Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 27





Thời Khiển nghiêng người hô xong những lời này, không đợi quay đầu lại, liền thấy cánh tay phải của Lâm Trần Nghiêu.
Người này đột nhiên tới, cũng không nói một tiếng…
Thời Khiển lui về sau hai bước, ngửa đầu nhìn anh.
Lâm Trần Nghiêu cũng đang nhìn chằm chằm cô.
“Gần đây cũng không tính yêu đương?” Anh thuật lại lời nói vừa nãy.
Thời Khiển chột dạ chuyển tầm mắt đi.
“Vậy thì người nào hai ngày trước nói có người trong lòng rồi hả? Anh bảo em đừng vội giao du, em còn nổi cáu với anh.”
Thời Khiển cãi lại: “Em nổi cáu rồi hả?”
“Không nổi cáu.”
Lâm Trần Nghiêu buông cánh tay Thời Khiển ra, lấy di động mình ra, đem giao diện trò chuyện của hai người ra trước mặt Thời Khiển.
Lần đầu tiên Thời Khiển nhìn thấy khung chat của Lâm Trần Nghiêu.
Có chút kì lạ, rõ ràng là cùng một nội dung, nhưng giao diện hoàn toàn khác biệt.
“Lần trước nói chuyện là 16 tháng 12, nội dung là anh hỏi em lần trước đồ kí gửi cho em có thích hay không, lần này trở về lại mang về cho em.”
“Bảy giờ sáng anh gửi tin cho em, thời gian trong nước là bảy giờ tối, mười giờ tối em mới trả lời lại là không cần.”
“Thấy không,” Lâm Trần Nghiêu chỉ chỉ tin nhắn, “Lâu như vậy, trả lời hai chữ lạnh như băng.”
“Hôm đó là chủ nhật, em bận cái gì?”
Thời Khiển chọc chọc lòng bàn tay, ấp úng: “Em… đi dạy.”
“Cái gì?” Lâm Trần Nghiêu sửng sốt, không nghĩ tới cô thật sự có việc.
“Em tối thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật đi dạy thêm.”
Lâm Trần Nghiêu im lặng một hồi, thu điện thoại về, hỏi: “Có xa không?”
“Không xa lắm, cách năm trạm tàu điện ngầm, nhà đứa nhỏ cũng cách cửa trạm rất gần.
“Trước không thấy em nói với anh còn dạy thêm.” Giọng Lâm Trần Nghiêu có chút cô đơn, “Anh chỉ biết lúc em không có tiết học sẽ đến quán cà phê làm thêm.”
“Tiệm cà phê cũng là lần trước anh gọi cho em, trùng hợp em đang làm việc, anh mới biết.”
“Khiển, em không thích chia sẻ cuộc sống của em với anh sao?”
Thời Khiển có thể thấy được rõ ràng khó chịu trong mắt anh.

Cô như đứa bé làm sai, lúng ta lúng túng khôn xiết.
Nhưng Lâm Trần Nghiêu lại cứ nhìn chằm chằm cô, như là nhất định phải nhận được đáp án mới bằng lòng bỏ qua.
Bên cạnh hai người, cách đó là sân thể dục.
Thời Khiển nhớ tới ngày đó ngồi ở đây chia sẻ cho Nam Lộ bí mật chôn sâu trong lòng mình.
Tuy nhiên, Nam Lộ cũng không biết đối tượng là ai.
Nhưng bí mật đó là lần đầu tiên nói ra.
Về sau, một lần nữa nói ra là nói cho Lâm Trần Nghiêu nghe.
Nhưng anh, cũng không thích mình.
Cô thừa nhận mình có chút cáu.
Vô ý thức liền làm như vậy rồi.
Không nghĩ tới tâm tình của Lâm Trần Nghiêu, mang tới phiền toái cho anh.
Rõ ràng anh cái gì cũng chưa làm, cuối cùng lại bị mình giận chó đánh mèo.
Làm như vậy, rất không đúng.
Thời Khiển thở nhẹ một hơi, bên miệng thở ra một làn khói.
Làn khói rất nhanh biến mất trong không khí.
Cô nhìn Lâm Trần Nghiêu, chân thành nói: “Em bảo đảm về sau sẽ không như vậy nữa, em sẽ chủ động nói cho anh.”
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt cô lại thay đổi, biểu tình cuối cùng cũng quay về bình tĩnh, giống như hạ quyết tâm cái gì đó.
Anh thở dài.
“Cũng không nhất định phải chia sẻ cuộc sống của em cho anh,” Lâm Trần Nghiêu sắp xếp từ ngữ một chút, “Nhưng lúc em rời trường đi làm thêm, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng không biết đi đâu tìm em.

