Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 66



Cứ tưởng chuyện vừa rồi là một trận sóng to gió lớn cơ, thế mà chỉ như một cơn mưa nặng hạt điểm vài tiếng sấm rồi tạnh vậy.

Cuối cùng, nhà trường vẫn coi trọng danh dự nhất. Quý thầy cô rất phản cảm với hành động của Quý Nhã Kỳ lần này, liên tục đi tìm thầy Tống nói chuyện, yêu cầu thầy dạy dỗ lại học sinh, tăng cường quản lý và giám sát, tuyệt đối không được để xảy ra thêm vấn đề gì vào thời điểm quan trọng này nữa.

Thầy Tống trẻ tuổi không ngừng than khổ, nhưng phải nghe giáo huấn của lãnh đạo mà nghiêm khắc quản lý Quý Nhã Kỳ. Bình thường Quý Nhã Kỳ rất hay cúp học, buổi tối tự học cũng kiếm cớ không đi, từ giờ thì không có đơn xin nghỉ nào được phê cả. Chẳng những vậy, thầy Tống còn bắt cô đi sớm về trễ, tập trung hết sức lực vào việc học.

Nhìn lại Phong Phi bên kia – vì nguyên nhân nào đó mà hắn không bị truy cứu nữa, chỉ phải đền một cái bàn.

Bị sự kiện lần này ảnh hưởng nhiều nhất – vẫn là Hải Tú.

Coi như cậu là bị hại chính đấy, thế nhưng hầu như chẳng liên lụy gì, chỉ thấy ý chí chiến đấu của cậu ngày càng tăng cao. Từ hôm đó, cậu như uống phải nước tăng lực vậy, hệt như chú gà chọi nhỏ vừa được vào sân thi đấu, khí thế hừng hực.

9h tối, Phong Phi chống cằm, nhìn Hải Tú hùng hùng dũng dũng, khí thế bừng bừng ngồi đọc bài thật to cho thuộc mà mệt mỏi không thôi.

“Nghỉ tí đi bảo bối.” Hắn nhìn về phía bếp, “Hôm nay mẹ cậu gửi đồ ăn quá trời, không định ăn thử hả?”

“Cương ngọa cô thôn bất tự ai! Thượng tư vi quốc thú Luân Đài! (*)” Hải Tú lớn tiếng nói: “Lát nữa ăn!”

Phong Phi bội phục nói: “Được rồi… Cậu giỏi lắm, muốn uống nước không?”

“Dạ lan ngoạ thính phong xuy vũ! Thiết mã băng hà nhập mộng lai! (*)” Hải Tú lắc đầu, kiên cường nói: “Không khát! Cậu đừng nghỉ nữa được không? 5 phút rồi.”

Phong Phi thở dài, cái quái gì…

“Ra chơi còn được 10 phút, tôi mới nghỉ có 5 phút cũng không được hả? Lát nữa đi.” Hắn vừa nói vừa đi vào bếp, lấy chút trái cây chuẩn bị làm nước ép cho Hải Tú.

Điện thoại hắn chợt reo lên – là Phong Hiên.

Phong Phi dùng bả vai kẹp di động, vừa rửa trái cây vừa nói: “Chuyện gì vậy?”

“À… Không sao.” Phong Phi đang cầm dao gọt vỏ trái cây, bấc đắc dĩ nói: “Anh yên tâm đi, mấy ngày nay tâm trạng cậu ấy còn rất tốt nữa kìa, uống lộn thuốc hay sao rồi đó anh, muốn tăng động thì tăng một mình mình thôi, cứ phải kéo theo em…”

Hắn lấy cái thớt chuyên dụng dùng để gọt trái cây ra, cắt trái cây thành từng miếng nhỏ, nói tiếp: “Anh tưởng dễ chắc? Đeo đồng hồ cho em thì cầm cái tay trái lên hỏi tay trái dùng để xác định cái gì? Tay phải hả? Nắm tay phải thế nào để xác định chiều dòng điện? Có bao nhiêu loại thi pháp thông thường? Từ một đề bài lớn làm thế nào để mở rộng suy nghĩ?”

Bên kia Phong Hiên mở loa ngoài, chị dâu hắn nghe được thì cười mãi không ngừng. Phong Phi cũng bật cười, chào hỏi: “Lúc ăn cơm thì chỉ hai dĩa đồ ăn trước mặt, hỏi em bên trái là cái dĩa hả hay con số vậy. Aizzz… Ăn cơm cũng không yên.”

Hắn bỏ trái cây vào máy ép, ấn nút, để một cái ly thủy tinh bên dưới rồi nói: “Anh chị yên tâm, tụi em đều khỏe… Gần đây thì hơi mệt nhưng mà không sao, thu hoạch được rất nhiều.”

“Ừm biết rồi, để em nói cậu ấy.” Phong Phi cười cười, “Không sao, vậy cũng tốt lắm, có mấy ngày đâu, mệt được tới mức nào chứ?”

