Sau vài lần thi, Thời Khiển bắt đầu có chút danh tiếng trong lớp.
Thiếu nữ xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại trong mắt có ánh sáng, vừa chuyển động linh hoạt.
Lại thêm thành tích nổi trội, mỗi lần lên bảng vàng danh dự đều có thể thấy được ảnh của cô.
Giấy chứng nhận đơn giản cũng không thể chiếu hết vẻ xinh đẹp.
Trong bàn Thời Khiển bắt đầu có socola, các đồ ăn vặt các kiểu, tám chín phần đều kèm theo kí hiệu của người tặng.
Nhưng cô lúc nào cũng nhớ kỹ lời dặn của Lâm Trần Nghiêu.
Muốn yêu sớm, cắt chân.
Đều lễ phép từ chối hết.
Nam Lộ cũng được ăn không ít, có đôi khi sẽ làm bộ dáng bạn học không tồi nói chuyện chút: “Mình thấy Ngô Bác Giản lớp bên bộ dáng cũng không tệ lắm, mà học tập cũng tốt, còn là đội trưởng đội bóng rổ.”
“Năm ba còn chơi bóng rổ?” Thời Khiển nghi hoặc.
“Ưm… Trước, đội trưởng cũ.” Nam Lộ bổ sung thêm, “Trước cậu không học nên không biết, mỗi lần lớp cậu ta chơi bóng rổ đều có nhiều bạn học cùng khóa vây xem.
Cục diện rất đông vui.”
Thời Khiển đáp lại ừm một cái, lại làm đề toán tiếp.
Vẻ mặt Nam Lộ đáng tiếc: “Hai cậu nếu có thể nói chuyện, phỏng chừng chính là truyền kỳ của trường đấy.”
“Đứng đầu đấy, hai học bá, hai nhan bá, nam soái khí như ánh mặt trời, nữ thì khí chất phi phàm, cậu là trò cưng của giáo viên ngữ văn, cậu ta là kiêu ngạo của giáo viên số học.” Nam Lộ hưng phấn che ngực trái, “Sau đó cùng nhau cố gắng thi vào cùng một trung học, một trường đại học, đây là tình tiết tiểu thuyết hiện thực đấy!”
Thời Khiển vừa điền xong đáp án, vừa đáp lại cô ấy: “Anh họ mình cậu còn nhớ chứ?”
Nam Lộ nhớ lại một hồi: “Soái ca ở cổng trường kia á?”
Thời Khiển gật gật đầu, nói: “Lần trước anh ấy dẫn mình đi nói, nói với mình: Muốn yêu sớm, cắt chân.”
“A…” Nam Lộ cảm thấy cực kì tiếc nuối, cô ấy đồng tình liếc nhìn Thời Khiển một cái, “Vậy cậu vẫn nên học tập chăm chỉ đi, anh cậu ôn ôn nhu nhu lại thích cười như vậy, kiểu nam sinh thư sinh như vậy nổi giận nên là đáng sợ nhất.”
“Vậy quyển kia?” Thời Khiển tò mò.
“.” Nam Lộ nghiêm mặt nói.
“…”
Sau giờ tự học kết thúc, Thời Khiển cùng Nam Lộ xuống lầu.
Thời Khiển trọ ở trường, Nam Lộ học ngoại trú.
Nhưng Nam Lộ vì muốn nói thêm với Thời Khiển mấy câu, mỗi ngày đều đưa cô đến dưới ký túc xá.
“Cuối tuần sinh nhật cậu? Đáng tiếc là vào thứ tư.”
Thời Khiển không quá để ý, nói: “Không sao, sinh nhật đi học cũng rất tốt.”
Nam Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thời Khiển, nói: “Cậu đối tốt với mình tốt chút đi? Phải học cách yêu lấy mình! Sinh nhật còn học tập cái gì…”
Thời Khiển dở khóc dở cười: “Sinh nhật học tập sao lại không tốt?”
