Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 21: Thành công ngay trước mắt



Nhìn thấy dáng vẻ mặn nồng của hai người, trong ánh mắt của Từ Tri Tuế tràn đầy vẻ hâm mộ, cô không khỏi suy nghĩ, có phải chỉ cần cô chủ động tiến lên một bước kia thì cô và Kỳ Nhiên cũng có thể tu thành chính quả hay không?

Tỏ tình thôi mà, chắc là cũng không khó đâu...

-

Sau ngày hôm đó, Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện tỏ tình nhưng mà lúc tất cả vẫn chỉ đang nằm trong kế hoạch thì cô lại bị một chàng trai khác quấn lấy không thoát ra nổi.

Nguyên nhân sự việc là do một sự cố vớ vẩn xảy ra ở lò luyện thi, bởi vì sơ ý mà Từ Tri Tuế vô tình làm rơi chìa khóa trong sảnh lò luyện thi, sau giờ học quay lại tìm thì phát hiện chìa khóa của mình đang bị một cậu học sinh ăn mặc theo phong cách lập dị cầm ở trong tay ngắm nghía.

Vào thời điểm đó, xu hướng phi chủ lưu* đang thịnh hành, mái tóc của cậu học sinh này rất dài nhưng điều này tuyệt đối không được cho phép ở lớp 12/1 ban tự nhiên. Nếu tóc ai mà để che mắt thì Tôn Học Văn sẽ đích thân dùng dao cạo xén luôn.

*Phi chủ lưu: đi ngược lại với số đông.

Lúc ấy Từ Tri Tuế cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại chìa khóa của mình. Cô bước lên nói với cậu ta đó là chìa khóa mình đánh rơi, mong cậu ta trả lại.

Vì để chứng minh cô là người đánh rơi, cậu học sinh hỏi cô mặt chìa khóa khắc hình gì, Từ Tri Tuế đáp, cậu ta cười trả chìa khóa lại cho cô, nói: “Cậu nên cảm ơn tôi cho đàng hoàng đấy, nếu vừa rồi tôi không ngăn cản thì chìa khóa của cậu đã bị mấy học sinh lớp dưới nhặt mất rồi.”

Người ta đã mở lời rồi, Từ Tri Tuế cũng chẳng phải là người keo kiệt nên mời cậu ta đến quán nước bên cạnh uống ly trà sữa.

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, Từ Tri Tuế biết được cậu học sinh tên là Trương Trí, học ở lớp luyện thi hóa bên cạnh, trùng hợp là cậu ta cũng là học sinh trường trung học số 6, hai người xem như là bạn cùng trường. Trương Trí nói cậu ta từng có duyên gặp cô một lần ở văn phòng nhưng mà Từ Tri Tuế lại không nhớ cậu ta.

Sau ngày hôm đó, Trương Trí theo đuổi Từ Tri Tuế một cách mãnh liệt. Mỗi ngày sau khi tan học cậu ta đều đợi ở cửa lớp, không hề kiêng dè mà thổ lộ với cô trước mặt bạn cùng lớp của cô, ỷ vào việc nhà mình có chút tiền mà tặng cô hết món quà này đến món quà khác, vô cùng đa dạng, có khi là chocolate, có khi là mấy món quà nho nhỏ. 

Cậu ta còn thường xuyên thay đổi lời nhắn của mình theo cá tính riêng, nội dung đều là những áng văn bộc lộ nỗi đau đớn của xu hướng phi chủ lưu.

“Nếu anh đột nhiên biến mất, liệu em có nghiêm túc đọc những bài văn trong thế giới của anh, sau đó hiểu ra trước đây anh đã quý trọng em như thế nào hay không? [Ngôn ngữ sao Hỏa]”

“Có một số việc, chỉ xứng trở thành hồi ức, có một số người, chỉ có thể làm khách qua đường. [Ngôn ngữ sao Hỏa]”

“Làm gì có người không tim không phổi nào mà chưa từng có lúc móc tim móc phổ vì một người nào đó! [Ngôn ngữ sao Hỏa]”

...

Từ Tri Tuế cảm thấy vô cùng cạn lời đối với chuyện này, thậm chí còn cảm thấy đối phương cực kỳ trẻ con, hoàn toàn không xứng với chữ “Trí*” trong tên. Cô đã từ chối nhiều lần một cách rõ ràng nhưng đối phương không hề lùi bước chút nào.

*Trí trong tên Trương Trí nghĩa là có trí tuệ, thông minh.

Tình hình này vẫn tiếp diễn mãi cho đến khai giảng năm sau. Trương Trí làm việc vô cùng phô trương, ầm ĩ đến mức cả khóa đều biết có một cậu học sinh ở lớp 12/4 đang theo đuổi hoa khôi lớp 12/1 là Từ Tri Tuế.

