Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 36



Mấy ngày sau, thỉnh thoảng Phong Phi lại gửi tin nhắn tới. Đôi khi là ảnh tự sướng của hắn, đôi khi chỉ là phong cảnh, có lúc lại là hình chụp mấy đặc sản dưới quê mà hắn mua cho Hải Tú.

Quy định của trường là học sinh không được sử dụng điện thoại trong giờ học, lớp 12 lại càng bị kiểm soát gắt gao hơn. Một khi bị phát hiện là sẽ tịch thu ngay. Bình thường lúc đi học, Hải Tú vẫn mang di động theo, nhưng cậu chỉ xem nó như công cụ truyền tin thôi, rất ít khi lấy ra trong giờ học, sợ bị phát hiện. Cậu luôn tắt âm điện thoại, nhưng mà mấy hôm nay đã đổi qua chế độ rung rồi. Phong Phi liên tục nhắn tin cho cậu, Hải Tú sợ bỏ sót, điện thoại cũng để trong người chứ không cất trong cặp nữa. Mỗi lần điện thoại rung lên là Hải Tú biết Phong Phi lại nhớ cậu rồi.

Phong Phi sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, chỉ gửi tin trong giờ ra chơi. Vì thế, giờ ra chơi lại biến thành khung giờ ngọt ngào của hai người.

Mà nếu giờ ra chơi không có tin nhắn, Hải Tú cũng lục lại mấy tin nhắn cũ của Phong Phi ra ngồi xem, xem hoài không biết chán.

Xa nhau mấy ngày, việc Hải Tú làm nhiều nhất là xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Phong Phi. Nhìn từng tấm hình tự sướng đẹp trai đến rụng rời của hắn, nhìn từng dòng tin nhắn khiến người ta phải đỏ mặt của hắn, hạnh phúc muốn chết luôn ٩(^ᴗ^)۶

Giờ ra chơi không có Phong Phi, rốt cuộc Hải Tú cũng thảnh thơi được một chút. Cậu có thể sắp xếp lại đống bài vở chồng chất của hắn hoặc ngồi xem tin nhắn Phong Phi gửi cho mình. Vì quá nhớ Phong Phi, Hải Tú lại thẹn thùng hỏi hắn dùng voice chat được không – cậu muốn nghe giọng của hắn.

Phong Phi vừa nhận được tin đã gọi lại cho cậu, Hải Tú hơi buồn bực nói: “Cậu… Sao cậu không gửi voice chat ấy?”

Bên kia điện thoại, Phong Phi bật cười: “Cái này cũng giống voice chat mà? Gọi điện nói chuyện dễ hơn chứ?”

“Không giống đâu… Gọi điện, không được…” Hải Tú mắc cỡ, chỉ muốn chui vào đống đề thi luôn cho rồi. Cậu nói nhỏ thật nhỏ: “Cậu, cậu gửi voice chat đi… Gửi voice chat… Tớ mới nghe lại được….”

Phong Phi không ngờ mình lại nghe được đáp án này, thấp giọng chửi một câu, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu cố ý đúng không?”

Hải Tú không hiểu ý hắn, cảm thấy có chút mất mát, dè dặt hỏi: “Không… không được à?”

Phong Phi thẳng thừng cúp điện thoại.

Hải Tú căng thẳng cầm di động, không biết phải làm sao, có phải cậu…. hơi quá đà rồi không?

Phong Phi lúc nào cũng suy nghĩ cho cậu, đi chơi cũng nhớ liên lạc với cậu, tận tâm như vậy… Hải Tú nhìn lại chính mình, bận đi học không kịp trả lời, bây giờ còn yêu cầu này nọ. Phong Phi…. không cảm thấy cậu phiền phức quá chứ?

Hải Tú chợt căng thẳng, rồi lại buồn bực, hối hận cực kì. Đang nghĩ làm sao để xin lỗi Phong Phi thì điện thoại lại vang lên – là thông báo mấy tin nhắn voice chat, rung lên liên tục, rung đến mức tay Hải Tú tê rần.

Hải Tú sợ hết hồn, do dự mở voice chat lên…

“Bảo bối.”

