dáng uể oải lúc này, thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Giây tiếp theo.

Thư ký Ôn cảm thấy sự đau lòng của mình như cho chó ăn.

Bởi vì Tiểu Ma Vương đáng thương này, thế mà lại nháy mắt với anh ta, trong mắt tràn đầy sự đắc ý vì lừa được người khác.

Thư ký Ôn: “……”

Anh ta biết ngay!

Người chịu thiệt chắc chắn không phải là Tiểu Ma Vương thông minh bụng dạ đen tối nhân mè đen.

Ân Mặc mặt mặt không cảm xúc ôm Ân Đình Lễ đi về phía sô pha ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra trên người cậu có bị thương hay không.

Chỉ có khuỷu tay bị trầy xước một chút da, cô giáo đã bôi thuốc cho rồi.

Hiệu trưởng và các giáo viên đều biết tình hình trong nhà Ân Đình Lễ như thế nào, cũng biết Ân Mặc, đương nhiên có hơi nơm nớp lo sợ.

Tuy rằng trường bọn họ là trường mẫu giáo tư lập quý tộc, bối cảnh hùng hậu, nhưng mà có hùng hậu hơn nữa cũng không thể nào so với Ân tổng được.

Nghĩ đến tiểu thiếu gia bị thương ở trường học, thật đúng là ——

“Ân tổng, anh uống nước trước đi, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.”

Hiệu trưởng tự mình rót nước cho Ân Mặc.

Phụ huynh của Uông Thiên Vân ngồi đối diện, thấy hiệu trưởng và ban giám hiệu của trường học đối đãi ân cần với bố của Ân Đình Lễ như thế.

Có hơi bất mãn.

Nhưng cũng không trút giận lên trên những người ở trường mẫu giáo này, dù sao thì con trai vẫn phải đi học ở trường này. 

“Anh chính là bố của Ân Đình Lễ đúng không, nghe chức vị này của anh hẳn là bình thường rất bận rộn, nhưng mà có bận rộn mấy đi nữa cũng phải dạy dỗ con trai mình chứ, hiện tại là xã hội gì rồi, trẻ con làm sao lại có thể đánh người được chứ, nhìn xem đánh đến mức trên người con trai nhà tôi bầm tím cả mảng.”

“Con cái đều là bảo bối, mấy người nói xem nên làm sao.”

Mẹ Uông nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Ân Mặc, vừa nói, vừa suy nghĩ, khó trách Ân Đình Lễ lớn lên lại đẹp như thế, thì ra là dáng vẻ của bố nó cũng không tệ.

Bình thường cô ta rất ít xem tin tức kinh tế tài chính, đương nhiên không biết Ân Mặc.

Nhưng bố Uông thì ngược lại, luôn cảm thấy bố của Ân Đình Lễ có hơi quen mắt, hình như là đã từng nhìn thấy ở đu đó.

Nhưng mà anh ta cũng chỉ là quản lý cao cấp của một xí nghiệp mà thôi, đương nhiên sẽ không thể tận mắt nhìn thấy Ân Mặc.

Con trai có thể vào học ở trường này, vẫn là bởi vì anh ta đã là được một dự án tốt, tổng giám đốc nghe nói anh ta đang tìm trường học cho con trai, chủ động giúp đỡ.

Càng nhìn Ân Mặc càng nghĩ là từng nhìn thấy ở đâu đó, hơn nữa họ Ân này ——

Anh ta vắt hết óc, không chú ý đến sự thay đổi của tình hình hiện tại.

Ân Mặc bình tĩnh hỏi: “Ai đánh trước?”

Anh hỏi hiệu trưởng.

Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng: “Là bạn nhỏ Ân Đình Lễ đánh trước.”

Ân Mặc đại khái đoán được, nếu không phải con trai nhà mình chủ động đánh người, hiện tại cậu bé cũng sẽ không giả vờ tủi thân như vậy.

Không sai, Ân Mặc làm sao có thể không nhìn ra được là con trai mình đang giả vờ tùy thân, đây là cảm thấy mình đánh người trước, sợ bị dạy dỗ một trận đây mà.

Nhưng Ân Mặc biết cậu bé sẽ không vô duyên vô cớ đi đánh người: “Ân Đình Lễ, vì sao đánh nhau?”

Ân Đình Lễ tủi thân nói: “Cậu ấy mắng con trước.”

