Nhịp Tim Anh Rung Động

Chương 46: 46: Vô Ích




Chuyện bị lạc mất hồ sơ đấu thầu đã nhanh chóng lan đến tai của Hoàng Nam, anh nhanh chóng chạy đến chỗ của Khang Dụ để thông báo cho anh biết về vụ việc.

Cứ ngỡ Khang Dụ sẽ hoảng hốt và lo lắng, nhưng không ngờ, đến lúc biết được tin ấy, anh lại trông rất thản nhiên, cứ như đó là chuyện bình thường vậy.
Khang Dụ đang làm việc thì Hoàng Nam mở tung cửa chạy vào mà chẳng thèm gõ cửa, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang, lo lắng.
“Khang Dụ, có chuyện không hay xảy ra rồi!”
“Chuyện gì?”
Anh nghe Hoàng Nam nói thế thì cũng đưa mắt lên nhìn, tạm rời mắt khỏi xấp giấy tài liệu kia.
“Bản hợp đồng đấu thầu với công ty Vinh Thăng đã không cánh mà bay rồi! Tử Đằng chỉ mới vừa phát hiện khi nãy thôi.”
“Vậy thì sao? Cậu thông báo cho tôi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết à?”
Trái ngược với dáng vẻ hoảng loạn của Hoàng Nam, Khang Dụ rất điềm tĩnh.

Trả lời xong, anh lại cúi xuống nhìn tập hồ sơ trên tay mình, tay kia cầm bút gõ nhẹ, phát ra tiếng “cạch cạch” trên bàn.
Thấy dáng vẻ ấy của Khang Dụ, Hoàng Nam có chút bất ngờ, bước nhanh đến bàn làm việc của anh, đập mạnh hai tay lên bàn rồi nói:
“Không phải, nhưng cậu nghe tôi nói này.

Mọi người bên bộ phận kế hoạch đang làm lại bản mới, mà buổi đấu thầu sẽ diễn ra sau một tiếng nữa.

Vấn đề ở đây là bản dự án cần phải tốn khoảng một tiếng rưỡi nữa mới xong.


Như thế làm sao kịp!”
“Haiz, Lý Hoàng Nam, cậu nên nhớ rằng cậu là giám đốc của bộ phận hải ngoại, chứ không phải của bộ phận kế hoạch.”
Khang Dụ thở dài một hơi, đặt xấp tài liệu xuống, đan xen nhau hai tay rồi chống lên bàn, nhìn Hoàng Nam trầm giọng đáp.
Hôm nay cậu ta bị cái gì nhập vậy?! Tại sao chuyện nghiêm trọng như thế này, mà lại có thể điềm tĩnh như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân cậu ấy vậy? Bộ Khang Dụ không nhận ra chuyện này liên quan đến tập thể à? Hay là cố ý không biết đây? Anh cau mày thầm nghĩ.
“Thiệt tình, tôi rất là khâm phục khả năng bình tĩnh của cậu rồi đó! Chuyện như thế này mà còn bộ phận kế hoạch với bộ phận hải ngoại gì nữa, vấn đề nghiêm trọng ở đây là dự án đấu thầu sắp thất bại rồi!”
Hoàng Nam bức xúc nói.
“Không, vấn đề ở đây không phải ở bộ phận, mà là bản thân cô ấy.”
Cái gì? Cậu lại nói cái chuyện vô lý gì vậy? Anh ngẩn người nhìn Khang Dụ với cặp mắt khó hiểu.
Khang Dụ đứng lên, rời bàn làm việc, chậm rãi bước đến tấm kính ngăn cách giữa anh và những tòa nhà cao ốc dưới khung cảnh trời rộng mênh mang, tưởng chừng như vô tận.
“Năng lực của cô ấy không đủ.”
Anh nhìn hình ảnh mình đang phản chiếu mờ nhạt trên tấm kính rồi trầm giọng nói.
“Tôi nói này Khang tổng, nếu như cậu đã biết rõ năng lực của Tử Đằng đến đâu thì tại sao còn giao cho cô ấy dự án lớn như thế? Rốt cuộc thì cậu nghĩ gì trong đầu vậy?”
Nghe thấy câu hỏi ấy của Hoàng Nam, Khang Dụ không màng trả lời, anh dời tầm mắt nhìn xuống phía dưới.

Ở đó có một chiếc taxi, cùng hai dáng người nhỏ bé tẹo đang vội vội vàng vàng ngồi vào trong xe, sau đó nó liền chạy vụt đi trên đường.

Chẳng biết là đi đâu.
Phải rồi, mình đang nghĩ gì thế nhỉ? Lẽ nào… mình đã đánh giá cô ấy quá cao rồi, Khang Dụ trầm ngâm nhìn theo hướng chiếc taxi đã rời đi khi nãy.
Haiz, thật hết cách với cậu, Hoàng Nam thở dài thầm nghĩ nhìn anh.
[...]
Quay trở lại với Tử Đằng, sau một lúc hối thúc tài xế chạy nhanh hết mức có thể, cuối cùng thì bây giờ cô và Nhã Vân cũng đã đến nơi diễn ra cuộc đấu thầu.

