Lễ tốt nghiệp kết thúc, Lâm Trần Nghiêu đưa Thời Khiển về nhà.
Đến dưới lầu nhà cô, anh như làm ảo thuật, xách theo một túi quà hình chữ nhật, nói: “Quà đáp lễ của anh.”
Thời Khiển có chút kinh hỉ, cười hỏi: “Anh chuẩn bị lúc nào?”
Lâm Trần Nghiêu nhún nhún vai, ý bảo cô mở ra nhìn xem.
Là “Trăng tròn”, từ kỳ lúc hai người mua lần trước tới kỳ mới nhất.
Không thiếu kì nào.
Thời Khiển có chút kinh ngạc, cô cho rằng hai kỳ kia sẽ không mua được nữa, dù sao hiệu sách chỗ Phồn Thịnh cũng được coi là thu nhận toàn bộ sách tạp chí của Vân Thành rồi.
“Chuẩn bị mỗi tháng, nhớ tới em bận bịu chắc không có thời gian đi mua, đợi thi xong có lẽ sẽ muốn đọc.”
Thời Khiển cảm ơn, đang chuẩn bị nói lời tạm biệt.
Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên mở miệng, nói: “Khiển Khiển, nghỉ hè này anh sẽ rời Vân Thành, về nhà ở cùng ông bà nội.”
Thời Khiển tay chân luống cuống, cô vừa nghĩ thừa dịp anh chưa xuất ngoại, thừa dịp nghỉ hè này hai người đều rảnh, tìm cớ gặp mặt anh nhiều thêm.
Nhưng cô không nói nên lời, đành phải nói lăng lộn xộn đáp: “Nên vậy, anh muốn xuất ngoại, nên bồi bà nội Nguyễn nhiều hơn.
Nhất định bà rất nhớ anh… Cần phải vậy…”
Lâm Trần Nghiêu nhìn ra mất mác của cô, nhưng anh lại không biết an ủi thế nào.
Ông bà nội tuổi tác đã già, hai năm qua thân thể đã không bằng lúc trước, so với hai người, sau này vẫn có thể nhìn thấy cô lâu hơn.
Lâm Trần Nghiêu yên lặng đánh ra rất nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng sau một lúc lâu cũng không tìm ra câu thích hợp để nói.
Thời Khiển cảm thấy im lặng như vậy khiến cho cô có chút không thoải mái, vì thế tìm cớ vội vàng rời khỏi.
Lâm Trần Nghiêu nhìn bóng dáng rời đi đơn độc của cô, trong lòng anh cảm thấy có chút bất an.
Nhưng bất an kia khẽ thấp thoáng, giống như một con gió thổi qua, anh chưa kịp bắt được rõ ràng.
Lúc đó, hai người đều không nghĩ tới, lễ tốt nghiệp kia là lần sau cùng hai người gặp nhau ở năm 2015.
*
Năm 2015, kết thúc nghỉ hè, lúc Lâm Trần Nghiêu tính toán quay về Vân Thành, ông nội Lâm đột nhiên ngã bệnh.
Cả đời ông thân thể mạnh khỏe, thình lình đổ bệnh làm cho từ trên xuống dưới Lâm gia đều luống cuống tay chân.
Ba Lâm không có cách nào ở lâu, lại không thể để bà nội Nguyễn tuổi đã cao lại vất vả, Diêu Uẩn Nghi liền cùng Lâm Trần Nghiêu hai người ngày đêm chia nhau thay phiên chăm ông nội Lâm.
Mãi đến khi Lâm Trần Nghiêu không thể không rời đi, ông nội Lâm mới từ từ có chuyển biến tốt.
Vì tiết kiệm thời gian, Lâm Trần Nghiêu không về Vân Thành, trực tiếp từ nhà ông nội đi tới sân bay, cất cánh xuất ngoại.
Anh nhắn tin giải thích cho Thời Khiển tình huống đột nhiên xảy ra.
Thời Khiển bày tỏ hiểu được, nhưng vẫn thấy tiếc nuối không thể tiễn anh.
Nhưng tiếc nuối này cũng không duy trì được lâu.
Bởi vì cô bị học tập làm cho sứt đầu mẻ trán, cô không biết còn có học nối tiếp.
Đợi đến lúc khai giảng, so sánh với mấy bạn học khác, hình như tiến độ đã thấp hơn một tháng.
Khai giảng năm đầu cao trung bắt đầu, Thời Khiển đụng phải hàm số f(x) xa lạ, đo mol.
Kiến thức xa lạ mạnh mẽ tiến vào, cô tiếp thu có chút hơi cật lực, đành phải không có tạp niệm, liều mạng học bù.
Hội học trò giỏi trên thế giới, chưa từng có ai đừng chờ mình đuổi theo cả.
Thời Khiển cố gắng, người khác càng cố gắng.
Đoạn đường này cô lảo đảo nghiêng ngả, tâm tính ở mấy tầng mây tan vỡ.
Chờ tới khi cô miễn cưỡng theo kịp tiến độ của bạn học, đã bắt đầu vào đông rồi.
