Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 64: Ung thư



Trên đường đến bệnh viện, Nguyễn Trinh không hề ngắt cuộc gọi của Tống Nhĩ Giai.

"Hôm qua em đi thăm bà ngoại. Bà bị cảm, ho liên tục nên em đưa bà đến bệnh viện để kiểm tra. Em nghĩ bà cũng lớn tuổi rồi nên tiện thể chụp CT phổi cho bà. Chụp CT cho thấy kết quả không tốt lắm, có vài nốt nhỏ, bác sĩ đề nghị chụp CT tăng cường thêm. Em đưa bà đến khoa hô hấp, nhưng kết quả chụp CT tăng cường không mấy khả quan. Bây giờ họ đang tiến hành sinh thiết, báo cáo bệnh lý vẫn chưa có."

Nguyễn Trinh: "Đừng lo, chị sẽ đến ngay."

"Vâng." Sau khi nói chuyện với Nguyễn Trinh, Tống Nhĩ Giai dần bình tĩnh lại và dặn dò:" Chị đừng vội, nhớ chú ý an toàn trên đường đi. Em cúp máy trước đây, không phiền đến việc lái xe của chị nữa..."

Lúc Nguyễn Trinh đến bệnh viện, Tống Nhĩ Giai đang ngồi trên ghế đẩu thấp cạnh giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên giường bệnh, có một bà lão đầu tóc bạc phơ đang say giấc nồng.

Nguyễn Trinh rón ra rón rén bước vào phòng bệnh và vỗ vỗ vai Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai ngẩng đầu, dụi dụi mắt. Khi nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Trinh, nàng vươn tay muốn một cái ôm.

Hai ngày trở lại đây, một mình nàng bình tĩnh đưa bà ngoại đến gặp bác sĩ và làm kiểm tra.

Việc làm thủ tục nhập viện cần bạn đời hoặc người thân trực tiếp. Người chú kia đang ở ngoại tỉnh nên không chịu trở về để làm thủ tục. Nàng chỉ có thể lái xe đón ông ngoại đi lại bất tiện đến làm thủ tục nhập viện, sau đó nhờ y tá chăm sóc bà ngoại rồi lại chở ông ngoại về nhà, chuẩn bị những thứ cần sinh hoạt cho ông một cách hoàn hảo.

Nàng tự mình làm lụng vất vả trong hai ngày ròng. Vừa chăm sóc bà ngoại, vừa trấn an ông ngoại, hầu như chưa được chợp mắt. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn chưa kể cho Nguyễn Trinh nghe về những rắc rối này. Mãi cho đến khi Nguyễn Trinh trở về thành phố Giang Châu và nghe thấy giọng nói ân cần của cô, nàng mới dám bộc lộ ra một chút tủi thân.

Nguyễn Trinh ôm chầm lấy Tống Nhĩ Giai, giữ lấy nàng trong vài giây. Sau đó, cô kéo nàng đến cửa phòng, chạm vào quầng thâm dưới mắt nàng, rồi lại ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:" Lẽ ra em nên nói với chị sớm hơn một chút."

Tống Nhĩ Giai trầm giọng nói:" Em biết tối nay chị sẽ trở về, nên không vội lắm. Nếu đó là một kết quả không tốt, thì dù chị có quay lại hay không, cũng sẽ chẳng có gì thay đổi..."

Nguyễn Trinh nới lỏng vòng tay, xoa xoa đầu nàng, nhìn vào nàng và nghiêm túc nói:" Nếu chị trở về sớm, chị có thể chia sẻ cùng em rất nhiều điều. Trung tâm y tế thị trấn hầu như không có việc gì để làm, rất dễ xin nghỉ phép. Nếu lần sau em gặp phải chuyện gì, nhớ nói trước với chị một tiếng."

Tuy lời nói rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào lòng Tống Nhĩ Giai, chúng lại trở nên đầy uy lực. Cảm giác ấm áp tràn ngập khắp cõi lòng nàng, khác hẳn với nhịp tim đập mãnh liệt khi yêu. Chúng giống như con thuyền lẻ loi trôi dạt vào bờ, cảm nhận được sự an toàn của bến bờ gia đình.