“Mắng hai câu thì liền đánh người, tuổi còn nhỏ như thế sao có thể bạo lực vậy được, lớn lên thì sẽ thế nào.” Mẹ Uông chỉ hận không thể lập tức ấn tội danh lên trên người Ân Đình Lễ.

“Bố Ân Đình Lễ, anh nói xem chuyện này làm sao bây giờ.”

“Con trai chúng tôi không thể bị đánh oan uổng như vậy được.”

“Phải xin lỗi.”

Uông Thiên Vân ở một bên lau nước mắt, khóc thê thảm.

Vừa nhìn là biết ngay đã bị bắt nạt thê thảm.

“Mẹ ơi đau quá.”

Vén tay áo lên, trên cánh tay thịt đều là dấu vết xanh tím.

Còn có cả dấu tay nhỏ.

Tiểu Ma Vương có hơi chột dạ, nhưng với tư các là diễn viên nhí, lúc này ai chột dạ thì người đó sẽ thua.

Cậu cũng học theo nước mắt lưng tròng: “Ba ba, cậu ấy mắng con là con riêng, trái tim con đau quá.”

“Cậu ấy còn nói mẹ con xấu xí.”

“Hu hu hu, rõ ràng mẹ con là tiên nữ xinh đẹp nhất thế giới.”

Thật ra Tiểu Ma Vương cũng không biết con riêng là có ý gì.

Nhưng mà cậu biết đó là lời để mắng chửi người khác.

Nguyên nhân chính cậu bé đánh nhau là Uông Thiên Vân nó mẹ tiên nữ nhà mình không xinh đẹp, còn nói mẹ xấu, thế này làm sao có thể nhẫn nhịn được.

Nhất định phải đánh cho bố mẹ cậu ta cũng không nhận ra được.

Con riêng?

Sắc mặt của mẹ Uông cứng đờ.

Sau đó lập tức nhìn đến khuôn mặt của Ân Mặc càng thêm trầm tĩnh, không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng lạnh lẽo rét căm căm.

“Đứa nhỏ nói hươu nói vượn, không biết xem được cái gì trên TV, cũng không thể bởi vì nói hai câu là bị đánh được.”

Mẹ Uông cố gắng cãi lý.

Huống hồ mẹ của Ân Đình Lễ chưa bao giờ xuất hiện, đây không phải là sợ người khác nhìn thấy thì là cái gì, còn sợ người khác nói nữa.

Tuy rằng mẹ Uông không nói những lời sau đó ra, nhưng thái độ đã cho thấy hết tất cả.

Thư ký Ôn đứng ở phía sau Ân Mặc, dùng ánh mắt thương hại nhìn một nhà ba người này.

Thế mà lại nói Tiểu Ma Vương là con riêng, thật đúng là ——

To gan lớn mật.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Ân Mặc nắm tay con trai mình, hơi mỉm cười, giọng điệu lại lộ ra sự lạnh lẽo: “Sỉ nhục con trai tôi là con riêng?”

“Hiệu trưởng Trần, bình thường mấy người dạy dỗ học sinh đều là như thế này?”

“Hay là nói, kiểm tra chất lượng phụ huynh trước khi nhập học của trường học máy người là đùa giỡn, học sinh như vậy mà cũng có thể nhận vào được.”

Hiệu trưởng Trần mồ hôi lạnh chảy ròng.

Sợ trường mẫu giáo này sẽ đóng cửa khi đang nằm trên tay mình.

“Ân tổng, kiểm tra chất lượng phụ huynh của chúng tôi trải qua những cửa ải rất khắc nghiệt.”

Là giáo viên trong lớp của bạn nhỏ Ân, cô Từ đứng ra: “Ân tiên sinh, chuyện này là tôi quản giáo không nghiêm, vô cùng xin lỗi làm bạn nhỏ Ân Đình Lễ bị thương.”

Ân Mặc cũng không phải là người giận chó đánh mèo, chẳng qua là hoài nghi về chất lượng của những đứa trẻ cùng lớp với Ân Đình Lễ.

Tuổi còn nhỏ há mồm ngậm miệng chính là con riêng, đứa trẻ như vậy, nhất định là chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình và bố mẹ, mà hiện tại trẻ con đều học tập có khuôn mẫu, Ân Đình Lễ học tập ở trong hoàn cảnh như vậy, khả năng có thể bị thói quen xấu làm ảnh hưởng là rất lớn.

