Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 33



Lúc hai đứa ngoi lên khỏi mặt nước, Hải Tú tưởng mình sắp tắt thở rồi chứ.

Phong Phi trông tràn đầy sức sống, mà Hải Tú thì đỏ như tôm luộc. Cậu còn không dám ngước nhìn Phong Phi. Hắn cười cười, nói: “Muốn uống đồ  lạnh không? Tôi đi lấy cho?”

Hải Tú tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói: “Ừ, ừ… cảm ơn.”

“Đừng khách sáo vậy!” Phong Phi chống tay lên thành hồ, nhảy ra ngoài. Hắn khoác áo choàng tắm lên rồi quay đầu cười với Hải Tú, “Da cậu cũng được lắm đó.”

Nghe xong, cậu lập tức nhấn mình xuống nước. Trên mặt nước lúc này chỉ còn hai con mắt to tròn đen láy thôi~

Phong Phi bật cười, đi lấy nước cho Hải Tú. Hải Tú vừa hưng phấn vừa phiền muộn, cứ bơi qua bơi lại trong cái hồ thiệt lớn. Một lúc lâu sau, cậu vẫn không thể nào bình tĩnh được. Phong Phi dám sờ chỗ đó của cậu dám sờ chỗ đó đó đó a a a a a a a…!!!!

Cậu chơi đùa trong nước, đầu óc loạn tùng phèo. Suy nghĩ lung tung một hồi, Hải Tú lại muốn ăn vặt.

“Người vừa nãy là bạn em hả?”

Hải Tú sợ hãi giật mình. Vừa quay lại đã thấy một người lạ hoắc đột nhiên xuất hiện ở gần hồ, cười nói với cậu: “Em tới đây cùng bạn hả?”

Hải Tú cảnh giác nhìn người kia, im lặng không trả lời.

Người lạ kia trông khoảng hai mấy tuổi, tay cầm một ly nước, cười nói: “Muốn uống không? Anh thấy em nóng quá.”

Hải Tú vẫn không lên tiếng, nhẹ nhàng bơi qua bên kia hồ.

Người kia cũng đi theo cậu, ngồi xuống thành hồ. Hắn nhìn quanh một vòng rồi nói: “Bạn em đâu?”

Hải Tú im lặng.

“Làm bạn với anh nhé?” Ánh mắt người kia cực kì quái gở, nhìn chằm chằm xuống nước, càng ngày càng nhỏ giọng, “Anh vừa thấy hai đứa đùa nhaudưới nước.” Người kia cố ý nhấn mạnh chữ ‘đùa’, rõ ràng là muốn ám chỉ gì đó.

Hải Tú lập tức căng thẳng, giương mắt nhìn người lạ kia.

Ánh mắt đề phòng của Hải Tú làm hắn ta nhộn nhạo cả người. Vừa rồi hắn đứng ở ban công lầu hai, thấy được hết cảnh tượng Phong Phi và Hải Tú hú hí với nhau trong nước. Tuy là có hơi xa, nhưng hắn vẫn thấy rõ – Phong Phi kéo cậu xuống nước rồi sờ loạn lên ngực và chân cậu. Vậy mà Hải Tú không hề phản kháng, ngoan ngoãn dựa lên lồng ngực Phong Phi, để hắn muốn làm gì thì làm, cực kì nghe lời. Hắn đứng nhìn mà suýt chút đã cứng, thừa dịp Phong Phi ra ngoài thì vội vàng chạy xuống; định thử lợi dụng cậu một lúc xem sao.

Nãy giờ, hắn luôn nhìn chằm chằm ngực Hải Tú, lơ đãng nói: “Em đừng sợ, anh cũng vậy…. anh tới với bạn, lát nữa bốn người chúng ta đi chơi chung không?”

Hải Tú nhíu chặt chân mày, chơi cái gì? Chơi tạt nước hả?

