Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 22





Thời Khiển nghiên cứu một hồi lời dặn của bác sĩ và hướng dẫn sử dụng thuốc, sau đó bắt đầu cẩn thận bôi thuốc lên trên cánh tay cho Lâm Trần Nghiêu.
Cô cẩn thận bôi lên một chút thuốc, sau đó nhẹ nhàng xoa.
Thuốc này hấp thụ rất tốt.
Bầu không khí có phần xấu hổ, Lâm Trần Nghiêu há miệng, lại không biết có thể hỏi cái gì.
Dưới tình huống này, bất cứ chủ đề nào anh cũng không dám tung.
Thời Khiển chủ động mở miệng: “Có phải em có nói qua cho anh, em trai em tên gì rồi.”
Lâm Trần Nghiêu lắc lắc đầu, lại nhìn cô không ngẩng đầu, cực kì chuyên chú bôi thuốc, liền trả lời: “Không có.”
“Em ý là Tưởng Thời.” Thời Khiển giải thích, “Dượng em họ Tưởng.

Ông ấy nói ý nghĩa của tên này là, Thời Linh là người có một không hai trong nhà, hai cha con bọn hắn đều phải tốt với Thời Linh.”
Lâm Trần Nghiêu chú ý tới, lần này Thời Khiển không gọi Thời Linh là mẹ.
Thời Khiển bôi đều thuốc, lại cầm thuốc mỡ lên.
Cô vặn mở thuốc mỡ, đem nắp thuốc mỡ chọc mở ra, bóp lên trên tay Lâm Trần Nghiêu, tiếp tục xoa.
“Em là Thời Khiển, thời gian thời, lưu luyến khiển.” Giọng cô trầm thấp, “Em đều giới thiệu với người khác như vậy.”
“Chỉ là, tên em lúc vừa sinh ra không phải cái chữ này.”
“Là “lên án”, chữ bên cạnh chữ “lên án” kia.”
“Khiển trách, thiên khiển lên án.”
“Bà ngoại em nói, tên của em chính là mang ý nghĩa này.”
“Sự xuất hiện của em chính là muốn khiển trách, nên giáng một cú thiên khiển đập chết em.”
“Bà nói, lúc bà làm hộ khẩu cho em, cũng là nói với công an điều tra như vậy.”
“Sau khi em xem được giấy khai sinh của mình.

Cái tên đăng kí kia, “Thời” viết cực kì tinh tế, nhưng chữ “Khiển” lại viết rất ngoáy, giống như chữ thời bên cạnh, nhưng lại có chút giảo hoạt.


Em cảm thấy, có thể là người viết cố ý viết thoáng đi.”
“Về sau, lúc chuyển sang hồ sơ điện tử, người đăng ký phỏng chừng cảm thấy không có ai sẽ dùng chữ “Lên án” để đặt cho đứa nhỏ.”
“Cho nên hiện tại em mới dùng chữ “Khiển” này.”
Lâm Trần Nghiêu trầm mặc nghe, anh cảm thấy thuốc này cho hơi nhiều bạc hà.
Cảm giác man mát từ cánh tay lan lên ngực mình rồi.
Ngực lạnh tới có chút run lên.
Anh bỗng nhiên muốn ôm Thời Khiển, nhưng đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ.
Cô lại còn đang mặc áo ngủ.
Không thích hợp.
Khác gì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Thật sự không thích hợp.
Cuối cùng, Lâm Trần Nghiêu chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Thời Khiển ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt chực khóc, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Cô run giọng hỏi ra câu hỏi đã quấn lấy cô từ lâu: “Nhưng vì sao muốn sinh em ra? Em cũng không phải tự nguyện tới thế giới này…”
Giọng của cô tràn đầy uất ức.
“Với em phải rất cảm tạ khi em tới thế giới này.” Lâm Trần Nghiêu ôn nhu mở miệng, “Từ nhỏ đã cố gắng sống như thế.

Lúc ấy anh nghĩ, cô bé này khá lắm.”
“Trong trò chơi nhiệm vụ vẫn chú ý cấp độ với phần thưởng tương xứng với nó.

Nhưng em lại tiếp nhận nhiệm vụ cấp độ khó nhất, lại chỉ nhận được ít phần thưởng nhất.

Mỗi ngày nhìn thấy em, em đều cười ngây ngô.

Trời nóng vẫn vội tới đưa đồ uống cho anh, anh có thể đối tốt với em, cũng chỉ là đưa em đi chơi một lần, nhưng đối với anh mà nói kia có được cái gì.”
“Về sau không thấy em nữa, nghe nói bị mẹ em đưa tới thành phố lớn rồi.