Tưởng tượng đến cảnh Ân Đình Lễ cũng há mồm ngậm miệng nói con riêng như vậy, sắc mặt Ân Mặc càng lạnh hơn.

Hiệu trưởng hiểu được ý tứ của Ân Mặc, lập tức nói: “Ân tổng, giáo dục của trường học chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề, anh yên tâm, chắc chắn sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng.”

Tuy rằng chỉ là mắng chửi người khác.

Nhưng liên quan đến chủ đề con riêng như vậy, quả thật là không giáo dục tốt.

Giáo dục ở trường mầm non không thể học thuộc lòng, đành phải giao lại cho phụ huynh.

Khi mẹ Uông nghe thấy hiệu trưởng ẩn ý cho Uông Thiên Viên nhà bọn họ thôi học, xù lông lên: “Con trai nhà chúng tôi bị thương nghiêm trọng, làm sao có thể người thôi học chính là chúng tôi?”

“Con trai nhà bọn có khuynh hướng bạo lực, mấy người không lo lắng về sau học sinh sẽ bị nó đánh sao?”

“Có tiền có thế thì ghê gớm lắm sao.”

Uông Thiên Vân: “Hu hu hu, mẹ ơi con không muốn thôi học con không muốn thôi học.”

Mẹ Uông dỗ dành cậu bé: “Con trai ngoan, trường học rách nát như vậy chúng ta không cần học.”

Nói xong muốn dẫn con trai nhà mình rời đi.

Lúc này, Ân Mặc bỗng nhiên mở miệng: “Đợi đã.”

Mẹ Uông: “Như thế nào ? Sợ tôi đi phát tán tác phong của các nhà tư bản như mấy người lên Weibo à, ha ha, tôi sẽ phơi bày ra ánh sáng cho mọi người nhìn thấy!”

Ân Mặc nhìn về phía thư ký Ôn.

Thư ký Ôn hiểu rõ.

Lấy ra một tờ chi phiếu từ trong cặp ra, điền 100.000 nhân dân tệ vào: “Tiền thuốc men.”

Mẹ Uông bùng nổ.

“Các người…….” Sỉ nhục ai vậy.

Vào ngay lúc này, rốt cuộc bố Uông cũng nhớ ra được vị trước mặt này chính là ai.

Nhanh chóng giữ chặt vợ mình: “Đừng làm loạn.”

“Đây là Ân tổng của tập đoàn Thăng Cảnh!”

Thư ký Ôn nhét vào trong tay bố Uông: “Về sau giáo dục con cho thật tốt đi.”

“Nói chuyện nên biết lựa lời, không nên đắc tội với người khác, cũng sẽ không dễ dàng giải quyết như hôm nay vậy.”

Xương cốt bố Uông đều lạnh đi.

Người khác không biết tác phong từ trước đến nay của Ân tổng, nhưng anh ta chính là người rõ ràng nhất.

Thủ đoạn quả quyết tàn nhẫn, đắc tội với người của anh, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp.

Hiện tại bọn họ thế mà lại đắc tội với tiểu thiếu gia nhà Ân tổng.

Ân tổng chỉ làm cho bọn họ thôi học đã là thủ hạ lưu tình lắm rồi.

“Đúng vậy đúng vậy, Ân tổng sau này nhất định tôi sẽ giáo dục con cái thật tốt.”

Sau đó ấn đầu Uông Thiên Vân: “Nhanh lên xin lỗi Ân tiểu thiếu gia đi.”

Uông Thiên Vân: “Oa a a a.”

Khóc càng thảm hại hơn.

Nước mũi nước mắt đua nhau chảy thành dòng.

So với Tiểu Ma Vương phấn điêu ngọc trác sạch sẽ vừa rồi cũng chỉ là lặng lẽ nước mắt rưng rưng, thư ký Ôn cảm thấy, Tiểu Ma Vương bụng dạ đen tối một chút con tốt hơn so với ngốc nghếch.

*

Trên đường về nhà.

Tiểu Ma Vương còn có chút ngây thơ mờ mịt: “Ba ba, sau này Uông Thiên Vân không thể đi học cùng con nữa sao?”

Ân Mặc liếc mắt nhìn cậu: “Con muốn tha thứ cho nó?”

Tiểu Ma Vương suy nghĩ một chút: “Cậu ấy mắng con, con đánh cậu ấy, chúng con huề nhau.”