Nam Lộ chính nghĩa nói: “Sinh nhật phải cho mình nghỉ ngơi! Học cái gì mà học!”
Thời Khiển luôn luôn nói không lại cô, vì thế nói theo cô: “Vậy cũng không còn cách nào nữa… Không kịp tuần trước đâu.”
Nam Lộ tiến sát vào bên tai Thời Khiển, nhỏ giọng đưa ra chủ ý: “Nếu không cậu làm bộ đau bụng, xin nghỉ một ngày…”
Thời Khiển bộ dáng nghiêm túc: “Mình cảm thấy cũng không phải không được…”
Nam Lộ kinh hỉ: “Cậu rốt cuộc cũng thông suất hả?”
“Nhưng thứ năm tuần sau không phải có kì kiểm tra sao? Nếu thứ tư đi chơi, mình sợ thứ năm không an tâm, thi rớt thì phiền toái rồi.” Thời Khiển lộ vẻ khó xử.
Nam Lộ bỗng nhiên nhớ cái gì đó, vội vàng xua tay: “Cậu coi như mình mới thả rắm đi! Chơi cái gì mà chơi! Lần này cậu thi đều ổn thỏa rồi, danh tuyển thẳng vào trung học cũng sẽ ổn định rồi.
Chơi cái gì mà chơi! Học tập thôi!”
Thời Khiển cười nhìn bộ dáng kích động của Nam Lộ, hình như cô ấy còn để ý thành tích thi tháng này của mình hơn.
Cô vô cùng thân thiết ôm cánh tay Nam Lộ, trấn an nói: “Được rồi, nói đùa thôi.
Cậu còn không biết mình sao, mình là người ham mê học tập sao.”
Quả thật như vậy.
Nam Lộ gật gật đầu, cô dẩu môi lên, tiến sát vào Thời Khiển, ngược lại an ủi cô: “Bảo bảo đáng thương, chờ ngày đó mình mang bánh ngọt cho cậu.”
Thời Khiển: “Được.
Vậy giữa trưa mình mời cậu ăn cơm, đi ô đắt nhất.”
Nam Lộ cảm động ôm chặt cô: “Hu hu, phú bà ôm chặt mình.”
*
Thời Khiển sinh nhật vào đêm bình an.
Ngày đó Nam Lộ mang tới cho cô một miếng bánh ngọt, giữa trưa hai người cùng đến căn tin ăn gà cay.
Trên đường đi về, di động Thời Khiển để trong túi, phá lệ rung một cái.
Là tin nhắn.
Thời Khiển mở xem.
[Lâm Trần Nghiêu: Sinh nhật vui vẻ.
Vừa tới phòng học của em, không thấy em.
Anh mua đồ ăn vặt cho em, đặt ở chỗ dì quản lý cửa số 1, về học nhớ đi lấy.] Thời Khiển đem trà sữa uống được một nửa nhét vào trong lòng Nam Lộ, nhanh miệng nói câu “Mình đau bụng, về lớp lấy đồ giúp mình”, sau đó liền chạy đi.
Động tác của cô quá nhanh, Nam Lộ còn chưa phản ứng kịp, bóng dáng Thời Khiển đã hoàn toàn không thấy đâu, cô mới thì thào nói: “Đau bụng thì chạy ra cổng trường làm gì…”
Thời Khiển thở hồng hộc chạy đến cổng trường, vừa kịp thấy Lâm Trần Nghiêu đứng ở cổng.
Cô sốt ruột, liền bật thốt kêu tên anh lên: “Lâm Trần Nghiêu!”
Lâm Trần Nghiêu dừng bước chân lại, quay đầu thấy Thời Khiển thở hổn hển.
Anh “hí” một tiếng, cắn răng.
Thời Khiển rụt rụt cổ, thành thành thật thật gọi lại một tiếng anh.
Lâm Trần Nghiêu đi về vài bước, tay giúp Thời Khiển nhặt mấy sợi tóc bay lộn xộn ra.
