Hi Chi và Tiểu Bạch mặc trên người bộ Bikini gợi cảm thông dông đi ra biển tắm. Thấy Hạ Vi ngồi trên bãi cát gần biển từ khi nào.Hi Chi nhìn bộ trang phục trên người Hạ Vi không hợp hoàn cảnh cho lắm. Có đời ai đi biển mà mặc quần jean dài tới mắt cá, áo sơ mi trắng thêm áo khoát kaki đen ở ngoài nữa đâu. Nên cô liền chạy tới bắt chuyện:
- Này...chị đi biển mà ăn mặt như mở cuộc họp vậy?
- Tôi không thích tắm.
- Này...đừng nói chị thật bị xẹo trên body đẹp tuyệt diệu này nha.
Hi Chi nhớ ra việc hôm qua lúc nó hù cô cũng có nói chuyện bị sẹo trên người. Nên liền đưa tay gờ cằm mặt như thám tử soi mói nhìn Hạ Vi trêu chọc.
Nhưng đáp lại cô là một cái nhìn sắc lạnh, cô bất giác rùng mình nếu không mau rời khỏi sẽ khó sống với nó. Nên liền đứng dậy chạy đi.
- thôi..em đi tắm đây...
- (Gia Linh...em ấy thật rất giống cậu...đều thích biển, đều rất ngốc.)
Hạ Vi nhìn theo con người vừa chạy vừa cười đùa giỡn với Tiểu Bạch trên biển mà lòng liền chùng xuống nhớ tới một hình bóng khác.
- Hi Chi...cậu không thấy lạ sao?
Tiểu Bạch với Hi Chi bơi ra xa thì đứng lại nghịch nước. Tiểu Bạch quay đầu nhìn vào bờ thì thấy Hạ Vi vẫn ngồi đó nên quay lại nhìn Hi Chi khó hiểu hỏi chuyện.
- Chuyện gì?
- Thì chị Hạ Vi đó. Lúc đầu cương quyết không đi. Bây giờ đột nhiên xuất hiện. Mà đi chơi nhìn mặt chị ấy cứ buồn buồn sao á. Kì lắm
- (Tiểu Bạch nói đúng...từ lúc đăng kí đi tới bây giờ chị ấy đều rất kì quặt.Giận dữ cương quyết không đi, rồi đột nhiên xuất hiện ở đây cùng mọi người.Hôm đó chị ấy hỏi mình muốn chị ấy đi thật không.Vậy không lẻ...chị ta đổi ý đi chung là vì mình sao ?)
Nghe câu nói của Tiểu Bạch Hi Chi cũng quay mặt vào bờ nhìn Hạ Vi ngồi trên cát nhìn ra biển mà mặt rất buồn liền suy nghĩ kĩ lại.
- Này...
Tiểu Bạch thấy Hi Chi đờ người ra liền tạc nước vào mặt Hi chi cho cô tỉnh lại.
- Ờ...kệ chị ta đi. Chắc quên tái khám định kì rồi.
Cô cũng xua tay giả bộ như không quan tâm rồi tiếp tục nghịch nước.
- uk...này tớ lên mua gì đó uống cái đã. Cậu bơi mình nha.
Nói rồi Tiểu Bạch bơi vào bờ lên mua nước uống nhưng Hi Chi lại khác dù biết bơi chút ít nhưng mà cô đúng là điếc không sợ súng. Càng nghịch nước càng khoát chí càng đi ra xa hơn. Đang lúc bơi thì chân đột nhiên bị chuột rút khiến cô chới với dưới nước. Đưa tay cố gắng quơ quào cho cơ thể nổi lên.
- Chuyện gì vậy? ( du khách 1)
- Ê có người đuối nước thì phải. ( Du khách 2)
vì mới sáng rất ít người bơi nên trên biển chỉ có vài người thôi. Hai vị du khách ở xa đang ngồi trên bờ chơi cát thì nhìn ra biển phát hiện có một cô gái đang chới với dưới nước.
- HẠ VI!!! cứu Hi Chi..
Tiểu Bạch chạy nhanh lại thấy cô đuối nước với trình độ bơi của Tiểu Bạch cũng không dám liều. Tiểu Bạch liền kêu Hạ Vi...Hạ Vi đang nghe điện thoại nghe Tiểu Bạch nói liền quăng điện thoại chạy tới cạnh mặt biển
- HẠ VI CỨU EM..
Hạ vi cứu em
Hi chi dưới nước lúc này trong lúc thập tử nhất sinh chỉ biết gọi mỏi tên nó. Cô vùng vẫy giữa những cơn sóng đang ngày càng lớn càng cuốn cô ra xa hơn. Nhưng bên trên nó nhìn Hi Chi đang kêu cứu mà hình ảnh lại hóa thành Gia Linh đang kêu cứu. Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong lòng nó. Nó đứng ngây người nhìn mặt biển mà mặt tái mét, tay cuộn tròn lại thành nấm đấm siết chặc.
- Hạ Vi chị mau cứu Hi Chi đi...sao cứ đứng ngây ra đó..HẠ VI
tiểu Bạch nhìn Hi Chi đang một lúc càng xa, quay qua thì Hạ Vi cứ đứng đờ ra liền sốt ruột lây nó, cuối cùng liền hét vào mặt nó. Nó bừng tỉnh nhìn Hi Chi, dù nó sợ hãi nhưng nếu nếu Hi chi có chuyện gì nó sẽ ân hận cả đời.