Anh lo cho em, nhưng vẫn cảm thấy, cô bé này cho dù ở bất cứ đâu cũng nhất định sẽ cố gắng sống.”
“Lúc anh học trung học có một thời rất mê mang, không biết tương lai muốn làm gì.

Bỏ học hai tiết, bỗng nhiên nghĩ tới em.”
“Anh nghĩ, một cô gái nhỏ như em đều có thể cười trong cuộc sống không như ý như thế, anh thì tính cái rắm gì? Nếu đặt anh lớn lên trong hoàn cảnh của em, nói không chừng anh không lớn lên.

Nói ra, anh còn vô liêm sỉ bảo em gọi anh một tiếng anh.

Anh phải giữ vững tinh thần, nếu không về sau chúng ta gặp lại, em tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt anh, hỏi anh: “Anh, sao anh lại thành bộ dáng quỷ dị này?”, thì anh nên trả lời thế nào đây, anh còn có mặt mũi nhận cô em gái này sao?”
Thời Khiển nghe đến ngây dại, đến khóc cũng đã quên.
Cô chưa từng nghĩ tới mình có thể giúp được anh.
“Em nghĩ là em cứ luôn làm phiền anh.” Thời Khiển sững sờ nói.
Lâm Trần Nghiêu cúi người, rút tờ giấy lau trên bàn trà lau nước mắt cho cô.
“Trước đây em mới hiểu được “Giữa bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau”, sao giờ lớn lên lại quên vậy?” Lâm Trần Nghiêu nghiêm túc, “Ủng hộ của em là về tinh thần cho anh, anh đủ khả năng giúp cho em một chút về vật chất.”
“Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, là ngang hàng.”
“Thời Khiển, em cũng không thiếu anh cái gì.”
“Em phải ngẩng đầu mà bước về phía trước, em đáng có được cuộc đời hoàn hảo này.”
Động tác trên tay Thời Khiển ngừng lại, cúi đầu rũ mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể không cho Tưởng Thời một quả thận không… Em biết, em như vậy có phần hư hỏng…”
Lâm Trần Nghiêu lạnh lùng cắt ngang cô: “Ghép thận là cần tự nguyện, cho dù là em trai ruột cũng phải xem em có nguyện ý hay không.

Không có ai từ nhỏ liền nên kính dâng cho ai cả.

Em ngẩng đầu lên cho anh, nhớ rõ ràng vào.”

*
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Trần Nghiêu đã ra ngoài rồi.
Trước khi ra cửa đã mua đồ ăn sáng cho Thời Khiển, dặn dò lát nữa Nam Lộ đến nên cứ ở lại trong nhà, anh mua hai suất, nếu Nam Lộ chưa ăn, hai cô có thể ăn với nhau.
Lâm Trần Nghiêu ra cửa chưa tới nửa tiếng, Nam Lộ liền đến, quả nhiên là vội vội vàng vàng còn chưa ăn sáng.
Cô còn không biết xảy ra chuyện gì, Thời Khiển không muốn cô lo lắng, liền vừa kéo cô tới bàn ngồi xuống ăn sáng, vừa cười nói: “Bởi vì bệnh của em trai không lạc quan mấy, cho nên ở lại mấy ngày, hại cậu lo lắng rồi.

Trong nhà không có ai, anh họ liền đón mình tới nhà anh ấy.”
Vừa lúc, học sinh tốt nghiệp trung học thuộc đại học vân thành hôm nay đã bắt đầu “nghỉ”.
Cũng không phải có ý là nghỉ hẳn, chỉ là sẽ không để học sinh tới trường nữa, hi vọng bọn họ bớt khẩn trương.
Ba ngày này các giáo viên trường trung học phụ thuộc vẫn đi làm theo thời gian của trường, đều ngồi ở trong phòng làm việc, thuận tiện cho học sinh tới tìm hỏi bài tập.
Cho nên, Nam Lộ cũng không nghi ngờ.

Chỉ cho là Thời Khiển bởi vì em trai bị bệnh nên quá lo lắng, không muốn chạy tới trường học nữa.
Cô lấy đồ trong túi xách ra: chứng minh thư của Thời Khiển, còn có ghi chép tóm tắt của mỗi cuộc thi.
Nam Lộ vừa đưa cho Thời Khiển, vừa nói: “Ngày hôm qua chủ nhiệm phát giấy báo thi, cậu không ở đó, thầy không chịu đưa của cậu cho mình.

