"... Tuần trước em vừa xem xong đã ngủ quên mất, chị vẫn phải làm bài tập về nhà giúp em."
Xem xong...đã...
Ngủ, quên, mất!
Tống Nhĩ Giai hít sâu một hơi, vành tai đỏ bừng, sững người tại chỗ.
Câu nói "em vừa xem xong liền ngủ quên mất" của Nguyễn Trinh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng.
Ơ... không phát sinh gì à...
Những ngày này, cảm giác ái muội, mơ hồ, muốn nói lại thôi, sợ hãi và ngại ngùng... tất cả các loại cảm xúc luân phiên này đều là vở kịch độc diễn của nàng.
Tống Nhĩ Giai nhìn Nguyễn Trinh. Một lúc sau, nàng mới cứng nhắc nói: "Biết rồi, cảm ơn chị, tuần này em sẽ làm."
Nguyễn Trinh cũng quay đầu lại nhìn Tống Nhĩ Giai, thoáng thấy vành tai Tống Nhĩ Giai đỏ bừng. Cô vươn tay ra, muốn giống như trước đây, véo véo chúng theo thói quen, nhưng lại chợt nhận ra đứa trẻ trước mặt không còn là cô bé mười bảy tuổi ngày đó nữa.
Trổ mã đầy duyên dáng và mảnh mai, ánh mắt sáng ngời.
Bàn tay ngừng trong không khí một giây, sau đó vỗ nhẹ vào vai Tống Nhĩ Giai.
"Chị quay lại khoa lấy phiếu ăn. Bọn em ở đây đợi chị, chút nữa chị sẽ dẫn mọi người đến nhà ăn để ăn cơm trưa."
Nói xong, Nguyễn Trinh xoay người rời đi.
Tống Nhĩ Giai nhìn bóng lưng đĩnh đạc của cô biến mất sau hành lang, sau đó ngồi xổm xuống, ôm lấy mặt mình.
Nguyễn Trinh thấy câu hỏi hôm trước rồi có đúng không?
Cô thấy được, nên mới uyển chuyển giải thích? Hay vẫn chưa thấy được, chỉ đơn thuần nhắc nàng xem video?
Cô bé An An bên cạnh nhìn nàng một cách đầy nghi hoặc, nhỏ giọng: "Chị ơi, chị bị sao vậy?"
Tống Nhĩ Giai lẩm bẩm, " Chị đang lấy lại cái mặt đã mất của mình về."
An An:" Hả?"
"Năm, bốn, ba, hai, một, không có gì, ổn rồi." Tống Nhĩ Giai đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đưa An An quan sát phong cảnh dưới sảnh bệnh viện, kể cho em ấy nghe những giai thoại thời thơ ấu.
Nàng là người có trái tim thô, da mặt dày, cho nên cảm xúc đến và đi rất nhanh.
Nếu Nguyễn Trinh có nhìn thấy tin nhắn đó thì sao?
Chỉ cần mình không xấu hổ, thì người khác mới là người xấu hổ!
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng mất mặt, xấu hổ trước Nguyễn Trinh. Bộ dáng ấu trĩ của nàng khi còn học cấp ba, có dạng gì mà Nguyễn Trinh chưa từng thấy qua?
Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Năm mười tám tuổi ấy, không phải nàng cũng tự mình đa tình như vậy sao?
Tống Nhĩ Giai không khỏi tự hỏi có phải vì hành động và việc làm của nàng khi đó đã dọa Nguyễn Trinh sợ hãi bỏ đi hay không. Đi một lần liền mất nhiều năm như thế, mãi cho đến bây giờ mới trở về...
Nghĩ đến việc này, lòng nàng trở nên đau nhói và buồn bã.
Nàng dựa vào lan can, khẽ thở dài.
Nàng đã học đại học được bốn năm rồi, ăn nhậu chơi bời, kết bạn và học tập, sống cuộc sống vô tâm, tự do tự tại.
Ngay sau khi Nguyễn Trinh trở lại, cảm xúc của nàng đã trở thành một chiếc tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, lên lên xuống xuống.
Hoàn toàn mất khả năng kiểm soát.
Thật không tốt.
*
Sau khi Chu Chu cùng Đồng Đồng làm một bảng câu hỏi, cô ấy cũng bước ra ngoài, để Đồng Đồng trò chuyện với chuyên gia tư vấn tâm lý một mình.
An An nhẹ giọng hỏi: "Lão sư, chị ấy chịu nói chuyện chưa ạ?"
Chu Chu lắc đầu, xoa đầu An An để trấn an: "Không sao đâu, gặp được bác sĩ rồi sẽ khá hơn."
Tống Nhĩ Giai cũng sờ sờ đầu An An.
Ba người đang đợi ở hành lang của khu chờ bệnh nhân ngoại trú. Mười phút sau, Nguyễn Trinh cởi blouse trắng, mặc bộ quần áo thường ngày rồi đến đợi cùng.
Hành lang nhỏ hẹp, Tống Nhĩ Giai đứng quá gần Nguyễn Trinh, cánh tay kề sát vào cánh tay cô. Chỉ cần khẽ xoay người sang một bên là có thể ngửi thấy mùi nước hoa dịu dàng, sảng khoái của cô.
Ngày xưa, lúc Nguyễn Trinh làm gia sư cho nàng, hai người đã rất thân thiết với nhau.
Khi đó, Nguyễn Trinh không dùng nước hoa. Tống Nhĩ Giai có thể ngửi thấy mùi hương bồ kết như có như không trên quần áo cô.
