Điểm dừng chân tại quận B là một nhà trọ mang phong cách cổ kính. Vào mùa du lịch cao điểm, phòng đôi đã được đặt hết, Lục Lộ chỉ có thể chộp được sáu phòng đơn nhỏ hẹp.
Mọi người kéo hành lý xuất trình chứng minh thư tại quầy lễ tân và làm thủ tục. Sau đó, người phục vụ đưa họ lên lầu để sắp xếp phòng.
Sáu người không ở cạnh nhau, Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh lần lượt ở phòng 205 và 208 trên tầng 2, còn bốn người còn lại ở tầng 3.
Tống Nhĩ Giai kéo cần hành lý, nhìn về phía Nguyễn Trinh, nhẹ nhàng nói:" Nếu sớm biết có ngày này, em đã đặt phòng khách sạn rồi..."
Nàng đã quen với việc ngủ cùng Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh xoa xoa đầu nàng:" Cũng không xa lắm. Sau khi cất hành lý, chị sẽ đến tìm em."
Nguyễn Trinh nói được làm được. Trong lúc Tống Nhĩ Giai đang sắp xếp hành lý, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Nàng nhìn qua mắt mèo và thấy Nguyễn Trinh đang đứng ngoài cửa, vì vậy liền mở cửa đón cô vào.
Nguyễn Trinh kiểm tra phòng và phòng tắm của nàng rồi dặn dò:" Không mở cửa cho người lạ vào ban đêm và không đi ra ngoài một mình. Nếu xảy ra chuyện gì, cứ việc gọi cho chị."
Tống Nhĩ Giai kéo Nguyễn Trinh đến ngồi ở mép giường, cười nói:" Em không còn là một đứa nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên nữa."
Nguyễn Trinh dùng đầu ngón tay gõ gõ vào trán nàng. Cô cũng mỉm cười, nhưng không nói gì.
Tống Nhĩ Giai cảm thán:" Vào năm mười tám tuổi, cái năm mà em tốt nghiệp sau kỳ thi Đại học. Em thực sự rất muốn đi du lịch tốt nghiệp cùng chị, nhưng không ngờ..."
Không ngờ chị lại chạy đến Ninh Thành.
Nguyễn Trinh cúi đầu, cười nói: "Tất cả đều là chuyện của quá khứ rồi."
"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa." Tống Nhĩ Giai bắt lấy tay Nguyễn Trinh và nắm trong lòng bàn tay mình:" Nói chuyện của tương lai đi. Sau này, chúng ta sẽ ra ngoài chơi mỗi năm một lần, được không? Quốc khánh năm nay, dù chị có trực ban cũng sẽ được nghỉ ít nhất hai ba ngày. Chúng ta có thể đi các thành phố cạnh Giang Châu chơi, chỉ có hai người chúng ta thôi, được không?"
Nguyễn Trinh đáp:" Ừm."
Tống Nhĩ Giai: "Chờ đến khi trở về Giang Châu, em sẽ dẫn chị đến gặp bà ngoại của em."
Nguyễn Trinh tiếp tục đáp:" Ừm."
Khi nói xong những lời này, bốn người còn lại cũng đã sắp xếp hành lý xong. Mọi người tụ họp tại sảnh và chuẩn bị ra ngoài dùng bữa.
Nửa sau chuyến du lịch, khoảng tầm ngày thứ bốn hoặc năm, ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Sau khi ăn xong, họ dạo chơi các danh lam thắng cảnh một chút, sau đó về nhà trọ để nghỉ ngơi.
Bốn người bọn họ về nghỉ ngơi trước. Tống Nhĩ Giai kéo Nguyễn Trinh đến cửa hàng đặc sản, mua một ít đồ và gửi về thành phố Giang Châu.
Ngày hôm qua, Nguyễn Trinh bị ốm nên Tống Nhĩ Giai không dám đi mua sắm nhiều. Lúc chạng vạng, sắc trời dần tối, nàng liền lái xe đưa Nguyễn Trinh về nhà trọ để nghỉ ngơi.
