" Em muốn chị nói gì? Nói rằng chị cũng có loại cảm giác không bình thường với em sao?"
Nguyễn Trinh dùng tay che khuất nửa gương mặt. Tống Nhĩ Giai nhìn vào môi cô, do dự một lúc rồi nỉ non lại lời nói vừa rồi:" Cảm giác của chị đối với em cũng không bình thường..."
"Điều này có nghĩa là chị cũng thích em, có phải không?"
Nguyễn Trinh im lặng một lúc, sau đó bỏ cánh tay xuống, nhìn về phía Tống Nhĩ Giai. Ánh mắt cô trở nên bất lực, nhưng lại chất chứa một tia trìu mến. Cô chẳng nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng ừ một tiếng.
Một tiếng nói ngắn gọn, nhưng lại tựa như sóng biển dạt dào. Chúng đánh vào lòng Tống Nhĩ Giai, gợi lên trong nàng niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Cả thế giới bỗng trở nên hư ảo, vô thực. Tống Nhĩ Giai ôm lấy đầu, bật cười thành tiếng.
Tạm thời, nàng không biết nên nói điều gì, chỉ có thể biểu lộ sự hạnh phúc của mình theo bản năng.
Tuy mỉm cười, nhưng sóng mắt nàng đã chứa đầy nước mắt. Tống Nhĩ Giai chống người, nhìn kỹ gương mặt của Nguyễn Trinh dưới ánh đèn. Một lúc sau, nàng làm càn vươn tay chạm vào chân tóc, lông mày, sống mũi và đôi môi đỏ mọng của cô.
Chúng rất nóng.
Đầu ngón tay dừng lại trên môi đỏ mọng, ánh mắt cũng dần lạc về nơi ấy. Tống Nhĩ Giai nhẹ nhàng nói:" Không cần biết chị còn đang do dự điều gì, cũng chẳng cần biết chị xem em là gì. Chị giáo Nguyễn, em chỉ cần hiểu rõ lòng chị là tốt rồi."
Hiểu rằng cô không chán ghét mình, hiểu rằng cô cũng có ý với mình.
Từ nay về sau, nàng sẽ không còn phải chịu đựng việc giấu giếm nữa.
Tống Nhĩ Giai bấu víu vào cơ thể cô giống như một con vật nhỏ, dịu dàng dùng đầu mũi của mình chạm vào đầu mũi Nguyễn Trinh:" Chị nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé."
Nàng thay khăn trên trán cho Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh liền sờ vào trán mình và nói:" Không cần đắp đâu, hạ sốt rồi. Ngủ một giấc dậy sẽ khỏe ngay, nếu đắp như vậy, chị sẽ không ngủ được..."
"Vâng." Tống Nhĩ Giai gỡ khăn ra rồi bước đến bàn đầu giường để uống nước. Sau đó, nàng bước ra phòng khách để mang cốc nước, phích nước nóng và nước khoáng vào. Nàng pha nước khoáng và nước nóng cùng nhau, hòa thành một ly nước ấm.
Nàng đóng nắp ly nước, đặt trên chiếc tủ đầu giường phía bên cạnh Nguyễn Trinh và nói:" Nếu nửa đêm chị thức giấc và cảm thấy khát nước, thì nước sẽ ở phía tay trái của chị nhé, chị không cần ra ngoài để uống nước đâu."
"Bốn năm trước, chị hiểu được lòng em nên muốn tránh né em, phải không?"
"Một lần trốn chạy, lại là bốn năm."
"Có phải chị đã nghĩ rằng em sẽ quên được chị không?"
"Em chưa bao giờ quên."
"Em không thể để cho bất kỳ người nào khác tiến vào tim em được nữa."
"Mùa hè năm em mười tám tuổi, có phải là một giấc mơ không? Em luôn cảm thấy chúng quá đỗi chân thật, không giống như một giấc mơ..."
Dưới tác dụng của rượu, nàng dần cảm thấy buồn ngủ, tần suất lảm nhảm cũng giảm dần.
Nguyễn Trinh trở mình, ôm lấy nàng từ phía sau và đặt một nụ hôn lên cổ nàng:" Đó không phải là mơ..."
Chúng đều là thật.
Nhưng cũng không nên xảy ra...
Sau khi tỉnh dậy, Nguyễn Trinh bỗng nhận ra mình có cảm giác khác thường với nàng. Cô cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với người mẹ Tống Uy của nàng, cho nên đã tự mình đi về phương Bắc và đến Ninh Thành.
Trong năm đầu tiên ở Ninh Thành, thậm chí Nguyễn Trinh còn lên mạng tìm bạn bè cùng chuyên ngành để được tư vấn tâm lý.
Bản thân cô là một bác sĩ tâm thần, nhưng cô lại không thể chấp nhận được cảm giác của bản thân dành cho một cô gái nhỏ hơn mình năm tuổi, thậm chí chỉ vừa tròn mười tám.
Tình yêu và sự bao dung của cô dành cho cô gái này đã vượt quá ranh giới của những người bạn bình thường từ rất lâu.
Cô đoán rằng, có lẽ cô đã xem cô gái nổi loạn, thiếu thốn tình thương ấy như một đối tượng trị liệu. Giữa hai người dần sinh ra cảm giác đồng cảm và phản đồng cảm.