Tống Nhĩ Giai mê muội mùi hương đó đến mức làm nũng như một đứa trẻ hư. Nàng yêu cầu Nguyễn Trinh mang bột giặt và xà phòng của cô đến phòng ký túc xá cho nàng, để đồng phục học sinh của nàng cũng mang mùi thơm đó.
Tống Nhĩ Giai đã sử dụng nhãn hiệu bột giặt đó cho đến tận bây giờ.
Những năm Nguyễn Trinh rời đi, Tống Nhĩ Giai thỉnh thoảng sẽ cúi đầu ngửi mùi hương trên quần áo mình, nàng còn sững người một lúc, hệt như cảm nhận được việc Nguyễn Trinh đã trở lại thành phố Giang Châu, trở về bên cạnh nàng.
Bây giờ, cô đã thực sự trở lại, xinh đẹp, trưởng thành và dịu dàng hơn xưa, sẵn sàng làm bạn với nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ chuyện trò cùng nàng.
—— Kết quả này đã rất tốt rồi.
Tống Nhĩ Giai không dám mong cầu nhiều hơn, cũng không thể mong cầu nhiều hơn.
*
Mười lăm phút sau, Đồng Đồng bước ra khỏi phòng tư vấn.
Nhà tâm lý học đã gọi Nguyễn Trinh và Chu Chu vào.
Sau khi ra ngoài, Nguyễn Trinh đưa bốn người họ đến căng-tin dành cho công nhân viên chức của bệnh viện, chọn một bàn rồi mời họ ăn tối.
Hai cô gái ăn rất ít, Đồng Đồng đặc biệt ăn rất ít.
Tống Nhĩ Giai hỏi Nguyễn Trinh tình hình của Đồng Đồng qua WeChat.
Nguyễn Trinh trả lời:【Chuyên gia tư vấn cho biết cô bé rất ít nói và có hành vi tự hại bản thân. Cô ấy nghi ngờ tình trạng bệnh của cô bé sẽ nặng hơn, có khả năng phải đến phòng khám chuyên khoa ngoại để chẩn đoán rõ ràng và xem có cần nhập viện điều trị một thời gian không. 】
Việc điều trị nội trú cần phải trưng cầu ý kiến của người giám hộ, không để vài người bọn họ có thể tự quyết định được.
Chu Chu dự định sẽ liên lạc lại với bố mẹ Đồng Đồng vào buổi chiều.
Bệnh nhân nội trú có xu hướng tự tử thích hợp được nhận vào các bệnh khu kín. Khoa tâm thần thứ hai nơi Nguyễn Trinh làm việc thuộc bệnh khu mở, không tiện nhận Đồng Đồng. Khoa tâm thần thứ tư của bệnh viện tương đối có thẩm quyền trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần của trẻ em và thanh thiếu niên. Cô dự định đưa Đồng Đồng đến gặp chủ nhiệm Nhậm của khoa tâm thần thứ tư vào ngày mai.
Cách bệnh viện không xa có một bãi biển. Sau khi ăn trưa, Chu Chu định đưa hai đứa bé đi dạo cho khuây khỏa.
Nguyễn Trinh và Tống Nhĩ Giai là những người xa lạ với hai đứa trẻ này. Nguyễn Trinh thấy Đồng Đồng có phần phản kháng với người lạ nên không đi theo, nhân tiện kéo Tống Nhĩ Giai đi.
Tống Nhĩ Giai được Nguyễn Trinh mang về khoa tâm thần thứ hai, pha trà ôn chuyện với những người quen cũ.
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, các cô chú đã lâu không gặp túm lấy Tống Nhĩ Giai để hỏi thăm chuyện học hành, công việc và đối tượng. Nguyễn Trinh lặng lẽ ngồi bên cạnh, cầm lấy bình giữ nhiệt, khóe môi mang theo ý cười nhìn Tống Nhĩ Giai, thỉnh thoảng cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Hệt như bộ dáng hưởng thụ năm tháng tĩnh lặng và nhàn nhã.
Tống Nhĩ Giai tức giận, dẫn chủ đề sang Nguyễn Trinh:" Cháu đã không gặp bác sĩ Nguyễn trong nhiều năm rồi, cháu không biết bây giờ chị ấy đã có đối tượng hay chưa? Nếu chưa, nhờ chú Lưu và dì Mã giới thiệu vài người tuổi trẻ tài cao cho chị ấy đi ạ. Giang Châu có khí hậu tốt, cứ tìm đối tượng ở Giang Châu cho chị ấy đi."
Ngay khi những lời này được thốt ra, các trưởng bối trong bộ phận bắt đầu tập trung vào Nguyễn Trinh.
Có một số trưởng bối lớn tuổi trong hệ thống đặc biệt muốn se duyên cho những người trẻ tuổi.
Nguyễn Trinh hơi nhướng mày, khẽ cười:" Chị à? Chị là người theo chủ nghĩa độc thân, không nói chuyện bạn trai cho nên không cần giới thiệu đâu."
Dì Mã, y tá trưởng nói: "Làm sao cháu lại không kết hôn được? Nếu không kết hôn thì khi về già cháu phải làm sao?"
Chủ nhiệm Lưu hỏi: "A Nguyễn, có phải người đàn ông kia để lại bóng ma tâm lý cho cháu không?"
Tống Nhĩ Giai hỏi:" Người đàn ông nào ạ?"
Dì Mã:" Chính là nam bệnh nhân ở khoa bọn dì ngày xưa, là một bệnh nhân tâm thần phân liệt hoang tưởng, ngày nào cũng nói thích A Nguyễn, còn nói rằng A Nguyễn cũng thích hắn, hắn muốn kết hôn với cô ấy. Giai Giai, trước đây cháu cũng đấm hắn một trận đấy."
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.