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, cậu bắt nạt tôi, tôi bắt nạt lại cậu, sau đó thì huề nhau.

Nhưng mà sở dĩ Ân Mặc làm cho Uông Thiên Vân thôi học cũng không phải bởi vì đứa trẻ đó bắt nạt con trai mình, mà là bởi vì giáo dưỡng của thằng bé có vấn đề, bất luận một gia đình có trách nhiệm như thế nào, cũng sẽ cho đứa trẻ khác nói con của mình là con riêng như vậy.

Đặc biệt là sỉ nhục con trai mình, càng hơn nữa là sỉ nhục cả phu nhân nhà mình, đây là dẫm vài điểm mấu chốt của Ân Mặc rồi.

“Được rồi, làm sai thì sẽ phải chịu phạt, chuyện hôm nay con có sai hay không?” Ân Mặc không quá nuông chiều con cái.

Vốn dĩ chiều nay là dự định đi thăm phu nhân nhà mình, bây giờ bởi vì chuyện của Tiểu Ma Vương này, hành trình của anh đành phải thay đổi.

Tiểu Ma Vương mếu máo: “Con sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

Tiểu Ma Vương: “Con không nên đánh nhau, nên nói cho giáo viên biết.”

Ân Mặc gấp laptop đặt trên đầu gối lại, sau đó chuyên tâm giáo dục con trai: “Vì sao phải nói cho giáo viên biết? Mà không phải là từ mình đánh nhau?”

Tiểu Ma Vương ngoan ngoãn trả lời: “Bởi vì đánh nhau không cẩn thận, có thể con sẽ bị thương, con hứa, từ nay về sau sẽ không như vậy nữa.”

Nói xong cậu vươn cánh tay nhỏ bé bị băng bó của mình ra, ý đồ làm cho ba cậu đau lòng, không phạt mình nữa.

Khổ nhục kế vô dụng.

Ân Mặc mặt không đổi sắc: “Tối nay không được ăn đồ ăn vặt.”

Tiểu Ma Vương làm nũng: “A, ba ba con thật sự không dám.”

Chính là như thế co được dãn được.

Lúc tranh sủng với mẹ không nể tình, lúc mẹ đi vắng cũng có thể kéo mặt mũi xuống làm nũng với ba ba.

Cũng quên mất sau này Uông Thiên Vân có thể đi học cùng cậu nữa hay không.

Dù sao trong đầu vẫn là đồ ăn vặt tương đối quan trọng hơn.

Một người là bạn luôn là nói mẹ tiên nữ nhà mình xấu xí, ở trong lòng Tiểu Ma Vương vẫn là không có đồ ăn vặt quan trọng hơn.

Cũng không phải tính cách Tiểu Ma Vương lạnh nhạt, mà là Uông Thiên Vân đã làm cậu bé cảm thấy phiền phức.

Mỗi lần đều phải khoe mẹ với cậu.

Khoe khoang thì thôi đi, Tiểu Ma Vương cảm thấy mình còn có thể nhẫn nhịn được, điều mà cậu không thể nhịn được nữa chính là cậu ta sỉ nhục mẹ cậu.

Đương nhiên, hiện tại Tiểu Ma Vương còn chưa hiểu cái gì là sỉ nhục, cậu chỉ biết mình không muốn nghe đã có người ta nói bất luận điều gì không tốt về mẹ tiên nữ của mình cả.

Chơi với cũng không phải quá thân thiết, Uông Thiên Vân chuyển đến trường cùng lắm cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi, rất nhanh, Tiểu Ma Vương đã đem chuyện này vứt ra sau đầu.

……

Buổi tối sau khi dỗ Tiểu Ma Vương ngủ.

Ân Mặc kể chuyện này cho phu nhân nhà mình nghe.

Phó Ấu Sanh khẽ thở dài một tiếng: “Cũng không biết chúng ta không xuất hiện ở trước mặt bạn bè và phụ huynh của thằng bé, là bảo vệ hay là……”

Sau này chờ Tiểu Ma Vương lại lớn một chút, phát hiện bố mẹ của các bạn khác đều sẽ tham dự hội phụ huynh của cậu, mà cậu lại là ông nội bà nội hoặc là ông ngoại bà ngoại tham dự.

Thường ngày Ân Mặc và Phó Ấu Sanh đón đưa cậu đi học, đều là ở trong xe nhìn cậu rời đi.

