Sau khi giải quyết xong chuyện ngoài ý muốn này, cả hai bước ra khỏi trung tâm thương mại, sau đó đến cửa hàng nội thất và chợ hoa để đặt mua chăn, ga, gối, đệm về nhà và mua vài chậu cây giả để trang trí.
Có mèo ở nhà, Tống Nhĩ Giai không dám trồng cây xanh vì sợ mèo sẽ gặm hoa, cỏ, và bới đất khắp nhà.
Nàng chỉ vào một vài cái cây và nói với Nguyễn Trinh:" Mèo là loài động vật có tính tò mò rất cao. Khi nhìn thấy loại thân rễ này, chúng sẽ nghĩ đó là thức ăn của chúng, cho nên sẽ nhào đến để cắn và nhai. Giống như những chậu hoa thủy tiên, dạ lan hương và hoa diên vĩ này vậy, chỉ cần mèo cắn vào một cái liền sẽ bị trúng độc."
Nguyễn Trinh mỉm cười và nói:" Xem ra em đã học được rất nhiều điều."
Tống Nhĩ Giai khoe khoang:" Đương nhiên rồi."
Nguyễn Trinh chưa kịp mở miệng, nàng đã nói thêm:" Nếu nuôi mèo trong một thời gian dài thì sẽ nhìn rõ bản chất của một con người."
Nguyễn Trinh khẽ nhướng mày:" Nói tiếp đi."
Tống Nhĩ Giai nói:" Nuôi mèo giống như đối xử với một con người vậy. Có người rất có trách nhiệm, có người bình thường và có người không quan tâm. Có người lúc đầu rất thích nhưng sau khi cho mèo ăn và dọn phân mèo một lúc lâu thì trở nên chán nản. Có người cố chấp, yêu chúng quá mức. Cũng có nhiều cặp đôi chia tay đều không cần đến mèo nữa. Vào mỗi mùa tốt nghiệp trong trường của em, trên sân trường lại có thêm rất nhiều chó mèo hoang. Nếu đã không có trách nhiệm, vậy tại sao lúc đầu lại muốn nuôi?"
Nguyễn Trinh không bình luận gì nhiều, cô chỉ cười nhẹ và nói: " Chị có thể thấy rằng em rất nghiêm túc."
Tống Nhĩ Giai tiếp tục khoe khoang:" Đó là chuyện đương nhiên."
*
Cuối tháng 5, Nguyễn Trinh dọn đến nhà Tống Nhĩ Giai. Cả hai chính thức bắt đầu sống cùng nhau.
Biên chế của các cơ sở y tế khá ít, có người công tác ở bệnh viện này gần như cả đời. Sau khi về hưu, bộ phận nghỉ hưu của đơn vị thường tổ chức cho mọi người đi du lịch cùng nhau, cho nên tình đồng nghiệp giữa mọi người tương đối sâu sắc.
Vào ngày 1 tháng 6, cũng là ngày Tết thiếu nhi, trùng với thứ 7. Khoa Tâm thần số 2 tổ chức một số hoạt động nhóm thường niên. Lần này, nhân ngày 1/6, cả khoa đều đưa người thân đến Thảo Cầm Viên để đi dã ngoại.
Hầu hết những người đã kết hôn và có con đều mang theo bạn đời và con cái. Những người chưa kết hôn thì dẫn theo bạn trai và bạn gái. Những người độc thân vui vẻ thì đi một mình.
Nguyễn Trinh hỏi Tống Nhĩ Giai:" Em đi không?"
Vốn dĩ Tống Nhĩ Giai định tổ chức một bữa liên hoan để đón những người bạn vừa đi du lịch về. Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Trinh, nàng liền trở thành người trọng sắc khinh bạn, vứt bỏ bạn bè ra phía sau, liên tục gật gật đầu, nói:" Em đi chứ!"
