Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 35: Trái tim anh đến



Edit by Kiera
Thật ra Lục Diễm rất lo lắng, dựa theo xếp hạng chuyên nghiệp của Học viện vũ đạo, Trình Niệm Niệm cũng có thể đủ tư cách tham dự cạnh tranh trong cuộc tuyển chọn học sinh trao đổi, giáo sư của cô còn đặt biệt yêu cầu cô bắt đầu chuẩn bị sớm, hy vọng Trình Niệm Niệm có thể bù đắp sự tiếc nuối khi lần trước không được vũ đoàn tuyển chọn.
Hôm nay Lục Diễm đang ngồi cùng hàng với lão sư chỉ đạo nghệ thuật của Anh, cuối cùng, anh nhìn cô gái nhỏ đang múa trên sân khấu cùng hai tròng mắt thâm quầng.
Anh biết rõ được chuyện tương lai về sau sau điệu múa này.
Đây không phải là trùng hợp khi lần này Trình Niệm Niệm chọn chính là nhảy hiện đại, vẫn như cũ mang đậm nét cổ điển đặc sắc của Trung Quốc, đây là điều mà cô muốn kiên trì cũng như là điểm nhấn của cô, cô muốn cải biên Nghê Thường Vũ Y của Triều Đường thành một điệu múa hiện đại, lược giảm đi sự rườm rà hoa lệ, với ống tay lụa rộng cùng trang phục múa lộng lẫy, càng thể hiện được sự uyển chuyển nhẹ nhàng nữ tính.
Cả khán phòng đều vỗ tay.
Lục Diễm suy nghĩ, vô luận là anh nhìn thấy cô khiêu vũ bao nhiêu lần, anh cũng sẽ vì cái này mà động tâm, hết lần này tới lần khác, anh càng ngày càng chìm sâu trong vực sâu mang tên Trình Niệm Niệm nhưng bản thân lại rất vui vẻ mà chịu đựng.
An Uyển đứng ở bên cạnh giáo sư của cô ấy, nuốt xuống sự chua xót trong miệng cùng với sự hỗn loạn trong nội tâm, bên tai là giáo sư của mình đang kích động đến cơ hồ tán thưởng một lần nữa, gấp không chờ được mà dò hỏi Trình Niệm Niệm có nguyện ý theo bà đi đến Anh quốc học tập không.
An Uyển không thể không thừa nhận, thiên phú, cái từ này có bao nhiêu đáng sợ, cô ấy hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được trên người của Trình Niệm Niệm.
Ở một con người yếu ớt mà cô ấy không nhìn thấy được sự uy hiếp nhất.
Cô ấy quay đầu lại về phía bên Lục Diễm, nghĩ đến cuộc nói chuyện ban đầu với anh ở cổng trường...
"...Ý của cậu là cậu muốn mình thuyết phục Isadora nhận Trình Niệm Niệm kia làm đồ đệ sao?"
An Uyển có chút không thể tin được nhìn người lâu rồi không gặp kia một lúc lâu, anh đã không còn vẻ non nớt như thời niên thiếu nữa, tuổi trẻ lại có chứa
Vài tia thành thục cùng vẻ đẹp sâu kín.
Nhưng cô phải đè nén trái tim đã bị tưới tắt của mình xuống bởi vì cô nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng của Lục Diễm khi nói về người kia.
Đó là vẻ mặt mà An Uyển chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt của anh, cô đã từng cho rằng với sự thân mật và vẻ đẹp này mà cô có đã là đặc biệt.
Sau khi phân loại suy nghĩ của mình, cô nỗ lực mỉm cười bình tĩnh mở miệng: "Ánh mắt Isadora vẫn luôn rất cao, mình chỉ thể để cử bà ấy đi xem màn biểu diễn, còn chuyện khác mình cũng không làm chủ được."
Lục Diễm suy tư một lát gật đầu: "Xem biểu diễn là được rồi."
An Uyển nở nụ cười đôi mắt cong lên che khuất đi tâm tư trong đáy mắt nhưng giọng nói không kịp che giấu đi vẻ chế nhạo: "Cô ấy lợi hại tới mức có thể làm cậu quan tâm như vậy sao?"
Sau đó anh sửng sốt, Lục Diễm cười, giống như là nụ cười từ đáy lòng của anh, đôi mắt đào hoa tuý ý giơ lên: "Tâm đều ở chỗ cô ấy."
Phục hồi tinh thần lại, dường như xiềng xích của chấp niệm trong lòng đã có chút được nới lỏng, An Uyển nhẹ nhõm cười một cái, Tương Vương[1] vô tình, hà tất gì phải tiếp tục yêu.
[1]: Sở Vương Tương- vị vua thứ 41 của nước Sở - chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Cho dù ông có ba ngàn mỹ nữ, cũng chỉ yêu một người.
Sau khi biểu diễn xong, Trình Niệm Niệm có chút choáng váng, cô không ngờ lại mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, khi nghe tin được giáo sư Anh quốc nguyện ý mang cô đi du học, còn đại lão sư của Đại học N bên cạnh đã cao hứng tới mức mà bắt lấy cô không buông.
Không trung dường như đột nhiên hiện lên rất nhiều bong bóng trong suốt, bao bọc lấy những cầu vồng hồi ức, cô nhìn thấy được mẹ, cha, giáo sư, Nhan Tâm, rất nhiều người, còn có Lục Diễm...