Em chỉ cần nói với anh một chút, đại khái là lúc nào sẽ đi làm…”
Anh thấy Thời Khiển đầu càng ngày càng cúi thấp, bỗng nhiên không muốn nói tiếp nữa.
Con gái người ta còn vài ngày nữa là trưởng thành rồi, cần gì phải nói với mình chứ.
“Thời Khiển,” Lâm Trần Nghiêu gọi cô, “Nếu em cảm thấy anh quản em quá nhiều, em có thể trực tiếp nói cho anh biết.”
Thời Khiển kích động lắc đầu, liên tục phủ nhận, thừa nhận mình quả thật chỉ là đùa giỡn chút thôi.
Lâm Trần Nghiêu nghe vậy khóe miệng kéo căng.
Quả nhiên.
Nhóc con này quả nhiên chính vì gã bạn trai kia mà giận mình.
Hừ.
Sau cùng, hai người tan rã trong không vui.

Lâm Trần Nghiêu lạnh lùng nói ở dưới lầu thôi về đi, bảo cô nhanh về kí túc xá.
Cô sốt ruột muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào.
Cô chưa từng nghĩ anh lại hiểu lầm như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, anh nghĩ như vậy cũng cực kì bình thường.
Cũng hiểu lần này mình hơi quá đáng, mà giờ phút này anh là đang nổi giận.
Thời Khiển không dám cãi với anh, cẩn thận đi từng bước một.
Ngày hôm sau, Lâm Trần Nghiêu đột nhiên hỏi địa chỉ quán cà phê cô làm thêm.
Nửa tiếng sau, liền xuất hiện ở quán cà phê.
Anh gọi cà phê xong, nói cũng không nói, ôm máy tính ở trong lòng ngồi làm việc thoáng cái tới trưa.
Cả ngày, Thời Khiển đứng ở trong quầy, ánh mắt lại không nhịn được hướng tới phía anh.
Tới giờ thay ca, Thời Khiển thay đồ xong, nhanh chóng vọt tới trước mặt anh, nhanh miệng nói: “Lần này thật sự là em nhận thức sai lệch, em thật sự không phải chê anh quản quá nhiều.

Anh có biết, anh quan tâm em, em cực kì vui vẻ…”
Nói xong, trong giọng còn mang theo chút làm nũng, đến chính cô cũng không nhận ra.
Lâm Trần Nghiêu lại nghe ra rất rõ ràng.
Lần đầu tiên Thời Khiển dùng giọng điệu này nói với anh, Lâm Trần Nghiêu hơi hiếm lạ nhìn cô.
Anh đeo cặp kính trắng, đôi mắt hồ ly qua mắt kính càng ngày càng cong, sau cùng cong thành ánh trăng.
“Tiểu Khiển còn học được làm nũng rồi.”
Bỗng nhiên cười cười cảm thấy có chỗ nào không đúng, mặt Lâm Trần Nghiêu biến sắc, hỏi: “Em sẽ không là theo thói quen làm nũng với bạn trai mà nói ra chứ?”
Làm nũng?
Mình khẳng định là bị Nam Lộ làm cho quen rồi.