Nó lao xuống biển bơi với tốc độ ánh sáng tới chỗ Hi Chi. Nhưng hi Chi đuối sức đã dần chìm xuống biển. Nó nhanh hơn lặn xuống với nắm tay Hi chi được kéo lên lại mặt biển
- Gia Linh...tớ đây rồi...tớ sẽ đưa cậu vào bờ..đừng sợ.
Nó nhìn Hi Chi ra Gia Linh nên mặt mày hốt hoảng bơi nhanh tới chỗ Hi Chi.Nói rồi nó đưa tay qua hông cô từ từ bơi vào bờ
- Được rồi...
- GIA LINH....cậu đừng làm tớ sợ...GIA LINH...mở mắt ra nhìn tớ đi..GIA LINH!!!
Đưa được Hi Chi lên bờ nhưng mà ánh mắt Hi Chi đã nhắm nghiền lại rồi. Nó hốt hoảng lây cô nhưng không phản hồi. Nó cứ thế vừa la kêu gào tên Gia Linh vừa lây Hi Chi. Nó dùng tay ép tim cô liên tục. Những người xung quanh ai cũng bu lại xem, tiểu Bạch một bên nhìn thái độ hốt hoảng của Hạ Vi một bên lo lắng cho tính mạng của đứa bạn thân đang nằm đó.
- ...Gia Linh...cậu làm tớ sợ quá...từ nay không được phép rời xa tớ..dù là nữa bứơc biết không?
Cuối cùng một lúc sau Hi Chi cũng ọc nước ra mở mắt tỉnh lại. Nó nhìn cô cười hạnh phúc ôm cô vào lòng mà
- Hạ Vi...
tiểu Bạch mừng khi Hi Chi đã an toàn nhưng khi nghe Hạ Vi ôm Hi chi mà gọi tên người khác lại cực kì ôn nhu như vậy khiến cho Tiểu Bạch khó hiểu mà nheo hai hàng lông mày lại vỗ vai Hạ Vi để nó buông Hi Chi ra.
- Là em.(mình ảo giác sao?)..Tiểu Bạch...em đưa Hi Chi về phòng nghỉ ngơi đi.
Hạ Vi buông Hi Chi ra nhận ra mình đã ảo giác xem Hi Chi là Gia Linh, mặt liền gượng gạo quay chỗ khác trở nên khó coi nói chuyện với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghe vậy cũng dìu Hi Chi về Khách sạn nghỉ ngơi. Hạ Vi ngồi lại biển mà như mất hồn suy nghĩ.
- ( Người đó là Hi Chi...không phải Gia Linh. Hor...Mình bơi giỏi thì đã sao? Cứu được người khác thì đã sao? Mình vẫn không cứu được Gia Linh. Vẫn để Gia Linh gặp nạn...Mình là một đứa vô dụng...vô dụng mà.)
nó suy nghĩ rồi đột nhiên lao ra biển đứng la làng lên tay cứ đánh xuống nước liên tục như một kẻ điên. Một số người cùng lớp đi ra biển cũng bắt gặp cảnh này ai nấy đều sợ hãi.
- A....A....A..GIA LINH...TỚ XIN LỖI...
Ôn Nhị đang đi cùng mấy con nhỏ bạn nhìn thấy mọi người đang đứng nhìn gì đo. Liền chạy lại thì nhìn theo hướng họ thì thấy Hạ Vi đang kêu gào giữa lòng biển như điên dại. Cô thấy vậy hốt hoảng bỏ lại đám bạn bất chấp có biết bơi hay không cùng nhào tới chỗ Hạ Vi đang đứng.
- chị Hạ Vi...chị bình tĩnh lại đi...chị đừng như vậy mà
Ôn Nhị vừa tới liền ôm chầm lấy Hạ Vi trấn an nó. Nhưng nó thì chẳng quan tâm cứ vùng vẫy dưới nước.
- BUÔNG TÔI RA...BUÔNG RA...
nó vùng vẫy la ó rồi xô Ôn Nhị té xuống nước hết lần này tới lần kia.
- (Đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy vậy chứ?) Chị bình tĩnh lại đi...Hạ Vi...
Ôn Nhị không biết làm sao liền nhận đầu Hạ Vi xuống nước. CÓ lẽ có tác dụng Hạ Vi vừa ngôi lên thì cũng không còn la ó nữa, mặt thất thần nhìn Ôn Nhị. Ôn Nhị yêu thương dẫn đến đau lòng ôm chằm lấy nó.
- Hạ Vi...Em xin lỗi.Em không biết chuyện gì xảy ra với chị.Nhưng xin chị đừng như vậy nữa được không? chị như vậy em thật sự rất đau lòng...
Nó đứng im cho Ôn Nhị ôm mình trước mắt bao nhiêu người mà không hề phản kháng. Được một lúc nó mới lấy lại vẻ lạnh lùng đẩy nhẹ cô ra
- Xin lỗi.
Nó chỉ nói vỏn vẹn một câu xin lỗi rồi bước đi vào trong bờ trở về khách sạn. Ôn Nhị có chút tiết nuối nhưng vẫn một mình theo sao nó về khách sạn thay đồ.