“Vội cái gì? Như chạy trốn vậy?”
Trời lạnh, ngón tay anh cũng hơi lạnh.
Thời Khiển sắp đổ mồ hôi đột nhiên bị lạnh lại, cô theo bản năng cúi đầu.
Lâm Trần Nghiêu mới ý thức tay mình có chút lạnh, anh thu tay về, xin lỗi: “Xin lỗi, làm em lạnh hả.
Quên vừa rồi còn cầm đồ, tay có chút lạnh.”
Thời Khiển vô tình khoát tay, cô thở gấp: “Là em… Vừa mới chạy tới… Trán nóng quá thôi.”
Lâm Trần Nghiêu: “Có chuyện gì gấp như vậy, sao không gửi tin nhắn? Nếu anh đi sớm hơn chút, chẳng phải em phải bổ nhào không?”
Thời Khiển nói không lên lời, cô biết anh tới có chút quá kinh ngạc, chỉ muốn gặp anh một lần, không nghĩ là có thể anh về nhà mới gửi tin nhắn cho cô.
Cô lúng ta lúng túng không mở nổi miệng.
Lâm Trần Nghiêu ch rằng cô còn chưa tỉnh lại, an ủi: “Không cần nóng vội, từ từ hít thở một chút.”
Thời Khiển bày ra 30 phút viết văn, cố gắng tìm cho mình một cái cớ hợp lý.
Tuy nói dối sẽ khẩn trương, nhưng may mắn hiện tại cô nói cũng không liền mạch mấy.
“Anh có thể tìm cớ dẫn em ra ngoài không?”
Lâm Trần Nghiêu nhíu mày, không nghĩ tới là yêu cầu phản nghịch này, hỏi: “Lý do?”
“Tuần trước về nhà, để quên đề thi ở nhà rồi…” Thời Khiển vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, “Ngày mai phải kiểm tra… Em muốn xem lại đề sai chút.”
Lâm Trần Nghiêu nhíu mày: “Mỗi tuần đều để đề lại, em còn chạy như xa như thế về nhà hả?”
Thời Khiển tuyệt vọng nhắm chặt mắt, quả nhiên, liền biết cớ này nhất định có trăm ngàn chỗ hở.
Cô cúi đầu, một bộ làm sai bị tóm được, sau cùng vùng vẫy: “Được rồi, kì thật không phải.
Là ngày mai có cuộc thi, em quá khẩn trương… Muốn anh dẫn em ra ngoài thả lỏng một chút…”
Lâm Trần Nghiêu ôm cánh tay nhìn cô bé cúi đầu trước mặt.
Suy xét thật lâu, mới đáp ứng: “Coi như hôm nay là sinh nhật em.
Số chủ nhiệm lớp của em là gì?”
Thời Khiển kinh ngạc ngẩng đầu lên.
*
Xế chiều, phố buôn bán đã rất náo nhiệt.
Dưới cửa trung tâm đặt một cây thông noel cao lớn, bên trên treo đầy đồ trang trí, dưới gốc cây đặt các hộp quà lớn nhỏ.
Thời tiết cũng đẹp, ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp.
Thời Khiển sợ lạnh, vẫn gắt gao bọc kín khăn quàng cổ với mũ len, áo lông kéo tới kín mít, nút thắt bên ngoài cũng cài cẩn thận.
Lâm Trần Nghiêu lại chỉ mặc một áo khoác lông dê, cả người thoải mái.
Đem vóc dáng cao gầy lộ ra, nhất là đứng ở cạnh cô càng thêm thon dài.
Đi qua một cửa hàng trang trí bằng màu sẫm, bóng dáng hai người in lên trên kính.
Thời Khiển phát hiện so sánh mãnh liệt, tay cô đè chặt khăn quàng cổ, lộ ra một gương mặt tràn đầy ý cười, đang muốn nói chuyện.