Bao năm qua, nàng chỉ có một mình. Tuy có rất nhiều bạn bè, nhưng dù sao bạn bè cũng chẳng phải là gia đình, nên không phải lúc nào họ cũng có thể đồng hành cùng nàng một cách vô điều kiện.

Vì đã lâu rồi Tống Nhĩ Giai chưa từng cảm nhận được sự ấm áp và an toàn này, nàng liền cúi đầu lẩm bẩm:" Nếu suốt ngày em cứ dựa dẫm vào chị và biến nó trở thành thói quen. Lỡ như một ngày nào đó chị không còn cần em nữa, lúc đó em biết phải làm sao?"

"Đứa ngốc này, em đang nói những lời ngu ngốc gì đấy?" Nguyễn Trinh vỗ nhẹ lên đầu nàng:" Đưa bản báo cáo của bà em cho chị xem đi."

Đều là người trưởng thành, tuy rằng khoảng thời gian quen biết nhau rất lâu, nhưng chính thức ở bên nhau vẫn chưa đủ lâu, liệu có ai dám dựa dẫm hoàn toàn vào ai?

"Cũng đâu phải chị chưa từng rời bỏ em..." Tống Nhĩ Giai xoa xoa đầu, lặng lẽ trở về phòng bệnh và lấy biên bản kiểm tra trên tủ đầu giường đưa cho Nguyễn Trinh xem.

Sau khi xem các tờ báo cáo về xét nghiệm máu, sinh hóa máu, dấu hiệu khối u và CT nâng cao phổi, Nguyễn Trinh nhìn thấy mô tả về "nốt thủy tinh mài" trên tờ báo cáo CT nâng cao và hỏi Tống Nhĩ Giai về các tình trạng khác của bà nàng.

Tống Nhĩ Giai nói:" Ngoài ho, cảm lạnh và đau họng, dường như không có cảm giác khó chịu nào khác——Cân nặng không có nhiều thay đổi và bác sĩ cũng không tìm thấy cục u hay nốt sần nào ở các bộ phận khác trên cơ thể, sắc mặt của bà ấy vẫn giống như bình thường. Vào lần trở về này, em thấy bà ấy cũng đã có tuổi nên đưa bà đến bệnh viện để kiểm tra, nhân tiện chụp CT phổi thì phát hiện có nốt ở phổi. Em đã mua bảo hiểm cho bà ấy và yêu cầu bà ấy khám sức khỏe định kỳ hàng năm, nhưng trong lần khám sức khỏe năm ngoái, không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường cả."

Nguyễn Trinh đã làm việc tại khoa tâm thần học trong nhiều năm nên kiến thức về các ngành khác khá vụn vặt. May mắn thay, điện thoại cô có cài một số APP liên quan đến y tế nên việc tìm kiếm các tài liệu dạng hướng dẫn cũng rất tiện.

Cô nhanh chóng xem lại các điểm kiến ​​thức liên quan về giai đoạn ung thư phổi, sau đó an ủi Tống Nhĩ Giai:" Bây giờ chúng ta xem xét kết quả giải phẫu bệnh đi. Nếu báo cáo bệnh lý là ung thư, miễn là không tìm thấy ổ bệnh ở các bộ phận khác, thì dựa trên kết quả chụp phổi hiện tại, có lẽ bà ấy đang nằm ở giai đoạn I. Nếu phát hiện ra sớm, có thể làm phẫu thuật cắt bỏ."

Kết quả báo cáo bệnh lý là tiêu chuẩn vàng để chẩn đoán ung thư.

Tống Nhĩ Giai nói: "Em đã hỏi bác sĩ rồi, báo cáo bệnh lý sẽ được công bố vào tuần sau."

Nguyễn Trinh lấy điện thoại di động ra: "Chị có quen một người bạn làm việc tại khoa bệnh lý của bệnh viện này. Chị sẽ nhờ cậu ấy quan sát các bộ phận được nhuộm màu trước."

Cô nhanh chọn gọi điện cho bạn học cũ. Tống Nhĩ Giai trở về phòng bệnh, bước đến ban công rửa sạch hai quả táo, cắt thành từng miếng rồi lại gọi thêm một phần cơm hộp.

Sau khi Nguyễn Trinh gọi điện thoại xong, Tống Nhĩ Giai liền đưa cho cô một đĩa táo:" Chị chưa ăn gì đúng không? Ăn chút trái cây lót dạ đi."