Người lạ kia thấy Hải Tú nhỏ gầy ốm yếu, chắc hẳn không có mấy sức lực, liền nhảy vào hồ, cười cười bơi đến gần Hải Tú, thân thiết nói: “Em đừng căng thẳng, anh chỉ muốn kết bạn với em thôi. Sao cổ tay em đỏ vậy, có phải bị bạn em bóp đau lắm không? Để anh nhìn xem…”

Mãi mà Phong Phi vẫn chưa về – vì bị Thiệu Duyệt Dĩnh quấn lấy.

“Nghe nói cậu thân với Hải Tú lắm hả?” Thiệu Duyệt Dĩnh cười với Phong Phi, “Vậy cậu có biết…”

Phong Phi nhìn người phục đang ép nước trái cây, bình thản trả lời: “Không biết.”

Cô im bặt, rồi chu mỏ nói: “Phong Phi, cậu không thích tôi hả? Tôi có làm gì cậu đâu?”

Phong Phi quay lại nhìn cô, chợt bật cười: “Bạn gái của Hải Tú rất thân với tôi, hiểu ý tôi không?”

Thoáng chốc, sắc mặt Thiệu Duyệt Dĩnh trắng bệch.

Phong Phi mỉm cười: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Tôi không muốn nói khó nghe với con gái, nên cậu tự hiểu đi. Có tôi ở đây, cậu có làm gì cũng vô ích.”

Thiệu Duyệt Dĩnh cắn môi, vừa định mở miệng thì tiếng chuông báo động cách đó không xa chợt vang lên, to đến đau cả tai. Theo bản năng cô bịt tai lại, lại thấy Phong Phi lao đi như một mũi tên.

Phong Phi chạy tới hồ nước nóng còn nhanh hơn nhân viên cứu hộ. Lúc hắn chạy tới, Hải Tú cũng vừa trèo lên, thấy hắn đến cũng sợ hết hồn. Hải Tú luống cuống nói: “Tớ, tớ… vừa nãy…”

Phong Phi kéo Hải Tú vào lòng, nhìn từ trên xuống dưới không thấy có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: “Sao lại thế này?”

“Có người…” Hải Tú chỉ vào hồ, chột dạ nói: “Người này, anh ta… anh ta không biết bơi.”

Phong Phi nhìn sang thì thấy – một người đang sống dở chết dở nằm trên thành hồ, thở hổn hển liên tục. Hắn nhíu mày: “Ai vậy?”

Hải Tú nhìn trái nhìn phải, rồi nói: “Cậu… Cậu nói đi lấy đồ uống cho tớ mà?”

Phong Phi bật cười. Vừa rồi vội vàng chạy đi, đến giờ tim hắn còn đang đập mạnh đây. Hắn thở hổn hển, xoa xoa tóc Hải Tú rồi quay lại nói với nhân viên cứu hộ vừa chạy tới: “Người kia kìa… Các anh xử lý đi.” Rồi kéo Hải Tú đi.

Hải Tú vẫn chưa thể bình tĩnh, viện cớ muốn nghỉ ngơi rồi lôi Phong Phi về phòng.

Về phòng rồi, Hải Tú kể lại hết chuyện lúc nãy cho hắn nghe, không thiếu một chi tiết.Lúc người lạ kia định chạm vào cậu, Hải Tú đã nhận ra mục đích của hắn.

“Bạn tôi sắp về rồi, tôi không chơi cùng người khác.” Hải Tú rút tay ra, lãnh đạm nói: “Tôi đi đây.”

Người kia cười cười đẩy cậu: “Kết bạn thôi mà, sao em nghiêm túc vậy. Chờ bạn em tới anh sẽ nói với cậu ấy, chiều nay hai đứa tới phòng anh chơi, được chứ? Em thấy sao? Anh…” Vừa nói, hắn vừa sấn tới định sờ soạng Hải Tú. Cậu lui về sau một bước, né sang bên cạnh, lộ ra cái chuông báo động khi có người đuối nước sau lưng.

Hắn chưa kịp phản ứng, Hải Tú đã đè thật mạnh xuống chuông.

Người lạ: “…”

Bây giờ hắn mới hiểu được, tại sao nãy giờ Hải Tú cứ muốn đi sang bên này.