Lại thấy bên cạnh vòng tròn khác, có một bạn nhỏ bốn năm tuổi đang đứng ở một cửa hàng đồ nam khóc.
Thấy bộ dáng của cậu bé kia xong, nụ cười trên mặt Thời Khiển cứng lại, tay cũng chậm rãi bỏ xuống.
Lâm Trần Nghiêu nhìn theo ánh mắt cô, không hiểu gì, nhưng thấy vẻ mặt cô chăm chú, liền thử thăm dò gọi cô một tiếng: “Khiển Khiển?”
Trong quán rất nhanh có một người phụ nữ cầm quần áo ung dung chạy ra, bà giẫm giày cao gót đi tới, bước chân rất nhanh.
Bước mấy bước tới trước mặt cậu bé, liền ôm lấy cậu bé.
Biểu tình người phụ nữ kia như gấp tới sắp khóc.
Bà vừa ôm đứa bé, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, không ngừng đi tới đi lui, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Miệng như đang nói gì đó.
Khoảng cách quá xa, Thời Khiển không nghe được bà ấy nói cái gì.
Cậu bé rất nhanh liền không khóc lớn nữa, ghé vào cổ người phụ nữ nức nở, thân thể nhỏ run run lên.
Xem ra lời người phụ nữ kia vừa mới nói, đã trấn an được cậu bé.
Thời Khiển ngơ ngác nhìn hai mẹ con đó rất lâu, theo góc độ Lâm Trần Nghiêu nhìn tới, chỉ có thể nhìn thấy nửa góc nghiêng của cô.
Thấy trong mắt cô có gì đó, anh thật sự không quấy rầy cô.
Mãi đến khi hai mẹ con kia rời đi, Thời Khiển mới tỉnh lại.
Cô như người trong mơ tỉnh lại, vẻ mặt mê mang, tầm mặt phiêu đãng trong không trung một vòng, cuối cùng rơi vào trên mặt Lâm Trần Nghiêu.
Lúc cô quay đầu, khăn quàng cổ hơi lệch xuống, nửa gương mặt cũng lộ ra.
Lâm Trần Nghiêu lúc này mới nhìn rõ cả khuôn mặt của cô, miệng cô mím thẳng tắp, như là gắt gao cắn răng.
Cô nói: “Lúc em còn nhỏ cũng rất thích khóc.”
Câu trần thuật.
Ngữ khí cực kì bình tĩnh, không nghe ra hàm ý muốn biểu đạt.
Lâm Trần Nghiêu nhớ tới hình ảnh người phụ nữ dỗ đứa bé kia, nghĩ làm thế nào nói chuyện tiếp.
“Đối với anh hình như chưa từng gặp qua bà ấy,” Thời Khiển hít hít mũi, “Từ lúc biết chuyện đến nay, em chỉ khóc một lần ở trước mặt bà ấy.”
“Nhưng bà ấy cực kì chán ghét liền quay đầu bước đi rồi.”
“Hóa ra bà ấy sẽ kiên nhẫn với con mình như vậy, sẽ ôn nhu dỗ dành như vậy.”
“Người phụ nữ vừa rồi, là mẹ em.”
Bà là mẹ em.
Lúc em trai vừa sinh ra, em cũng từng thấy mấy lần cảnh hai mẹ con họ ở cạnh nhau.
Mỗi lần em trai khóc, bà liền luống cuống tay chân mà đưa em trai cho dì Nguyệt.
Thời Khiển tưởng rằng, khả năng Thời Linh trời sinh sẽ không ứng phó được khi trẻ con khóc.
Hiện tại xem ra, lúc đó là vì Thời Linh quá kinh sợ thôi.
Bà sợ mình không chăm tốt cho con trai, mới đưa nó cho dì Nguyệt.
Tóm lại, sẽ không phải vì chán ghét.
Hóa ra, bà không phải chê cô phiền toái.
Là thật sự, thật sự, chán ghét.
Chán ghét cô..