Khoảng thời gian kia, cứ nhìn thấy cậu ta là Từ Tri Tuế lại như chuột thấy mèo, co cẳng chạy trốn. Có điều Trương Trí như hồn ma không chịu tan biến, thường xuyên mặt dày mày dạn đến lớp học tìm cô, gân cổ gọi to trước mặt tất cả các bạn cùng lớp: “Từ Tri Tuế, em ra đây một lát.”

Mỗi lúc thế này, nếu Từ Tri Tuế mặc kệ, cậu ta sẽ gọi to hơn, chỉ ước gì cả dãy hành lang và lớp bên cạnh đều có thể nghe thấy.

Vài học sinh nam trong lớp cũng ôm thái độ xem trò vui chứ không quá coi trọng mà ầm ĩ theo. Vì để nhanh chóng đuổi Trương Trí đi, Từ Tri Tuế đành phải ra ngoài đưa cậu ta đến một cầu thang ít người rồi hỏi cậu ta có chuyện gì.

Trương Trí hất hất mái tóc mà tự cậu ta cho là ngầu: “Cuối tuần này sau khi tan học em có kế hoạch gì chưa?”

Từ Tri Tuế nghiêm mặt, không thèm nhìn cậu ta: “Về nhà ôn tập.”

“Đừng ôn tập nữa, học cả tuần rồi không mệt sao? Phải thư giãn cho thoải mái chứ. Cuối tuần anh mời em đi xem phim nhé?” Nói xong cậu ta lấy hai tấm vé xem phim từ trong túi ra, kẹp giữa hai ngón tay quơ quơ trước mắt Từ Tri Tuế: “Bộ [The Twilight Saga] đang rất hot gần đây, em có muốn đi xem không?”

Lúc trước, Trương Trí thi đỗ vào trường trung học số 6 là do may mắn, sau khi lên cấp ba cậu ta lại giao du với một vài người bạn xã hội, thành tích càng xuống dốc không phanh, năm nào cũng xếp bét trong các kỳ thi.

Ba mẹ Trương Trí đã đăng ký cho cậu ta tham gia rất nhiều lớp luyện thi nhưng rõ ràng cậu ta đã buông bỏ bản thân mình rồi, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*. Trong nhà không có cách nào, đã bắt đầu liên lạc với các trường Đại học ở nước ngoài cho cậu ta, muốn đưa cậu ta ra nước ngoài để đánh bóng bản thân, cứ như vậy cậu ta lại càng không thèm quan tâm đến việc học tập nữa.

*Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới ám chỉ việc học tập hay làm việc thiếu kiên trì, thường xuyên bị gián đoạn, không có khả năng kiên trì lâu dài.

Nhưng Từ Tri Tuế và cậu ta lại không phải là cùng một loại người.

Cô hít một hơi thật sâu, từ chối một cách thẳng thừng: “Cậu tìm người khác mà xem, tôi không có thời gian, cũng xin cậu từ nay về sau đừng có đến quấy rầy tôi nữa.”

Cô xoay người muốn đi, Trương Trí nhanh chóng sải bước lên trước, đưa tay ra cản cô lại.

“Vì sao? Chắc tôi cũng thể hiện đủ chân thành với cậu rồi chứ? Cậu có cần phải không nể mặt đến mức đó không?” Cậu ta thay đổi nụ cười vui đùa vừa rồi, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, giọng điệu cũng chứa đầy sự  khó chịu, ý là “hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì ông đây không cho cậu đi đâu cả”.

Từ Tri Tuế lạnh lùng nhìn cậu ta, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng nói: “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không ở bên cậu đâu, tôi có người mình thích rồi.”

“Con gái các cậu đều thích dùng lý do tồi tệ như thế hả?” Trương Trí giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, khinh thường hừ một tiếng, nhưng cậu ta cười mãi cười mãi, cuối cùng khóe miệng bỗng nhiên cứng đờ.

Từ ánh mắt bình tĩnh của Từ Tri Tuế, Trương Trí biết được cô không hề lừa cậu ta.

Từ nhỏ cậu ta đã là người muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cũng chưa bao giờ thất bại khi theo đuổi con gái nhưng thái độ của Từ Tri Tuế lại làm cho lòng tự trọng của cậu ta bị sỉ nhục nặng nề. Cậu ta cảm thấy tất cả sự phô trương của mình đều trở thành trò cười.

“Được. Cậu được lắm.” Cậu ta vò nát tấm vé xem phim thành một cục rồi ném mạnh xuống tầng, trước lúc rời đi còn nghiến răng nghiến lợi, không hề có chút phong độ nào mà huých mạnh vào bả vai của Từ Tri Tuế một cái.

Từ Tri Tuế bị đau, ôm lấy bả vai quay đầu lại trừng mắt với cậu ta nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất sau này có thể yên tĩnh rồi.