Về phần bữa tối. Sáu người cũng dùng bữa tại nhà trọ, họ gọi đặc sản địa phương và một số đồ uống.
Nguyễn Trinh không uống được. Tống Nhĩ Giai nhìn thực đơn, dường như không có đồ uống không đường, nên nàng liền chạy đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài để mua một chai đồ uống không đường.
Cô là người tập thể hình, vì vậy sẽ kiểm soát lượng đường được nạp vào cơ thể mình.
Lúc quay lại bàn ăn, Tống Nhĩ Giai bỗng nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của mình vây quanh Nguyễn Trinh. Họ sờ sờ mặt Nguyễn Trinh và cảm khái:" Chị A Nguyễn, da của chị đẹp thật đấy."
"Chị bảo dưỡng như thế nào vậy?"
"Chị thường sử dụng sản phẩm chăm sóc da nào thế?"
Tống Nhĩ Giai nhanh chóng đẩy hai người bọn họ ra xa, sau đó bắt chước giọng điệu thường ngày của Nguyễn Trinh, buông lời bông đùa:" Tập thể dục nhiều hơn, không thức khuya, kiêng đường, uống tám ly nước mỗi ngày. Nếu kiên trì trong một tháng, các cậu cũng có thể làm được."
Hai người bạn cùng phòng bật cười khi nhìn thấy chai nước uống không đường mà nàng đang cầm trên tay:" Nhĩ Giai ơi, bọn tôi không thích uống rượu, cũng không thích uống những thức uống có đường trong thực đơn này."
Tống Nhĩ Giai không hề che giấu việc trọng sắc khinh bạn của bản thân. Nàng chỉ tay về phía cửa ra vào, mỉm cười và nói:" Vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi. Các cậu tự vắt chân lên cổ rồi đi mua đi."
Tiền Tử Kiện - bạn trai của Lục Lộ tinh ý chạy ra ngoài:" Tôi sẽ đi mua vài chai về."
Tống Nhĩ Giai nói: "Đừng mua nhiều quá. Mua một hai chai là được rồi, bọn họ chỉ đang đùa với tôi thôi."
Nguyễn Trinh chống cằm, nhìn bọn họ đùa giỡn.
Lư Lị Lị đảo mắt, dẫn chủ đề sang Nguyễn Trinh và hỏi về đời sống tình cảm của cô.
Nguyễn Trinh do dự một lúc rồi nói: " Chị à...cứ xem như đang độc thân đi..."
Tống Nhĩ Giai cười lạnh và giẫm lên chân Nguyễn Trinh dưới gầm bàn.
Nguyễn Trinh liền liếc nhìn Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai làm ra vẻ thản nhiên, cúi đầu dùng bữa.
Những người bạn cùng phòng của nàng bắt đầu hỏi về tình cảm của Nguyễn Trinh thuở còn học Đại học.
"Trông chị đẹp như vậy, chắc có nhiều người theo đuổi lắm."
"Lại còn dịu dàng và ân cần nữa."
Tống Nhĩ Giai xen vào: " Lúc còn đi học, chị ấy lạnh lùng và kiêu ngạo hơn bây giờ nhiều. Lúc rảnh rỗi, chị ấy cũng không thích nói chuyện cho lắm."
Nguyễn Trinh nhướng mày:" Lạnh lùng sao?"
Thật ra tính cách của cô chỉ hơi chậm tiêu.
Tống Nhĩ Giai gật gật đầu: " Lạnh."
Chính vì sự hờ hững trong lần gặp đầu tiên, và sự dịu dàng, chu đáo về sau, nên đã tạo ra sự tương phản lớn đến vậy trong cô.
Lục Lộ hỏi: " Vậy hai người quen biết nhau như thế nào?"
Tống Nhĩ Giai ngẫm lại một lúc và nói:" Lúc còn bé, tôi rất quậy. Chị ấy không chịu nổi phong cách và lối trang điểm trẻ trâu của tôi nên đã dạy tôi cách trang điểm. Sau đó, chúng tôi dần thân thiết với nhau hơn."
