Hôm sau nhóm Tiểu Bạch quả nhiên tách ra không đi chung với trường. Hi Chi sao một đêm khóc đến sưng cả mắt cũng lết xác đi. Vì giờ lở đang kí rồi không đi không được. Cô vừa bước lên xe theo quán tính cô liền nhìn một lần tổng quát tìm kiếm hình bòng ai đó.
- ( Bọn họ đi riêng sao?)
Cô cứ đinh nin là họ đi riêng nên cũng an tâm lên xe đi cùng mọi người. Trưa họ cũng tới nơi, bọn Tiểu Bạch cũng đến. Hi Chi đưa mắt nhìn thấy Gia Linh nhưng nhìn quanh không thấy Hạ Vi đâu nên cũng tò mò kéo Tiểu Bạch vào một góc mà hỏi.
- Tiểu Bạch...chị Hạ Vi không đi chung với mọi người à.
Hi Chi nắm tay Tiểu Bạch mà nhìn bọn Vĩ Đình đằng xa mà hỏi nhỏ.
- Không....chị ấy sáng nay mặt cứ như đưa đám không cho ai đi cùng hết.Nên tụi tớ đành đi trước nhưng mà..nghĩ cũng lạ đáng lẻ giờ chị ấy phải tới rồi chứ.
Tiểu Bạch bình thường trả lời Hi Chi. Nhưng rồi cũng khó hiểu khi cùng nhau khởi hành mọi người đã tới chỉ riêng nó thì không thấy đâu cả.
- Này...cậu gọi điện cho chị ấy chưa? Tớ thấy bất an quá
Hi Chi bắt dầu lo lắng khi nghe những lời Tiểu Bạch nói. Nên liền nhăn nhó nắm tay Tiểu Bạch lo lắng.
- Cậu bình tĩnh đi..để tớ gọi.
Tiểu bạch liền móc điện thoại ra gọi nhưng nó đã khóa máy rồi. Tiểu Bạch cũng bắt đầu lo lắng cho Hạ Vi. Tiểu Bạch nghe máy rồi chỉ lắc đầu với Hi Chi. Nhưng ngay lúc này thì nó cũng chịu xuất hiện. Hi Chi vừa thấy nó không hiểu sao lòng lại an tâm vô cùng, nhưng cô cũng bất giác buồn đi khi nhớ chuyện hôm qua. Nên liền chào Tiểu Bạch rồi rời đi.
Hạ Vi từ lúc xuống xe thì chẳng nói tiếng nào tìm 1 chỗ ngồi xuống nhìn từng người đang xếp hàng nhận chìa kháo rồi rời đi.
Thế rồi mọi người cũng chia nhau ra đi về phòng mình rồi sắp xếp đồ dùng. Hi Chi cũng chả biết được sếp chung với ai nữa nên cũng mặt kệ trở về số phòng được phân dọn đồ ra. Đang lúc dọn đồ nghe bước chân bước vào cô liền quay người lại. Nhìn người trước mắt cô không nên vui hay nên buồn nữa.
Hạ Vi bước vào nhìn thấy cô nó cũng bất ngờ và tự cười khổ với bản thân khi ông trời quả thật biết trêu đùa.
- trùng hợp thật...
Nói rồi Hạ Vi cũng cố gắng bình tỉnh lại mà sắp xếp đồ rồi vào trong tắm mặt kệ Hi Chi. Nhưng mà chẳng có sự trùng hợp nào khi khu resort này là tài sản của Bạch gia.Hi Chi tắm xong cũng ra cho Hi Chi vào. Nó lau khô tóc rồi nằm ì ra giường che mắt lại ngủ.
Hi Chi trở ra thấy nó nằm ngủ rồi nên cũng không dám làm gì lớn tiếng chỉ ngồi khép nép trên giường im lặng. Mùi dầu gội quen thuộc phả ra chui vào mũi của Hạ Vi, nó khẽ kéo bịt mắt ra nhìn thì quả thật Hi Chi gội đầu mà cứ để tóc ướt chẳng lau khô
- Nhớ lau thật khô tóc..tôi không muốn ngủ giường ướt.( Đồ ngốc, sao chả bao giờ em chịu lau khô tóc thế hả.)
Hi Chi nghe Hạ Vi nói vậy cũng nhẹ nhàng e ngại đứng dậy đi lấy khăn lau khô tóc mình đi. Hi Chi vừa lau mà mắt vừa rưng rưng đi vì dù câu nói nghe như Hạ Vi rất không thích Hi chi nhưng bản thân Hi Chi biết là nó vẫn nhớ thói quen xấu này của cô.
Chiều đến cả đám túm tụm đi ăn, Hạ Vi cùng Hi Chi cũng rời khỏi phòng đi chung.