Ngón tay cậu run lên, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Sao Phong Phi lại tốt như vậy a a a a a a…..

Hải Tú không nỡ nghe tiếp, một câu “Bảo bối” thôi cũng đủ để nghe đi  nghe lại hơn 20 lần, rồi mới nghe xuống phía dưới. Giọng nói đầy sức sống của Phong Phi lần lượt vang lên bên tai, Hải Tú cảm thấy không thể hạnh phúc hơn được nữa!

Hải Tú ôm điện thoại nghe đến tận khi vào học.

Sau giờ ra chơi là đến tiết của Nghê Mai Lâm.

Cô cứ tưởng mình cho Phong phi nghỉ rồi, thì Hải Tú sẽ trở lại như trước – không có bạn, luôn vô cảm, cô đơn ngồi một chỗ, nghiêm túc nghe giảng bài. Nhưng đã hai ngày nay, Nghê Mai Lâm cố ý quan sát Hải Tú, lại thấy tình trạng của cậu rất tốt. Thành tích vẫn ổn định và không ngừng tăng cao, biểu hiện vô cùng tích cực, thỉnh thoảng còn rất vui vẻ.

So với lúc Hải Tú vừa chuyển đến, thì giống như đổi từ xem phim đen trắng sang xem phim màu vậy —— một con người tràn đầy sức sống.

Nghê Mai Lâm cảm nhận được sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Phong Phi lên Hải Tú, nên lúc hắn xin nghỉ, cô đã chú ý quan sát Hải Tú hơn rất nhiều, nhìn thấy cậu vẫn ổn thì mới yên tâm.

Chưa tới nửa năm mà Hải Tú đã thay đổi rất nhiều. Nếu cứ như vậy, Nghê Mai Lâm tin rằng – sau khi tốt nghiệp, Hải Tú sẽ có được cuộc sống đại học đầy vui vẻ như những người bạn khác. Cô lại nhớ đến Phong Phi – từ khi ngồi cùng bàn với Hải Tú, hắn cũng không quậy phá nữa, thành tích lại đột nhiên tăng cao.

Kì thi đại học sắp đến, trường học có chính sách bồi dưỡng học sinh giỏi. Chủ nhiệm khối đã đề cập với Nghê Mai Lâm mấy lần rằng cô nên xem xét đổi lại bạn cùng bàn của Hải Tú, nhân tiện chuyển cậu lên trên ngồi để tạo điều kiện tốt nhất cho Hải Tú học tập. Lúc đầu, cô vẫn hơi do dự, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hồng hào đầy sức sống của Hải Tú, cô liền quyết định dẹp luôn chuyện này.

So với việc đào tạo một nhân tài, một học sinh có thành tích thi đại học gây chấn động toàn thành phố thì Nghê Mai Lâm cho rằng –  cái Hải Tú cần nhất lúc này là sự khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần.

Để sau này nhớ lại, Hải Tú vẫn thấy được – thời học sinh của mình vẫn có những kỉ niệm đẹp đẽ.

Hơn nữa, thành tích của Hải Tú lúc này đã tốt lắm rồi. Nghê Mai Lâm cúi đầu nhìn sách giáo khoa, gọi Hải Tú đứng lên trả lời vài câu hỏi, nhận được câu trả lời ngắn gọn mà hoàn mỹ của cậu, cô mới gật đầu nói: “Ngồi xuống đi.”

Cô định hết tiết sẽ đi nói với chủ nhiệm khối về tình hình của Hải Tú, nói rằng Hải Tú học như vậy là ổn lắm rồi, không cần phải thay đổi gì nữa.

Nghê Mai Lâm quay đầu viết bảng, thầm cười khổ – chính vì Phong Phi nên mới không thể thay đổi đấy… Nếu lúc này thừa dịp hắn đi mà đổi chỗ Hải Tú, chắc chắn lúc về hắn sẽ phá banh cái phòng chủ nhiệm, lúc đó có muốn yên cũng không được với hắn.

Cô nhớ lại hôm Phong Phi xin nghỉ, trước khi đi cũng không quên nhờ mình để ý kĩ Hải Tú. Nghê Mai Lâm nghĩ mà buồn cười, mới chưa được bao lâu mà Phong Phi đã quan tâm người khác như vậy.