Nguyễn Trinh hỏi: "Còn em thì sao? Em đã ăn chưa?"

"Ăn rồi, em đã ăn cùng bà ngoại trong căng tin. Chị vào trong ngồi ăn đi, đừng đứng bên ngoài nữa."

Tống Nhĩ Giai đưa cho Nguyễn Trinh chiếc ghế đẩu thấp để ngồi. Nàng đứng nơi cuối giường, nhìn bà ngoại nằm trên giường bệnh một lúc. Sau đó, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Trinh đang ăn táo. Gương mặt của Tống Uy dần hiện ra trong tâm trí nàng.

Nàng nghĩ nếu Tống Uy còn sống, nàng có thể thử come out. Tống Uy thích Nguyễn Trinh như vậy, có lẽ bà có thể chấp nhận cho cả hai ở bên nhau.

Tuổi tác của bà ngoại cũng đã cao, lại mang theo tư tưởng truyền thống cổ hủ, nên Tống Nhĩ Giai không muốn đánh cược.

Nếu bà ngoại tỉnh dậy, nàng chỉ có thể dùng thân phận bạn bè để giới thiệu Nguyễn Trinh với bà.

Khi thức ăn được giao đến, bà của Tống Nhĩ Giai cũng đã tỉnh lại.

Tống Nhĩ Giai nắm lấy tay Nguyễn Trinh và giới thiệu Nguyễn Trinh với bà của mình:" Chị ấy là học trò cũ của mẹ, hiện tại đang sống cùng cháu."

Bà của nàng khen Nguyễn Trinh có ngoại hình xinh đẹp và hỏi Nguyễn Trinh:" Đã có người yêu chưa?"

Nguyễn Trinh ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai nắm lấy tay Nguyễn Trinh, thầm nhủ: Có chứ có chứ! Ở ngay trước mặt đây!

Nhưng ngoài miệng lại nói:" Có ạ."

Nguyễn Trinh véo véo cổ tay Tống Nhĩ Giai, Tống Nhĩ Giai liền nói tiếp:" Không ở cùng địa phương."

Bà ngoại tỏ ra tiếc nuối:" Bà rất muốn giới thiệu con bé với anh họ của cháu."

Tống Nhĩ Giai đút cho bà ngoại một miếng táo nhỏ:" Công việc của anh họ quá nguy hiểm, không hợp đâu ạ."

Anh họ là cảnh sát hình sự của Cục an ninh tỉnh, anh ấy cũng được đánh giá là tài sắc vẹn toàn, gần 30 tuổi nhưng chưa lập gia đình. Những người lớn tuổi trong nhà luôn tạo điều kiện cho anh ấy xem mắt, giới thiệu đối tượng trong những dịp nghỉ lễ nhưng lại bị anh ấy từ chối vì tính chất công việc bận rộn.

Ba người chuyện trò về chuyện thường ngày. Mãi cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, Tống Nhĩ Giai mới thúc giục Nguyễn Trinh về nhà:" Ngày mai chị còn phải đi làm, chị về nghỉ ngơi trước đi."

Nguyễn Trinh hỏi:" Em thì sao?"

Tống Nhĩ Giai nói:" Ngày thứ hai em đã đến đơn vị để nhậm chức rồi, nhưng vừa mới vào làm mà đã xin nghỉ hai ngày. Sáng mai em sẽ về nhà để buổi chiều đến đơn vị công tác. Ngày mai anh họ của em sẽ xin nghỉ để đến chăm thay em một ngày."

Nguyễn Trinh:" Sáng mai chị sẽ đến đón em."

Tống Nhĩ Giai đồng ý:" Vâng."

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Nguyễn Trinh mang theo hộp giữ nhiệt đến bệnh viện.

Trong hộp có súp gà, cháo gà và rau. Bà ngoại của Tống Nhĩ Giai cười đến mức khóe miệng rộng đến mang tai, bà khen ngợi cô là người phụ nữ xinh đẹp và có đức hạnh.

Tống Nhĩ Giai vừa cười vừa đút súp gà cho bà ngoại:" Không tệ đúng không ạ? Cháu cũng cảm thấy rất tốt, cưới về nhà làm cháu dâu thì sao ạ?"

