Hôm sau cả lớp bàn tán rùm trời về nó và Hi Chi. Ai nấy túm tụm lại bàn tán, Ôn Nhị ngồi dưới cuối lớp mà buồn thảm mặt như đưa đám. Thiên Nhân thì mặt khó coi như ai ăn cắp hủ gạo của nhà cậu ta.
- Hạ Vi...sao chị lại thích Hi Chi. Cô ấy có gì tốt đâu, đã không xinh mà học lực cũng bình thường thôi. Có điểm nào để chị yêu chứ?
Một cô gái đứng hiên ngang trên bục giảng nhìn Hạ Vi và Hi Chi đang đi xuống chỗ ngồi mà dõng dạt hỏi lớn trước mặt mọi người. Có vẻ câu hỏi này cũng rất nhiều người muốn biết đáp án nên ai nấy đều đưa mắt nhìn Hạ Vi chờ đợi câu trả lời.
👭 Hạ Vi đang đi xuống bàn nghe câu hỏi đó liền quay mặt lại nhìn cô gái trên bụt giảng, tay thì nắm tay Hi Chi dõng dạt nói:
- Nếu tôi đã thích...thì vì sao mà không được. Tôi không cần em ấy quá xinh đẹp, vì khi để người đàn ông khác chú ý tới, tôi sẽ ghen. Em ấy có thể không thông minh, vì chỉ cần tôi thông minh là được. Em ấy cũng có thể không biết chăm sóc người khác, thậm chí không biết chăm sóc bản thân cũng không sao. Vì tôi sẽ chăm sóc em ấy....
Cả lớp ai nấy hết biết nói gì rồi, đều nín lặng với tình cảm mà nó dành cho cô. cô đứng một bên nhìn nó nghe nó nói những lời ngọt ngào đó. Tâm dao động hạnh phúc vô cùng hai má cũng ửng đỏ. Tiểu Bạch đứng phía dưới cũng nhìn hai người họ mà vui vẻ cười tươi nhưng tâm tình cũng nghĩ tới gì đó mà bất chợt chùng xuống.
Thế là tiết học bắt đầu rồi trôi qua
- alo...Tiểu Khúc...em về chưa? 📱
Tối đến Hạ Vi đang ngồi trong phòng học bài,nhớ tới hôm nay Hi Chi đi tới nhà bạn. Nó nhìn đồng hồ đã 8 giờ tối rồi liền lo lắng bỏ sách tập sang 1 bên rồi liền lấy điện thoại bấm gọi điện thoại cho Hi Chi.
Bên kia Hi Chi đang ngồi ở trạm xe bus nhìn tứ phía đợi xe bus. Nghe tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên. Cô liền lấy ra xem thấy hiện chữ KHÔNG NÃO cô cười nhẹ rồi nhấc máy nghe.
- chưa...em đang ở trạm xe bus...chị đừng lo một tí em sẽ về tới nhà thôi.hi
- ừm...hay để tôi đến đón em.
- Thôi..không cần đâu...a xe bus tới rồi này...em lên xe đây.tí về em gọi lại cho chị nhé.
Ngay lúc nó mở lời thì xe bus cũng vừa tới trạm.Hi Chi thấy xe bus tới liền đứng dậy nói nhanh với nó rồi cúp máy.
- ừm..cẩn thận đó.
Nói rồi nó cúp máy. Nhưng có lẽ vì nhớ cô lo lắng cho Hi Chi nên nó liền khoát áo vào rồi chạy xuống nhà kêu quản gia chở mình đi.
Đi được 1 lúc nó ra hiệu cho quản gia tấp xe vào 1 trạm xe bus. Thật ra đây là trạm xe nằm trên đường tới nhà Hi Chi. Lần trước nó đi với cô nên nhớ rất rõ.
- Bác Lí...cho cháu xuống ở trạm xe bus phía trước đi.
- Vâng Tiểu thư.
🚗
Nó bước ra xe rồi đứng ở trạm đợi tuyến xe bus cô tới. Nó cứ đứng nhìn đường 1 xe bus tới trạm. Nó nhìn vào trong xe không thấy cô. Nó liền xụ mặt nhìn hướng xe bus chạy tới tiếp. Thế là 1 xe rồi 2 xe mà nó vẫn không thấy cô đâu. Ngoài trời thì gió lạnh nó lo lắng cứ trông ngóng. Cuối cùng trời không phụ người có lòng. Một chiếc xe ngừng trạm nó cũng đưa mắt nhìn vào. Rồi hai mắt liền ngừng ngay 1 thân hình cô gái đang say giấc trên xe. Nó nhanh chân bước lên tới ngồi cạnh cô.
