Sau khi đã trở về nước, Tử Đằng lại bắt đầu những chuỗi ngày bình dị như trước kia, thức dậy, đi làm, về nhà, lên giường ngủ.
Làm những thứ thường hay làm trong cái hứng sinh bình.
Vào một buổi sáng mát mẻ, trời xanh, mây trắng, ánh nắng ấm áp soi xuống hàng cây xanh mươn mướt.
Nhưng đó sẽ là ngày đẹp nếu như không có cuộc gọi từ Hà Thanh, mẹ của Tử Đằng.
Cô hiếm khi nhận được cuộc gọi từ Hà Thanh nên khi thấy màn hình hiện lên hai chữ "mẹ yêu" thì Tử Đằng có chút lo lắng.
Không biết bên đó có gặp chuyện gì không mà mẹ lại gọi mình như thế nhỉ? Cô khẽ nhíu mày, trong lòng có chút bồn chồn nhưng vẫn bắt máy.
"Alo? Con nghe đây mẹ, ở bên đó có chuyện gì hả mẹ?"
"À cũng không hẳn, chỉ là… sắp tới sinh nhật chú An của con rồi, vào thứ sáu tuần sau ấy.
Mẹ muốn con đến dự."
"Chú An của con"? Con đâu có được công nhận là người một nhà của họ đâu, từ khi nào chồng của mẹ thành chú của con vậy, Tử Đằng tủi thân ngẫm nghĩ.
"Haiz, mẹ à, việc này con…"
Nghe thấy giọng điệu ngập ngừng của cô, Hà Thanh biết Tử Đằng sẽ nghĩ cách từ chối nên bà liền ngắt lời cô.
"Tử Đằng này, cũng đã một thời gian rồi mẹ chưa được nhìn thấy mặt con, mẹ cũng nhớ con lắm.
Con có thể vì mẹ mà về nhà được không?"
Mẹ lại sai nữa rồi, cái giới thượng lưu đó vốn dĩ là nơi con không thuộc về, cũng đồng nghĩa với việc nơi đó không phải nhà của con.
Nhưng mà thôi, vì mẹ con sẽ về một chuyến vậy, cô buồn bã ngầm nghĩ.
"Vâng, con biết rồi, con sẽ đến!" - Tử Đằng im lặng một lúc rồi nói tiếp - "Bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, con mà nói chuyện mãi như thế thì không hay lắm.
Gặp mẹ sau nhé!"
"À ừm, con làm đi, tạm biệt."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tử Đằng chán nản, ảo não thở dài, đặt điện thoại trở lại vị trí cũ.
Mình chẳng muốn tới đó chút nào, cái thế giới cao sang quyền quý đó đâu phải là nơi của mình đâu chứ.
Mỗi lần về đó lại cảm thấy áp lực, không thoải mái chút nào, Tử Đằng dựa người ra sau, ngửa đầu lên trần nhà trắng tinh suy nghĩ bâng quơ.
"Tuần sau mới tới mà, giờ suy nghĩ làm gì cho mệt.
Mình cứ tập trung vào công việc trước đã."
Cô vỗ vỗ vào má để lấy lại tinh thần rồi quay lại làm việc.
Đến chiều, sắp đến giờ tan làm thì Tử Đằng lại đổi ý, quyết định đi mua quà cho "chồng của mẹ", đang vừa làm vừa nghĩ thì Hoàng Nam đến chỗ cô.
Chắc chiều nay nên mua quà luôn cho bác ấy nhỉ? Những ngày khác sợ là mình bận rồi lỡ không kịp mua quà thì phiền lắm.
Một người ở độ tuổi trung niên thì thích cái gì nhỉ? Rượu quý à? Hay đồ cổ? Chắc không phải đồ cổ đâu, chú ấy đâu có sở thích sưu tầm những thứ đó, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
Hoàng Nam từ phía sau bước đến, thấy Tử Đằng đang ngồi ngẩn người ra thì định hù cô một chút.