… Từ từ, cái gì mà bạn trai?
Thời Khiển lại nhớ tới hôm đó mình nói với anh, “Có người trong lòng rồi”.
Nam Lộ thật sự là hại người rất nặng!
Đưa ra chủ ý ngu ngốc gì vậy.
Thời Khiển rõ ràng ngồi ở trước mặt Lâm Trần Nghiêu, vẻ mặt cô sụp đổ: “Em thật sự không có bạn trai.”
“Vậy ngày đó em nói với anh là có người trong lòng…” Lâm Trần Nghiêu nhíu mày, “Đơn phương hả?”
… Sao anh lại hỏi nhiều như vậy.
Đây là tinh thần chuyên nghiệp của người làm luật sao?
Nhất định phải hỏi từng câu trước một điểm đáng ngờ sao…
Lại không thể nói với anh là muốn dò xét anh được!
Cho dù là Thời Khiển tình tình tốt cũng muốn gào thét ở trong lòng.
Cô không còn đường lui, đành phải trả lời qua loa.
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô không giống như đang nói dối, không tự giác thở nhẹ nhõm một hơi.
Một giây sau, vẻ mặt lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao anh lại dưỡng ra cô em không tiền đồ như vậy, anh em năm đó nhận được thư tình không biết nhét đâu hết…”
Này thật sự là biết cô yêu đương cũng không vui, biết cô đơn phương xong lại càng chán nản.
Thời Khiển nhà anh sao có thể chịu ấm ức!
Lâm Trần Nghiêu gập máy tính lại, giọng nói cực kì tàn khốc: “Được rồi, quên cái tên có mắt không tròng kia đi.

Sau này anh sẽ tìm cho em người tốt hơn.”
Trong lòng Thời Khiển nghĩ: Không có ai tốt hơn anh.
Trên mặt lại không tiếng động gật gật đầu.
Lâm Trần Nghiêu đã thu dọn xong, anh đứng lên, nói: “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm, sau đó đưa em tới chỗ dạy thêm.”
Thời Khiển đi theo đứng lên, nghe thấy người phía trước nói thầm: “Quả thật còn bận rộn hơn cả mình…”
Thời Khiển ỷ vào mình là người đã có thu nhập, mạnh mẽ muốn mời Lâm Trần Nghiêu ăn cơm.
Lâm Trần Nghiêu thấy thái độ kiên quyết của cô, lui nửa bước: “Vậy đi, em mời anh ăn cơm không thành vấn đề.

Nhưng anh không ăn đồ đắt tiền.

Lâu rồi anh không ăn đồ ngon trong trường đại học, vô cùng nhớ nhung, anh muốn ăn đồ gần trường.”
Thời Khiển biết rõ anh muốn tiết kiệm tiền cho mình, nhưng không thể nghĩ được lý do tốt hơn để dẫn anh tới nhà ăn xa hoa ăn cơm.
Đành phải hỏi anh: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Lâm Trần Nghiêu nghiêm mặt nói: “Mì.”
Thời Khiển trợn tròn ánh mắt.
Đây cũng là quá khinh thường người ta rồi!
Mời khách mấy trăm đồng cô có chút đau xót, nhưng có mấy chục đồng thì hoàn toàn không thành vấn đề!
“Chọn lại lần nữa!” Thời Khiển tức giận.
Giống mèo nhỏ xù lông.
Lâm Trần Nghiêu nhìn vẻ mặt “Anh còn dám nói như vậy thử xem” của cô, anh chỉ thấy đáng yêu.
Nhưng vẫn biết nghe lời, anh thử thăm dò đề nghị nói: “Không được vậy… lẩu cay?”
Thời Khiển miễn cưỡng gật đầu.
Cuối cùng hai người tới một nhà ăn lẩu cay.
Trước Nam Lộ đã đưa cô tới hai lần, cô thấy hương vị cũng không tệ.
Hai người gọi đồ ăn, tìm vị trí ngồi vào chỗ của mình.
Lâm Trần Nghiêu bắt đầu đun trà nóng, đợi ấm ấm rồi, liền đưa cho Thời Khiển, thuận tiện hỏi thứ hai tuần sau cô có tiết không.
Thời Khiển tính tính, buổi sáng vốn là có, nhưng môn đó đã học xong rồi.
Cô trả lời: “Không có.”
“Được,” Lâm Trần Nghiêu cũng rót cho mình, nói, “Vậy thứ hai tuần sau, anh đưa em đi ăn sinh nhật.”
Thời Khiển ngẩn người, cúi đầu nhìn điện thoại, mắt nhìn thời gian.