Bà ngoại vui vẻ nói: "Gọi anh họ cháu cưới về nhà sao?"

Tống Nhĩ Giai nửa thật nửa giả nói:" Cháu cưới, chị ấy sẽ là vợ của cháu, sao có thể để cho anh họ cưới được?"

Bà ngoại nói: "Vậy tại sao cháu không đầu thai làm đàn ông đi?"

"Ai nói rằng chỉ đàn ông mới có thể kết hôn? Bà hãy nhìn vào nước Mỹ đi, phụ nữ và phụ nữ, đàn ông và đàn ông đều có thể ở bên nhau."

Bà ngoại bĩu môi, nói với vẻ kinh tởm:" Đó là vì não của bọn nước ngoài ngu dốt."

Tống Nhĩ Giai chỉ cười trừ, không nói gì thêm.

Nàng mong mỏi những lời chúc phúc của gia đình, nhưng, những mục tiêu này rõ ràng quá viển vông.

Sau khi anh họ đến chăm sóc, Nguyễn Trinh liền chở Tống Nhĩ Giai về nhà.

Nguyễn Trinh nói:" Bệnh lý cũng cần phải nhuộm màu các bộ phận, ngày mốt có thể quan sát kết quả. Nếu khẳng định là ung thư, họ sẽ sắp xếp các bộ phận khác kiểm tra xem có di căn gì không. Nếu như là giai đoạn đầu, phẫu thuật sẽ là lựa chọn tốt nhất."

Cô đứng trên cương vị của bác sĩ và đưa ra những phương án tốt nhất.

Tống Nhĩ Giai không phải người trong ngành y nên có phần hoang mang về hai từ "ung thư".

"Ca phẫu thuật có thành công không? Sau khi phẫu thuật có bị di căn không?"

Nguyễn Trinh an ủi:" Đừng sợ, nếu không phát hiện di căn tại các bộ phận khác, hoặc nốt phổi này không bị di căn từ những bộ phận khác, thì đây sẽ là giai đoạn đầu, tỷ lệ cắt bỏ thành công cũng tương đối cao. Sau khi cắt bỏ, khả năng tái phát sau phẫu thuật tương đối thấp."

Không có điều kiện tuyệt đối trong y học, cô chỉ sử dụng các thuật ngữ xác suất để giải thích và mô tả.

Xe chạy ngang qua Tam viện Phân Hải, Tống Nhĩ Giai kiên quyết muốn xuống xe:" Chị giáo Nguyễn, cho em xuống xe đi. Em sẽ bắt tàu điện ngầm về nhà, chị đừng tốn công đi lại như thế, cứ trực tiếp đến chỗ làm là được."

Thế giới của người trưởng thành không hề dễ dàng. Thời gian khám bệnh và chăm sóc bệnh nhân thường rất gấp rút.

Nguyễn Trinh đưa nàng đến lối vào tàu điện ngầm.

Xe dừng lại, Tống Nhĩ Giai cởi dây an toàn, hôn lên má Nguyễn Trinh rồi mở cửa ghế lái phụ:" Em đi đây. Buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm bà ngoại nhé."

Nguyễn Trinh gật đầu: "Ừm, về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị đấy."

Tống Nhĩ Giai vừa đi được vài bước, bỗng dưng Nguyễn Trinh đã gọi nàng lại:" Nhĩ Giai."

Tống Nhĩ Giai quay người lại, mỉm cười và hỏi:" Sao vậy chị?"

Nguyễn Trinh cũng mỉm cười, nói:" Em đừng sợ, chị sẽ ở bên cạnh em."

Lần này, dù cho xảy ra bất cứ việc gì, cô cũng sẽ không rời bỏ nàng.

Độ cong nơi khóe môi Tống Nhĩ Giai càng ngày càng sâu hơn:" Vâng, em biết rồi. Chị mau đi làm đi, sắp muộn rồi đấy."

Cửa sổ xe khép lại, Nguyễn Trinh lái xe rời đi. Tống Nhĩ Giai ôm lấy ngực, cúi đầu mỉm cười rồi xoay người bước vào ga tàu điện ngầm. Nàng không biết rằng phía sau có một người đàn ông luôn đi theo mình từ khoảng cách không xa cũng chẳng gần.

- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.