Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 92: C92: Chia cho chị một nửa đáng yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thần Niên

+

Edit: xanhngocbich

- ----------------------------

Dưới ánh đèn vàng ấm, Phó Ấu Sanh nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn kia của con trai nhà mình trong màn hình không giấu được vẻ sung sướng mong đợi, không nhịn được cười: "Thật sao, vậy con có cảm ơn bà nội chưa?"

Tiểu Ma Vương lập tức gật đầu: "Con còn hôn hôn bà nội nữa."

Bình thường Tiểu Ma Vương không thích hôn người khác ngoài mẹ của nhóc cho lắm, lần này chủ động hôn bà nội, đã là cực hạn cảm ơn rồi.

Có thể nói là thật sự vô cùng vui vẻ.

Sau đó Tiểu Ma Vương liếc nhìn bóng dáng ba mình trong màn hình, thở dài y như người lớn: "Mẹ ơi, con yêu mẹ hơn ba, mẹ đừng yêu ba hơn nha."

Phụt

Phó Ấu Sanh bị con trai nhà mình chọc cười đến mức run rẩy cả người.

Mái tóc dài mềm mượt vừa mới gội xong theo động tác của cô, không cẩn thận quét qua mặt Ân Mặc.

Nhưng mà Phó Ấu Sanh không hề cảm nhận được, chỉ trò chuyện với con trai mình.

Nhân tiện kể chuyện trước khi đi ngủ cho con trai.

"Mẹ ơi hôn chúc ngủ ngon."

Tiểu Ma Vương mơ màng muốn ngủ, vẫn không quên cho ba nhóc ngột ngạt.

Phó Ấu Sanh nhìn gương mặt nhỏ tròn trịa mũm mĩm của con trai, vô cùg nghiêm túc hôn vào ống kính: "Muah ~ bé cưng ngủ ngon."

"Mẹ ngủ ngon."

Video cuối cùng cũng ngắt.

Phó Ấu Sanh vừa muốn duỗi eo lười.

Sau đó liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vắng lặng (tràn đầy ghen tuông) của người đàn ông nhà mình.

Cơ thể Phó Ấu Sanh cứng đờ, suýt nữa đau eo.

"Anh làm gì đó, dáng vẻ như kiểu con trai anh thiếu tiền anh vậy." Phó Ấu Sanh phản ứng lại, tức giận cà khịa anh một câu, "Chỉ một nụ hôn gió mà thôi, còn là cách màn hình, thế mà cũng ghen."

Nói rồi, Phó Ấu Sanh trực tiếp ôm lấy cổ Ân Mặc một cách bá đạo, hôn mạnh lên má anh một cái.

Còn phát ra một tiếng chụt.

Sau khi Phó Ấu Sanh hôn xong, nhìn anh nói: "Còn ghen không?"

Một cái là hôn thật, một cái là hôn gió qua màn hình.

Ân Mặc đúng là được hời rồi.

Thế nhưng ――

Ân tiên sinh là người dễ dàng tống cổ như vậy.

Đáp án đương nhiên không phải.

Ân Mặc chỉ vào môi mỏng với hình dáng hoàn mỹ của mình: "Hôn ở đây."

Giọng nói hơi mang theo chút ý vị khàn khàn.

Phó Ấu Sanh hôn một cái rất là lấy lệ: "Được rồi được rồi, mau chuẩn bị đi ngủ."

"Ngày mai bé cưng cùng mẹ sẽ tới, em còn phải quay phim sớm kết thúc sớm để đi cùng bọn họ."

Lời này vừa nói ra, đã làm hỏng việc rồi.


"Quả nhiên là thằng bé quan trọng hơn."

Ân Mặc nắm lấy eo thon của cô vợ nhà mình, sau đó liền hôn lên đôi môi đỏ mọng vừa mới rời đi của cô.

