Thời Khiển thắt ga trải giường lại, cố định xong liền từ từ bò xuống.
Cô đem góc ga trải giường cuộn vào tay, thắt chặt xong, chiều cao cũng miễn cưỡng 1m67.
Cửa sổ cách mặt đất tầm sáu bảy mét, cô thật cẩn thận bò xuống dưới.
Lúc Lâm Trần Nghiêu nhìn thấy cô đem ga trải giường ném ra cửa sổ liền dập thuốc, chạy nhanh tới bên cửa sổ.
Một giây thấy nửa chân cô ra ngoài cửa sổ, anh cảm thấy thần kinh mình bị buộc chặt tới cực điểm.
Anh đứng dưới bãi đất vươn hai tay ra, nhưng giữa hai người còn cách hơn một mét nữa.
Anh không với được cô.
“Khiển Khiển,” Lâm Trần Nghiêu cố gắng để Thời Khiển nghe giọng mình bình tĩnh, “Tin tưởng anh một lần, anh có thể tiếp được em.”
Giọng của Thời Khiển vẫn mang theo nức nở, cô không dám nhìn xuống, cũng rất chắn chắn “ừm” một tiếng.
“Cố gắng cong người một chút, đừng để mình rơi thẳng xuống.”
Lâm Trần Nghiêu nghĩ tới dự tính xấu nhất, chẳng qua anh sẽ làm đệm thịt cho Thời Khiển, bị thương liền đi nằm viện.
Anh phải dẫn cô ra.
Thời Khiển theo lời tận lực đem mình co thành một cục, nhưng cánh tay cô thật sự là vô lực, tay cũng rất đau, cô sắp không nắm được nữa rồi.
Cô không do dự, hạ giọng, khẩn trương nói: “Em chuẩn bị buông tay rồi.”
Một giây sau, Thời Khiển nghe thấy tiếng Lâm Trần Nghiêu ôn nhu vang ở dưới lên: “Đừng sợ, anh nhất định đỡ được em.”
Cô nhắm chặt mắt, buông tay.
*
Lâm Trần Nghiêu miễn cưỡng đỡ được Thời Khiển, sau đó dùng lực ngã ra sau, để mình làm đệm lót dưới người cô.
Anh cảm giác lưng mình rất đau, cánh tay lại càng đau đến không động đậy được.
Nhưng may mắn, Thời Khiển không có thương tổn gì.
Bởi vì cô rất nhanh liền bò dậy bắt đầu quan tâm mình.
Lâm Trần Nghiêu được Thời Khiển nâng ngồi dậy trên bãi cỏ, cánh tay anh rất đau, nhưng nơi này không nên ở lâu.
Anh hít một hơi thật sâu, tính toán nói hai câu để Thời Khiển phân tán lực chú ý, sau đó mạnh mẽ đứng lên.
“Có bị thương ở đâu không?” Anh hỏi.
Thời Khiển lắc đầu, ngồi xổm bên cạnh anh, đang cẩn thận quan sát vết thương của anh.
Hai mắt cô đầy nước mắt.
“Vậy thì được rồi, chúng ta rời nơi này trước đã.
Nhưng anh có chút đứng không nổi rồi,” Lâm Trần Nghiêu cố gắng cười với cô, “Khiển Khiển, nào, góp tay nào.”
Thời Khiển dựa theo chỉ lệnh của Lâm Trần Nghiêu, hai tay xuyên qua nách anh, ôm chặt bờ vai anh, dùng lực nâng anh dậy.
Lâm Trần Nghiêu mượn lực đứng lên.
Anh chậm rãi, cánh tay hình như còn được.
Hành động nhỏ được, tuy nhiên vẫn rất đau.
Đang chuẩn bị đi, anh cúi đầu thấy Thời Khiển để chân trần.
Lâm Trần Nghiêu chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh liền có quyết định.
Anh nửa ngồi, lưng hướng Thời Khiển, nói: “Nào, anh cõng em ra ngoài.”
Thời Khiển liều mạng lắc đầu, khóc nói: “Khẳng định vừa rồi anh đã bị thương, em có thể đi được.”
