Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 69



“Con ngủ chưa hả?” Khương Dụ Mạn gõ gõ cửa phòng Hải Tú, nhắc nhở cậu: “Mới thi xong thì thoải mái một chút cũng được, nhưng mà đừng ngủ trễ như vậy.”

Hải Tú nghe thấy lập tức nhét điện thoại vào trong chăn, cậu nhìn đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường – đã 11h rồi.

“Vâng… Con ngủ ngay!” Hải Tú nói, “Mẹ cũng đi ngủ đi ạ, con ngủ liền mà.”

Khương Dụ Mạn lại gõ cửa: “Đừng hòng gạt mẹ! Mau đi ngủ đi, sáng mai dậy mẹ nấu món con thích ăn cho.”

Hải Tú vội vàng vâng dạ rồi nín thở nghe ngóng, nghe được tiếng cửa phòng Khương Dụ Mạn đóng lại thì mới yên tâm. Lại vội vàng lấy điện thoại ra nhìn thử —– Hải Tú mừng rỡ cười to, vẫn chưa cúp máy!!!

Cậu để điện thoại lên tai, nhỏ giọng nói: “Cứ tưởng mẹ tớ nghe được… Chắc là nghĩ tớ vẫn đang học bài.”

Phong Phi bật cười: “Thôi cho xin, giờ này còn học hành cái gì nữa.”

“Lớp 12 rồi… Mà tớ tưởng cậu cúp rồi chứ, các cậu còn chơi lâu lắm sao?” Hải Tú thật không yên tâm nếu Phong Phi về trễ như vậy, “Để bạn cậu đưa cậu về nha, hoặc là tự đón xe đi, chứ không được lái xe đó biết chưa.”

“Tôi có cúp điện thoại của cậu bao giờ chưa?” Hắn nói: “Biết rồi, hôm nay uống có nửa ly thôi… Mà chắc không lái xe được đâu.”

Hải Tú nghe vậy thì mới hơi an tâm, cậu lại nhớ đến những lời hắn vừa nói lúc nãy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn bực. Buồn bực là vì lúc nãy không có ghi âm, không thể ‘nghe đi nghe lại’ được rồi T_T.

Phong Phi thấy cậu không trả lời thì cười nói: “Ngủ à?”

“Không có không có.” Hải Tú lắc đầu, hơi khó xử nói: “Tớ nhớ lúc nãy cậu nói chuyện… Cậu đang nói với ai vậy?”

“À…” Phong Phi hiểu ra, “Một bạn học trước kia, cô ấy hỏi tôi có bạn gái thật hả, tôi nói phải, vừa lúc đang nói về cậu thì cậu gọi tới đó.”

Phong Phi cười nói: “Tôi nói với bọn họ là hai đứa mình quen nhau được một năm rồi, bọn họ không tin nên tôi phải giải thích. Cậu điện đến đúng lúc đó, à mà nhắc tới chuyện này mới nhớ, mấy giờ rồi còn chưa chịu đi ngủ hả? Không yên tâm sao? Sợ tôi uống nhiều hay sợ tôi mập mờ với người khác đây?”

Hải Tú ngượng ngùng thừa nhận: “Cả hai…”

Hắn thật hưởng thụ, cười đáp: “Vậy giờ còn lo lắng không?”

Hải Tú cười hì hì: “Hết rồi… Tớ đi ngủ.”

“Ừ.”

Hải Tú ở bên kia vẫn không cúp điện thoại, hắn cũng không cúp, cứ cầm điện rồi lẳng lặng nhìn màn biểu diễn nhạc nước trên tầng thượng tòa nhà. Một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Hải Tú… Anh rất yêu em.”

Hải Tú đang len lén nghe tiếng hít thở của Phong Phi qua điện thoại thì đột nhiên nghe được hắn bày tỏ, hai mắt lập tức ẩm ướt.

Cậu nói vào điện thoại: “Tớ cũng vậy.”