Nhưng mà, mình đã nói với anh họ cậu, anh ấy nói sẽ nghĩ cách đi lấy thay cậu.”
Thời Khiển cảm ơn, do dự một chút, nhẹ giọng gọi tên Nam Lộ: “Lộ Lộ.”
Nam Lộ đang cắn miếng bánh bao hấp, nghe tiếng nhìn về phía cô, hất cằm, ý bảo cô có lời cứ nói.
Thời Khiển thử thăm dò: “Mấy ngày nay, bên mình bất tiện đến nhà cậu ở nha?”
“Cậu không quen ở nhà anh họ sao?”
“Dù sao cũng đã lớn hết rồi, ở cùng một chỗ không tiện.

Mẹ của anh họ…” Thời Khiển yên lặng tính toán lại cách gọi, “Dì của mình cũng không ở nhà, anh họ cũng rất bận…”
Thời Khiển vốn định nói, như vậy cực kì quấy rầy Lâm Trần Nghiêu.
Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng sẽ cực kì phiền toái Nam Lộ, cô liền đem lời tiếp đó nuốt lại.
“A… Mình biết rồi, anh ấy không thể chiếu cố cậu.” Nam Lộ uống một ngụm sữa đậu nành, “Vậy cậu theo mình về nhà đi.

Hiện tại mỗi ngày mẹ mình đều đặc biệt nấu cơm cho mình, bà sợ mình ăn đồ bên ngoài, lại vào thời khắc mấu chốt bị đau bụng thì nguy.”
“Ba mình công việc cũng bận rộn, mỗi ngày trở về đều đã khuya rồi, mẹ mình sợ ba quấy rầy mình nghỉ ngơi liền đuổi ba ở tại chỗ làm.

Cậu không cần lo lắng sẽ bất tiện, trong nhà mình ngoài ba ra thì chỉ có dì Bảo Khiết thỉnh thoảng tới thôi.”
“Sau khi lên cấp ba xong, bởi vì khoảng cách nhà rất xa liền chuyển tới tiểu khu đối diện trường rồi.

Là căn nhà ba phòng hai sảnh, vừa vặn có một phòng trống, cậu tới trải ga lên là có thể dùng.

Khăn tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng đều còn mới hết…”
“Có phải cậu cũng không mang quần áo không? Không cần về nhà cầm, quá tốn thời gian, mình có mấy bộ không vừa còn chưa cắt nhãn, cậu trực tiếp lấy mặc đi.”
“Còn có cái gì… Mình nghĩ đã…” Nam Lộ chống đầu bắt đầu suy nghĩ Thời Khiển còn thiếu cái gì.
Thời Khiển nhìn bộ dáng lầu bầu của cô, cảm thấy hốc mắt như lên men, nói: “Nhưng liệu có quấy rầy cậu không…”
“Phiền toái cái gì!” Nam Lộ trừng mắt, đạp cô một cái: “Hai chúng ta là bạn tốt mà.”
Cô nhìn ra Thời Khiển do dự, an tủi cô ấy: “Mẹ mình cũng sẽ rất hoan nghênh cậu.

Nếu cậu vẫn còn lo lắng, đến đó chúng ta cứ nói, là mình quá khẩn trương, kéo cậu tới ở hai ngày, thuận tiện nhờ cậu chỉ mấy đề cho mình.”
Nam Lộ giúp cô nghĩ cách, đến cớ cũng đã ôm đồm lên thân mình.
Thay cô giải trừ toàn bộ do dự.
“Không cần đem tâm tư đặt trên việc nhỏ không đáng kể này!” Vẻ mặt Nam Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó phất cờ hò reo với cô, “Tiến lên cho mình! Tiến tới làm trạng nguyên thi đỗ đại học Vân Thành!”
Thời Khiển nén nước mắt cười, cô đột nhiên duỗi thẳng cánh tay, nghiêng người ôm lấy Nam Lộ.
Nam Lộ vùng vẫy: “Ôi chao ôi, làm gì vậy… Buồn nôn quá…”