Bốn năm qua, cô cắt đứt liên lạc cùng nàng, ra nước ngoài và không gặp nhau nữa... Cô đã làm tất cả những gì có thể trong khả năng của mình, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nào cắt đứt được đoạn tơ tình này.
Cô cũng không biết phải làm gì với cô gái này...
*
"Chị dậy rồi?"
Ngày hôm sau, Nguyễn Trinh tỉnh dậy và nhìn thấy Tống Nhĩ Giai bắt ghế, ngồi bên cạnh giường, nhìn vào mình.
Cô hỏi: "Mấy giờ rồi em?"
"Chín giờ." Trông Tống Nhĩ Giai rất hạnh phúc, nàng luôn nở nụ cười trên môi:" Bọn họ đều ra ngoài chơi cả rồi, em ở lại chăm sóc chị. Chị cảm thấy khỏe hơn chưa?"
"Chỉ là cơn cảm lạnh nhỏ thôi, sao chị có thể yếu ớt như vậy được?" Nguyễn Trinh mỉm cười, xoa xoa thái dương. Sau đó, cô nhắm mắt lại, đợi đầu óc ổn hơn một chút mới đứng lên.
Tống Nhĩ Giai dịu dàng nói: "Em có mua cháo thịt bằm cho chị rồi, dậy ăn một chút đi."
Nàng cố ý nói như vậy, là đang muốn Nguyễn Trinh dành cho mình một lời khen.
Đã bốn năm trôi qua, nàng không còn là cô gái nổi loạn và cố chấp như trước nữa, nàng đã dần trở nên ân cần và biết chăm sóc người khác.
Rất đáng tin cậy.
Nguyễn Trinh nằm trên giường, mỉm cười, không nói gì.
Cả hai đều ngầm hiểu ý nhau, không nói gì nhiều về chuyện của đêm hôm qua.
"Sao chị không khen em?" Tống Nhĩ Giai nắm lấy cánh tay của Nguyễn Trinh và lắc qua lắc lại như một đứa trẻ đang làm nũng.
Nguyễn Trinh làm ra vẻ lấy lệ:" Khen em, rất giỏi."
Tuy cô chỉ khen cho có lệ, nhưng Tống Nhĩ Giai vẫn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nàng nắm lấy cánh tay cô rồi đặt lên cổ tay trắng như tuyết của cô một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.
Nguyễn Trinh ngơ ngẩn một lúc, nhưng không rụt tay lại, chỉ bình tĩnh nhìn Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai bị ánh mắt của cô nhìn đến ngượng ngùng, khiến nàng đỏ cả mặt.
Sau đó, nàng đứng dậy và nói:" Em đi hâm nóng cháo giúp chị."
Nguyễn Trinh rời giường, bước đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Khi vừa định bước ra phòng khách, cô liền sờ sờ mặt mình, nhìn bản thân trong gương rồi trang điểm nhẹ. Sau đó, cô mới bước ra phòng khách để gặp Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách để xem phim.
Nàng sợ rằng cô sẽ ngủ tiếp nên đã vặn âm lượng nhỏ lại. Nhưng sau khi thấy Nguyễn Trinh bước ra, Tống Nhĩ Giai liền cầm lấy điều khiển từ xa và vặn âm lượng to lên.
"Cháo ở trên bàn." Tống Nhĩ Giai bước đến, ngồi vào bàn ăn cùng Nguyễn Trinh và nhìn cô dùng hết cháo.
Nguyễn Trinh cố gắng tìm chuyện để nói:" Bọn họ đi chơi ở đâu thế?"
"Thành phố điện ảnh."
Nguyễn Trinh mỉm cười và hỏi: "Tại sao em không đi theo?"
"Chị biết rõ mà còn cố hỏi à."
Đương nhiên nàng không nỡ đánh thức Nguyễn Trinh và muốn ở lại cùng cô.
Nguyễn Trinh vẫn mỉm cười:" Chị không biết, em nói xem?"
Tống Nhĩ Giai chợt nhận ra rằng cô chỉ muốn nghe nàng nói ra những lời này, giống như lúc bản thân nàng muốn nhận được một lời khen từ cô.
"Em muốn ở lại với chị." Đôi môi Tống Nhĩ Giai khẽ mấp máy. Nàng dè dặt một lúc rồi bình tĩnh thổ lộ tâm tư của bản thân.
Nguyễn Trinh "ỏ" một tiếng, nhẹ nhàng nói:" Em nói nghe buồn nôn quá."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng ý cười bên môi lại càng lúc càng sâu và cảm thấy lòng mình rất thỏa mãn.
Tống Nhĩ Giai cũng cảm thấy lời nói này của mình rất buồn nôn. Nàng cúi đầu, không dám nhìn Nguyễn Trinh nữa, chỉ biết cắn chặt môi, nhưng vẫn không kìm được ý cười của bản thân.
Sau khi cúi đầu được một lúc, nàng liền ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Trinh. Trùng hợp thay, cô cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt cả hai đan xen vào nhau, hệt như có muôn ngàn lời nói chất chứa trong sóng mắt. Các nàng nhìn nhau trong một khoảnh khắc, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Bầu không khí bỗng trở nên đầy ái muội và ngọt ngào.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người nhớ chú ý an toàn nhé. Lúc tôi tham gia cuộc họp về phòng chống và kiểm soát dịch bệnh, tôi vẫn đang viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên. Tôi không ngờ rằng đến lúc mình viết tới cuốn thứ 3 rồi mà dịch vẫn chưa hết nữa~