Tử Đằng và Nhã Vân đi vào trong, hỏi hết người này, đến người kia để tìm chủ tịch Hạ, một trong những người phụ trách xét duyệt đấu thầu.
“Xin cho tôi hỏi, văn phòng của chủ tịch Hạ ở đâu vậy ạ?”
Cô kéo nhẹ tay một người đi ngang qua mình, nhẹ nhàng hỏi.
“Cô đi đến góc ở đằng kia, đi thẳng rồi quẹo trái, phòng của chủ tịch Hạ ở cuối dãy.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi biết ông ấy ở đâu, Tử Đằng cùng Nhã Vân đi nhanh đến đó.

Đứng trước cửa, cô chần chừ, cứ đưa tay lên, rồi lại hạ xuống.

Vì vẫn chưa biết phải thuyết phục chủ tịch Hạ như thế nào.

Phải làm sao đây? Mình nên nói như thế nào để ngài ấy có thể giúp mình đây? Tử Đằng lo lắng thầm nghĩ.
“Giờ phải làm gì đây Tử Đằng?”
Nhã Vân quay sang hỏi cô.
“Kiểu gì cũng phải cố gắng kéo dài thời gian, chúng ta sẽ suy nghĩ cách để thuyết phục ngài ấy.”
Nói rồi Tử Đằng gõ cửa, đợi một lúc thì nghe chữ “Mời vào” của một giọng nói trầm khàn ở phía bên trong, hai người mới chầm chậm bước vào.

Bên trong phòng là vị chủ tịch Hạ, một thân âu phục đen lịch lãm, đang ngồi bắt chéo chân nhìn hai vị khách lạ mặt bước vào.
“Chào chủ tịch Hạ.”
Tử Đằng và Nhã Vân cúi người chào ông.
“Không biết hai vị tiểu thư đây là ai và gặp tôi có chuyện gì?”
“Tôi là người đại diện của Lâm thị, Uyển Tử Đằng.” - Cô bước lên phía trước một bước, cúi nhẹ chào ông rồi nói tiếp - “Thật ra chúng tôi đến đây là có một thỉnh cầu.”
“Đại biểu Uyển cứ tiếp tục.”
“Không biết chủ tịch Hạ có thể sắp xếp cho chúng tôi trình bày cuối cùng được không ạ? Vì lúc sáng đột nhiên có chút chuyện xảy ra, nên hợp đồng đấu thầu của chúng tôi có thể sẽ đến trễ một chút mới đưa đến được.”
Sau khi nghe Tử Đằng trình bày, nét mặt chủ tịch Hạ đanh lại, hai tay đan xen trước mặt, nghiêm nghị nhìn hai người họ.
“Về việc này thì… Lâm thị là một tập đoàn rất ưu tú, cá nhân tôi vô cùng hy vọng quý công ty sẽ thầu được dự án này.

Chỉ là… tôi e rằng tôi không thể làm như thế.

Bởi vì thứ tự trình bày của các công ty đều dựa vào bốc thăm, tôi chỉ là người phụ trách xét duyệt, tôi không thể phá lệ được.” - Chủ tịch Hạ đứng lên, cúi nhẹ người rồi nói tiếp - “Cho nên rất xin lỗi đại biểu Uyển, tôi không thể giúp gì cho cô được.

Chỉ có cách là liên lạc với đồng nghiệp của cô, bảo hộ hãy nhanh chóng đưa hợp đồng đến đi.”
“Vâng, cảm ơn ngài đã lắng nghe.”
Nghe ông nói như thế thì tâm trạng Tử Đằng gần như suy sụp.


Cô cúi người chào chủ tịch Hạ rồi đi ra ngoài.
Thôi rồi, vậy thì phải làm sao đây? Lỡ đâu không may lại bốc thăm trúng ngay số đầu thì chết mất, cô lo lắng thầm nghĩ.
"Phải làm sao đây Tử Đằng?"
Nhã Vân lại quay sang hỏi cô cùng một câu hỏi mà Tử Đằng cũng đang tự hỏi chính bản thân mình.

Cô đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Vẫn còn một ít thời gian, mau gọi điện cho Cẩm Hằng hỏi xem bản hồ sơ chuẩn bị đến đâu rồi."
"Được."
Nhã Vân gật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi cho Cẩm Hằng.

Trong lúc chờ cô ấy liên lạc thì Tử Đằng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Tử Đằng? Phải em không?"
Cô giật mình quay người lại thì thấy Bình Quý đang đứng đó, vẻ mặt cũng bất ngờ chẳng khác gì cô.
Sao anh ta cũng ở đây?! Chẳng lẽ anh ta sẽ là một trong số những đối thủ cạnh tranh sao? Tử Đằng thầm nghĩ.
Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng vô cùng bất lợi cho cô, hy vọng mọi chuyện sẽ được giải quyết dù chỉ là một phép màu nhỏ xảy ra.

Tử Đằng không muốn lặp lại lịch sử như hồi học đại học đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.