Mà cô không biết rằng cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị người bạn cùng lớp thích hóng hớt nào đó nghe lén rồi nhanh chóng lan truyền cho mọi người trong lớp.

“Ái chà chà, kinh nha, kinh nha. Tôi vừa mới chính tai nghe được Từ Tri Tuế từ chối Trương Trí kia, các cậu đoán lý do là gì nào?”

“Là gì? Đừng có úp úp mở mở nữa, nhanh nói ra nghe nào.” Cả nhóm nam nữ đều vây quanh cậu ta, hăng hái vểnh tai lắng nghe.

“Cậu ấy nói cậu ấy đã có người mình thích từ lâu rồi, người nọ vừa đẹp trai, vừa giàu có, thành tích lại hoàn hảo, bảo Trương Trí đừng có uổng công vô ích nữa.”

Mọi người xung quanh lại bùng nổ một lần nữa, người nào người nấy đều cảm thấy vô cùng tò mò về đối tượng mà hoa khôi lớp ngưỡng mộ trong lòng.

Tưởng Hạo thảo luận với mọi người một lượt rồi vui tươi hớn hở chạy đến hàng ghế sau, đặt mông ngồi xuống bàn của Từ Tri Tuế, tiện tay cầm lấy quyển sách giáo khoa của cô xoay xoay trong tay đùa nghịch.

“Haizz, các cậu nói xem anh chàng mà Từ Tri Tuế thích là ai nhỉ? Có khi nào là người trong lớp chúng ta không?”

“Tôi nói này, một thằng con trai như cậu có thể đừng nhiều chuyện như thế được không? Người ta thích ai thì liên quan quái gì đến cậu.” Bùi Tử Dập uể oải đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực đá Tưởng Hạo ra khỏi bàn.

Tưởng Hạo xoa xoa chân: “Tôi hỏi thôi không được hả? Hơn nữa tôi không tin các cậu không tò mò đâu.”

“Tò mò cái rắm.”

Bùi Tử Dập cười mắng thế nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên vẻ đắc ý. Trực giác của Tưởng Hạo nói cho cậu ta biết Bùi Tử Dập biết điều gì đó, đang chuẩn bị truy hỏi đến cùng thì quyển sách trên tay đột nhiên bị lấy đi.

Kỳ Nhiên đi qua, để quyển sách của Từ Tri Tuế về lại chỗ cũ, nhìn Tưởng Hạo bằng ánh mắt nghiêm túc hiếm có, nói: “Cậu rảnh thế này sao không đi lau bảng trước đi? Tiết sau là tiết của giáo viên chủ nhiệm đấy.”

Tưởng Hạo vỗ ót, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình trực nhật, cũng không kịp nghĩ ngợi vì sao Kỳ Nhiên lại lạnh lùng với mình như vậy mà nhanh như chớp chạy lên trên bục giảng.

Lúc Từ Tri Tuế quay về, các bạn cùng lớp nhìn cô với ánh mắt vừa mờ ám lại vừa kỳ lạ, điều này làm cho trong lòng cô hơi khó chịu.

Theo bản năng, cô nhìn Kỳ Nhiên, so với những người khác thì cô cực kì ý đến phản ứng của anh. Nếu anh tức giận thì có phải chứng tỏ trong lòng anh cũng để ý đến cô hay không?

Có điều dường như anh không hề tức giận, anh vẫn vừa nghe nhạc vừa làm bài như mọi khi, vẻ mặt thản nhiên không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào cả, giống như tất cả xảy ra xung quanh đều không liên quan gì đến anh vậy.

Từ Tri Tuế ngồi lại chỗ của mình, tâm trạng giống như những sợi len rối bời, cắt không xong, xếp càng loạn. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Kỳ Nhiên, một cảm giác cực kỳ mất mát dâng lên trong lòng.

Anh thật sự không cảm nhận được hay là hoàn toàn không để ý?

Sau khi chuông vào lớp vang lên, Từ Tri Tuế vỗ vỗ mặt mình, vứt bỏ những suy nghĩ miên man này. Trong lúc chờ giáo viên vào lớp, Bùi Tử Dập đột nhiên ho một tiếng, không đầu không đuôi nói với cô: “Hay là cậu đừng đến lớp luyện thi vật lý đó nữa, mắt không thấy tâm không phiền. Tôi sẽ đích thân dạy cậu, không kém gì gia sư bên ngoài đâu.”

Từ Tri Tuế hơi bối rối, không biết sao đột nhiên cậu ấy lại sẵn sàng giúp đỡ người khác như vậy. Đúng lúc này, Tôn Học Văn cầm ly giữ nhiệt bước vào phòng học cho nên cô cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu xa hơn nữa, ủ rũ nói: “Không cần đâu, ngày hôm qua mẹ tôi vừa mới đóng học phí cho một học kỳ rồi.”

Bùi Tử Dập: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.