Bởi vì lệch múi giờ, lại thêm hai người bận bộn nhiều việc, nửa năm qua Lâm Trần Nghiêu cùng Thời Khiển chỉ liên lạc qua tin nhắn bình thường.
Lúc rảnh sẽ nhắn lại, không ai gặp được ai.
Điện thoại cũng chỉ có tết Trung thu gọi về, ân cần hỏi thăm nhau.
Hàn huyên xong, Thời Khiển liền vội vã đi phân tích bài thi tháng rồi.
Cho nên tới cuối tháng mười hai, lúc rảnh rỗi, Thời Khiển nhìn thấy Lâm Trần Nghiêu gửi tin nhắn nói nghỉ đông anh sẽ không về, bởi vì có cơ hội thực tập tốt, anh cần ở lại nơi đó.
Một giây kia, cô cảm thấy đủ đem cô tràn nhập trong ủy khuất.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, tuy Lâm Trần Nghiêu rất tốt với cô, nhưng chung quy cũng có cuộc sống của mình.
Cô biết ủy khuất này có chút không có đạo lý.
Nhưng mà, cô thật sự rất khổ sở.
Vào mỗi buổi tối cô vì thành tích mà lo âu mất ngủ, cô đều nghĩ, đợi đến năm mới Lâm Trần Nghiêu trở về, muốn khoe với anh mình có bao nhiêu lợi hại.
Áp lực lớn như vậy, nhưng cô không thể than thở với bất cứ ai, chỉ có thể một mình từ từ tiêu hóa thôi.
Cô nghĩ tới, đến lúc đó có lẽ anh sẽ khen ngợi mình làm tốt lắm.
Như thế, cô có thể thoát khỏi chuỗi ngày âu lo này rồi.
Nhưng lúc ước muốn kia ầm ầm sụp đổ, cô bắt đầu có chút không biết theo ai.
Tâm tình Thời Khiển im ắng hai ngày, nhưng từ nhỏ cô đã thành thói quen tự an ủi mình.
Mặc kệ có thật sự nghĩ thông hay không, rất nhiều chuyện, chỉ là tìm cho mình một cái cớ, làm như nó đã qua rồi.
Lần này, cô nói với chính mình: Phải dựa vào chính mình, không cần đem hi vọng đặt lên trên người khác.
Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc.
Đừng gây thêm phiền toái cho người khác.
Cứ theo thói quen, tới ngày sinh nhật, tâm tình cô cũng coi như không tồi.
Ngày đó di động của cô để ở trong nhà, sau khi tan học mới nhìn thấy Lâm Trần Nghiêu căn đúng 0h gửi tin nhắn mừng sinh nhật cho cô.
Thời Khiển nhìn thấy tin nhắn này, lòng không gợn sóng, cô rất bình tĩnh nhắn cảm ơn lại cho Lâm Trần Nghiêu, cũng trả lại tiền của anh.
[Thời Khiển: Anh ở nước ngoài cũng cực kì vất vả, nơi này của em cũng rất nhiều tiền.
Cảm ơn lời chúc của anh, không nhận tiền đâu] Nhắn thêm một gói biểu cảm vẻ mặt đáng yêu.
Vân Thành đã là chín giờ tối, nhưng cách bên kia đại dương thì mặt trời vừa mới lên thôi.
Lâm Trần Nghiêu đang tự học trong thư viện di động trong tay chấn động, anh mở khóa xem xong tin nhắn, chân mày cau lại.
Anh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Một tháng này tới nay Thời Khiển rất ít khi liên hệ với mình, mấy tin nhắn mình gửi cho cô cũng cách mấy ngày mới nhận được trả lời.
Anh nghĩ, có lẽ là năm đầu mới bắt đầu, cô có chút không ứng phó nổi.
Nhưng tin nhắn này, Lâm Trần Nghiêu lại đọc tới đọc lui mấy lần, mày càng nhăn sâu hơn.
Tìm không ra chỗ sai, chỉ là Lâm Trần Nghiêu cảm thấy, anh với Thời Khiển giống như quay về lúc mới bắt đầu ở chung rồi.
Mà trước đó, Thời Khiển rõ ràng đã học được thỉnh thoảng sẽ than thở với anh về cuộc sống rồi.
Anh đem suy nghĩ ngắn ngủi rời khỏi quyển sách, phân tâm nghĩ lý do Thời Khiển đột nhiên thay đổi.
Có lẽ, là bởi vì mình cuối năm không về được?
Anh càng nghĩ cũng chỉ có lý do như vậy, nhưng thật sự không tìm được cách ổn thỏa.
Cơ hội thật sự là khó có được, anh không thể vì cô vừa giận liền từ bỏ được.
Chỉ đành đợi sau này mình chủ động liên lạc với cô thôi.
*
Năm mới Lâm Trần Nghiêu không trở về.
Sau khi tốt nghiệp Lâm Trần Nghiêu cũng không trở về.
Công ty anh thực tập vào kì nghỉ đông rất hài lòng với anh, gửi tới offer không tồi.
