Hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế trong bệnh viện. Phía sau có trồng một hàng cây ngô đồng thẳng tắp. Làn gió đầu hè thổi qua, cành lá phát ra tiếng "xào xạc".
Tống Nhĩ Giai nhìn xuống hai bóng người trên mặt đất rồi chậm rãi nói:" Vào mùa thu, lá cây ngô đồng ở hai bên đường sẽ vàng, mặt đất trải đầy lá vàng rực rỡ khiến con đường này trở nên rất đẹp."
Nguyễn Trinh nói:" Chị nhớ Tống lão sư rất thích con đường này. Trước đây, trong phòng làm việc của bà ấy lúc nào cũng có ảnh chụp của hai người. Lúc em còn nhỏ, bà ấy thường dẫn em đi trên con đường này."
Tống Nhĩ Giai theo họ mẹ, tên của mẹ nàng là Tống Uy.
"Nó được chụp khi em 6 tuổi." Tống Nhĩ Giai bỗng hoài niệm:" Khi đó, em học cùng trường mẫu giáo và cấp 1 với con của đồng nghiệp bà ấy. Thường thường, bà ấy và đồng nghiệp sẽ thay phiên đưa đón bọn em về nhà. Bức ảnh đó cũng là do người đồng nghiệp ấy chụp cho mẹ con em. Trước khi lên 10, em chụp ảnh của bà ấy rất nhiều. Sau năm 10 tuổi, bà ấy thường xuyên cãi nhau với bố em và bận công việc nên không quan tâm đến em cho lắm."
Nguyễn Trinh: "Ấn tượng đầu tiên của chị về em, ngoài việc trẻ trâu ra, vẫn còn một điều nữa. Em đoán xem đó là gì?"
Tống Nhĩ Giai hỏi: "Là gì vậy?"
Nguyễn Trinh mỉm cười, không nói cho nàng biết.
Năm đó, khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên. Nguyễn Trinh chỉ cảm thấy nàng là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương.
*
Vào năm lớp 12, khi cuộc kiểm tra ở trường bắt đầu vào đầu tháng 9, điểm số của Tống Nhĩ Giai đã tăng vọt từ đội sổ lên trung bình khá.
Vào đêm phát bài kiểm tra, chủ nhiệm đã đặc biệt gọi nàng ra ngoài lớp và động viên nàng:" Nhĩ Giai, em rất thông minh, bỏ tính ham chơi đi. Năm nay cố gắng học tập cho thật tốt rồi đậu vào một trường đại học tốt, sau đó em muốn chơi thế nào cũng được cả."
Về đến nhà, Tống Nhĩ Giai đặt phiếu điểm trên bàn trong phòng khách, cố ý để cho mẹ nàng xem, muốn được bà khen ngợi một câu.
Tiếc là nàng không nhận được lời khen nào từ mẹ. Ngày đó, Tống Nhĩ Giai vẫn bị mắng đến mức máu chó phun đầy đầu.
Tống Uy mắng nàng không bao giờ biết tiến bộ, khiến bà ấy mất mặt, xấu hổ, lúc nào cũng làm phiền người khác. Vừa đúng lúc Nguyễn Trinh đẩy cửa bước vào và nghe được những lời này, cô còn nhìn thấy Tống Nhĩ Giai đang ủ rũ cúi đầu.
Cô bước đến, che chắn trước mặt Tống Nhĩ Giai rồi nhìn Tống Uy, cất tiếng gọi:" Tống lão sư."
" Con mà học hỏi được một chút từ A Nguyễn là tốt rồi!" Tống Uy dùng ánh mắt tự hào nhìn về học trò của mình, cũng không tiếp tục mắng Tống Nhĩ Giai nữa. Bà ấy cầm lấy túi xách, xoay người bước ra khỏi cửa:" Tôi đi dùng bữa với bạn bè đây. A Nguyễn, em nhớ trông chừng con bé thật tốt, đừng để nó chạy ra ngoài lêu lổng với cái lũ ăn bám kia nữa."
Sau khi bà ấy rời đi, Tống Nhĩ Giai ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt ảm đạm, không nói gì.
Nguyễn Trinh cầm lấy kết quả của Tống Nhĩ Giai, xem xét từng dòng một, sau đó xoa xoa đầu Tống Nhĩ Giai rồi nói:" Rất có tiến bộ. Đi nào, tối nay chị không có lớp, chị sẽ đãi em ăn bò bít tết."
Tống Nhĩ Giai ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: "Không phải bà ấy bảo chị trông chừng em sao?"
Nguyễn Trinh lại xoa đầu nàng, ngụy biện:" Tống lão sư chỉ nói không cho em chơi với những người đó, nhưng bà ấy không nói không cho chị dẫn em đi chơi."
Tống Nhĩ Giai sững sờ một giây, sau đó mỉm cười rạng rỡ.
Tống Uy thường thích ăn tối với bạn bè trên đường Trung Sơn ở phía nam thành phố. Nguyễn Trinh cố ý tránh con đường đó, dẫn Tống Nhĩ Giai đến trung tâm mua sắm Thịnh Đạt ở phía bắc thành phố.