Hắn nếm xem nước trái cây đã vừa miệng chưa thì thấy chưa đủ ngọt, liền thả hai viên đường vào, khuấy đều lên rồi gật đầu nói: “Biết rồi mà, cúp đây!”

Hắn ném điện thoại sang một bên, cầm ly nước trái cây đi vào phòng khách. Ngay cửa sổ sát đất, Hải Tú vẫn đang ngồi trên thảm thao thao bất tuyệt mấy bài thơ. Phong Phi thầm nghĩ – dạo này nói chuyện trôi chảy lắm đó bé con, rồi đi đến sau lưng cậu, quăng sách cậu đang cầm đi rồi nhét vào ly nước trái cây: “Uống xong rồi đọc tiếp.”

Hải Tú gật đầu, cầm ly nước lên uống một hơi cạn sạch rồi để sang bên cạnh, nói: “Lát nữa tớ rửa ly, cậu cũng uống nhanh đi, uống xong còn còn chép thơ nữa. Vẫn chưa đến chín rưỡi, viết xong cậu có thể xem lại bài sai một lần nữa.”

Phong Phi cạn lời, đành ngoan ngoãn đi viết chính tả.

10h30, Phong Phi khép sổ ghi chép bài sai lại, hỏi cậu: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, cậu tắm trước hay tôi trước?”

Hải Tú vẫn quyến luyến không buông, “Cậu đi trước đi, tớ phải tổng kết cái phần lực hấp dẫn này cho xong đã.”

Hắn im lặng nhìn cậu, Hải Tú chớp chớp mắt: “Sao vậy… A!!”

Hắn cúi người, bể bổng cậu lên.

Hải Tú hoảng hồn, theo bản năng ôm chặt Phong Phi: “Á á, làm… làm gì vậy?”

Phong Phi không nói một lời, thằng thừng ôm người lên lầu rồi thả vào phòng tắm: “Muốn tự tắm hay để tôi tắm cho?”

Mặt cậu đỏ lên, khóc triệu lần trong lòng T_T: “Tự tắm…”

Phong Phi xụ mặt: “Vậy thì ngoan ngoãn tắm nhanh lên rồi ngủ! Để coi trị được cậu không…” Hắn vừa  nói vừa đi về phòng ngủ, Hải Tú xoa xoa gương mặt đỏ au, đóng cửa lại tự mình ngoan ngoãn tắm.

Hắn lấy đồ lót và đồ ngủ để lát thay rồi ngồi chơi di động chờ Hải Tú ra.

Đang là cuối tuần, We Chat toàn là ảnh bạn bè khoe buổi tối ăn gì, mua gì, lát hồi sẽ đi đâu. Còn có mấy người rủ hắn ra ngoài chơi. Đám Hà Hạo chắc là uống say rồi, giọng đứa nào đứa nấy đều lè nhè cả, theo như cái tiếng mà bọn nó phát ra thì – bọn nó hỏi bộ Phong Phi treo tóc lên trần nhà rồi lấy dùi đâm chân à mà không chịu ra ngoài.

Hắn bật cười, tắt máy đi.

Chờ khi nào thi xong rồi, hắn phải dẫn Hải Tú ra ngoài chơi ba ngày ba đêm mới được.

Phong Phi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chờ Hải Tú ra. Qua chừng mười phút sau, hắn nghe tiếng cửa phòng tắm mở, dù rất muốn đứng dậy nhưng lại quá lười, không muốn động đầy gì cả. Thế là hắn vẫn nhắm mắt, một lát sau, lại nghe Hải Tú mang dép lộp bộp đi ra, lúc sắp đến cửa phòng ngủ lại nhẹ chân bước, chậm rãi đi vào.

Hải Tú nghĩ là hắn ngủ rồi, cứ rón rén rón rén, cẩn thận mở tủ ra, tiếng sột soạt của quần áo vang lên.

Phong Phi hé mắt, phát hiện Hải Tú mở hộc tủ của hắn.

Hải Tú thay quần áo thì mở tủ của hắn làm gì??

Hắn không lên tiếng, nhìn Hải Tú đứng trước ngăn tủ cẩn thận xem đồ, chọn tới chọn lui một hồi thì lấy ra một cái áo sơ mi của hắn.

Hắn nhìn cậu ngượng ngùng thay áo sơm mi của mình, rồi lại cởi ra, nhưng không cất trở lại mà bỏ vào va-li hành lý của cậu.

Chiều mai cậu phải về nhà, chiều chủ nhật mới về đây lại, đồ trong va-li cậu hiện giờ đều là đồ mà mùa này cậu không mặc, để đây tốn chỗ nên muốn đem về nhà cất.

Phong Phi nhịn cười, Hải Tú muốn lén đem quần áo của hắn về sao? Làm gì vậy nhỉ? Tối mai mặc ngủ à?

Hải Tú giấu thật kĩ áo sơ mi của Phong Phi rồi lại giả bộ đóng kĩ tủ quần áo. Tạo hiện trường giả xong xuôi, cậu đi tới bên người hắn, nhỏ giọng nói: “Phong Phi, Phong Phi ơi? Cậu có tắm không? Mệt lắm hả?”