Hơn nữa người bạn coi như thân thiết với anh nói với anh, công ty có ý định mở rộng nghiệp vụ, đang trù hoạch mở văn phòng ở Trung Quốc.
Nếu thời cơ thích hợp lại thêm anh biểu hiện ưu tú, có thể đảm nhiệm chức vụ, có lẽ trong hai năm, anh có thể được điều về nước.
Quả thật là cơ hội cực kì khó có được, Lâm Trần Nghiêu cân nhắc xong liền lựa chọn nhận chức.
Gần nửa năm qua anh càng ít liên lạc với Thời Khiển hơn.
Gửi tin nhắn qua, cô bé này một tháng trả lời một lần.
Cho dù cố ý chọn ngày nghỉ gọi cho cô, cũng không có ai nghe.
Mỗi quý đại khái chỉ có thể trò chuyện một lần, hỏi thì chính là việc học nặng nề, mỗi lần nói không tới hai câu liền nói phải vội vàng đi học.
Lâm Trần Nghiêu cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, nhưng trong tay anh cũng có rất nhiều chuyện.
Vì thể hiện ra năng lực của mình, từng hạng mục anh đều dùng toàn bộ sức lực, mỗi một giây đều hận không thể chia đôi người ra.
Dưới tình huống này, lại không thể bay về nước đánh cô một trận.
Đành phải yên lặng ghi nhớ món nợ này, đợi về nước xong liền tính với Thời Khiển.
*
Tháng 5 năm 2018.
Còn chưa tới một tháng nữa là thi vào đại học rồi.
Đến cả Nam Lộ bình thường luôn luôn líu ríu, đến lúc đếm ngược chưa tới 30 ngày nữa sẽ thi đại học, cũng giống như bị điểm huyệt câm.
Mỗi ngày đều mang vành mắt đen tới trường học, trên đường tan học còn có thể khóc, cần Thời Khiển mở đường cho cô.
Lúc cách ngày thi đại học chỉ còn một tuần, có một ngày tự học tối, Thời Linh xuất hiện ở cửa phòng học của Thời Khiển.
Ngày đó, Thời Linh phá lệ không trang điểm, tuy nhiên mặc rất đẹp đẽ cao quý.
Bà cầm theo túi xách xa xỉ, đứng ở trước cửa phòng học lẩm nhẩm, ôn nhu gọi tên Thời Khiển.
Thời Khiển từ trong đống bài thi mờ mịt ngẩng đầu, rất lâu rồi cô không gặp Thời Linh, lần trước gặp mặt là năm mới năm kia.
Năm trước thân thể em trai xuất hiện chút vấn đề, Thời Linh gửi tin nhắn bảo cô đừng về, tránh quấy rầy em trai dưỡng bệnh.
Thời Khiển sớm đã thành thói quen, cũng không thấy có gì đau buồn.
Thậm chí, bởi vì năm mới không cần đề phòng nhìn sắc mặt Thời Linh mà vui vẻ chớp mắt một cái.
Trên mặt Thời Linh treo một nụ cười phù phiếm, vẫy vẫy tay với Thời Khiển.
Trong lòng Thời Khiển hồi hộp một hồi, cảm giác bất an mãnh liệt trào lên.
Vừa mới đến gần, Thời Linh bắt lấy cánh tay Thời Khiển.
Thời Khiển theo bản năng cúi đầu nhìn về tay Thời Khiển.
Tay bà rất lạnh, trời nóng như vậy, đi ngoài đường lại không đeo găng tay.
Thời Linh miễn cưỡng cười cười với cô: “Thời Khiển, mẹ gọi cho con sao lại không nghe?”
Thời Khiển theo bản năng giải thích: “Con sắp thi rồi… Không thể xem điện thoại.”
“Thi gì vậy, quan trọng như vậy.” Nụ cười trên mặt Thời Linh sắp không nhịn được, “Cùng mẹ tới bệnh viện xem em trai đi.”
Thời Khiển nhẹ nhàng nhìn một cái, không phát ra tiếng.
Cô rất muốn nói, mẹ, còn không tới một tuần nữa là thi đại học rồi.
Là cuộc thi rất quan trọng.
Là cuộc thi cô cố gắng chuẩn bị rất lâu, thật sự rất quan trọng.
Nhưng lời đến bên miệng, bỗng nhiên biến thành lời cầu xin: “Cuối tuần đi, có được không?”
Có thể chờ cô thi xong lại nói không.
Để cô thi xong trước đã, cái gì cô cũng đáp ứng bà.
Cầu xin bà.
Thời Khiển cầu xin nhìn Thời Linh, đột nhiên, nước mắt đã kiềm chế rất lâu liền dâng lên.
Trong lòng cô bất an tới cực điểm.
Dũng khí trong lòng có dự cảm mãnh liệt: Cô vất vả bốn năm nay, giống như nước đổ biển đông rồi.
Quả nhiên, Thời Linh không cười.
Bàn tay kéo cánh tay của Thời Khiển đột nhiên nắm chặt, giọng nói trở nên cực kì cứng ngắc, là đưa ra mệnh lệnh: “Đến bệnh viện xem em trai trước.”