Mãi cho đến khi bị vị Isadora kia gián đoạn sự hoảng hốt của cô, những cái bong bóng kia cũng từng chút bị chọc thủng.
Ngón tay căng chặt xoắn lại, giọng nói cô phát run: "Có thể... để tôi... lại...."
Cô không nhìn thấy được ánh mắt của những người khác, cũng muốn xem nhẹ đi sự tăng thêm sức của giáo sư trên cánh tay mình, nhưng cô không muốn, cô không muốn rời...
"Niệm Niệm."
Trình Niệm Niệm ngơ ngẩn, Lục Diễm đi đến phía sau cô, một tay đặt trên vai cô.
"She has the pleasure of your invitation (Cô ấy rất vui vì lời mời của ngài)."
Tạm dừng một lát, anh nhìn hai tròng mắt phát ngốc của cô gái nhỏ, nắm lấy bả vai thon gầy của cô thật chặt, cô gái nhỏ của anh..
Hạ quyết tâm, anh gật đầu với vị giáo sư người Anh đang có chút khó hiểu kia: "She agreed (Cô ấy đã đồng ý)."
"Oh, really! I am very pleasure... ( Ồ, thật sao! Tôi rất hân hạnh)."
Trình Niệm Niệm nghe được giáo sư của Đại học N thở phào nhẹ nhõm, nghe được vị nữ sĩ ưu nhã Isadora kia tăng lên âm điệu, còn có ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét của Nhan Tâm cùng các bạn học khác...
Những cái đó đều không quan trọng.
Ánh mắt cô đuổi theo cánh tay của Lục Diễm đang trượt trên vai mình, cô nắm chặt tay để lên góc áo mình.
Nhưng có thể làm được gì.
Đây là con đường mà bản thân chọn, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất, cô không có cách nào khác.
Trình Niệm Niệm tiến lên nắm lấy tay anh, trong mắt dường như có chút khô khốc, tay anh mở ra, hơi nóng trong lòng bàn tay trái bao lấy tay cô, trên mặt cô cần nở một nụ cười, phụ hoạ cho những lời chúc mừng đó.
Khách sáo cùng ứng phó, nhưng hai cánh tay liên kết với nhau vẫn luôn không buông ra.
Lục Diễm lôi kéo tay cô đi một đường, cực nóng như vậy, khiến con đường trước mặt Trình Niệm Niệm bắt đầu trở nên không rõ ràng, thấy không rõ đang đi đâu.
"Ầm —— ", cửa văn phòng bị đóng lại.
Thật an tĩnh.
Nhưng cho dù yên lặng như vậy cũng không nghe được tiếng tim đập của cô.
"Lục... Diễm..."
Tiếng nói không còn mềm mại có chút lắp bắp, Lục Diễm còn chưa xoay người lại, nghe xong trái tim như là bị nắm chặt, anh chậm rãi quay đầu đi, nhìn khuôn mặt trước đó không lâu còn luôn hiện ra lúm đồng tiền nay đã tràn đầy nước mắt.
Khiến cho hô hấp của anh cũng mang theo sự đau lòng.
"Lục Diễm... Em.... Rất nhớ anh..."
Trình Niệm Niệm nhìn anh nhíu mi lại, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve khóe mắt của mình, tiếng nói bị lấp kín không thành tiếng mà khóc nức nở.
Anh đang ở trước mặt cô, chỉ là cô rất nhớ anh.
Hốc mắt Trình Niệm Niệm ấm áp, tầm mắt bị mơ hồ, dùng tay quệt đi, lại trở nên không thấy rõ.
Cô muốn nhìn anh, đã không còn nhiều thời gian nữa cô muốn có thể ghi nhớ lại bộ dáng của anh từng li từng tí.
Một mảnh xương sườn của Lục Diễm như bị sinh sôi đào ra, bị vỡ nát, máu hợp thịt đau đớn, cầm lấy bả vai run nhè nhẹ của cô, đưa cô vào gần trong lòng ngực mình.
Hôn một chút lên bên tai cô, cảm giác được chất lỏng ướt nóng thấm vào trước ngực mình, thiêu đốt trái tim Lục Diễm.
Anh gắt gao ôm chặt cô vào trong lòng ngực mình, mềm nhẹ lại kiên định dỗ dành.
"Niệm Niệm, anh là của em."
"Không sợ, anh vẫn luôn là của em mà?"
"Lục Diễm rất thích em... "
"Lục Diễm là của Trình Niệm Niệm."
Đầu Trình Niệm Niệm để trên ngực anh, hai tay khẩn trương mà giữ chặt áo sơ mi, bên tai là nhịp đập phập phồng nóng cháy đang nhảy lên của anh, cô lắng nghe những lời thì thầm yêu thường trầm thấp mà anh đang nói, mũi chua xót sưng lên.
Miệng khẽ nhếch phát không ra âm thanh, yết hầu cô khó khăn nuốt xuống khóc nức nở, trở nên khàn khàn mà nói: "Lục Diễm... Cũng phải nhớ Trình Niệm Niệm..."
Sau khi nói xong cô nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn về phía anh, áo sơ mi cũng đã trở nên nhăn nheo, hốc mắt phiếm hồng.
Ngực Lục Diễm rầu rĩ đau, ngón tay khẽ nhúc nhích rồi hôn lên môi anh đào dính nước mắt của cô.
"Mạng của Lục Diễm đều cho em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.