- Thôi xin hai người, làm gì mà căng dữ vậy. – Hoàng Anh.
- Căng đét. – Thiên Bảo, Ninh Phong, Thảo Mai, Quỳnh không hẹn mà cùng nói. Công nhận là hai anh chị này rất căng.
- Em lên lớp đây.- Nó kéo ghế đứng dậy định đi lên lớp.
- Sao vậy? Em không khỏe à?- Ninh Phong thấy nó nói vậy thì cũng đứng dậy, ân cần hỏi.
- No. Ở đây em ngứa mắt.- Nó lườm hắn nói. Ý nó là nhìn thấy hắn chắc nó sẽ bị ngứa mắt chết.
- Là tôi. – Nhận ra ý nghĩa trong câu nói súc tích của nó hắn lạnh lùng nói lại. Ý hắn nói là người ngứa mắt là hắn chứ không phải là nó.
- Oh. Anh làm tôi ngứa mắt. – Nói rồi nó “ hùng hổ ” bước đi không quên dẫm cho hắn một cái đau điếng người.
- Cô…Asiaaaaa…
Thấy nó bước đi, Phong kéo tay nó lại hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Em lên lớp. – Nó nói.
- Ở lại với anh đi.
- No.
- Em nên ở lại. – Phong nghiêm giọng nói với nó.
- Nhưng… - Nó lưỡng lự.
- Ko nhưng nhị gì hết, ngồi xuống đây với anh.- Phong ra lệnh cho nó nhưng giọng vẫn ấm áp.Hành động này của Phong đã lọt vào tầm mắt của Thảo Mai làm nhỏ thật sự khó chịu. Có vẻ hôm nay nhỏ bắt đầu cảm thấy ghét nó rồi. Haiz…
Thấy nó ngồi xuống hắn đệm một câu:
- Ngứa mắt.
- Ngứa thì gãi. – Nó.
- Cô…
- Thôi đi hai người.- Thiên Bảo.
- Hai người làm huề đi.- Ninh Phong lên tiếng.
- Không. – Nó và hắn không hẹn mà cùng nói.
- Đi mà Trang Anh.- Ninh Phong.
- Minh à, tụi mày làm huề đi. – Hoàng Anh lên tiếng.
- Không là không. – Nó và hắn đồng thanh.
- Hai người làm chúng tôi khó xử.- Thiên Bảo.
- Không quan tâm. – Nó.
- Đi mà hai người. – Hoàng Anh tỏ bộ mặt cún con năn nỉ nó rồi lại chớp chớp mắt nhìn sang phía hắn.
- Dẹp cái bộ mặt đấy đi. – Hắn nhìn Hoàng Anh lạnh lùng nói.
- Em thấy dễ thương mà. – Quỳnh lên tiếng.
- Trang Anh. – Phong nhìn nó với ánh mắt long lanh đầy hi vọng.
-…- Nó không nói gì.
Sau một hồi năn nỉ gãy lưỡi ( Tác giả hơi xạo ) thì cuối cùng hắn cũng nói được từ “ tùy ”, còn nó thì không nói lời nào.
- Em mà không đồng ý thì tụi anh giận thật đó. – Hoàng Anh nói.
- Hoàng Anh nó nói đúng đó Trang Anh ạ. – Ninh Phong lên tiếng.
- Mọi người phiền phức quá. – Nó gắt.
- Em đồng ý đi mà.
- Được thôi, nhưng với một diều kiện. – Nó nhếch môi cười, một nụ cười bí hiểm rồi nói.
- Điều kiện gì vậy? - Hoàng Anh hỏi.
- Một bữa ăn… - Nó từ tốn đáp.
- Được thôi. – Hắn nói nhưng chưa nghe hết vế sau của câu nói.
- Do chính tay anh nấu. – Nó nói tiếp.
- What. – Hắn đang uống cốc nước nghe nó nói như thế thì xuýt phun hết nước ra (tí nữa thì mất hình tượng).
- Hay lắm. – Phong nghe nó nói thế thì vỗ tay tán thưởng.
- Anh đồng ý thay nó. – Hoàng Anh vừa nói vừa cười ha hả.
- Thế nào? – Nó hỏi.
- Never ( không bao giờ ).- Hắn.
- Không thì thôi. – Nó.
- MINH. – Hoàng anh hét to làm hắn tí thì thủng màng nhỉ.
- Gì? – Hắn hỏi tay xoa xoa cái tai.
- Đồng ý đi. – Bây giờ thì Hoàng Anh chuyển sang nói giọng nhỏ nhẹ.
- Không.
- Đi mà.
- Không.
Bây giờ lại phải lao vào năn nỉ hắn một lần nữa khiến Hoàng Anh và Phong trông đến tội…cái cổ họng. Một lúc sau thì cũng ép được hắn đồng ý. Vậy là nó và hắn làm huề.