Nguyễn Trinh mời Tống Nhĩ Giai ăn bò bít tết. Tống Nhĩ Giai mời lại Nguyễn Trinh đi xem phim.
Vốn dĩ sẽ chữa lành trong một đêm. Nhưng không ngờ, nàng lại nhìn thấy Tống Uy đeo khẩu trang, đội mũ ở rạp chiếu phim.
Tống Uy nắm tay một người đàn ông lạ mặt. Cử chỉ của bọn họ rất thân mật, nói cười và nhìn nhau thường xuyên, hệt như một cặp đôi đang yêu.
Tống Nhĩ Giai đi theo sau họ và quan sát hơn nửa phút trước khi dám xác nhận rằng người đó có đúng là mẹ của nàng không.
Nàng muốn xông đến hỏi rõ. Nhưng Nguyễn Trinh đã ôm chặt nàng lại, lôi nàng ra khỏi rạp chiếu phim.
Nguyễn Trinh bình tĩnh nói: "Làm ầm ĩ lên sẽ rất khó coi."
Tống Nhị Giai vẫn còn muốn xông vào để hỏi thẳng mặt bà ấy:" Bà ấy đã phản bội gia đình! Sao em còn quan tâm đến việc làm ầm ĩ lên có khó coi hay không?"
Nguyễn Trinh ôm lấy nàng từ phía sau, siết chặt vào lòng, không buông ra.
Nàng giận đến mức há miệng ra, cắn thật mạnh vào cổ tay của Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh hít sâu một hơi, nhưng vẫn không buông nàng ra, cánh tay khẽ run lên vì đau.
Tống Nhĩ Giai vừa thả ra liền phát hiện được điều gì đó:" Tại sao chị lại bình tĩnh như vậy? Chị chẳng ngạc nhiên một chút nào cả. Có phải chị đã sớm biết chuyện này rồi không?"
Nguyễn Trinh đứng phía sau nàng, không nói một lời.
Tống Nhĩ Giai tiếp tục đoán: "Người đàn ông đó là người của bệnh viện chị, đúng không?"
Nguyễn Trinh vẫn không nói gì. Cô chỉ ôm lấy nàng để ngăn nàng lao vào trong và làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Tống Nhĩ Giai vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng không thể nào thoát ra được.
Nàng kiệt sức, thở hổn hển vì vùng vẫy mãi chẳng được, bèn phàn nàn nói:" Người như chị...trông thì gầy mà sao khỏe thế..."
Nguyễn Trinh vẫn ôm chặt nàng, thì thầm vào tai nàng:" Bình tĩnh một chút, đừng ngốc nữa. Tống lão sư...mẹ em không phản bội gia đình."
"Cái... cái gì?"
Nguyễn Trinh do dự một giây rồi bình tĩnh nói với Tống Nhĩ Giai:" Bố mẹ em đã ly hôn rồi. Lần trước, bố em về nước để làm thủ tục ly hôn. Tống lão sư sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của em cho nên muốn đợi em thi xong kỳ thi tuyển sinh Đại học rồi mới nói cho em biết."
Nhưng với tình hình hiện tại, tốt hơn hết là nên nói thật với Tống Nhĩ Giai để tránh việc khiến nàng hiểu sai.
Đột nhiên nghe thấy tin này, Tống Nhĩ Giai buông lỏng sức lực, ngừng giãy giụa, lặp lại lời nói của Nguyễn Trinh:" Bọn họ...bọn họ ly hôn rồi?"
Nguyễn Trinh: " Ừm. Không phải em nói bố mẹ em thường xuyên cãi nhau à, mối quan hệ của họ đã rạn nứt từ lâu rồi."
Tống Nhĩ Giai ngã nhào vào lòng Nguyễn Trinh:" Nhưng em nghĩ họ chỉ đang cãi nhau..."
Không ngờ sẽ có ngày chia xa.
Nguyễn Trinh vẫn ôm chặt Tống Nhĩ Giai, nhẹ nhàng an ủi nàng:" Nhĩ Giai, ngay cả khi họ ly hôn, thì bố mẹ của em vẫn sẽ luôn là bố mẹ, là người thân của em. Họ yêu em và chân thành mong em sẽ khỏe mạnh, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
Tống Nhĩ Giai hoàn toàn quên mất ngày hôm đó nàng về nhà bằng cách nào. Nàng chỉ nhớ rằng sau ngày hôm đó, nàng chưa bao giờ chủ động nói một lời với bố mẹ.
Nàng bắt đầu đến quán cà phê Internet mỗi ngày. Điểm kiểm tra hàng tháng vào tháng 10 của nàng giảm mạnh, rơi thẳng xuống vị trí cuối cùng trong lớp.
Tống Uy cầm phiếu điểm rồi chế giễu nàng: " Cầm phiếu điểm như vậy, tôi cảm thấy quá xấu hổ khi đi họp phụ huynh cho chị."
