Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 12





Thời Khiển nhìn Tống Khải cúi người trước mặt mình, nghiêng đầu.
Cho dù thế nào cô cũng không nói lên câu không sao cả.
Lâm Trần Nghiêu thờ ơ nhìn người khom mình phía đối diện, nhưng bộ dạng lại không phục, châm chọc giật giật khóe miệng, kéo cổ tay Thời Khiển, xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng hỏi của ai đó: “Anh trai Thời Khiển, cứ như vậy đi sao?”
Lâm Trần Nghiêu dừng bước, khẽ nhíu mày quay đầu: “Thế nào? Chúng tôi cũng cần nói gì sao?”
“Ít nhất… Đáp lại chút chứ? Thầy Tống vẫn còn khom người kìa.”
“A…” Lâm Trần Nghiêu bộ dạng lạnh nhạt, xoay người lại nói, “Không chấp nhận xin lỗi.

Nhưng rất hài lòng với kết quả xử lý, đi thôi.”
*
Sau hôm ấy Thời Khiển liền không tới trường nữa, cô ở lại phòng trọ mẹ Thời Linh mua lúc ở Vân Thành.
Thời Linh không thường xuyên tới phòng trọ này.

Chỉ có lúc em trai nằm viện, bà thấy mệt mỏi, không muốn về biệt thự ở ngoài nội thành, mới ngẫu nhiên qua nghỉ một hai buổi tối.
Phòng nhỏ này mỗi tuần có dì Bảo Khiết tới dọn dẹp một chút, thời gian còn lại hầu như không có ai.
Cho nên, Thời Khiển chỉ cần cẩn thận tránh gặp dì Bảo Khiết, liền không có ai phát hiện gần đây cô không đi học.
Kì thật cho dù bị phát hiện cũng không có gì, Thời Linh cũng không quan tâm cô có học lên đại học không.
Chỉ cần Thời Khiển không làm loạn tới, hoặc nói là, vụng trộm xằng bậy cũng không sao, chỉ cần không mời phụ huynh, làm phiền bà, bà hoàn toàn không quan tâm Thời Khiển.
May mà chuyện tiền bạc Thời Linh không quá khắt khe với Thời Khiển, mỗi tháng đều cho cô chút phí sinh hoạt, hơn nữa khoản tiền này với học sinh ở ký túc xá trường cũng xem như rất sung túc rồi.

Đôi khi Thời Khiển nghĩ, đại khái coi như này là thù lao cô diễn trò đi, dù sao Thời Linh vẫn thỉnh thoảng kéo cô đi diễn mẫu từ nữ hiếu, để làm bộ mẹ con tình thâm, người vợ hiền lành ở trước mặt dượng.
Vì thế số tiền này, cô thoải mái mà nhận.
Tuy sự thật là như vậy, nhưng để bớt phiền toái, Thời Khiển cũng không ở nhà mấy, mỗi ngày sẽ tới thư viện thành phố học bài.
Còn một tháng nữa là tới cuối kì, mỗi ngày Thời Khiển đều cố gắng ôn tập, thư viện chưa mở cửa cô liền tới quán đợi, đợi đến khi đóng cửa mới thu dọn đồ về nhà.
Cô không tiện quay về trường thi được, bạn học truyền tai nhau thế nào cũng không quan trọng, Lâm Trần Nghiêu lo lắng đến lúc đó bài thi của cô bị giáo viên có ác ý động tay vào bài thi của mình, vì thế nhờ Diêu Uẩn Nghi thay cô an bài cuộc thi ở trường trung học thuộc trường đại học Vân Thành.
Lâm Trần Nghiêu đã làm tới như vậy, nếu chính mình còn không cố gắng, chẳng khác nào… làm anh thất vọng?
Ngày đó…
Ngày đó Lâm Trần Nghiêu kéo tay cô rời khỏi trường học, lúc ở trước mặt mấy giáo viên thì ngạo mạn đầy ác ý, mặt mày lạnh nhạt, thấp thoáng nhìn ra chút thành thục chưa từng nhìn thấy sáu năm trước.
Nhưng ra khỏi cổng trường, anh buông cổ tay cô ra, cười nói: “Không sao rồi, sau này chúng ta sẽ tới trường học tốt hơn, các phương diện đều tốt hơn trường này.