Anh chầm chậm tiến đến rồi gọi lớn tên Tử Đằng, làm cô có chút giật mình, bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của mình.
"Tử Đằng! Ngồi mê tưởng cái gì đấy?"
Hoàng Nam vui vẻ cười nói, giọng điệu có chút trách móc xen lẫn đùa giỡn.
"À xin lỗi, còn trong giờ làm mà tôi mất tập trung quá.
Cũng không phải là chuyện to tát gì, chẳng qua là sắp tới sinh nhật của một người quen mà tôi chẳng biết tặng gì, bác ấy cũng đã là người khá lớn tuổi rồi."
"Vậy thì hôm nay tan làm với tôi nhé! Tôi sẽ cho cô thêm một vài lời khuyên."
"Vậy có phiền anh quá không?"
"Không sao, tôi đã có lòng giúp cô rồi mà."
Tử Đằng vui vẻ nói:
"Vậy thì tốt quá! Để cảm ơn cho việc này, hôm nay tôi sẽ mời anh một bữa cơm vậy."
"Ha ha, cô khách sáo quá, nhưng mà tôi rất mong chờ đến bữa ăn ngày hôm nay đó nha."
Được sự giúp đỡ từ Hoàng Nam, Từ Đằng vô cùng phấn khởi.
Cuộc trò chuyện của hai người rất thân mật và những hành động ấy đều thu vào tầm mắt của Khang Dụ đang ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn ra ngoài cửa.
Anh quan sát từng nhất cử nhất động của cô.
Bọn họ có phải đang quen nhau không vậy? Nên lời đề nghị lần trước Tử Đằng mới từ chối, Khang Dụ nheo mắt nhìn cô và Hoàng Nam.
Vừa hay lúc đó có hai nhân viên nữ bàn tán với nhau về Tử Đằng và Hoàng Nam, vô tình nó lại lọt vào tai Khang Dụ.
Một người quay sang bên cạnh hí hửng nói:
"Nè nè, cô có thấy Tử Đằng và giám đốc Lý đang có mối quan hệ đặc biệt nào đó không? Nãy giờ trông bọn họ hành động thân mật quá trời luôn."
"Đúng đó, nói không chừng là đang quen nhau thật đấy, ha ha."
Nghe xong những lời đó, mặc dù là biết họ chỉ đang tự kết luận như thế thôi, nhưng nó vẫn làm Khang Dụ khó chịu.
[...]
Tan làm, Hoàng Nam và Tử Đằng đi đến trung tâm mua sắm để lựa một món quà cho chú của mình.
Anh sẵn sàng đưa Tử Đằng đến cửa hàng này đến của hàng khác để cô có thể lựa chọn món quà tốt nhất có thể.
"Cô xem chiếc cà vạt này như thế nào?"
Hoàng Nam đưa cho Tử Đằng xem một chiếc cà vạt màu đỏ được đính những viên đá quý sáng lấp lánh dưới ánh đèn, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng trong mắt cô thì lại khác.
Tử Đằng cười gượng nói:
"Có thể nào chọn một cái không "lố quá" được không? Ý tôi là nó đơn giản nhưng vẫn gây ấn tượng, không cần phải hột xoàn, kim cương lấp lánh đầy trên cà vạt như thế đâu.
Chú ấy cũng lớn tuổi rồi mà."
"Oh phải rồi, xin lỗi, tôi quên mất." - Hoàng Nam lại tiếp tục quay sang kiếm chiếc cà vạt khác, nhìn thấy một cái có vẻ ưng ý, anh liền đưa lên cho cô xem - "Cái này thì sao?"
"Trông được đấy, màu sắc và hoạ tiết cũng hợp với chú ấy.
Cảm ơn anh, để tôi mang ra tính tiền rồi chúng ta đi ăn cơm nhé!".