Tống Nhĩ Giai không quan tâm:" Con không cần mẹ đi, mẹ cứ dành thời gian cho người đàn ông bên ngoài của mẹ đi. Ngày thường mẹ không về nhà ăn cơm là do mẹ ăn ở bên ngoài với ông ta có đúng không?"
Chỉ một câu nói, đã khiến Tống Uy nói không nên lời.
Cuộc họp phụ huynh vào tháng 10 là do Nguyễn Trinh dự.
Sau cuộc họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp đã gọi Nguyễn Trinh đến văn phòng để nói chuyện riêng.
Sau khi ra khỏi văn phòng giáo viên, Nguyễn Trinh liền mang bài tập về nhà của mình theo rồi đi đến quán cà phê Internet đối diện cổng trường. Cô bắt gặp Tống Nhĩ Giai đang chơi game, bắt đầu lạnh lùng mỉa mai nàng ——
" Tống Nhĩ Giai, em gần 18 tuổi rồi đúng không? Cũng sắp trưởng thành rồi? Em tự ngẫm lại đi, em không biết việc em phải có trách nhiệm cho tương lai của mình à?"
"Có phải em vẫn mong mẹ em đút lót tiền rồi gửi em đến một trường đại học ở nước ngoài để lấy bằng tốt nghiệp không?"
" Việc ăn uống, tiểu tiện và bằng cấp cũng phải trông cậy vào mẹ em. Em lấy tư cách gì mà làm bộ mặt này cho mẹ em xem? Chỉ vì bà ấy là mẹ em à? Bà ấy thiếu em cái gì?"
"Em muốn bày cái vẻ ăn chơi trác táng, đòi sống đòi chết này cho ai xem đấy?"
Tống Nhĩ Giai tháo tai nghe xuống, ném lên bàn, xoay đầu lại hét vào mặt Nguyễn Trinh:" Chị muốn xen vào chuyện của tôi à? Chị cho rằng chị là ai?"
Nguyễn Trinh gằn từng chữ:" Mẹ em trả tiền cho chị, trông chừng em chính là việc của chị!"
Cô đã thay đổi hình tượng hiền lành trước đây và mỉa mai Tống Nhĩ Giai bằng những lời lẽ lạnh lùng nhất, khiến Tống Nhĩ Giai tức giận, đứng dậy và duỗi tay đẩy cô ra.
Nguyễn Trinh nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cổ tay nàng rồi vặn ra sau lưng, đè nàng xuống bàn trong quán cà phê Internet:" Muốn chơi game thì cũng được. Em làm xong bài tập tối nay đi, chị sẽ cho em chơi."
Tống Nhĩ Giai bị cô ức hiếp đến đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em sẽ không làm!"
"Không làm à? Nếu không làm thì chị sẽ giữ như thế này mãi. Để bạn cùng lớp và những người trong quán net này cười nhạo em, xem ai là người xấu hổ hơn?"
Sau một thời gian giằng co. Tống Nhĩ Giai khóc bù lu bù loa, bắt đầu làm bài tập, còn Nguyễn Trinh ngồi bên cạnh, giúp nàng đánh xong trận game.
Tống Nhĩ Giai đã làm xong bài tập ở quán net. Nguyễn Trinh đã gọi cho quản trị mạng để khởi động lại máy tính và nói với Tống Nhĩ Giai:" Đây, cho em chơi cho đủ đấy. Chơi mấy ngày cũng được, chơi suốt đêm cũng chẳng sao, chị sẽ xin nghỉ học giúp em."
Nguyễn Trinh cũng xin nghỉ làm ở bệnh viện ba ngày.
Tống Nhĩ Giai chơi game ở quán cà phê Internet suốt ba ngày liền. Khi đói bụng, Nguyễn Trinh liền mua cho nàng một hộp mì gói, ngâm nước sôi để khiến nàng no bụng. Khi buồn ngủ thì cứ nằm lên bàn ngủ một giấc, sáng dậy chơi game tiếp. Nếu chơi game đến mệt mỏi, Nguyễn Trinh cũng không cho nàng ra khỏi quán net, tiếp tục ép nàng chơi.
Nàng chơi game ba ngày, Nguyễn Trinh cũng ở bên cạnh nàng đủ ba ngày. Cô tập trung xem lại bài tập của bản thân trong môi trường tối tăm, ồn ào và đầy mùi thuốc lá như quán cà phê Internet.
Ba ngày sau, hai người bước ra khỏi quán net với khuôn mặt nhếch nhác, đầu tóc rối bù và mùi thuốc lá quanh quẩn bên người. Sau khi về nhà tắm rửa, cả hai đồng thời ngã quỵ trên giường, ngủ thiếp đi.
Sau khi Nguyễn Trinh tỉnh dậy. Lúc vừa mở mắt ra, cô liền thấy Tống Nhĩ Giai đang co rút trong lòng mình, đôi mắt đỏ hoe, đang khóc như một con thú nhỏ.