“Đi lên.” Lâm Trần Nghiêu không có Thời Khiển có lý do từ chối, “Em không đi giày, vừa hồi bị xước xát ra, hai ngày nữa gặp mẹ em sẽ không chạy nhanh được.”
Thời Khiển cắn cắn môi, quật cường nói: “Em bị xước chân cũng có thể chạy, em có thể chịu được.”
Lâm Trần Nghiêu đứng thẳng người, mặt nhìn Thời Khiển, dùng giọng điệu nửa đùa nói: “Anh biết em có thể chịu được, nhưng anh không chịu được.
Anh nghĩ đến lúc đó em đi thi chân lại bị đau, anh cũng đau.”
Thời Khiển vẫn quật cường, không chịu thỏa hiệp.
Lâm Trần Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Được, anh đau lòng em không đau lòng.
Hiện tại tay anh rất đau, muốn tới một bệnh viện kiểm tra một chút được chưa?”
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung thêm một lý do: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, lát nữa bị phát hiện, không phải uổng công rồi sao.”
Nói xong anh xoay người lại, nửa ngồi xuống, an ủi cô: “Em bám chặt cổ anh, lưng cô có thể dùng ít lực.”
Thời Khiển không kiên trì nữa, bò lên lưng Lâm Trần Nghiêu.
Lâm Trần Nghiêu chịu đựng đau đớn ở cánh tay, ước lượng cô lên trên, sau đó bước nhanh rời khỏi bệnh viện.
*
Hai người gọi xe, đổi tới bệnh viện khác kiểm tra xử lý cánh tay gấp.
Lâm Trần Nghiêu bị thương không nghiêm trọng, bác sĩ bôi ít thuốc bôi ngoài da cho.
Thời Khiển không có chứng minh trên người, không ở khách sạn được.
Lâm Trần Nghiêu liền dẫn cô về nhà mình.
Diêu Uẩn Nghi ra ngoài trao đổi học tập, kỳ trao đổi tầm một tháng, dự tính cuối tháng mới có thể trở về.
Trong nhà không một bóng người, Lâm Trần nghiêu đem Thời Khiển đặt trên ghế sofa, sau đó dặn dò: “Không được xuống, anh xuống tiện lợi dưới lầu mua dép cho em.”
Khi ra tới cửa, anh lại bổ sung thêm câu: “Anh cầm chìa khóa, lát lên mở cửa.
Rất nhanh sẽ trở lại.
Thời Khiển gật gật đầu, nhìn anh ra cửa.
Căn nhà sau tiếng đóng cửa liền trở nên yên lặng.
Cô đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh.
Trang hoàng cực kì ngăn nắp, bố trí cực kì ấm áp.
Tủ TV đặt mấy tấm hình, khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ lắm, chắc là ảnh gia đình.
Tầm mắt của cô ngừng một lát, bỗng nhiên nhớ tới mình không có chứng minh thư.
Giấy báo thi cũng phải về trường học lấy.
Nhưng Thời Linh có thể ở trường học chờ cô không.
Thời Khiển phát sầu.
Lâm Trần Nghiêu quả thực rất nhanh liền trở về.
Anh mua khăn mặt mới, bàn chải đánh răng, dép lê, thậm chí còn có đồ lót một lần.
Anh chỉ đem dép lên trong túi đưa cho Thời Khiển đi vào, còn lại anh không lấy ra, mà đưa hết cho Thời Khiển.
“Anh dẫn em đi nhà vệ sinh, em tắm rửa một cái, đi ngủ sớm một chút.
Thời Khiển liền gật gật đầu nghe theo, cô đi theo Lâm Trần Nghiêm vào nhà tắm.
Lâm Trần Nghiêu giới thiệu qua sữa rửa mặt ở đâu, vòi hoa sen điều chỉnh như thế nào, sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.
Thời Khiển đang lấy đồ trong bịch túi ra, loáng thoáng cảm thấy vẫn thiếu gì đó.
Còn chưa nghĩ ra, liền nghe Lâm Trần Nghiêu gõ gõ cửa ở bên ngoài.
Cô mở cửa, thăm dò, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Trần Nghiêu nói: “Lúc anh xuống lầu có đặt một đơn hàng, mua áo ngủ cho em, chắc là 10 phút nữa là đến rồi.”