Mọi người thuê một chiếc xe khách như thường lệ. Có nhiều người dẫn theo gia đình và con cái, khiến bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Tống Nhĩ Giai đội mũ lưỡi trai và mang theo một chiếc túi nhỏ, lần lượt chào hỏi các cô chú trong khoa.
Vốn dĩ nàng định ngồi cạnh Nguyễn Trinh, nhưng khi nàng ôn xong chuyện cũ và lên xe, đã có một người đàn ông khác ngồi bên cạnh Nguyễn Trinh. Hai người họ cúi đầu, không biết đang nói gì với nhau.
Tống Nhĩ Giai kéo mũ xuống, khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế trước Nguyễn Trinh.
Sau khi ngồi vào chỗ, nàng liền lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho Nguyễn Trinh:【Sao chị dám không giữ chỗ cho em?!】
Cảm nhận được sức rung của điện thoại trong túi, Nguyễn Trinh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Nhĩ Giai ở hàng ghế trước.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra và nhìn thấy tin nhắn của Tống Nhĩ Giai. Sau đó, cô liền trả lời lại:【Đột nhiên anh ấy lại ngồi xuống...chị không hề biết đây là ai. 】
Tống Nhĩ Giai hung hăng:【Không quen mà lại để anh ta ngồi bên cạnh à!】
Nguyễn Trinh:【Tán gẫu được một hai câu, chị mới biết anh ấy là cháu trai của chủ nhiệm Lưu.】
Tống Nhĩ Giai nói mà không lựa lời: [Một người đàn ông cao lớn như anh ta mà lại đến tham dự Tết thiếu nhi. Không biết có cảm thấy xấu hổ gì hay không? 】
Nguyễn Trinh lại ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nhĩ Giai. Cô khẽ mỉm cười, không nhắn lại cho nàng. Sau đó, cô quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với cháu trai của chủ nhiệm Lưu:" Tôi cảm thấy hơi say xe, tôi lên hàng ghế trước ngồi đây."
Thấy cô bước đến, Tống Nhĩ Giai muốn bật cười theo bản năng nhưng đã kìm lại được. Nàng làm ra vẻ không quan tâm và hỏi:" Sao chị lại đến đây?"
Nguyễn Trinh nhìn ra ngoài cửa sổ, hời hợt nói:" Say xe."
Tống Nhĩ Giai nghe xong liền nắm lấy cánh tay của Nguyễn Trinh, muốn dẫn cô đến hàng ghế trước:" Này? Chị bị say xe từ khi nào thế? Chúng ta đến hàng ghế trước ngồi đi."
Nguyễn Trinh quay đầu lại nhìn Tống Nhĩ Giai, sóng mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt:" Không cần đâu, ngồi đây là được rồi. Cứ để dành hàng ghế trước cho mọi người đi."
Hàng ghế phía trước dành cho trẻ em dễ bị say xe, hoặc dành cho những người lớn tuổi. Người trẻ tuổi hơn tự có ý thức ngồi phía sau.
Tống Nhĩ Giai nói:" Em không mang theo thuốc say xe. Cô y tá trưởng rất cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị đủ loại thuốc say xe và thuốc say nắng. Em sẽ đi tìm cô ấy để xin cho chị một ít thuốc say xe nhé."
Nói xong, nàng nhanh chóng đứng dậy đi xin thuốc.
Nguyễn Trinh ngăn nàng lại và nói: "Không nghiêm trọng đâu, chút nữa chị ngủ trên đường đi là ổn rồi."
Tống Nhĩ Giai: "Thực sự không sao chứ?"
"Không sao đâu." Nguyễn Trinh lắc đầu rồi lấy hộp tai nghe không dây trong túi ra rồi đưa một bên tai nghe còn lại cho Tống Nhĩ Giai:" Nghe nhạc không?"
"Nghe chứ." Tống Nhĩ Giai cầm lấy tai nghe.
