Sau một tháng cố gắng, Thời Khiển đã tham gia thi cuối kì của Vân Thành.
Sau khi cuộc thi kết thúc, cô lại ở trong nhà trọ một tuần, trong lúc xin nhờ bạn học có quan hệ không tồi ở trường cũ, để cô ấy lấy quyển nhật ký ở ký túc xá giúp mình.
Ở quán trà sữa đã hẹn, Thời Khiển với cô bàn nói qua mấy câu, bạn học đưa nhật kí xong, tìm lý do rời đi trước.
Thời Khiển ngồi một mình trên ghế nhỏ cao cạnh cửa sổ, cô nhìn người đi tới đi lúi ngoài đường, tay vuốt ve bìa quyển nhật kí, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
Một lát sau, Thời Khiển cúi đầu mở nhật kí ra.
Nhật kí này không viết gì mấy.
Cô lật tới tờ cuối cùng, lại lật tới hai trang trước, lúc lấy mới lấy bút ra viết lên.
[Ngày 24 tháng 5 năm 2014, gặp lại Lâm Trần Nghiêu.]
Viết xong lại dừng lại một chút, mở trang tiếp theo, viết tiếp.
[Mùng 2 tháng 6 năm 2014, đồng ý với Lâm Trần Nghiêu về sau sẽ mình kiếm được tiền sẽ mời anh ăn cơm.] Thời Khiển vẽ một dấu chấm tròn, ngòi bút nhẹ nhàng xoa một lúc lâu.
Ở phía sau viết tiếp một câu.
[Sau này, nhất định phải mời anh ăn một bữa thật ngon.]
Bởi vì ngòi bút nhẹ nhàng, tới lúc đặt bút liền xuất hiện một giọt mực nhỏ.
Thời Khiển kiên nhẫn thổi khô đi, mới đóng nhật ký lại.
Do dự một chút, cô đem bìa nhật ký lột ra, bên trái bìa phía dưới, lấy ra một bức ảnh cỡ bàn tay.
Là ảnh chụp ở khu vui chơi với Lâm Trần Nghiêu sáu năm trước.
Lâm Trần Nghiêu vẻ mặt khốc cuồng, một tay đút túi, nhìn chằm chằm màn hình biểu tình tùy ý, lại để lộ ra chút đẹp trai không kiềm chế được.
Thời Khiển nhìn một hồi, lại yên lặng nhét ảnh chụp vào lại.
*
Thời Khiển quyết định tới đại học Vân Thành nhìn một cái.
Nhất thời nảy lòng tham, cũng không rõ có mục đích gì.
Có lẽ là bởi vì lâu rồi không gặp Lâm Trần Nghiêu, cô muốn tới nơi gần anh nhìn một cái.
Đại học Vân Thành lịch sử trăm năm, cùng chung với ba khu trường.
Trường luật nằm ở khu trường cũ, trường trung học phụ thuộc đại học cô sắp tới học thuộc khu mới nằm ở bên cạnh, cách nơi này có nửa tiếng đường xe.
Thời Khiển đeo túi xách, ngửa đầu nhìn thoáng qua cổng trường rất có khí thế ở khu trường cũ, giờ phút này mới hậu tri hậu giác bắt đầu suy nghĩ: Đại học Vân Thành có cho phép sinh viên không cùng trường vào trong không?
Cuối tháng sáu, chín giờ sáng mặt trời đã đủ nướng người.
Thời Khiển hít sâu một hơi, cố gắng làm ra bộ dáng bình tĩnh, vững bước đi đến cổng trường.
Bảo vệ đứng cửa nhìn cô bé vẻ quang minh chính đại đi tới cổng trường, hơi hơi nhíu mày, còn đang tự hỏi có phải con của giáo viên nào không, có nên tới ngăn cản không.
Ánh mắt của ông vẫn rơi trên người Thời Khiển.
Thời Khiển bất động thanh sắc nắm chặt quai đeo túi sách của mình, kiên trì đi tiếp.
Vẻ mặt cô thản nhiên, trái tim lại nhảy loạn điên cuồng.