Thay đổi không chỉ ở mình Hải Tú…

Hải Tú ngu ngơ không biết mình vừa tránh được một tai họa lớn, sau khi tan học thì vội vàng mở điện thoại xem – Phong Phi không có gửi tin nhắn. Cậu bật lại voice chat của Phong Phi, nghe giọng hắn một lần nữa. Hải Tú vui vẻ cực kì, giọng Phong Phi thật dễ nghe!

Mai là Tết Dương lịch, qua Tết nửa tháng là Phong Phi về rồi!

Hải Tú dán một thẻ lịch năm mới lên bàn – thường thì mua văn phòng phẩm ở trong siêu thị trường sẽ được tặng mấy tấm lịch thẻ. Rất nhiều học sinh dán lịch lên bàn hoặc lên sách của mình, đánh dấu lại hai ngày thi đại học đầy cam go, thỉnh thoảng nhìn thấy sẽ có động lực học tập. Hoặc cũng có thể đánh dấu lại ngày lễ, ngày sinh nhật, viết lên đó dự định của mình.

Trên lịch của Hải Tú, ngày được đánh dấu là ngày Phong Phi trở về.

Đó mới là ngày lễ của cậu.

Sắp được nghỉ rồi, bọn học sinh ai nấy đều hưng phấn. Buổi học sáng chiều còn an ổn, đến tối là mọi người đều hết chịu nổi, hầu như chả có ai muốn lấy sách ra học. Đứa thì lén lút đọc tiểu thuyết hay tạp chí dưới hộc bàn, đứa thì giấu di động dưới sách chơi game, mấy đứa chung bàn thì túm tụm lại xì xào nói chuyện.

Giáo viên quản lớp nghiêm khắc nhắc nhở mấy lần, nhưng cũng không mấy hiệu quả. Bản thân thầy cũng rất mong kì nghỉ đến, nhắc mấy lần không được nên cũng không muốn nhắc nữa. Giữa giờ, thầy còn ra khỏi lớp, đứng nói chuyện điện thoại ngoài hành lang.

Định lực của Hải Tú rất tốt, xung quanh có ồn ào thế nào thì cậu vẫn chăm chú đọc sách. Tết Dương lịch thôi mà, mẹ cậu không ở nhà, Phong Phi cũng vậy, không khác gì ngày thường hết.

Thầy chủ nhiệm đi từng lớp kiểm tra, qua được bảy lớp, đến lớp của Hải Tú thì thấy cậu vẫn chăm chú đọc sách làm đề, không hề bị người khác ảnh hưởng.

Chủ nhiệm tới một cái là cả đám im ngay. Ông trừng mắt nhìn bọn họ, nghiêm khắc rầy la mấy tiếng rồi bỏ đi.

Hồi chiều nay, Nghê Mai Lâm có nói với ông là không cần đổi chỗ Hải Tú, cậu ngồi như vậy là tốt lắm rồi. Lúc ấy, ông không hài lòng chút nào, nhưng Nghê Mai Lâm cứ lặp đi lặp lại là Hải Tú không dễ bị người khác ảnh hưởng. Chủ nhiệm không tin, tự mình tới lớp kiểm tra mới hậm hực xác nhận, quyết định không xen vào nữa.

Đúng 10h, chuông tan học vang lên, cả đám reo hò rồi ôm cặp phi ra khỏi lớp. Hải Tú rất thong thả thu dọn sách vở, mặc áo lông, khoác khăn choàng kĩ càng rồi mới đi.

Phong Phi đã nghiêm khắc nhắc nhở mấy lần, Hải Tú đâu dám không nghe lời, buổi tối học xong là ngoan ngoãn chạy về nhà Phong Phi.

Không biết Phong Phi đã nói gì với bà giúp việc nhà hắn, mà tối nào Hải Tú về cũng có một cái lồng giữ ấm đang đợi cậu. Bên trong là canh nóng hoặc mấy món lót dạ mà bà giúp việc chuẩn bị.

Hải Tú tranh thủ ăn lúc thức ăn còn đang nóng, cả người cũng ấm áp hơn.