Họa là nơi chưa phúc, đúng không?”
Nụ cười của anh, Thời Khiển giống như thấy được một mặt của sáu năm trước, anh ngồi trong tiệm ăn nhanh, cười nói: “Đương nhiên có thể.”
… “Vậy, em có thể sẽ chơi với anh nhiều hơn không?”
… “Đương nhiên có thể.”
Ngày đó bọn họ cùng đi mua tài liệu ôn tập, lại cùng nhau ăn lẩu.
Nước lẩu sôi trào trong nồi, Lâm Trần Nghiêu vừa dùng đũa gắp thịt cho Thời Khiển , vừa thao thao bất tuyệt nói chuyện đã biết mấy năm nay.
Quân huấn chỉ cho phép nghỉ ba ngày, về nhà đen tới đến mẹ ruột cũng không nhận ra mình; kì nghỉ đông trở về khu nhà công chức, mỗi ngày nghe bọn nhỏ dưới lầu nhao nhao ầm ĩ, sẽ xuống lầu đi bộ một vòng, nhưng vẫn không thấy Thời Khiển, nghe bà nội nói là chuyển trường; cấp ba bởi vì không muốn chọn trường quân đội, cãi nhau với ba, sau cùng ông nội lén giấu anh sửa lại nguyện vọng vào giây cuối cùng, đi học pháp luật; tốt nghiệp cấp ba nghỉ hè vẫn ở trong khu nhà công chức, một phần vì quan hệ với ba đã tới đỉnh điểm, một phần là vì nhiều năm rồi chưa gặp qua Thời Khiển, muốn nhìn xem cô có sống tốt không, nhưng sau cùng vẫn không gặp được, đến ngay cả bà nội cũng không biết cô bé đi đâu; đại học tham gia xã đoàn, hội học sinh, đội biện luận, mỗi ngày đều bộn bề nhiều việc, cũng cực kì phong phú.
“Nhắc tới cũng trùng hợp, thứ bảy đó vốn là sẽ không xuất hiện ở tiệm đó, cùng bạn cùng phòng tới phỏng vấn thực tập ở phòng luật gần đó.

Trời quá nóng, anh tới đường ngầm còn chưa chạy, nói là ở tiệm M chờ cậu ta.”
Lâm Trần Nghiêu gặp một miếng thịt chín bỏ vào đĩa trước mặt Thời Khiển, nói tiếp: “Lúc ăn cơm, trong lúc vô tình quay đầu thấy em rồi.

Ban đầu anh còn đang nghĩ, bộ dáng cô bé này nhìn rất quen mắt, về sau em nhíu mày cái anh liền nhận ra em.”
Thời Khiển đang chăm chú ăn miếng thịt, nghe vậy hiếu hì nói: “Vì sao?”
Lâm Trần Nghiêu gắp dạ dày cho mình, nói: “Biểu tình giống y lúc trước em nháo không muốn về nhà.”
“Em nào có nháo không muốn về nhà…” Thời Khiển nhẹ giọng than thở, sau đó đổi đề tài, “Hiện tại anh sắp tốt nghiệp đại học sao?”
Lầm Trần Nghiêu vừa đem miếng dạ dày nhét vào trong miệng, trong lời nói có chút qua loa, không rõ cảm xúc gì: “Gặp mặt lâu như vậy, cuối cùng cũng quan tâm anh một câu.”
Thời Khiển đỏ mặt lên, nói quanh co vài tiếng, mượn uống đồ uống để che đi xấu hổ.
“Qua kì nghỉ hè này liền lên năm tư rồi.” Lâm Trần Nghiêu thấy Thời Khiển uống nước, đem bánh đường đỏ xoay xoay trước mặt cô, “Thấy cay thì ăn cái này, em cứ uống nước thế, lát nữa no nước nhiều hơn ăn đấy.”
Thời Khiển gắp một miếng bánh, nói: “Kì thật em cũng ăn sắp no rồi.”
Lâm Trần Nghiêu nhìn đồ ăn còn thừa trên bàn rơi vào trầm mặc, đầu bắt đầu ghi lại sức ăn kinh người của cô, nửa đĩa thịt, hai miếng dạ dày, vài miếng khoai tây, mấy miếng rau, một miếng bánh dày, nửa bình nước đậu bằng với sắp no rồi.
Thời Khiển tùy mặt gửi lời, bổ sung thêm: “Anh chỉ bận rộn gắp thịt cho em, còn nói rất nhiều, cũng không ăn mấy… Hiện tại hai ta đổi lại, em gắp thịt cho anh, anh ăn nhiều một chút.”
Lâm Trần Nghiêu gật đầu, biết nghe lời phải.
Không khí im lặng xuống, Thời Khiển thầm tính những ngày tiếp theo nên làm gì, nếu thi vào được trung học thuộc đại học Vân Thành, nên dùng lý do gì nói với Thời Linh là cô chuyển trường, nhưng không thể không nói, dù sao chuyển trường là việc lớn, không giấu diếm được, cần một lý do thích hợp.
Cô vừa nghĩ, vừa không yên lòng gắp đồ ăn cho Lâm Trần Nghiêu.