- Vĩ Đình...cái này ngon nè...
tiểu Bạch đưa đến miệng Vĩ Đình một cái thịt siêng mà dụ dỗ mùi mẫn. Vĩ Đình cũng ngoan ngoãn cắn miếng thịt mà nhay.
Nhưng vừa cắn thì mắt Vĩ Đình mở to ra muốn nhả thứ thịt cay trong miệng ra nhưng Tiểu Bạch mất nết biết trước liền bụm miệng Vĩ Đình lại bắt cô nuốt.
- A..cay...Đồ Tiểu Bạch đáng ghét đứng lại đây cho bà.
Vĩ Đình bất đắt dĩ đành nuốt vào. Thấy Vĩ Đình nuốt Tiểu Bạch liền buông ra chạy đi. thế là Vĩ Đình đứng dậm chân đấm ngực chửi rồi dí theo. Hạ Vi đứng cạnh nhìn cảnh hai đứa em ngọt ngào hạnh phúc bỗng chốc 1 hình ảnh hiện lên. Trong khung cảnh đó có một cô gái bỏ thật nhiều mù tạt vào tô phở của ai đó.Sau đó thấy người kia ăn không sao hết thì lén thử lại và bị cay chính do mình làm. Hạ Vi nhớ tới cảnh đó liền cong môi cười khổ rồi cầm một siêng que cay như của Vĩ Đình vừa ăn mà đưa lên cắn một cái nhai nhai.
Không biết do cay mà mắt Hạ Vi rưng rưng hay là tại kí ức ùa về khiến lòng nó đau mà rưng rưng nước mắt nữa.
- Hạ Vi...Cậu không ăn được cay mà.Sao lại cố chứ?
Gia Linh đứng bên cạnh nhìn Hạ Vi cứ ăn mấy cái siêng thịt cay xé lưỡi đến mức mắt đỏ cả lên mà vẫn ăn. Cô lo lắng liền xoay người nó hỏi chuyện.
- Có một số chuyện cũng nên dần tập thay đổi mà.
Hạ Vi nhìn Gia Linh cười khổ rồi tiếp tục cầm siêng que ăn xong lại đi tới gian hàng khác. Gia Linh nghe câu nói của Hạ Vi đầy ẩn ý chuyện của nó mà ẩn ý chuyện của cô và Ôn Nhị nữa. Cô nhìn bóng lưng nó mà tự thấy chua chát.Ôn Nhị thấy vậy liền nắm tay Gia Linh dắt đi nơi khác.
Đang tung tăng đi ăn thì một người chạy xe đạp giao hàng nhanh lướt qua va phải Gia Linh. Cú va chạm khiến cho Gia Linh té ngã. Ôn nhị liền chạy lại đỡ cô.
- Xin lỗi...tôi đang gấp quá. cô bé không sao chứ?
Người đàn ông đứng tuổi thấy va phải người liền ngừng lại xem tình hình rồi xin lỗi rối rít.
- Cháu không sao...chú cứ đi đi ạ.
Gia Linh nhìn người đàn ông gương mặt lem luốt cũng không nỡ truy cứu nên liền nhăn nhó lắc đầu rồi cho lão đi. Ôn Nhị ngồi một bên thì lo lắng nhăn nhó đưa mắt nhìn đăm đăm vào đầu gối đang gướm máu. Ôn Nhị dìu Gia Linh đứng dậy đến 1 cái ghế bên dường ngồi xuống.
Ôn Nhị ngồi chồm hổm xuống dương mặt đối diện với gối đang chảy máu của Gia Linh mà thổi nhè nhẹ.
- Mẹ em nói thổi như thế này vết thương sẽ bớt đau hơn.
Gia Linh nhìn hình bóng cô gái bên dưới đang ân cần lo lắng vết thương của mình. Rồi cô ngước mắt nhìn Hạ Vi phía xa đang bấm điện thoại ở xa mà chạnh lòng.
Ôn Nhị thổi một lúc rồi liền rút ra một khăn tay vòng qua đầu gối băng nhẹ lại cho Gia Linh. Rồi liền vòng hai tay Gia Linh qua cổ mình rồi cõng cô lên lưng. Hành động này khiến Gia Linh bất giác giựt mình lòng cũng thổn thức không kém.
- Em làm gì vậy? Tôi tự đi được mà.
- Yên nào...chị gán chịu đau 1 chút....về phòng em sẽ xử lí vết thương cho chị.
Ôn Nhị vẫn cõng Gia Linh trên lưng ôn nhu nói chuyện. Gia Linh phía sau trên lưng nghe vậy không hiểu sao lòng lại vui bất thường. Khóe môi cô bất giác cong lên rồi gục đầu lên vai Ôn Nhị mà im lặng.