Chuông báo động inh ỏi vang lên. Người lạ kia không lường trước được, xém chút nữa đã bị âm thanh làm cho hộc máu. Hắn không ngờ Hải Tú lớn gan vậy, vội vàng muốn trèo lên bờ. Lúc này cậu cũng luống cuống – chuông đã lỡ nhấn rồi, người này mà bỏ chạy thì lát nữa cậu biết ăn nói thế nào với nhân viên cứu hộ đây?!

Hải Tú vừa bực bội vì bị quấy rối, vừa lúng túng không biết phải giải quyết làm sao. Theo bản năng, cậu học theo hành động vừa rồi của Phong Phi – kéo thắt lưng hắn rồi dìm cả hai xuống nước!

Người nọ bơi không giỏi, bị Hải Tú kéo mất thăng bằng thì sợ đến hét toáng lên. Há miệng ra lại bị sặc nước rồi chìm nghỉm xuống hồ. Mấy lần muốn ngoi lên, đều bị Hải Tú đang hoảng sợ vì nhân viên cứu hộ chưa tới đạp xuống nước lại!

Hải Tú càng nghĩ càng sợ, nhìn Phong Phi, nhỏ giọng nói: “Tớ… Có phải… Hơi quá đáng rồi không?”

“Quá đáng?” Phong Phi hít một hơi thật sâu, “Bảo bối, sao cậu không dìm chết hắn luôn đi?”

Hải Tú bật cười, vừa sợ vừa hưng phấn nói: “Đừng, đừng nói bậy…”

“Hắn có bị sao đâu, uống có mấy ngụm nước.” Phong Phi cố gắng nén giận, nở nụ cười trấn an Hải Tú, “Cậu hay thật đấy, còn biết nhấn chuông báo động.”

Hải Tú gượng cười: “Thật ra… Thật ra, tại tớ nhấn chuông báo động, nên mới phải dìm người kia…”

Phong Phi không nhịn được cười, nhưng lòng vẫn bực bội vô cùng; không biết phải làm gì bèn đè Hải Tú xuống giường hôn lên, nghiến răng nói: “Là lỗi của tôi, vừa nãy tôi không nên…”

“Không phải do cậu đâu.” Hải Tú lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ai mà biết được… chuyện gì xảy ra. Với lại, tớ đâu có dễ bị ăn hiếp.”

Hắn cười cười nhìn cậu: “Đúng rồi, vừa nãy còn ăn hiếp người ta thế kia mà.” Hắn chưa quên người nào đó đã từng phang ghế vào đầu giáo viên đâu.

Hải Tú khẽ thở dài một hơi, “Ừ thì ăn hiếp… Ai bảo, ai bảo anh ta…. muốn quấy rối tớ.”

Hải Tú vừa nhắc lại, lửa giận của Phong Phi lại bùng lên. Hắn cố bình tĩnh lại rồi cầm tay cậulên chà xát, trách cậu: “Còn dám mạnh miệng nữa à?! Tay lạnh ngắt rồi kìa!”

Hải Tú cười hì hì: “Tớ sợ… nhưng cũng vui lắm…”

“Sợ?” Phong Phi đau lòng nói: “Vừa rồi cậu không sao chứ?”

Hải Tú vội vàng lắc đầu: “Không sao, tớ bơi giỏi lắm, cậu… cậu biết mà.”

Phong Phi trêu chọc: “Biết, mới vừa biết.”

Nhớ lại cảnh tượng dưới nước của hai người lúc nãy, Hải Tú vui vẻ hơn nhiều. Chuyện qua rồi, cậu đột nhiên muốn làm nũng với Phong Phi, nhưng mà xấu hổ ghê ~.

Hải Tú nhìn đồng hồ: “Chúng ta…”

“Chúng ta mau đi thôi.” Phong Phi nói: “Tôi mất hứng rồi, ở đây cũng chả yên tâm. Lát nữa tôi qua nói với bọn Hà Hạo một tiếng rồi mình đi, cậu ở đây chờ tôi nha?”