Không giống với lấy lệ y như chuồn chuồn lướt nước mới vừa rồi, Ân Mặc hôn cô cùng sâu ――

Cuối cùng Phó Ấu Sanh cảm thấy hơi thở trong phổi của mình sắp bị ép, khô, Ân Mặc mới chưa đã thèm buông cô ra.

Bụp.

Chưa đợi cô cáu.

Ánh đèn vốn êm dịu bỗng nhiên bị người đàn ông tắt đi.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh cảm giác cả người mình bị ép vào chiếc giường lớn mềm mại như mây.

Nhịp tim cô bỗng chốc thình thịch.

"Ân Mặc......"

Đã nói tối nay không phải ngủ động từ mà!

Thế nhưng hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả lên làn da vành tai mỏng manh của cô, giọng nó từ tính dễ nghe: "Anh bôi thuốc cho em."

......

......

Trong căn phòng khách sạn rộng lớn, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn

Trong căn phòng khách sạn rộng lớn, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn.

Mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói với ngữ điệu kéo dài của người phụ nữ: "Ân, Mặc. Anh dùng thuốc gì để bôi......"

"Ngoan."

"Ân Mặc......"

Rất nhanh, thanh âm càng dần dần biến mất.

Bên ngoài không biết lúc nào thế mà đã có bông tuyết bay bay.

Rất nhanh, liền rơi đầu mặt đất, trải một lớp hơi mỏng.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng ngày đông vô cùng ấm áp, bông tuyết tan thành nước, làm ướt cả mặt đất.

Nhưng lại không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Vì vậy, ngày hôm sau sau khi Phó Ấu Sanh quay phim xong, liền nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh xắn đáng yêu kia của con trai nhà mình.

Thẩm mỹ của Ân phu nhân rất tốt, mặc cho Tiểu Ma Vương một chiếc áo khoác kiểu hải quân, bên trong phối với đôi bốt nhỏ, càng khiến người ta nhìn liền muốn ôm ấp hôn hít.

Khi Tiểu Ma Vương đến đoàn phim.

Quả thực đã kinh diễm tròng mắt của tất cả mọi người.

Thậm chí ――

Còn kinh diễm hơn cả khi Ân tổng tới.

Tiểu Ma Vương liếc mắt liền nhìn thấy ma mi thân yêu của nhóc đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Đôi lắp lập tức sáng lên, đi thẳng qua: "Mẹ ơi!"

"A a a a, bé cưng đáng yêu ghê á, trời má, sao có thể đáng yêu như vậy!!"


"Quả thực thậm chí còn tinh xảo hơn ngũ quan của em bé đáng yêu trong bức tranh."

"Lông mi cũng thật dài, đôi mắt thật xinh đẹp, giống y đúc Phó nữ thần."

"Hu hu hu, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Ma Vương trong lời đồn rồi! Quá quá quá quá dễ thương rồi, trong nhà cô Phó có con trai đáng yêu như vậy rốt cuộc sao lại nhịn được không khoe chứ!"

"Nếu như tôi có đứa con trai xinh xắn đáng yêu như vậy, nhất định ngày ngày khoe khoe khoe trên Weibo!"

"Nữ thần không hổ là nữ thần, định lực này tuyệt vời!"

Phó Ấu Sanh tiếp được con trai nhà mình.

"Bé cưng."

Tiểu Ma Vương cũng được mẹ thơm thơm mềm mềm ôm, suýt nữa không nhịn được phát khóc.

Có điều nghĩ đến bên cạnh có nhiều người như vậy, Tiểu Ma Vương ưa sĩ diện vẫn ghi nhớ lời của bà nội, không thể làm mất mặt mẹ.

Cả gương mặt nhỏ đều vùi vào cổ mẹ, còn hôn vào má mẹ một cái: "Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm."

"Mẹ cũng nhớ con."

Phó Ấu Sanh cũng hôn một cái lên gương mặt non nớt mềm mại của con trai nhà mình.