“Mặc kệ, muốn ôm.”
Nam Lộ chưa từng nghe qua Thời Khiển nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đành khoanh tay mặc kệ, thì thào: “Được rồi được rồi, ôm bảo bảo nào…”
*
Chiều hôm đó, sau khi chào hỏi Lâm Trần Nghiêu xong , Nam Lộ liền đưa Thời Khiển về nhà.
Mẹ Nam Lộ thấy Thời Khiển quả thật rất cao hứng, lý do hai người chuẩn bị tốt thậm chí còn chưa dùng tới.
Bàn học của Nam Lộ có chút nhỏ, còn có một phần ba là đặt đồ trang điểm, thật sự hai người không ngồi học cùng được.
Vì thế cô liền đẩy mẹ mình vào phòng ngủ, kéo Thời Khiển cùng nhau ngồi ở trên bàn ăn cơm phòng khách học.
Mẹ Nam Lộ rất thuận theo trở về phòng, thẳng đến giờ cơm tối mới ra khỏi phòng nấu cơm cho hai người ăn.
Thời Khiển học lòng không có việc khác, mấy ngày nay cô không ôn bài, vốn vẫn lo lắng đến lúc đó tới thẳng trường thi vẫn hơi ngượng tay.
Rất không dễ dàng có cơ hội ôn bài, đương nhiên sẽ hung hăng ôn bài.
Nam Lộ nhìn bạn tốt ba năm vẫn cứ múa bút thành văn như vậy, cũng chỉ theo luyện tập, nếu không mẹ cô vừa thấy sẽ mắng cô mất.
Hai người bất tri bất giác, liền học tới lúc cơm chiều.
Lúc ăn tối, mẹ Nam Lộ vẫn kêu Thời Khiển ăn nhiều một chút, nói trước khi thi nhất định phải bồi bổ một phen.
Lại còn khen ngợi Thời Khiển: “Lộ Lộ nhà chúng ta thật có phúc khí, hai lần thi học kỳ đều có cháu mang theo nó học tập kĩ càng.

Tiểu Khiển à, dì thật sự cực kì cảm kích cháu, cháu cứ coi đây là nhà mình, cần cái gì cứ trực tiếp nói với dì, dì nhất định giúp cháu làm thỏa đáng.”
Lần đầu tiên Thời Khiển ở nhà người khác được hoan nghênh như vậy, cô nhất thời không biết nên làm gì, có chút không nói tiếp được.
Nam Lộ vừa nghe, cắn miếng chân gà còn chưa kịp nuốt, vội vàng thay Thời Khiển đẩy mẹ lại: “Con thật có phúc khí, nhưng mẹ nói như vậy làm Thời Khiển xấu hổ đấy, này là cậu ấy tới bổ túc cho con.

Mẹ đừng đưa áp lực lớn như vậy cho người ta nữa, người ta cũng phải học tập nữa.”
Mẹ Nam Lộ cười nói: “Đúng đúng đúng, là mẹ không suy xét rồi.”
Nam Lộ gắp đồ cho Thời Khiển: “Ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta học tiếp.”
Nói xong, cô lại như tranh công nháy mắt với Thời Khiển, ý là: Đừng ngại, chị đây giúp cậu.
Thời Khiển cùng Nam Lộ học tới mười giờ, đã bị mẹ Nam Lộ mạnh mẽ đuổi về phòng rồi.
Mẹ Nam Lộ cực kì nhiệt tình, tự mình sắp xếp phòng cho Thời Khiển.
Kì thật Thời Khiển còn muốn đọc sách, nhưng lại không đành lòng phật ý tốt của dì, vì thế liền đi rửa mặt rồi.
Trong phòng khách không có phòng vệ sinh, Thời Khiển tới phòng tắm Nam Lộ.
Cô rửa xong vừa ra khỏi cửa, liền thấy Nam Lộ dựa vào cửa, giống như sơn đại vương nói: “Mỹ nhân, nhìn bổn vương đã làm gì cho ngươi này.”
Thời Khiển nghi ngờ nhìn cô.
Nam Lộ giơ hai tay lên, quơ trước mặt cô: “Lộc cộc lộc cộc, di động của cậu với tiện mang theo đèn học tới.

Biết cậu còn chưa học đủ, lấy đi, muốn xem đến mấy giờ thì xem.”
Hai người cười đùa một hồi, Thời Khiển cầm hai thứ trở về phòng.
Điện thoại nhận được rất nhiều cuộc gọi lỡ với tin nhắn.
Cô một chút cũng không muốn mở ra.
Lại bỗng nhiên nhận được tin nhắn mới.
Không phải weixin, mà là tin nhắn di động.
Thời Khiển để weixin không báo nội dung tin nhắn, nhưng tin nhắn thì không.
Màn hình trực tiếp hiện nội dung tin nhắn lên.
[Lâm Trần Nghiêu: An tâm ôn tập, thi thật tốt, chuyện còn lại giao cho anh, anh nghĩ cách.].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.