Phong Phi bật cười, nghiêng đầu hôn vào trong điện thoại một cái. Hải Tú nghe hắn hôn thì vừa vui vừa xấu hổ.

Hắn biết là cậu chẳng chịu cúp máy trước đâu, nên nói một tiếng ngủ ngonrồi tự mình cúp trước.

Hải Tú ôm điện thoại lộn mấy vòng trên giường rồi mới chịu đi ngủ.

Cúp máy rồi Phong Phi mới phát hiện – có tới mấy số lạ gọi vào máy hắn. Hắn nhíu mày gọi lại, đầu bên kia lại bận.

Hắn cũng chẳng để ý nữa, về lại trong phòng.



Phong Phi ở đó cũng tầm một tiếng nữa thôi. Có một cô bạn than mệt quá phải về, hắn lập tức chạy theo, nói rằng mai còn có việc bận. Mọi người vì thế cũng giải tán.

Hắn tự chạy ra đón xe, lên xe rồi mới phát hiện – có hai cuộc gọi nhỡ từ Phong Hiên.

Phong Phi gọi lại.

“Đi đâu vậy hả?”

Chuông đổ chưa được hai tiếng đã có người bắt máy, Phong Hiên giận dữ thấp giọng nói: “Hôm nay mày đi thi đúng không?! Thi xong không về nhà mà chạy đi đâu vậy?”

Phong Phi bật cười: “Thi xong mới ra ngoài chơi chứ, có chuyện gì? Tối rồi không lo ngủ đi, cái số lạ lúc nãy của anh đúng không?”

“Mẹ đó cái thằng này. ” Phong Hiên nghiến răng: “Mẹ về rồi!”

Hắn lập tức ngồi thẳng người, tỉnh táo lại ngay: “Về lúc nào? Mẹ đang ở đâu?”

“Mới xuống máy bay hai tiếng trước…” Phong Hiên vô cùng nhức đầu, “Đến nơi mới gọi cho anh, làm hết hồn. Mà cậu bé đó… cậu bé đó vẫn đang ở chỗ em hả?”

Hắn thật mừng vì hôm nay Hải Tú về nhà, nếu không mẹ về mà nhìn thấy hai đứa đang ôm nhau ngủ, cảnh tượng đó…

Phong Phi lắc đầu, một lần nữa hắn phải thừa nhận – Hải Tú chính là một đại phúc tinh, ngay cả việc này cũng có thể tránh được.

“Không, hôm nay cậu ấy về nhà rồi.” Phong Phi nói: “Anh không đi đón mẹ hả?”

Phong Hiên đáp: “Mẹ có nói trước với anh đâu mà đón. Mẹ chạy về nhà thì không thấy mày, gọi điện thì không bắt máy nên mới gọi cho anh, lúc đó anh mới biết. Mà thôi, Hải Tú không có ở đó là được, mau về nhà đi. Ở nhà… nếu có cái gì, có cái đồ gì thì thừa dịp mẹ không chú ý cất hết đi!”

Hắn hiểu ý anh ngay, cười nhạo nói: “Yên tâm đi, không có mấy cái đồ đó đâu.”

Phong Hiên sửng sốt: “Chưa hả?”

Anh nhớ lại đoạn video từ camera giám sát – hai đứa đã như thế rồi… chắc hẳn là phải có cái gì rồi chứ?

Phong Hiên chợt thay đổi suy nghĩ, rồi thấy thật khó để mở miệng, nhưng lại cân nhắc đến việc trong nhà không có ai dạy dỗ Phong Phi về phương diện này nên chỉ có thể mắng suông: “Mày… Đừng có giả bộ. Đừng nói không biết lúc đó thì nên làm cái gì. Cần đeo gì thì phải đeo đó, chỉ biết sướng cho bản thân, không biết đau lòng người ta đàn ông con trai…”

“Bớt bậy bạ giùm đi ông nội!” Phong Phi tức giận nói: “Còn nữa! Ông có đeo bao m* đâu, ai làm người ta lớn bụng vậy!!”