Nhìn Hi Chi ngủ nó liền nở nụ cười rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu cô sang vai mình cho Hi Chi ngủ thoải mái hơn 1 tí.
Một lúc sao xe cũng ngừng ngay gần nhà Hi Chi. Cô ngủ một giấc cũng đã mắt, cô ngồi dậy dụi dụi mắt rồi liền phát hiện kế bên có người lại ngửi thầy mùi nước hoa quen thuộc. Cô liền quay qua nhìn thì ngay giây phút đó cô liền há hốc mồm mắt mở to ấp úng...
- Chị...sao..sao chị lại ở đây.
Hi Chi ngơ ngác nhìn nó, nó thì nắm tay cô bước xuống xe. Vừa đi nó vừa nhìn hướng khác trả lời cô.
- Tôi lo em sẽ ngủ gục trên xe...rồi dựa vào vai anh chàng nào đó thì sao?
Hạ Vi có chút ngại ngùng nhìn cô trả lời.
- hi...Hạ Vi tiểu thư của tôi ơi..bây giờ có phải là chị đang lo sợ tôi có người khác hay không đây?
Hi Chi thấy vẻ mặt ngựng ngùng của nó mà cười tươi lòng thì hạnh phúc. Hi Chi choàng tay qua tay nó nép người vào người nó mà trêu ghẹo.
- không...không có...em vừa lùn, vừa khùng, lại không biết chăm sóc bản thân nữa. em mà có đi lạc cũng không ai dám chứa đâu.
- huk...lùn lùn chứ đùng đùng người yêu đó nha.
- ọe..đứa dở hơi nào mới yêu em đó.
Hạ Vi làm động tác giả bộ bụm miệng ói rồi nhìn Hi Chi vẻ mặt chọc quê.
- chị...uk..Vậy mà cũng có đứa dở hơi yêu em đó chứ. Chưa hết tối ngủ chung 1 giường.Ăn chung 1 bàn, tắm chung 1 phòng với em đó. Còn dở hơi đến mức đi đợi em để đi chung xe bus với em đó chứ.
Hi Chi tức mà nhịn không nổi..nhưng rồi cô hít 1 hơi nén xuống buông nó ra đi nhanh tới trước mặt nó rồi đi lùi. Vừa đi cô vừa chắp tay sau mông nhìn nó lắc lư cái đầu nói chuyện.
- ...thì tôi đang tạo phúc đức cho thiên hạ thôi...em ương bướng như vậy.Ai yêu em chịu sao nổi. Em nghĩ xem có đứa con gái nào chưa quen biết người ta mà đã dám cầm nguyên chay nước đổ lên người người ta không? Còn nào là bỏ mù tạc vào thức ăn người ta nữa...Nên tôi hi sinh làm người chịu thiệt...yêu em vậy.
- chị..huk...tối nay chị ngủ sofa đi.
Hi Chi bị moi chuyện tốt ra liền nghẹn họng lại. Cô không biết làm sao liền dậm chặn phán cho Hạ Vi 1 câu rồi nhanh chân đi về phía trước bỏ nó lại phía sau.
Hạ Vi nghe 2 chữ sofa liền nhanh chân chạy tới nắm tay cô kéo cô quay mặt lại đối diện mình rồi cười với cô.
- (chết rồi...)hihi.Nhưng mà nhờ em như vậy tôi mới gặp được 1 cô gái tốt như em đó....Cũng nhờ vậy tôi sẽ không lo người khác cướp em mất không phải sao?..Nếu ai cướp mất em thì tôi sẽ đau lòng mà chết mất.
- huk...đáng ghét
Hi Chi nghe nó nói liền cười nũng nịu đánh yêu vào vai nó.
- thôi...chúng ta cùng về nhà thôi nào.
Hạ Vi cười nhẹ choàng tay qua ôm vai cô. Cả hai cùng nhau hướng nhà trọ cô mà đi. Cả khu phố vắng lặng dưới những ánh đèn có hai con người ôm nhau cùng về nhà. Tình với họ có lẽ chỉ bình dị như vậy là đủ rồi.