Hoặc là Phó Ấu Sanh che kín mít, đưa cậu đi học.

Như vậy sẽ không lộ mặt, là muốn cho cậu một hoàn cảnh học tập yên tĩnh, cũng không nghĩ lại làm cậu từ nhỏ cảm thấy mình khác biệt với các bạn khác.

Chính là bởi vì chuyện hôm nay, làm cho Phó Ấu Sanh bắt đầu hoài nghi, mình cảm thấy là vì tốt cho thằng bé, chuyện này rốt cuộc là có đúng hay không.

Trẻ con đều hy vọng bố mẹ sẽ tham dự tất cả mọi hoạt động của mình.

Phó Ấu Sanh cũng không muốn bỏ lỡ sự trưởng thành của con trai, nếu không cũng sẽ không quanh năm suốt tháng có thời gian nửa năm thời gian ở nhà cùng câu.

Cô cắn cắn môi: “Anh nói xe, em có nên hay không……” Rời khỏi giới giải trí, chuyển sang làm hậu trường.

Nhưng mà không chờ Phó Ấu Sanh nói xong, Ân Mặc đã ngăn cản cô: “Sanh Sanh, không cần suy nghĩ quá nhiều, con trai chúng ta không phải là đứa trẻ tính tình yếu ớt và mềm mại, thằng bé sẽ hiểu.”

Tiểu Ma Vương rất thông minh, nếu nói  nghiêm túc với cậu, cậu có thể hiểu được.

Phó Ấu Sanh cụp mắt, nghĩ đến hôm nay con trai bị thương: “Nếu không tuần sau lúc anh đến đây, cũng đưa con đến đây đi, em không tận mắt nhìn thấy, không yên tâm.”

Ân Mặc làm sao có thể để cho con trai quấy rầy mình và vợ gặp mặt được.

Anh ôm Tiểu Ma Vương đang ngủ lên, cho Phó Ấu Sanh xem chỗ bị trầy da trên khuỷu tay cậu: “Anh đi chậm một chút nữa, vết thương của thằng bé đã đóng vảy rồi.”

“Anh đúng là bố ruột sao?”

Phó Ấu Sanh tức giận nói.

Cho dù chỉ là rơi một sợi tóc, người làm mẹ cũng đau lòng không chịu được.

Ân Mặc lại đặt cậu bé xuống: “Anh đã nói với bà nội rồi, cuối tuần sau đưa thằng bé đến nhà cũ, lần sau lại dẫn thằng bé đi thăm em.”

Nếu đã nói với bà nội rồi, vậy thì Phó Ấu Sanh cũng không có gì để nói nữa.

“Vậy được rồi.”

Chống cằm nhìn người đàn ông của mình: “Hôm nay Ân tiên sinh chắc chắn rất đẹp trai, bảo vệ con của chúng ta.”

Ân tiên sinh: “Tuần sau em có thể tự mình thử xem, chồng của em đẹp trai như thế nào.”

Lườm anh một cái, Phó Ấu Sanh: “Anh có thể đứng đắn một chút được không.”

Có lúc nào Ân Mặc không đứng đắn, chỉ là muốn làm cho tâm trạng của cô tốt hơn một chút mà thôi.

Chờ đến sau khi Phó Ấu Sanh cúp máy, một chút buồn bực trong lòng trên cơ bản cũng lập tức biến mất.

Giống như có Ân Mặc ở đây, cô cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần hoàn thành ước mơ của mình là được.

Phó Ấu Sanh vẫn nghĩ bắt đầu từ năm sau, sẽ giảm bớt một chút công việc đi.

Ở bên cạnh con trai nhiều hơn.

Chờ con trai đi học tiểu học, cô lại chậm rãi đi làm lại.

Thời thơ ấu của con trai, cô không muốn bỏ lỡ.

Thậm chí nghĩ đến đại hội thể thao bố mẹ năm nay, cô muốn đích thân tham gia cùng con trai.

*

Ngày hôm sau đóng phim lúc được nghỉ ngơi, khi Phó Ấu Sanh nói chuyện này cho Văn Đình nghe.

Văn Đình chỉ là do dự một chút.