Hạ Vi không phải không thấy Gia Linh té ngã, không phải nó không quan tâm.Chỉ là nó muốn tạo một cơ hội cho Ôn nhị thôi nên cứ giả vờ như không biết chuyện Gia Linh té ngã. Đang nhìn đôi trẻ kia thì ngay lúc này có điện thoại, Hạ Vi liền lạnh mặt bắt máy nghe.
Hi Chi một lúc cũng đi chung hướng với tụi Ôn Nhị và Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thì vui đùa với Vĩ Đình, Ôn Nhị thì cõng Gia Linh trên lưng. Hi Chi nhìn thấy Ôn nhị cõng gia Linh mà lòng không khỏi khó hiểu nên quay lưng lại tìm nó, thì thấy nó cứ cầm điện thoại nói chuyện gì nó cả buổi trời trông rất nghiêm túc nên cũng không buồn nhìn nữa quay lại đi về resort.
Hạ Vi vừa cúp máy thấy trời lạnh nhìn đám người phía trước vui vẻ ân ái nhìn sang Hi Chi đang co ro hai tay ôm sát thân người vì ngoài trời bắt đầu lạnh. Nó liền cởϊ áσ khoát ra đi lên định đưa cho cô nhưng chưa kịp thì Thiên Nhân từ đâu xuất hiện khoát áo lên vai Hi Chi rồi. Nó liền đứng chựng lại quay đi nơi khác như không gì. Nó siếc chặc áo khoát trong tay mà cười khổ.
- ( Mày làm gì vậy chứ? Bên em ấy có người khác quan tâm rồi. mày đang định làm chuyện dư thừa gì vậy chứ?)
***
Lớp thì chia ra 2 nhóm lớn một bên nam 1 bên nữ để sinh hoạt. Đám nữ cứ quai quần ngồi nhóm lữa nói chuyện.
Cô giáo vui vẻ nhìn đám trẻ mà cười nói. Hạ Vi thì ngồi chẳng nói tiếng nào cứ cúi mặt nhớ tới cảnh Thiên Nhân khoát áo cho Hi Chi mà mặt buồn đi cứ cầm lon nước ngọt mà uống liên tục thôi.
- này..hay chúng ta văn nghệ đi.
Đột nhiên một bạn nữ lên tiếng để ra một trò. Và thế là hết người này tới kia người kia hát.
- Hạ Vi...hay em hát 1 bản đi.
Cô giáo thấy nó nảy giờ cứ ngồi im lặng nên lên tiếng. Hạ Vi ngước nhìn mọi người rồi với tay lấy cây guita ôm vào người. nó nâng từng khúc vẻ mặt nghiêm túc đến lạ. những người khác nghe khúc dạo đầu của bài hát đã biết đó là một bài buồn rồi. Nên ai nấy đều im lặng tập trung vào nó.
Tôi thật sự không biết...mình đóng vai trò gì?
Giả vờ lạnh lùng, che giấu sự yếu đuối.
Hóa ra...trong lòng lại vô cùng mất mát
Nhưng không cách nào nói thành lời.
Tôi không biết tôi đang nghĩ gì?
Dù sao đứng trên lập trường trước đây
Tôi làm sao nhẫn tâm ngăn cản...giấc mơ mà em muốn
Chẳng lẽ không thể quay lại như trước kia sao em?
Chẳng lẽ...không thể nói với em những lời yêu thương như trước kia sao?
Chẳng lẽ...tôi và em xuất hiện sai thời điểm sao?
Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà bỏ lỡ nhau sao?
Chẳng lẽ..tôi chưa đủ tốt sao em?
Tôi thật muốn quay lại đầu hạ năm đó
Không có giả dối, chỉ có em không sợ hãi.Lúc mệt mỏi thì hãy quay về.
Hạ Vi ngân bài hát mà vẻ mặt đau buồn, Hi Chi ngồi đối diện nghe mà lòng đau như cắt nước mắt cũng lăn dài. Cô ngồi cứ đưa tay lau đi nước mắt của mình. Mắt Hạ Vi cũng dần đỏ lên, đám nữ sinh nghe bài hát mà cũng nhập tâm vào ai nấy đều nhìn Hi Chi rồi nhìn sang Hạ Vi. Cả màn đêm đột nhiên yên tỉnh chỉ nghe rõ âm thanh của guita khiến cho toàn không gian rơi vào 1 không gian bi thương tỉnh mịch khó tả.
Sau đó là một tràn pháo tay vang lên rồi lại tới người khác hát. Hạ Vi tâm trạng chùng xuống liền bỏ ra ngoài hóng gió. Hi Chi cũng vì thế mà rời khỏi đó trở về phòng mình. Nhưng cô nào biết chuyện gì sẻ xảy ra với cô ở căn phòng của hai người