Đột nhiên phúc chí tâm linh (Khi điều tốt lành đến thì đầu óc trở nên nhạy bén), Thời Khiển cười cười với chú bảo vệ, giống như là cười với người quen.
Bảo vệ vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi cô tìm ai, đã bị nụ cười của cô làm cho nghi ngờ, thế cho nên bỏ lỡ thời gian, trơ mắt nhìn cô cứ thế đi vào.
*
Đây là lần đầu tiên Thời Khiển chủ động muốn tới nhìn một nơi nào đó.
Trước kia, cô luôn trốn ở trong phòng của mình, thờ ơ với thế giới này.
Trường Vân Đại hẳn đã được sửa lại, đường nhựa cực kì mới, rộng lớn lại thẳng tắp.
Hai bên đường là cây nhãn đứng cao lớn, ý xuân dào dạt, che hết tán mây.
Thời Khiển chậm rãi bước đi, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Trên đường không có ai.
Chín giờ hơn, sinh viên có tiết đã ngồi trong phòng học, không có tiết thì chắc còn chưa rời giường.
Cô chuyển mắt nhìn một sân rộng lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy bàn đồ trường học.
Thời Khiển cẩn thận tìm trường luật, xác nhận rõ đường đi, nhớ kỹ lối rẽ, sau đó mới đi tiếp.
Dọc theo đường đi, cô đi ngang qua sân vận động, trên đường chạy còn có mấy người đang chạy bộ.
Đi ngang qua học viện truyền thông, trước cửa học viện có một đám người đứng, có người đang lớn tiếng đọc ở cạnh hồ nhân tạo.
Đi ngang qua học viện văn học, kiến trúc thời dân quốc, một nửa tường được dây thường xuân che phủ, trong lớp lá cây lộ ra khung cửa sổ màu đỏ cổ kính.
…
Thời Khiển cảm giác nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, có thể là bởi vì trước đây cô chưa từng cẩn thận quan sát cảnh tượng xung quanh mình.
Tuy đi rất chậm, lại không biết là thời gian đã qua lâu.
Tới khi tới trước cửa trường luật, bên trái mặt cỏ đặt một tảng đá lớn, bên trên viết chữ “Trường Luật”, không biết là bút tích của ai.
Thời Khiển hơi hơi mím môi, do dự không biết có bước vào khu này không.
Cô sợ nếu thật sự gặp được Lâm Trần Nghiêu, đến lúc đó giải thích với anh thế nào?
Trung học thuộc đại học Vân Thành lại cách nơi này xa như vậy, lại không thể nói dối: Tính là đi xem trường trung học, không cẩn thận lạc đường liền đi đến chỗ này, liền thuận tiện đến nhìn anh cái sao.
Khả năng anh sẽ cảm thấy mình quấy rầy đến anh thôi.
Thời Khiển có chút mất mác chạy ra ngoài, lúc đi đến cửa học viện truyền thông, có một chị gái xinh đẹp giơ tay ngăn cô lại.
Ánh mắt chị ấy như nai con tròn xoe, phía dưới mắt trái có một nốt ruồi rất nhỏ, làn da như phát sáng dưới ánh mặt trời.
“Bạn nhỏ ơi, có thể nhờ em giúp chị một chuyện không?”
Giọng nói cũng rất êm tai, ôn nhu giống như gió xuân.
Thời Khiển có chút đề phòng nhìn cô ấy.
“Cũng không thể nhờ em chụp cho chị một tấm hình sao?” Cô ấy nhìn ra cô bé đề phòng, có chút xấu hổ nắm nắm tóc, giải thích, “Chị mới đổi điện thoại, bên trong không có ảnh chụp, hiện tại chị lại rất cần ba bức chụp toàn thân.”
Cô ấy chỉ chỉ di động mới tinh của mình.
Thời Khiển im lặng.
Chị gái xinh đẹp cảm thấy có chút xấu hổ, rất có lỗi nói: “Thật ngại quá, có chút đường đột, dọa tới em hả? Thật xin lỗi, để chị nghĩ cách vậy…”
Nói xong cũng tính rời khỏi.