Phong Phi xoa xoa mắt, làm bộ như vừa bị đánh thức. Hải Tú áy náy nói: “Aizzz…. Thôi cậu nằm tiếp đi, tớ đi giặt khăn nha? Lau mặt rồi hãy ngủ.”

Phong Phi bật cười, một phát ôm ngang hông Hải Tú kéo cậu vào lòng, nói: “Có thể sao? Để cậu chăm sóc tôi à? Mới chợp mắt một chút… mà cậu tắm xong rồi à?”

Hải Tú gật đầu: “Mới tắm xong, chưa chà nhà tắm nữa.”

“Để tôi đi tắm rồi chà luôn.” Phong Phi đứng dậy, “Cậu ngủ trước đi.”

“Phong Phi!!” Hải Tú gọi hắn lại, muốn nói lại thôi, “Cái đó… Gần đây tớ luôn không cho cậu nghỉ ngơi, xin lỗi…”

Phong Phi cười nói: “Tôi không có mệt, thật đó… Mà cậu sao vậy? Lương tâm cắn rứt à? Rốt cuộc cũng biết tôi rất khốn khổ rồi hả?”

Hải Tú nhớ lại dáng vẻ Phong Phi tựa đầu lên thành giường ngủ lúc nãy mà đau lòng không thôi, “Tại tớ hết, làm cậu mệt mỏi, nhưng mà…”

“Biết rồi, vì tốt cho tôi.” Phong Phi cúi đầu hôn lên trán cậu, “Được rồi để tôi đi tắm, cậu mệt thì ngủ trước đi. Tắt đèn, lát nữa tôi sấy tóc thay đồ ở ngoài rồi vào ngủ.”

Hải Tú gật đầu, nghĩ nghĩ một hồi – lát lỡ đâu Phong Phi trở lại mà cậu ngủ mất rồi thì sao? Thế là cứ kéo tay hắn mãi không buông, Phong Phi bật cười: “Nhớ tôi? Làm nũng mãi vậy à?”

Hải Tú không trả lời, do dự một lát thì nghiêng người tắt đèn, trong phòng lập tức tối đen.

Thừa dịp Phong Phi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Hải Tú ôm lấy hắn, ngẩng đầu hôn thật nhanh lên môi hắn.

Hải Tú rất là thỏa mãn, lại mở đèn lên, ngượng ngùng nói: “Rồi đó cậu đi tắm đi, nhanh nhanh lên… ngủ sớm.”

Phong Phi bật cười, dùng ngón cái vân vê môi mình, “Mới vậy đã xong sao?”

Hải Tú xấu hổ nói: “Đừng nói nữa… đi đi.”

Hải Tú đẩy đẩy hắn, hắn đành phải đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, Phong Phi liếm môi một cái, nghĩ thế nào lại thấy có gì đó không đúng, hắn xoay người lại, như một con báo lao vào Hải Tú đè cậu trên giường.

Hải Tú: “!!”

Tay trái hắn chụp lấy hai cổ tay Hải Tú, tay phải nhẹ nhàng mân mê đôi môi cậu, “Vừa rồi cậu làm cái gì?”

Mặt Hải Tú đỏ bừng bừng, cố gắng cúi gằm, Phong Phi lại nâng đầu cậu lên, cười nói: “Hỏi cậu đó, nói mau.”

Hải Tú không dám nhìn hắn, thỏ thẻ: “Hôn… hôn cậu đó…”

Hắn liền cúi xuống hôn cậu, hôn mãi không ngừng, trực tiếp đưa lưỡi vào trong miệng cậu luôn…

….

Năm phút sau, Phong Phi đứng dậy, trên mặt không còn một tia mệt mỏi, cười nói: “Cái này mới gọi là hôn nhá? Lần sau cứ dựa theo cái này mà làm, thôi ngủ đi, tôi đi tắm.”

Hắn cầm quần áo sạch lên, huýt sáo bỏ đi.

Hải Tú che lại khuôn mặt đỏ bừng, nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, trong lòng không ngừng gào thét, mắc cỡ chết đi được a a a a a a…
*Cả 4 câu là bài thơ “Thập nhất nguyệt tứ nhật phong vũ đại tác” – Lục Du. Bài này còn có tên là “Cảm hoài thi” 懷感詩 (Thơ hoài cảm), được viết vào tháng 11 năm Thiệu Hy thứ 3 (1192) tại Sơn Âm, quê hương của Lục Du. Ông nằm nơi thôn trang cô tịch, không hề than oán cảnh ngộ buồn thảm của chính mình, chỉ hận không được vì nước đến trấn thủ Luân Đài. Những đêm mưa to gió lớn, ông thường mơ thấy mình chỉ huy đoàn thiết kỵ vượt dòng sông đóng băng, triển khai chiến đấu với địch quốc phương bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.