Liền nhìn thấy Tiểu Ma Vương mặt mày hớn hở.

Lần này Ân Mặc đi cùng vợ mình đến đoàn phim.

Lúc này nhìn thấy con trai lao thẳng về phía vợ, trong mắt hoàn toàn không có người ba như anh.

Đôi mắt hơi nheo lại: "Ân Đình Lễ."

Ân Đình Lễ: "......"

Nhướng mi liếc nhìn ba nhóc một cái: "Ba à ba cũng ở đây ư."

Phụt......

Sau khi nhân viên công tác hóng hớt nghe thấy, bật cười.

Ân tổng một người lớn sờ sờ như vậy, sao có thể không nhìn thấy, vừa nhìn liền biết cục cưng đáng yêu này là cố ý.

Làm sao đây.

Càng ngày càng cảm thấy đáng yêu rồi.

Tranh sủng gì đấy với ba, cute ghê.

Đời trước Phó nữ thần nhất định đã giải cứu vũ trụ, mới có thể có gia đình trọn vẹn hoàn hảo như vậy.

Ông xã ưu tú, bé cưng đáng yêu, ngay cả bản thân cô cũng tài mạo song toàn, gia thế cũng tốt, đây là gi đình thần tiên gì vậy.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Cảm giác cây ngô đồng đạo cụ bên cạnh biên thành cây chanh.

Bọn họ đứng ở dưới gốc chanh, nhìn một nhà ba người của người ta ngọt ngọt ngào ngào.

Chua chết rồi!

Ngay cả chu ê răng rồi, vẫn là muốn nhìn.

Vừa ngược lại vừa thích, cái loại cảm giác k1ch thích bị ngược này.

Ân Mặc hơi mỉm cười với con trai: "Qua đây, ba bế con, mẹ con yếu lắm."


Vừa nhìn thấy nụ cười tươi kia của cha già nhà mình, Ân Đình Lễ cảm nhận được nguy hiểm.

"Mẹ ơi, ba đố kỵ con được mẹ hôn."

"Ba nhất định là muốn trả thù bé cưng đáng yêu của mẹ."

Bị con trai nhà mình chọc cười.

Phó Ấu Sanh cảm thấy con trai đúng là vai hề, mỗi lần đều có thể dùng đủ mọi cách chọc giận cha già của nhóc.

Cố tình đánh lại không thể đánh, nói cũng giả vờ nghe không hiểu.

Có điều may là chỉ cần sắc mặt của Ân Mặc vừa trầm xuống, bạn nhỏ Ân Đình Lễ vẫn có loại cảm giác nhạy bén đối với nguy cơ của bạn nhỏ kia.

Lập tức ngẩng mặt tươi cười với Ân Mặc: "Ba bế."

"Không bế, tự mình xuống đi (bộ)."

Ân Mặc xách nhóc ra khỏi lòng vợ mình.

Giống bình thường như ở nhà, xách lên đặt xuống đất, "Đừng ảnh hưởng công việc của mẹ."

Ân Đình Lễ: "Vâng......" Nhóc sẽ không bao giờ quấy rầy công việc của mẹ.

Đây là lễ nghi giáo dưỡng được truyền thừa trong xương cốt từ nhỏ.

Bướng thì bướng, giáo dưỡng nên có tuyệt đối không thể thiếu sót.

Đây chính là lý do vì sao bình thường Tiểu Ma Vương làm ầm ĩ như vậy, nhưng người nào cũng càng ngày càng thíc nhóc thương nhóc.

Không phải chỉ vì nhóc là con của Phó Ấu Sanh và Ân Mạc, còn có sức hấp dẫn của chính bản thân nhóc.

Dù sao thật sự rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm rất hư không có giáo dưỡng, ngoài cha mẹ người thân ra, chắc có lẽ cũng sẽ không có ai thích hết.