Thời Khiển cắn cắn môi, gọi cô ấy lại: “Chị ơi, chờ chút!”
Cô giúp chị gái chụp ba bức hình, chính diện, cạnh mặt và phía sau.
Chị gái bấm nhẹ mấy cái trên di động, tiếp đó lại gửi mấy tin nhắn, cực kì cảm kích cười với cô, nói cảm ơn: “Thật sự rất cảm ơn em, nếu không thì liền bỏ lỡ báo danh rồi.”
Thời Khiển có chút tò mò, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Là báo danh gì vậy?”
“Là chụp ảnh bìa…” Chị gái nhìn cô chớp mắt mấy cái, hỏi: “Em có xem qua “Trăng tròn” chưa?”
Thời Khiển lắc lắc đầu, chị gái lại rất kinh ngạc: “Em không thích đọc tiểu thuyết sao? Lúc chị lớn tầm em cả ngày đều lén đọc đấy.”
“Vì sao lại đọc trộm?” Thời Khiển bắt được động từ mình rất quen thuộc.
“Bởi vì bị người khác quản… Cực kì phiền…” Chị gái nhẹ nhàng nhíu mày, nhỏ giọng than thở, “Ngày lành của chị cũng sắp hết rồi, đến lúc đó sát tinh vừa lúc đến đây…”
Nói xong, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt mê mang của cô, chụp ót, cười nói: “Xem chị này, quên không tự giới thiệu rồi.”
“Chị là Ninh Nguyện, an bình ninh, nguyện ý nguyện.” Chị gái vươn tay ra với Thời Khiển.
Thời Khiển bắt tay cô ấy, cũng giới thiệu: “Em là Thời Khiển, thời gian thời, lưu luyến khiển.”
Ninh Nguyện mời cô uống trà sữa, Thời Khiển từ chối mãi, không thể nhận.
“Quán trà sữa trong trường cách chỗ này có chút xa, chị sợ em thấy chị sẽ dẫn em đi bán mất.
Chúng ta tới quán ở cổng trường đi, cạnh đường sắt thôi.” Ninh Nguyện giảo hoạt nháy mắt.
Thời Khiển nhớ tới vừa rồi mình còn đề phòng, nhất định đều viết hết trên mặt, cô có chút đỏ mặt.
Ninh Nguyện ngạc nhiên trừng lớn hai mắt: “Sao em lại đỏ mặt rồi?”
Thời Khiển xấu hổ nói: “Vừa rồi… quả thật em có chút sợ chị là người xấu…”
Ninh Nguyện cười xua tay: “Này có gì đâu, mình em ở bên ngoài đề phòng là chuyện tốt.”
Lúc đi qua cổng, cô vẫn cười cười với bảo vệ trước cửa như cũ.
Bảo vệ giữ cửa cười có chút xấu hổ, cô ấy cũng đã cười với mình hai lần rồi, cũng không thể làm như không phát hiện được.
Vì thế bảo vệ cười cười gật đầu với cô, nói: “Tới tìm chị gái hả.”
Thời Khiển cười lắc lắc đầu: “Không phải, là tới tìm anh trai, nhưng không tìm thấy.”
Lại đi một đoạn ngắn, liền đến trước cửa một tiệm bánh ngọt.
Ninh Nguyện đẩy cửa cho Thời Khiển vào trong, hỏi cô muốn uống gì, sau đó để cô đi tìm chỗ ngồi trước, bản thân thì đi gọi đồ.
Thời Khiển tìm chỗ, chỉ ngồi vào chốc lát, Ninh Nguyện đã tới rồi.
Cô ấy cười khanh khách ngồi xuống, cứ khen ngợi cô: “Em đúng là phúc tinh của chị, bạn cùng phòng chị đều đi học hết rồi, lúc chị nhận được tin tức này đi ra ngoài cũng không gặp được ai.
Gấp chết chị luôn, may mà gặp được em.”