Nguyễn Trinh nhoẻn miệng cười:" Đi đường vòng để cướu nước. Chị không dạy cho em ấy bài tập về nhà. Những việc đầu tiên mà chị làm là gãi đúng chỗ ngứa của em ấy và dạy em ấy cách trang điểm."
Năm đó, nếu Tống Uy biết chuyện này, chắc chắn bà sẽ mắng hai người đến mức máu chó phun đầy đầu.
Tiền Tử Kiện giơ ngón cái lên:" Đây được gọi là thuyết âm mưu."
Tiểu Võ nói:" Có lẽ là "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*" đấy."
(*: Ý chỉ: Kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.)
Lư Lị Lị vỗ đầu bạn trai mình: "Nói bậy bạ gì đó. Sao hai người không nói về 36 kế yêu nhau đi?"
Vài người vừa ăn vừa kể về thời trung học của mình. Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh tình cờ nhớ về quãng thời gian quen biết nhau ấy.
Trò chuyện đến 8 giờ tối, mọi người mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nói là về phòng, nhưng thực ra hai cặp đôi bọn họ đã tụ tập cùng nhau, ngồi co ro trong một phòng, vừa xem phim vừa tán gẫu.
Sau khi Tống Nhĩ Giai về phòng, nàng liền tắm rửa, nhưng không thay đồ ngủ, mà chỉ mặc áo phông đen và quần đùi trắng. Nàng do dự, không biết có nên đến phòng của Nguyễn Trinh để chơi cùng cô không.
Do dự một lúc, nàng cầm điện thoại lên, nhưng không hề thấy Nguyễn Trinh nhắn tin cho mình.
Tống Nhĩ Giai đã chủ động gửi tin nhắn đến và hỏi cô:【 Chị đang làm gì vậy? 】
Một lúc sau, Nguyễn Trinh mới trả lời:【 Vừa tắm xong. 】
Tống Nhĩ Giai:【 Muốn ra ngoài tản bộ không?】
Nguyễn Trinh:【 Chị vừa tắm xong nên không muốn ra ngoài. Ngày mai rồi hẵng đi. 】
Tống Nhĩ Giai thầm nói: Nếu không ra ngoài chơi, chị có thể đến phòng em để chơi đấy...
Nàng quá xấu hổ để nói ra suy nghĩ của mình nên chỉ hỏi:【Vậy bây giờ chị sẽ làm gì? 】
Nguyễn Trinh trả lời:【Đọc luận văn một lúc, sau đó đi ngủ. 】
Tống Nhĩ Giai:...
Ham m.uốn trò chuyện bị dập tắt ngay tức khắc. Tống Nhĩ Giai đặt điện thoại xuống, bước đến bên cửa sổ để ngắm nhìn sắc đêm của thị trấn nhỏ.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên.
Tống Nhĩ Giai ngoảnh đầu nhìn lại, điện thoại của nàng cũng vang lên chuông báo có tin nhắn.
Nàng vừa đọc tin nhắn, vừa bước đến cửa.
Trên màn hình điện thoại hiện ra dòng tin nhắn Nguyễn Trinh đã gửi trong hộp thoại:【Mở cửa.】
Tống Nhĩ Giai mỉm cười mở cửa. Nguyễn Trinh - người đang đứng tại cửa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài thướt tha, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, mái tóc dài vẫn còn vương hơi nước, tùy ý buông thõng sau vai. Cô có gương mặt tựa đóa phù dung ẩn mình trong làn nước trong veo, không trang điểm. Một tay cô cầm lấy điện thoại, tay còn lại cầm túi đồ ăn vặt, khóe môi vẫn còn thấp thoáng ý cười nhàn nhạt. Cô bỗng hỏi nàng:" Không cho chị vào sao?"
Tống Nhĩ Giai chợt lấy lại tinh thần. Nàng thu hồi tầm mắt, nắm lấy cổ tay Nguyễn Trinh và dẫn cô vào, sau đó khóa trái cửa lại.