Ai cũng thích đứa trẻ ngoan lễ phép hiểu chuyện.

Lễ nghi giáo dưỡng của Tiểu Ma VƯơng tuyệt đối là hàng đầu trong đám trẻ. Nhất cử nhất động, ăn uống đi lại đều có thể nhìn ra.

Chờ đến khi Phó Ấu Sanh đi quay phim.

Có không ít các chị gái nhỏ nhân viên công tác đến trêu nhóc.

Nhìn Tiểu Ma Vương ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ân Mặc, đang từng miếng từng miếng ăn bánh kem hạt dẻ.

Đây là Phó Ấu Sanh nhờ Tiểu Nặc cố ý mua trước, vì thế Ân Mặc còn từng ăn giấm.

Nhớ kỹ mua đồ ăn trước cho con trai, anh ở đây thời gian dài như vậy, cũng chưa từng nhớ đặt bữa tối cho anh.

Nhưng mà cũng không tịch thu.

Chỉ là nghĩ mấy ngày này số lần ăn bánh kem hạt dẻ của Tiểu Ma Vương có hơi nhiều, phải ngừng nửa tháng mới được.

Tiểu Ma Vương không biết mình sắp bị lệnh cưỡng chế cấm ăn bánh kem hạt dẻ, lúc này ăn ngon lành, ăn một miếng, đôi mắt nheo lại thoải mái.

Đặc biệt đáng yêu.

Lúc mọi người muốn chụp ảnh, lại bị vệ sĩ lịch sự ngăn cản.

Nhưng lại không ngăn cản các cô ấy nói chuyện với Tiểu Ma Vương.

Dù sao ――

Tiểu Ma Vương muốn cùng ở lại đây với Phó Ấu Sanh một tuần.

Ân Mặc mặt không biến sắc ở bên cạnh xem văn kiện.

Thư ký Ôn vẫn đi theo bên cạnh.

Không hề quan tâm chút nào đến hoàn cảnh ồn ào này.

Có điều, Ân Mặc cũng đã định để Tiểu Ma Vương ở đây xem mẹ nhóc đóng phim nửa tiếng, liền dẫn theo anh ta lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi.

Lúc này.

Tiểu Ma Vương vừa ăn bánh kem hạt dẻ mà mẹ chuẩn bị cho nhóc, vừa tiếp chuyện với các chị gái nhỏ nói chuyện cùng nhóc.

Nhân viên công tác cố ý trêu nhóc: "Cục cưng, vì sao em đáng yêu như vậy chứ?"

Tiểu Ma Vương rất nghiêm túc: "Mẹ nói bởi vì em ăn Khả Ái Đa(*) lớn lên."

(*)可爱多 – Khả Ái Đa: là phiên âm của Kem Cornetto, ngoài ra khả ái đa dịch ra còn có nghĩa là nhiều đáng yêu.


Ha ha ha ha.

Các nhân viên công tác cười không ngớt, đôi mắt lại sáng người nhìn Tiểu Ma Vương, quá quá quá đáng yêu rồi.

Khi nói chuyện giọng nói non nớt cũng lộ ra cute.

Có người tiếp tục hỏi: "Thảo nào đáng yêu như thế, vậy em có thể chia cho chị một nửa đáng yêu không?"

Tiểu Ma Vương yên lặng nhìn chị gái nhỏ đang nói chuyện mấy lần, sau đó nói: "Chị đã rất đáng yêu rồi, không cần bé cưng chia."

"Tròi má, giỏi quá giỏi quá!!!"

"Còn nhỏ đã giỏi như vậy, sau này còn giỏi hơn nữa."

"Hu hu hu, bây giờ tôi sinh con gái thì có thể có cơ hội đính hôn từ bé với Phó nữ thần không?"

Người nói lời này chính là nữ số hai cùng đoàn phim với Phó Ấu Sanh, cùng với ảnh đế nổi tiếng trong giới là vợ chồng, kết hôn 10 năm vẫn chưa có con, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Tiểu Ma Vương, bỗng nhiên muốn sinh con rồi.

