Tử Đằng ngay sau khi trở về từ phòng làm việc của Khang Dụ, cô mới vừa ngồi vào bàn và mở máy tính lên thì Hà Anh từ bên ngoài mở mạnh cửa khiến nó dội vào tường và gây ra tiếng động khá lớn, làm Tử Đằng cả giật mình.
Cô ấy bước vào với một khuôn mặt trông lộ rõ vẻ khó chịu.
Thư ký Hà sao thế nhỉ? Mặc dù bình thường cô ấy cũng chỉ có một nét mặt vô cảm, nhưng hôm nay mình lại thấy nó còn khó chịu và đáng sợ hơn bình thường, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Chào buổi sáng, thư ký Hà.”
Theo lẽ lịch sự, cô nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với Hà Anh.
Vậy mà cô ấy chẳng thèm đáp lại lời Tử Đằng, mà còn lườm cô.
Nhưng ánh mắt sắc bén như muốn chém Tử Đằng ra hàng trăm mảnh ấy chỉ xuất hiện chỉ trong chốc lát, sau đó Hà Anh lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có của mình.
Cô ấy thảy lên bàn Tử Đằng một tập hồ sơ rồi nói:
“Công ty phái cô đi Anh để học tập.
Sáng mai chín giờ tập hợp ở công ty để xuất phát, hôm nay cô không cần phải làm, cứ về nhà để chuẩn bị đồ cho ngày mai đi.”
Nói xong, Hà Anh liền xoay người bước đến bàn làm việc của mình mà không đợi hồi đáp từ cô.
Thấy thế Tử Đằng đến bàn của cô ấy lại để hỏi một vài chuyện.
Sao mình lại được đặc quyền tốt như thế nhỉ? Chẳng lẽ là do dự án đấu thầu lần trước được làm khá tốt à? Nhưng vẫn còn nhiều người tài năng khác ngoài mình mà? Thôi, để hỏi thư ký Hà là biết được chứ gì, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“À thư ký Hà, sao chuyện này đột ngột thế? Thông thường việc quan trọng như thế này sẽ được thông báo cho nhân viên sớm chứ? Với cả sao chỉ một mình tôi đi vậy?”
“Tôi không biết, đây là lệnh từ Lâm thiếu gia phái xuống.
Đã là lệnh của Lâm thiếu gia thì cô cứ việc nghe theo thôi, đừng thắc mắc nữa.”
Hà Anh lạnh nhạt đáp.
“Nhưng chuyện này đột ngột quá… “
Tử Đằng đang nói nửa chừng thì bị Hà Anh xen vào, không những thế, cô ấy còn trợn tròn mắt lên, lớn tiếng nạt nộ, khiến Tử Đằng giật cả mình.
“Này trợ lý Uyển! Cô làm việc ở đây không lâu nhưng đã được Lâm thiếu gia cử đi Anh để học tập, đây là ước mơ của hàng trăm người.
Mà cô cứ nhưng này nhưng nọ, chẳng lẽ cô không thèm đi à?!”
“Kh… không phải, tôi đi mà.”
Tử Đằng hoảng sợ trước bộ đáng sợ ấy của Hà Anh, cô ngập ngừng đáp.
Nghe Tử Đằng trả lời như thế, cô ấy cũng chẳng nói gì.
Trước khi quay trở lại làm việc còn lườm cô một lúc như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chậc, có phúc hưởng mà còn giả vờ giả vịt, tỏ ra ngây thơ như thế để làm gì chứ, càng chọc mình ngứa mắt.
Thời gian cô vào làm còn chưa được một nửa của tôi mà cô đã được cử đi Anh Quốc học rồi.
Lúc Lâm thiếu gia đề xuất thêm một suất nữa, mình cứ đinh ninh rằng người đó sẽ là mình, nhưng không ngờ cô ta lại cướp mất, đáng ghét, Hà Anh nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ.
Thấy Hà Anh tỏ vẻ không thiện ý với mình như thế, Tử Đằng cũng chẳng dám làm phiền đến cô ấy.
Cô trở về bàn, thu dọn tài liệu và đồ đạc của mình lại cho gọn gàng rồi trở về nhà chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
Tin đồn Tử Đằng, một nhân viên mới chưa vào làm được bao lâu, đã được Khang Dụ phái đi Anh Quốc để học tập nhanh chóng lan ra.
Người thì ghen ghét, người thì ngưỡng mộ.
Sao cô ấy lại có hiềm khích với mình như thế nhỉ? Thậm chí còn phản ứng mạnh mẽ như thế nữa, chắc có lẽ là ghen tị với mình chăng? cô vừa ngẫm nghĩ vừa dọn đồ.
Khi Tử Đằng vừa bước ra khỏi phòng làm việc, hết Hoàng Nam rồi đến Nhã Vân đến chúc mừng cô.
“Tử Đằng, chúc mừng em nhé! Đây là một cơ hội hiếm có, qua đến đấy nhớ chịu khó học tập nha.”
Anh mỉm cười, tiến tới vỗ nhẹ vào vai Tử Đằng nhỏ giọng nhắc nhở.
“Giám đốc Lý à… “
“À phải rồi, ở đó thời tiết thất thường lắm.
Trong một ngày có thể mưa đến mấy lần, em nhớ mang theo ô khi đi ra ngoài đấy.”
“Cảm ơn anh.”
Tử Đằng nhẹ nhàng đáp.
“Tử Đằng ơi!”
Nhã Vân từ xa đã gọi lớn tên cô.
Ôi trời, chưa thấy người đã nghe tiếng rồi, Tử Đằng cười trừ thầm nghĩ.
“Đừng lớn tiếng như thế, mọi người sẽ chú ý đấy.”
“Không cần tôi lớn tiếng như thế thì cô cũng đã gây sự chú ý rồi.
Nghe nói cô được đến Anh Quốc để học tập đúng không?”
Nhã Vân hào hứng hỏi.
“À ừm.”
Nghe bảo là chính Lâm thiếu gia đã phái cô ấy đi đến Anh, sướng nhất Tử Đằng rồi, Nhã Vân mỉm cười thầm nghĩ.
“Thật ngưỡng mộ cô quá đi!”
“Chắc cô chỉ là một trong số ít người ngưỡng mộ tôi thôi, chứ tôi đoán chắc có rất nhiều người đố kị lắm đây.
Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được những ánh nhìn muốn tóe lửa vào lưng tôi đấy.” - Tử Đằng cười ngượng đáp rồi nói tiếp - “Thôi, tôi phải về nhà chuẩn bị hành lý cho chuyến đi ngày mai rồi.
Tạm biệt giám đốc Lý, tạm biệt Nhã Vân.”
“Ừm, đi vui vẻ nhé!”
Cả hai người họ đồng thanh nói.
Tử Đằng, hy vọng sau khi trở về, em có thể chịu đựng được những thử thách đầy chông gai ở phía sau, Hoàng Nam theo dõi bóng người mảnh khảnh của Tử Đằng thầm nghĩ..