“Nếu như hai người không muốn để cho Tiểu Ma Vương bị phơi bày trước các phương tiện truyền thông, tốt nhất vẫn là làm tốt tất cả các biện pháp bảo vệ.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, cho dù có là trường mầm non tư thục, tự mình đến họp phụ huynh cũng sẽ có quay chụp linh tinh, lỡ như chụp được hai người……”

Lời con chưa dứt, Phó Ấu Sanh đã hiểu được ý tứ của anh ta.

Điều này thật sự là một vấn đề.

TCũng không thể bởi vì một nhà bọn họ mà ngăn cản bố mẹ nhà người ta chụp ảnh, không khỏi ngang ngược quá mức rồi.

Văn Đình nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của Phó Ấu Sanh.

Không nhịn được thở dài.

Bây giờ anh ta cũng đã có con, rất hiểu suy nghĩ của Phó Ấu Sanh g.

“Kỳ thật bây giờ Tiểu Ma Vương còn nhỏ, cho dù không cẩn thận bị chụp được cũng không sao, chờ đến sau này đi học tiểu học bảo vệ kín kẽ hơn cũng được.” “Trẻ con mỗi ngày đều sẽ có sự thay đổi, chờ đi ở trường học mới hoàn cảnh mới, chỉ cần không nói, người khác cũng sẽ không biết thân phận của thằng bé.”

Trong giới giải trí cũng có rất nhiều con cái của các minh tinh bị chụp ảnh được.

Chờ đến sau khi học tiểu học, trừ phi mình chủ động để lộ ra, còn nếu không có sự bảo vệ tốt, trên cơ bản sẽ không có người nào phát hiện.

Phó Ấu Sanh như suy nghĩ gì đó: “Anh nói rất đúng, là tôi quá nóng vội.”

Luôn lo lắng rằng con trai tiếp xúc với ống kính truyền thông, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sự phát triển khỏe mạnh bình thường của cậu.

Thật ra ——

Hiện tại xung quanh cậu bé vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ vô tội, cho dù biết mẹ cậu là nữ minh tinh, cũng đoán chừng chỉ là tò mò mà thôi, cũng sẽ không hiểu điều này có nghĩa là gì.

Phó Ấu Sanh gật đầu: “Ngược lại là tôi để tâm vào chuyện vụn vặt rồi.”

Văn Đình vỗ vỗ bả vai cô: “Đều là lần đầu tiên làm bố mẹ, cẩn thận là chuyện rất bình thường.”

“Hơn nữa dựa vào năng lực bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Thăng Cảnh, ảnh chụp của Tiểu Ma Vương cho dù có bị lộ ra, thì sẽ bị phát hiện xóa hết thôi, cũng không cần quá lo lắng.”

“Thuận theo tự nhiên đi.”

“Có lẽ đến lúc đó có khả năng cô còn nguyện ý tham gia một chương trình dành cho bố mẹ và con, tự mình công khai con trai trước mặt mọi người đó.”

Phó Ấu Sanh ngược lại bị lời này của anh ta chọc cười: “Hơn nữa, gần nhất Tiểu Ma Vương còn rất thích xem chương trình bố mẹ và con, nhưng anh ngàn vạn đừng nhắc đến chuyện cũng có thể đi tham gia với thằng bé.”

“Nếu không lại muốn làm ầm ĩ.”

Sau khi Phó Ấu Sanh nói chuyện với Văn Đình xong, trong lòng thật ra cũng thoải mái hơn nhiều.

Tám giờ tối, sau khi Phó Ấu Sanh ăn bữa tối xong, trở về khách sạn ngay.

Không ngờ được, vừa mở cửa phòng khách sạn, thế mà lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phòng khách.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, trên mũi đeo mắt kính gọng bạc nhã nhặn, đang ngồi làm việc ở trên sô pha.

Có lẽ là nghe được tiếng cô mở cửa.

Trong nháy mắt ngước mắt lên, Phó Ấu Sanh cảm giác như được tua chậm lại.

Khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã của người đàn ông xuất hiện ở trước mặt.

Các lớp kính mỏng manh, có thể nhìn thấy đáy mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt của người đàn ông: “Đã trở lại rồi.”

Phó Ấu Sanh kinh hỉ, hai ba bước bổ nhào vào trong lòng người đàn ông: “Không phải nói tuần sau mới đến sao, đây là kinh hỉ của anh cho em sao?”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Ân tiên sinh: Đương nhiên còn có kinh hỉ k1ch thích hơn, bà Ân quá coi thường chồng em rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.