Căn phòng đơn có chút chật chội. Nguyễn Trinh đặt túi đồ ăn nhẹ lên bàn kính trước TV và ngồi xuống nơi cuối giường.
Tống Nhĩ Giai mỉm cười, hỏi:" Không phải chị định đọc luận văn sao?"
Tại sao lại đến đây?
Nguyễn Trinh khẽ nhướng mày:" Vậy chị đi nhé?"
Tống Nhĩ Giai vội vàng nắm lấy cổ tay cô, nàng sợ rằng cô nói đi là sẽ đi.
Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười, sau đó liếc nhìn xung quanh. Cô tìm thấy điều khiển từ xa bên cạnh bàn TV và bật TV lên, chọn ngẫu nhiên một bộ phim điện ảnh nào đó.
Tống Nhĩ Giai liếc nhìn căn phòng và nói:" Đèn sáng quá, nếu muốn xem phim, chúng ta nên xem trong phòng tối."
Nói xong, nàng liền tắt đèn đi.
Nguyễn Trinh nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Cô xé một viên kẹo dẻo vị cam rồi cho vào miệng.
Trong căn phòng tối, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có âm thanh truyền ra từ chiếc TV.
Tống Nhĩ Giai nhìn đồ ăn vặt trên bàn và lấy bừa một viên kẹo để ăn.
Sau khi hiểu rõ lòng nhau và cùng nhau xem phim trong một căn phòng tối, bầu không khí dường như đã khác trước rất nhiều.
Trước đây, các nàng vẫn có thể bàn luận về cốt truyện và diễn viên trong phim một cách đầy tự nhiên.
Bây giờ, hai người đang ngồi cạnh nhau nơi cuối giường. Tống Nhĩ Giai ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Nguyễn Trinh sau khi tắm xong và cánh tay mịn màng đầy thanh tú đang nắm chặt nhau. Tất cả sự chú ý của nàng bị thu hút bởi hương thơm và sự thoải mái khi da thịt thân mật. Nàng hoàn toàn không biết bộ phim này đang chiếu gì hay các diễn viên đang nói gì.
Nàng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trinh. Nguyễn Trinh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình TV. Độ cong nơi sườn mặt của cô vô cùng đẹp đẽ.
Nàng ngơ ngẩn nhìn vào cô. Nàng cầm lòng chẳng đặng, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay của Nguyễn Trinh, khẽ thầm thì:" Chị có thấy lạnh không? Có muốn nằm lên giường, vừa đắp chăn vừa xem phim không?"
Vành tai Nguyễn Trinh thoáng nóng bừng. Cô lắc lắc đầu, ngoảnh lại nhìn Tống Nhĩ Giai, sau đó nhanh chóng nhìn về phía màn hình TV và nói:" Không sao, chị không thấy lạnh lắm."
Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng, tự bóc cho mình một viên kẹo dẻo có vị bạc hà.
Nàng bóp chặt gói kẹo, nhào nặn một lúc lâu. Nàng chần chừ mãi, sau đó đỏ mặt, trầm giọng hỏi:" Chị giáo Nguyễn, chị có muốn nếm thử hương bạc hà không?"
Nguyễn Trinh lại quay đầu lại, nhìn vào Tống Nhĩ Giai, khẽ hé môi, định nói điều gì đó. Gò má Tống Nhĩ Giai đỏ bừng, nàng nhìn cô rồi duỗi tay ra, vòng tay ôm lấy cổ cô rồi dán môi mình lên môi cô, chặn tất cả lời nói của cô lại.
Nguyễn Trinh ngẩn ra trong một khoảnh khắc, sau đó nhắm mắt lại.
Các nàng nắm lấy tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau.
Trên bức tường nơi vách phòng, thoáng ẩn hiện hình bóng hai người phụ nữ đan xen chặt chẽ vào nhau.
Nguyễn Trinh dùng một tay vòng qua vòng eo thon thả của Tống Nhĩ Giai. Sau khi mơn tr.ớn cánh môi nàng trong chốc lát, Nguyễn Trinh liền lùi lại một chút, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ giọng nói:" Mở miệng ra."