Hải Tú gật đầu – dù cậu cũng hơi tiếc nơi này, nhưng mà vẫn còn nhiều nơi để đi. Chỉ cần ở bên Phong Phi thì chỗ nào cũng tốt hết.

Phong Phi sờ sờ trán Hải Tú, nói: “Cần tôi ở lại với cậu một lát không?”

Hải Tú lắc đầu: “Không cần, tớ không sao thật mà!”

“Thôi, cứ ở với cậu một lát vậy.” Phong Phi gọi thức ăn lên, “Lát nữa thức ăn đến, tôi đi cùng nhân viên phục vụ. Cậu đóng kỹ cửa ở trong đây, trừ tôi ra, ai kêu cũng không được mở, nghe không?”

Hải Tú cười: “Đâu cần phải lo lắng vậy…”

“Cẩn thận còn hơn để chuyện gì xảy ra.” Phong Phi than thở: “Lần trước tôi đến, chỗ này còn tốt lắm. Mới hơn một năm mà giờ loại người nào cũng có rồi..”

Không lâu sau, phục vụ đã đem đồ ăn lên. Phong Phi nghĩ một lát rồi nói: “Cậu cứ ăn từ từ. Đám kia không biết đi đâu chơi rồi, tìm bọn họ chắc lâu đấy. Cậu ăn xong mà tôi chưa về thì cứ thu dọn đồ của hai đứa mình trước nhé.”

Hải Tú gật đầu, Phong Phi đi theo người phục vụ.

Hắn lạnh mặt  đi một vòng quanh khu nghĩ dưỡng, sau khi chắc chắn tìm đúng người rồi thì gọi Hà Hạo.

Hà Hạo mới đi ăn buffet về, vừa lười biếng vừa mệt mỏi rã rời. Trên người hắn đang khoác áo choàng tắm, hỏi: “Sao vậy? Hải Tú đâu?”

“Bị người ta ăn hiếp, về phòng nghỉ rồi.” Phong Phi xoa xoa cổ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng, “Tao tìm thấy một chỗ camera không quay tới, đi đánh nhau một trận không?”

Trong nháy mắt, Hà Hạo đã hiểu ý Phong Phi. Hắn cởi áo choàng tắm ra, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn: “Đâu, hắn ta ở chỗ nào?”



Một giờ sau, Phong Phi dẫn Hải Tú ra khỏi khu nghỉ dưỡng.

Nhớ lại cảnh tượng thằng nhãi lúc nãy ôm đầu trốn chui trốn nhủi, la hét om sòm mà hắn sảng khoái cực kỳ. Lâu rồi không động tay động chân, cũng may là trình hắn vẫn chưa giảm.

Hai đứa rủ nhau tìm một góc camera không quay được. Thật ra, chỉ có mình Phong Phi ra tay thôi – hắn kêu Hà Hạo tới chỉ để trông chừng giùm, chứ Hà Hạo không hề động thủ. Xong chuyện, Hà Hạo tiếp tục đi chơi, còn Phong Phi thì mang Hải Tú đến chỗ khác.

Phong Phi vừa lái xe vừa cười khúc khích, khóe miệng cứ nhếch lên. Đợi tên nhãi kia lấy lại sức, chắc chắn sẽ lục tung khắp nơi để tìm hắn cho xem.

Đồ đần!

Phong Phi không ăn trưa, Hải Tú sợ hắn đói, liền lấy ra mấy cái bánh donut, hỏi: “Cậu ăn không tớ đút cho?”

Phong Phi gật đầu, nghiêng sang cắn miếng bánh, lơ đãng nói: “Tôi không thể lái xe lên cao tốc nên không về nhà được. Dẫn cậu đi chỗ khác chơi nhá, vốn tôi định tối mới đi cơ.”

Đương nhiên cậu không phản đối: “Ừ, theo cậu hết.”

Phong Phi quay sang nhìn Hải Tú, cười thầm trong lòng – không ngờ có ngày mình lại đánh nhau vì cậu.

Cũng sảng khoái đó chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.