Dừng một chút, trên mặt anh có chút không được tự nhiên, nói: “Em tắm chậm một chút…”
Nói xong liền kéo cửa lại, sau đó ở ngoài cửa lớn tiếng dặn dò: “Khóa cửa lại, con gái ở bên ngoài sao lại một chút phòng bị cũng không có vậy…”
Thời Khiển xoay nắm cửa “rắc rắc” một tiếng.
Sau đó nghe thấy ngoài cửa truyền tới một giọng nói không mấy tự nhiên: “Áo ngủ kia, anh… lát nữa anh treo ở trên cửa cho.”
Tiếp đó là tiếng bước chân vội vàng, chắc là người đã đi rồi.
Thời Khiển dựa lưng trên cửa, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.
*
Cô rất nhanh rửa mặt xong, mở một khe hở ở cửa, sau đó vươn tay với lấy túi đồ bị rơi trên mặt đất.
Cô mở túi lấy gói áo ngủ trong đó ra.
Mở túi bóng, lấy áo ngủ.
Là bộ đồ ngủ dài tay hình hoạt hình.
Thời Khiển cầm áo ngủ trong tay, cảm thấy cái này vốn không phải túi mua hàng, độ nặng không đúng, giống như còn đồ nữa.
Cô cho tay vào mò mẫn, lấy ra một túi đồ xong mặt hơi hơi đỏ.
Là áo lót.
Lại nhìn kỹ, không nhịn được mà nở nụ cười.
Là kiểu dành cho mấy cô gái ngực mới phát triển mặc.
May theo miếng lót đệm, cùng một màu.
May mà Thời Khiển rất gầy, kiểu áo lót này cũng mặc vừa vặn.
Cô thu dọn phòng tắm xong, đem quần áo bẩn bỏ vào trong túi rồi đi ra.
Lâm Trần Nghiêu thấy tóc cô còn ướt, đi vào phòng ngủ cầm máy sấy ra.
Anh đứng rất xa, đại khái là hai người đều phải duỗi cánh tay mới có thể lấy được đồ.
Thời Khiển nhận lấy máy sấy, nói cảm ơn.
Lâm Trần Nghiêu nói: “Trước cứ nghỉ qua đêm.
Anh nhắn cho Nam Lộ, em ấy chưa ngủ, trả lời biết chứng minh của em ở đâu, ngày mai anh tới trường em lấy giúp cho, tối mai liền đưa em tới khách sạn ở.”
Anh sợ cô để ý hai người ở riêng một chỗ, càng lo cô sợ hãi.
Cô nam quả nữ, là muốn tránh hiềm nghi.
Nếu là có bà Diêu ở nhà thì tốt rồi, Thời Khiển có thể ở trong này rồi.
Khẳng định bà sẽ càng chiếu cố tốt hơn cho Thời Khiển.
Thời Khiển rất nhanh đã hiểu ý của anh, lại cảm ơn, hỏi: “Em ngủ phòng nào?”
Cô cũng sợ anh xấu hổ, tính nhanh chóng về phòng, sau đó thì không có việc gì là được rồi.
Lâm Trần Nghiêu chỉ chỉ một phòng, nói: “Ngủ phòng anh đi, anh vừa thay ga vỏ giường rồi.
Anh ngủ phòng ba mẹ anh.”
Anh nhìn Thời Khiển mặc áo ngủ trước mặt, tay áo dài quần dài, cái này hình như có chút nóng rồi.
Vì thế, bổ sung thêm: “Nếu cảm thấy nóng, có thể mở điều hòa.
Lát anh đưa điều khiển cho em.”
Thời Khiển gật gật đầu, nói chúc ngủ ngon với anh, rất nhanh liền vào phòng.
Trong phòng bố trí đơn giản, nhưng trên tủ đặt đầy đồ tự làm, trên tường còn có mấy tấm poster.
Như là trò chơi, hoặc là anime, đại bộ phận cô không biết mấy.
Chỉ nhận ra Vua hải tặc.
Thời Khiển tìm chỗ có thể cắm điện vào, làm khô tóc.
Cô cất kỹ máy sấy, đặt ở trên bàn học Lâm Trần Nghiêu.