Chỉ máy móc gắp cho mình mấy miếng, im lặng gắp miếng khoai tay, gắp vào trong bát Lâm Trần Nghiêu.
Lâm Trần Nghiêu nhìn khoai tây không ngừng vào trong bát, nghiêng nghiêng đầu, cười nói: “Vừa rồi anh gắp nhiều thịt cho em mà?”

“A?” Thời Khiển đang gắp một miếng khoai tay, nghe vậy dừng động tác lại.
Lâm Trần Nghiêu gõ bát có đống khoai tây, bất đắc dĩ nói: “Thịt trên bàn ăn xong rồi sao? Gắp một miếng thịt cho anh.”
Thời Khiển cuối cùng mới hoàn hồn, nhìn một bát đầy khoai tây, cũng không nhịn được cười lên tiếng.
“Thất thần như vậy là nghĩ cái gì?” Lâm Trần Nghiêu ngăn lại miếng thịt trên tay Thời Khiển, “Tự anh gắp, em lau tay đi, ngồi là được.”
Thời Khiển theo tiếng thu tay lại, sau đó nói: “Nghĩ làm thế nào nói với mẹ em chuyện chuyển trường.”
Lâm Trần Nghiêu nghe vậy dừng một chút, nghiêm túc nhìn Thời Khiển, hỏi: “Vẫn chưa hỏi, mấy năm nay em thế nào?”
Thời Khiển cười nói: “Tốt hơn ở nhà với bà ngoại nhiều, mẹ em vì muốn tạo hình tượng người vợ tốt, người mẹ hiền, ở trước mặt cha dượng em rất tốt.”
“Vậy chuyện xảy ra ở trường học em có muốn nói với bà ấy…”
Thời Khiển khoát tay áo: “Mẹ bảo em không được quấy rầy mẹ.”
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày.
Thời Khiển trấn an cười cười: “Như vậy kì thật rất tốt, em với mẹ ở chung cũng mệt chết đi.

Ban đầu không hiểu gì, cho rằng tính tình mẹ lạnh nhạt, nhưng thật sự thích em, về sau sinh em trai xong… A, em có em trai cùng mẹ khác cha, hồi em chín tuổi.

Em nhìn hai mẹ con họ ở chung, mới hiểu được cái gì là thương con lúc đó.”
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô bé ở phía đối diện lấy giọng điệu lạnh nhạt nói ra mấy lời này, giống như đang nói chuyện của người khác.
Anh cảm thấy chua xót, nhưng có chút bất lực.
Thời Khiển giật mình lời mình vừa nói làm người ta có chút không thể nói tiếp lời, cô cười càng thêm chân thành: “Anh không cần nghĩ làm thế nào an ủi em, em thấy hiện tại cũng rất tốt.

Mẹ có thể cho em cơm áo không lo, không để ý cuộc sống của em, em đã cực kì cảm kích rồi.

Tuy trong trường học xảy ra chuyện không thoải mái, nhưng anh đã giải quyết giúp em rồi.

Có thể gặp lại anh, thật sự rất tốt.”
Mắt hạnh cười thành trăng lưỡi liềm, Lâm Trần Nghiêu khe khẽ thở dài, nói: “May là đã gặp lại, về sau gặp khó khăn gì nhớ tìm anh.”
Thời Khiển ngoan ngoãn gật đầu.
*
Một buổi sáng múa bút thành văn, Thời Khiển xoay xoay cổ tay có chút tê rần, bắt đầu đối chiếu đáp án.
Cô đem chỗ làm sai khoanh bằng bút đỏ, chuẩn bị ăn trưa xong rồi sửa lại cẩn thận.
Vô thanh ngáp một cái, lưng mỏi duỗi một nửa, đuôi mắt liếc thấy phía sau mình giống như có người.
Thời Khiển thu hai tay giơ cao về, có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh.
Người kia đi lên phía trước hai bước, mắt hồ ly cười híp lại.
Anh vô thanh nói ra một tiếng: Ăn cơm?
Thời Khiển cười với anh, nhanh chóng dọn túi bút, sau đó tính đem tờ giấy nháp sợ bị thổi bay đè ở dưới sách, lúc này mới đứng dậy.
Rời khỏi thư viện, trên mặt Thời Khiển vẫn không nén nổi kinh ngạc, cô liên tục hỏi: “Sao anh lại ở đây? Sao anh biết em ở trong này?”
“Cẩn thận bậc thang,” Lâm Trần Nghiêu kéo cánh tay cô, tránh cho cô ngã xuống cầu thang, thấy cô đứng vững mới buông ra, cười nói: “Thư viện trường hôm nay đóng cửa sửa lại hệ thống điện, thời tiết nóng quá, anh liền đến thư viện thành phố hít điều hòa.”
“Giữa trưa muốn ăn cái gì?” Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên thay đổi đề tài.
Thời Khiển nghiêng đầu hơi hơi suy nghĩ một chút, đề nghị: “Ăn mì làm bằng tay không? Em biết gần đây có một quán ăn hương vị rất ngon còn có điều hòa nữa.”