Đầu tháng sáu, vườn bách thảo tọa lạc trên một ngọn núi cao ở quận Nam Thành, có rừng rậm dày đặc và khí hậu mát mẻ. Hôm qua, trời đổ mưa vài lần, nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, hệ thực vật xanh mơn mởn vẫn còn đọng lại chút ẩm ướt.
Vườn bách thảo rất rộng lớn, có nhiều cảnh quan sân vườn khác nhau như vườn đào, vườn hoa trà, vườn hồng, vườn cọ...Từ đầu đến cuối ngày, cùng lắm chỉ có thể đi dạo qua ba hoặc bốn công viên. Mọi người đều thống nhất sẽ đến tham quan những công viên mà mình cảm thấy hứng thú. Buổi trưa, mọi người sẽ tập trung tại bãi cỏ lớn trước chùa Sen giữa công viên để dùng cơm trưa.
Y tá trưởng nói một số điều cần lưu ý và để mọi người tự do tham quan. Vài chục người dần tản ra và đưa người nhà của mình đi dạo. Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh lấy bản đồ từ trung tâm dịch vụ du lịch, vừa đi vừa tán gẫu cùng nhau.
Tống Nhĩ Giai bỗng hoài niệm:" Lúc học tiểu học, em rất thích đi chơi xuân và trại hè. Em thường mang theo một chiếc balo đầy đồ ăn vặt và ăn cùng các bạn trong lớp. Lên đến sơ trung, lãnh đạo nhà trường sợ sẽ xảy ra tai nạn ra nên không tổ chức các hoạt động đi chơi tập thể như vậy nữa."
Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng:" Lễ tốt nghiệp được tổ chức vào tháng sau. Tháng kế tiếp em sẽ đi làm."
Nguyễn Trinh đề nghị: "Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, em có muốn đi nơi nào đó để chơi không? Sau này nếu đi làm rồi, em sẽ không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy nữa."
Vốn dĩ Tống Nhĩ Giai có dự định đi du lịch, nhưng Nguyễn Trinh đã trở về, vì vậy nàng không muốn rời đi nữa. Nàng bỗng dưng im lặng.
Nguyễn Trinh khẽ nói:" Chị xin nghỉ phép để đi chơi cùng em nhé."
Tống Nhĩ Giai vui mừng khôn xiết và nắm lấy cổ tay Nguyễn Trinh: " Có thật không?"
Nguyễn Trinh gật đầu: "Ừm. Em muốn đi chơi ở đâu?"
Tống Nhĩ Giai mỉm cười, đáp:" Em đi đâu cũng được, chị muốn đi đâu?"
Nguyễn Trinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:" Vậy đi Minh Thành được không? Du lịch tự túc."
Tống Nhĩ Giai liên tục gật gật đầu:" Được chứ! Khi nào?"
Nguyễn Trinh lấy điện thoại ra, nhìn lịch trình ca làm việc của tháng này rồi nói: "Tháng sau, tuần sau khi em bảo vệ luận văn xong. Tháng này chị không xin nghỉ được."
Trước khi làm xong lịch làm việc cho tháng sau, cô phải xin chủ nhiệm khoa nghỉ phép trước để thuận tiện cho đồng nghiệp sắp xếp công việc. Nếu không, xác suất của việc xin nghỉ phép ngay bây giờ là cực kỳ thấp.
*
Có thể nhìn thấy những cụm hoa nhỏ màu đỏ cam ở khắp ven đường, chúng xếp san sát vào nhau và mọc thành từng chùm rủ xuống. Có lẽ loại hoa này quá phổ biến, không chỉ nhìn thấy ở vườn bách thảo mà cũng có nhìn thấy ở khắp nơi, nhưng dường như loài hoa này vẫn chưa được đặt tên.
Tống Nhĩ Giai thuận miệng hỏi:" Đây là hoa gì thế?"
Nguyễn Trinh cũng thản nhiên trả lời: "Hoa pháo, vì trông giống như một chuỗi pháo hoa."