Thời Khiển ăn ngay nói thật: “Kì thật vừa rồi ở cạnh hồ có người…”
Ninh Nguyện vung tay lên, cắt ngang cô: “Mặc kệ, chính là công lao của em.”
Thời Khiển sững sờ nhìn cô ấy, sau đó cúi đầu nở nụ cười.
Phục vụ bưng một ly trà sữa một ly nước chanh, còn có một miếng bánh ngọt tới.
Ninh Nguyện đem trà sữa với bánh ngọt đẩy tới trước mặt Thời Khiển, cười tít mắt nói: “Ăn miếng bánh ngọt cho vui vẻ đi, chị thấy em có vẻ không vui mấy.”
Thời Khiển cảm ơn, hỏi: “Chị không ăn sao?”
“Chị phải giữ dáng, nếu không sẽ mập lên.”
Thời Khiển ăn một miếng bánh ngọt, hỏi: “Chị, không phải chị là sinh viên Vân Đại sao?”
Ninh Nguyện: “Có, nhưng còn làm người mẫu nữa.”
Thời Khiển gật gật đầu, nhỏ giọng khen ngợi nói: “Thật là lợi hại.”
“Chị cũng thấy có thể tự mình kiếm tiền rất là lợi hại,” Trên mặt Ninh Nguyện có chút đắc ý, “Đại học có thể đề cử em học đại học cũng thử đi làm thêm, tiêu tiền mình làm ra thật sự rất thích.”
“Vậy… Trung học có không?”
Ninh Nguyện nhất thời như tìm được nơi trút giận, cau mày nói: “Chị cảm thấy không có đâu, mỗi ngày đều ép ngồi trước bàn học bài, đến đọc tiểu thuyết cũng phải đọc trộm.”
“Mỗi người đều bị ép ngồi trước bàn học bài sao?” Ánh mắt Thời Khiển sáng lên.
Ninh Nguyện nhìn ra biểu tình của cô, có chút không hiểu, nhưng vẫn trả lời cô: “Đúng vậy, lúc ấy bọn chị rất thảm, mỗi ngày tự học, buổi sáng học bốn tiết, buổi chiều ba tiết, buổi tối còn tự học, về nhà còn phải làm bài tập, đừng nói là rất thảm rồi…”
Ninh Nguyện phát hiện cô càng nói, biểu tình trên mặt cô bé trước mặt mình càng tỏa sáng, cô không nhịn được hỏi: “Em rất thích học sao?”
Thời Khiển gật gật đầu, lại lắc đầu.
… Vẻ mặt rõ ràng là không tới mức đó.
Đây là học bá thế giới sao?
Ninh Nguyện cảm thấy bản thân thật sự không thể hiểu được, vốn tính nói sau khi tập “Trăng tròn” có ảnh mình xuất bản, sẽ đưa cho cô bé một bản.
Nhưng nói thế nào cũng nói không nên lời, nếu nói, cô cảm thấy mình đang dạy hư một học sinh ngoan.
Ninh Nguyện uống một ngụm nước chanh, đổi đề tài: “Vừa nãy nghe em nói, em tới tìm anh của em, không tìm thấy.
Là ở học viện nào? Nếu không có cần chị tìm giúp không?”
Thời Khiển sửng sốt một lát, theo bản năng phủ nhận nói: “Không có, chỉ là em muốn đến xem đại học là như nào thôi.”
Ninh Nguyện bày tỏ đã hiểu, hỏi: “Em còn đang học sơ trung sao?”
Thời Khiển gật gật đầu: “Nghỉ hè xong liền tới năm ba rồi.”
“Thảo nào,” Ninh Nguyện lặng lẽ tiến sát vào, “Có phải cảm thấy có chút áp lực không? Chị cũng thấy từ lúc sơ tam bắt đầu, là bắt đầu cuộc sống không có gì ngoài học, mỗi ngày đều là nghe giảng, làm bài.”
Thời Khiển kinh hỉ nói: “Từ sơ tam là cứ như vậy hả?”
Ninh Nguyện: ….
Thật sự cảm giác không tán gẫu nổi nữa..