Lâm Trần Nghiêu không có ý kiến.
Cơm trưa đã định xong, Thời Khiển lại hỏi tiếp: “Vậy sao anh tìm được em? Thư viện thành phố nhiều tầng như vậy, mỗi tầng lại có nhiều khu như vậy.”
“Sáng sớm anh cũng đã xếp hàng rồi, cách em năm sáu người.”
“Vậy sao không gọi em?”
“Sợ quấy rầy em học tập.

Rẽ trái hay rẽ phải?”
Thời Khiển chỉ bên trái, có chút sốt ruột nói: “Sao có thể quấy rầy chứ, nếu gặp em thì không sao, anh còn có thể dạy em…”
Lâm Trần Nghiêu có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái: “Lần này so với lần trước gặp anh, nói nhiều không ít?”
Thời Khiển ngừng một lúc, có chút mơ hồ trừng mắt nhìn.
Lâm Trần Nghiêu phản ứng rất nhanh trong lời nói có ý khác nữa, giải thích nói: “Hai lần trước gặp mặt, em cũng không nói gì với anh mấy.

Anh tưởng là Khiển Khiển nhà mình lớn rồi, cô bé lớn lên liền thu hẹp vòng tròn lại, liền không thích nói chuyện với anh nữa.”
“Nào có…” Thời Khiển nhỏ giọng giải thích, “Là vì lần trước anh cứ nói mãi, em không muốn cắt ngang anh.”
Lâm Trần Nghiêu nhíu mày: “A…, ra là chê anh nói quá nhiều?”
Thời Khiển lập tức xua tay, vội la lên: “Không có không có!”
Lâm Trần Nghiêu cười ra tiếng, ngón tay nhẹ nhàng cốc đầu Thời Khiển: “Chọc em chơi.”
Thời Khiển nhẹ nhàng thở ra, trong nháy mắt vừa rồi thật là không biết giải thích thế nào.
Cô chỉ là không biết chia sẻ cuộc sống của mình cho người khác thế nào.
Nhiều năm không gặp như vậy, lần đầu tiên liền gây phiền toán cho anh, trong lòng Thời Khiển ngoại trừ cảm kích còn có một chút bất an và tự trách.
Hai người quen sáu năm, số lần gặp mặt tuy là đếm trên đầu ngón tay, nhưng giống như mỗi lần gặp mặt đều là Lâm Trần Nghiêu giúp mình, an ủi mình.
Lần này không dễ dàng bắt được chủ đề khác, cô mới cứ bắt lấy không rời.
Nhưng cứ giống như truy hỏi như vậy, có phải có chút đáng ghét không?
Thời Khiển suy nghĩ, bước chân không tự giác cũng chậm vài bước.
Lâm Trần Nghiêu có chút nghi hoặc quay đầu: “Làm sao vậy?”
Thời Khiển hơi mím môi, nói: “Hôm nay em mời anh ăn cơm được không?”
Biểu tình Lâm Trần Nghiêu có chút ngoài ý muốn.
Thời Khiển nói rất nhanh, sợ anh muốn từ chối: “Lần trước không dám mời anh ăn lẩu, kết quả anh lén thanh toàn hết.

Anh giúp em nhiều như vạy, phải mời anh ăn cơm…”
“Đợi em kiếm được tiền, hãy mời anh ăn bữa ngon,” Anh lui về sau hai bước, hai người vai kề vai, Lâm Trần Nghiêu hơi hơi cúi người, nhìn Thời Khiển, “Chúng ta cứ ghi nhớ lại, sau này tính gộp lại sau?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.