Phó Ấu Sanh trái lại không ngờ con trai nhà mình tới thời gian ngắn như vậy, còn có thể ảnh hưởng đến quyết định của cặp vợ chồng DINK(*).

(*)DINK (Double Income No Kids), là cụm từ dùng để chỉ những gia đình có hai vợ chồng đi làm, tạo dựng hai nguồn thu nhập và chủ động lựa chọn không có con cái.

Có đôi khi quyết tâm của con người, chỉ là một chuyện nhỏ sẽ liền xảy ra biến đổi trong nháy mắt.

Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.

Thấy bé cưng nói chuyện hay như vậy, một nữ biên kịch chợt hỏi nhóc: "Bé cưng, cháu là tới làm việc cùng với mẹ sao, có hứng thú đóng chung với mẹ của cháu không?"

Cô ấy nhớ kết cục cuối cùng có con của nữ chính, cần phải có diễn viên nhí.

Đây chẳng phải ――

Vừa hay con trai ruột của nữ diễn viên chính đến rồi sao.

Hơn nữa độ tuổi cũng suýt soát.

Cùng lắm cũng chỉ chỉnh sửa sơ qua một chút.

Không thể không nói, nữ biên kịch vốn dĩ là muốn trêu Tiểu Ma Vương một chút, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy tính khả thi này rất mạnh.

Bạn nhỏ Ân Đình Lễ nghe đến đóng phim: "Đóng phim chính là có thể kiếm tiền nuôi gia đình sao ạ?"

Nhóc chỉ biết mỗi lần mẹ mình đi đóng phim, đều là vì để kiếm tiền nuôi gia đình.

Mọi người nghe được lời của nhóc, hai mặt nhìn nhau.

Hả?

Nữ biên kịch không hổ là biên kịch, phản ứng cực nhanh: "Đúng, cháu muốn kiếm tiền nuôi gia đình sao?"

Thật không hổ là con của Ân tổng, nhìn xem từ nhỏ đã có quan niệm tiền tài, ưu tú nha.

Có điều kiếm tiền nuôi gia đình là joke gì vậy.

Rất nhanh bọn họ đã biết rồi.

Bởi vì bạn nhỏ Ân Đình Lễ nói: "Vậy cháu muốn kiếm tiền nuôi mẹ, mẹ làm việc quá vất vả rồi, nếu như cháu đóng phim, thì mẹ có thể không đóng nữa và nghỉ ngơi."

Mọi người: "!!!!"

Đứa con tốt thật đấy!

Ân Mặc vốn không định can dự vào cuộc tán dóc của con trai với mọi người.

Nghe thấy lời này của nhóc, bỗng nhiên nhứ đến lời nhóc đã từng nói ở văn phòng của mình trước đó, dẫn tới mình bị nhân viên hiểu lầm.

Lập tức xách nhóc lên khỏi vị trí ban đầu, nhét vào lòng thư ký Ôn: "Mẹ con không cần con nuôi."

"Dẫn thằng bé đến xe bảo mẫu."

Thư ký Ôn bị nhét một thân thể nhỏ bé mềm mại, theo bản năng đỡ lấy: "Vâng."

Tiêu Ma Vương nôn nóng: "Ba à con cũng muốn nuôi mẹ!"

Ân Mặc bình tĩnh: "Còn chưa tới phiên con."

Nhãi con còn chưa dứt sữa, cả ngày trong đầu nghĩ cái gì.

Mặc dù bị thư ký Ôn cưỡng ép ôm đi, Tiểu Ma Vương vẫn không kêu mẹ cứu, bởi vì bà nội đã nói, không thể ảnh hưởng mẹ làm việc."

Haizzz, bé cưng ngoan chính là dễ dàng bị ba hư bắt nạt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.