Sắp tới đêm giáng sinh rồi.

Cô không có lý do từ chối, cũng không muốn từ chối.
Vì thế liền gật gật đầu.
Lâm Trần Nghiêu vừa châm trà cho hai người, vừa như vô ý hỏi: “Thích màu gì?”
Thời Khiển nghĩ có lẽ anh chuẩn bị chọn quà cho mình, cẩn thận nghĩ, trả lời: “Màu trắng đi.”
“Thích thời tiết gì?”
A? Này có liên quan gì?
Tuy khó hiểu, nhưng Thời Khiển vẫn cực kì phối hợp trả lời: “Trời nắng.”
“Thuộc chòm sao nào?”
“Ma Kết.”
“Thích thành phố nào nhất?”
“Trước mắt là Chi Nam.”
“Chiều cao bao nhiêu?”
“1m67.”
“Đi giày cỡ bao nhiêu?”
“37.”

“Thích môn nào nhất?”
“Thích quyển sách nào nhất?”
“Thích bộ phim nào nhất?”

Lâm Trần Nghiêu giống như nghĩ cái gì liền hỏi cái đó, bộ dáng cũng không quan tâm đáp án mấy.
Thời Khiển ban đầu còn cho rằng anh muốn tặng quà cho mình, cho nên mới hỏi sở thích của mình.
Nhưng phạm vi anh hỏi quá rộng, lại không có gì liên quan đến nhau.
Thời Khiển không có đầu mối, nhưng vẫn trả lời hết, chỉ cho là đang điền thông tin thôi.
Lâm Trần Nghiêu gọi hỏi mang thức ăn lên, liền lưu loát ngậm miệng ăn cơm.
Chỉ còn mình Thời Khiển đang mê mang.
Ăn xong cơm chiều, Lâm Trần Nghiêu lái xe đưa Thời Khiển tới nơi dạy thêm.
Thời Khiển bảo anh đi trước, nói mình dạy xong có thể đi tàu điện ngầm về, cực kì thuận lợi.
Lâm Trần Nghiêu chớp cũng không chớp, trực tiếp từ chối: “Anh tốn công tới Chi Nam làm gì chứ?”
Thời Khiển không nói tiếp được, lại không tự chủ được cười ngây ngô.
Sau khi dạy xong, Lâm Trần Nghiêu đưa cô về ký túc xá.
Đi đến dưới ký túc xá, Lâm Trần Nghiêu nói: “Ngày mai cứ thế, buổi chiều anh tới quán cà phê.”
Thời Khiển không lay chuyển được anh, cuối cùng bị anh vượt qua.
Thời Khiển về đến ký túc xá, túi cũng không cởi, giày cũng không thay, chạy thẳng tới cửa sổ.
Cô đứng ở trước cửa sổ yên lặng nhìn người vẫn đứng ở dưới lầu.
Dùng điện thoại gửi cho anh một tin, nói mình đã lên phòng rồi.
Người kia rất nhanh nhận được tin nhắn, anh cúi đầu đọc xong, lại ngửa đầu nhìn.
Nhưng có quá nhiều cửa sổ, anh cũng không nhìn thấy được mình.
Tiếp đó, anh liền xoay người, một mình từ từ đi vào bóng đêm.
Thời Khiển nghĩ tới, lần sau nhất định phải nói với anh cửa sổ phòng mình.
Ít nhất, phải vẫy tay tạm biệt anh mới được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.