Lại rút tờ giấy, cẩn thận đem tóc rơi trên mặt đất bao lại bỏ vào một chỗ.
Sau đó, đi đến bên giường, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Ga giường màu xanh đậm, chăn với gối xiêu vẹo.
Thời Khiển xốc chăn lên, quả nhiên, ga trả cũng nhăn nhăn nhúm nhúm.
Chắc là tay anh bị đau, không tiện trải ga giường.
Thời Khiển do dự muốn ra xem xem.
Bỗng nhiên nhớ tới Lâm Trần Nghiêu còn chưa đưa điều khiển cho mình,
Liền dùng cái cớ này.
Cô hạ quyết tâm, đi ra ngoài.
Lâm Trần Nghiêu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đầu hơi hơi tựa trên ghế, nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Hai tay của anh gác trên ghế.
Thời Khiển quay đầu nhìn nhìn, cầm túi thuốc đặt ở trên bàn mang về từ bệnh viện tới, túi giấy còn chưa mở ra.
Cô nghĩ, vẫn nên đánh thức Lâm Trần Nghiêu dậy.
Lâm Trần Nghiêu mơ màng mở mắt, nhìn Thời Khiển một hồi lâu không phản ứng kịp tình huống hiện tại là gì.
Gần một phút đồng hồ mới nhớ ra.
Anh không muốn cố sức động người, quá mệt mỏi rồi.
Trước khi trở về đã tăng ca liên tục, lại đột nhiên gặp chuyện của Thời Khiển.
Rất không dễ dàng đưa Thời Khiển ra được, anh chỉ cảm thấy thần kinh buông lỏng, tính toán ngủ một giấc rồi nói tiếp.
“Sao em lại ra đây rồi hả?” Lâm Trần Nghiêu không nhúc nhích, chỉ đang ngẩng đầu, hỏi.
Thời Khiển nhìn bộ dáng mệt mỏi tới cực điểm của anh, cái cớ của mình không còn một mảnh, trực tiếp hỏi: “Anh muốn bôi thuốc rồi ngủ tiếp không?”
Lâm Trần Nghiêu còn buồn ngủ: “Không có việc gì, cứ vậy ngủ đi.”
“Vậy lên trên giường ngủ?”
Lâm Trần Nghiêu cười nói: “Mẹ anh mà biết rằng anh không tắm rửa liền lên giường mẹ ngủ, sẽ đánh anh.
Cũng thật sự không cần lên giường đâu.
Trước ở đây ngủ qua một đêm đi.”
“Em không cần xen vào anh,” Lâm Trần Nghiêu hắng giọng một cái, tiếp tục nói, “Nam Lộ còn chưa ngủ, vừa mới gửi tin nhắn cho anh.
Em ấy bảo ngày mai tới thăm em, cầm chứng minh với ghi chép tới.
Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai rồi học tập.”
“Cũng chưa tới một giờ.
Em đi trải giường cho anh, ga giường để ở đâu?”
Lâm Trần Nghiêu quả thật cũng rất muốn nằm ngủ một giấc hẳn hoi, chờ anh tỉnh lại còn phải nghĩ cách, xem xem có thể giải quyết chuyện trong bệnh viện không.
Vì thế, anh không từ chối, nói: “Ở trong phòng anh tủ quần áo bên trái, trong ngăn kéo tầng thứ hai từ dưới lên.”
Thời Khiển theo lời đi lấy.
Tìm tới ngăn kéo kia, vừa kéo ra liền thấy, bên trong có hai bộ ga giường gấp ngăn nắp.
Thời Khiển lấy cái ở trên ra.
Cô ôm ga giường, đứng ở cửa phòng hỏi Lâm Trần Nghiêu: “Phòng khách là phòng nào?”
“Phòng đối diện phòng anh.”
Thời Khiển mở cửa đi vào, rất nhanh đã trải xong xuôi.
Cô quay về bên cạnh ghế sofa, rồi ngồi xuống.
Đem túi giấy trên bàn trà cầm lên, không có ý thương lượng: “Em bôi thuốc cho anh, bôi xong vào đi ngủ.”
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô, cảm thấy cô giống như con mèo con mới lớn.
Muốn học ác long gầm thét một cái, lại chỉ “tích” một cái không hề có lực sát thương..