Tống Nhĩ Giai mỉm cười và nói:" Thực sự rất gợi hình."
Tống Nhĩ Giai muốn đến vườn đào để xem, nàng còn nói đùa với cô suốt cả chặng đường:" Nói không chừng khi đi xem hoa đào, chúng có thể ban cho em người yêu."
Nguyễn Trinh nhìn vị trí của vườn đào trên bản đồ, nhẹ giọng nói: "Mùa này hoa đào đã tàn rồi, có lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn thấy quả đào thôi."
"Này, hái một vài quả đào ăn cũng tốt mà."
Trong lúc tán gẫu, Tống Nhĩ Giai liền nhìn thấy chiếc xe đạp đặt tại trạm tự phục vụ cách đó không xa. Nàng liền tung tăng nhảy nhót đến đó, vỗ vỗ yên xe đạp, vui vẻ nói:" Chị giáo Nguyễn, chúng ta thuê một chiếc xe đạp đôi đi."
"A Nguyễn! Tiểu Giai! Hai cháu cũng muốn thuê xe đạp à?" Chủ nhiệm Lưu và cháu trai xuất hiện từ phía sau và chỉ vào chiếc xe đạp:" Hai người định đi đâu vậy?"
Nguyễn Trinh tinh ý mỉm cười và nói:" Chủ nhiệm, chú muốn đi đâu?"
Tống Nhĩ Giai không thèm để ý, buột miệng nói: "Chú Lưu, chúng cháu muốn đến vườn đào để hái đào ăn."
Cháu trai của chủ nhiệm Lưu nói: " Vừa đúng lúc bọn anh cũng muốn đến vườn đào, chúng ta đi cùng nhau đi."
Chủ nhiệm Lưu nói:" Đúng đúng, vậy thuê hai chiếc xe đi. Tiểu Giai, cháu chở cái thân già của chú đi đi, vừa lúc chú cũng muốn tán gẫn một chút chuyện với người trẻ tuổi như cháu."
Kể từ khi Tống Nhĩ Giai được sinh ra, chủ nhiệm Lưu đã làm việc tại Khoa Tâm thần số 2 của Tam viện. Từ một bác sĩ thực tập nhỏ bé liền trở mình thành chủ nhiệm khoa. Sau khi Tống Uy qua đời, ông thường mời Tống Nhĩ Giai đến nhà mình ăn uống vào các dịp lễ Tết.
Tống Nhĩ Giai nhìn vào mắt Nguyễn Trinh, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm Lưu và từ chối:" Chú Lưu, cháu rất nặng. Gần đây cháu tăng cân rất nhiều nên chắc không đạp nổi đâu."
Chủ nhiệm Lưu thở dài một hơi rồi thúc giục:" Cô gái nhỏ như cháu thì nặng được bao nhiêu? Nếu cháu đạp không nổi thì cứ ở yên đấy, ông già như chú sẽ chở cháu đi. Nào, lại đây!"
Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng, xoay người lại, lưu luyến bước đi.
Nàng đi cùng xe với chủ nhiệm Lưu, đương nhiên Nguyễn Trinh sẽ đi cùng một xe với cháu trai của chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu hỏi Tống Nhĩ Giai về tình hình đơn vị tuyển dụng của nàng. Tống Nhĩ Giai tán gẫu câu được câu mất cùng ông ấy, còn ánh mắt thì nhìn thẳng vào Nguyễn Trinh và cháu trai của chủ nhiệm Lưu cách đó không xa.
Tống Nhĩ Giai nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ một lúc, sau đó thầm hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên, nàng nhanh trí ngừng xe lại rồi rít lên một tiếng. Sau đó, nàng khom lưng ôm lấy cổ chân, thở hổn hển nói:" Chú, chú, chân cháu bị chuột rút rồi! Cháu không đạp xe được nữa!"