Ăn xong, Hải Tú đi tắm rồi đánh răng rửa mặt. Sạch sẽ thơm tho rồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại len lén mặc áo ngủ của Phong Phi vào.

Đồ ngủ phảng phất mùi hương đặc trưng của Phong Phi, tràn đầy hương vị nắng sớm.

Hải Tú cẩn thận sờ sờ quần áo trên người, trong lòng cực kì vui vẻ. Đang lúc phấn khích, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Phong Phi gọi.

Hải Tú chột dạ bắt máy, nhỏ giọng nói: “Phong… Phong Phi?”

“Cậu chưa ngủ hả?”

Hải Tú “Ừ” một tiếng: “Tớ vừa tắm xong.”

Phong Phi cười cười: “Giọng cậu kì lắm! Lén lút làm gì sau lưng tôi đúng không?”

Hải Tú hoảng hốt nói: “Không… Đâu có đâu…”

“Thật không?” Phong Phi trêu cậu: “Tưởng tôi tin cậu à? Cậu thử ghi âm lại rồi nghe xem giọng mình bất an đến mức nào?”

Lúc này, Hải Tú mới nhận ra – là do quá căng thẳng nên hô hấp của cậu có hơi thất thường. Cậu vội vàng điều chỉnh hơi thở, vừa định nói thì Phong Phi lại lên tiếng: “Nhớ anh trai không? Mới làm chuyện xấu gì hửm?”

Bây giờ Hải Tú mới hiểu ý hắn, xấu hổ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Mặt cậu đỏ bừng, luống cuống giải thích: “Không có! Tớ… Tớ mới tắm xong, tớ… tớ vô tình thấy đồ ngủ của cậu, mặc… Xin lỗi, tớ không biết tớ bị sao nữa, tớ…”

Phong Phi bật cười ha hả, dỗ dành: “Nói từ từ nào, đừng căng thẳng.”

Hai tay Hải Tú cầm di động trông cực kì đáng thương, nỗ lực giải thích: “Tớ…Tớ trộm mặc đồ ngủ của cậu, tớ… Tớ chỉ mặc thôi, không làm bẩn đâu, mới vừa mặc vào…”

Phong Phi khẽ cười: “Thật không?”

Hải Tú gật đầu, vội vàng bổ sung thêm: “Thật mà! Tớ vừa mặc vào thôi, không… không làm gì kì quặc đâu…”

“Chụp tấm hình gửi cho anh trai mau.” Giọng nói hắn cực kì vui vẻ, “Không có bằng chứng thì không tin đâu, chụp hình đi.”

Hải Tú nuốt nước bọt: “Chụp… Chụp tớ hả?”

Phong Phi thản nhiên nói: “Ừ.”

Hải Tú cứng người – trộm mặc đồ ngủ của Phong Phi đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ… bây giờ còn bắt cậu chụp hình!!

Hai tay cậu run lên, đang nghĩ mình nên chụp trực tiếp hay chụp qua gương thì Phong Phi lại nói: “Cởi nút áo, mở cổ áo rộng ra một chút.”

Hải Tú mắc cỡ, đỏ bừng như con tôm luộc, giả bộ đáng thương cầu xin: “Phong Phi…”

“Không muốn à?”

Hải Tú nghe không ra hắn đang vui hay đang giận, im lặng không dám nói tiếp, đang định cúp điện thoại rồi đi chụp hình cho hắn thì đối phương lại cười: “Không muốn cũng được, xuống mở cửa để tôi tự nhìn.”

Hải Tú trợn to mắt, hai tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.

Cậu chạy đến cửa sổ sát đất nhìn xuống – qua một lớp kính thủy tinh, qua một cái lan can được chạm trổ đẹp đẽ, qua những bông tuyết bay bay ngoài cửa, cậu nhìn thấy Phong Phi đang cầm điện thoại, men theo đường núi phủ đầy tuyết đi lên.

Phong Phi nhìn thấy ánh sáng trên lầu hai, cười cười vẫy tay với cậu, lớn tiếng nói: “Ông đây mệt chết rồi nè! Mau xuống mở cửa đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.