Tài xế taxi: “…”

Phong Hiên muốn giải thích cho hắn mà không biết nên nói thế nào, ai ngờ Phong Phi lại ăn nói như vậy, làm anh tức giận chửi hắn mấy câu rồi cúp máy luôn.

Phong Phi cũng tức tối cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tài xế đang đổi màu liên tục thì gượng cười: “À, bác đừng nghĩ nhiều, cháu… thật ra cháu luôn đeo bao mà…”

Tài xế: “… Tôi đồng ý với ba cậu, đeo được thì nên đeo đi.”

Phong Phi nghẹn lời: “Đó không phải ba cháu đâu…”

Sắc mặt tài xế trông lại càng khó coi hơn, -vẻ mặt kia, ánh mắt kia, hệt như đang nhìn đứa con trai phá gia chi tử nhà mình.

Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn cửa sổ, thật ra là đang nện cho Phong Hiên một trận trong lòng.

Nửa tiếng sau, Phong Phi về đến nhà. Lữ Hạo Lị đang nấu canh, hắn về đến chưa kịp thay giày đã chạy thẳng một mạch đến ôm chặt cô, cười cười ra vẻ trách móc: “Mẹ về sao không nói để con với anh ra đón?”

“Ban ngày anh con còn bận chuyện công ty, buổi tối thì phải lo cho vợ nó đã đủ mệt lắm rồi. Còn con nữa, có mệt không, nghe anh con bảo vừa mới thi thử xong hả? Thi được không?” Lữ Hạo Lị quan sát tỉ mỉ con trai từ trên xuống dưới, đau lòng nói: “Gầy rồi.”

Phong Phi cười đáp: “Nhìn gầy thế thôi chứ chẳng thay đổi gì đâu… Mẹ nấu gì vậy? Măng à?”

“Canh măng sườn heo, mai nhớ bảo bà giúp việc hâm lại.” Lữ Hạo Lị dặn dò hắn.

Phong Phi bật cười khanh khách: “Mẹ vừa về mà, muốn đi lại rồi à?”

Lữ Hạo Lị lắc đầu: “Không phải, mai mẹ đến nhà chị dâu con…” Cô sợ hắn ghen tị, liền an ủi: “Con cũng có ở nhà đâu, chạy đâu cả ngày tối mới về ngủ. Chẳng lẽ mẹ cứ ở đây đực mặt đợi con hửm? Chị dâu con đang không khỏe, lại vất vả mang thai, mẹ nên đến chăm sóc nó chứ, đúng không?”

Phong Phi liên tục gật đầu: “Đúng đúng, vậy mẹ ở lại bao lâu?”

“Chắc là một tuần.” Lữ Hạo Lị không quá chắc chắn: “Nếu có chuyện gì đột xuất thì mẹ phải về trước.”

Cô vẫn cảm thấy mình nợ con trai nhỏ rất nhiều, nói ra mà cũng thấy đau lòng, nhẹ nhàng nói: “Con thi xong rồi thì qua bên kia với mẹ, cứ đi chơi thỏa thích đi. Đến lúc đó mẹ cố gắng ở cùng con, muốn gì cứ nói mẹ mua cho.”

Phong Phi mỉm cười: “Không cần đâu mẹ, đến lúc đó con nói với mẹ một chuyện, mẹ chỉ cần đồng ý thôi.”

Lữ Hạo Lị nói không chút nghĩ ngợi: “Đồng ý từ giờ cũng được.”

Hắn gật đầu: “Nói rồi đó nhé… Thôi mẹ đi ngủ đi, ngồi máy bay lâu vậy không mệt ạ? Về còn nấu cơm nữa.”

“Lệch múi giờ, mẹ không ngủ được.” Bây giờ cô mới thấy hơi buồn ngủ: “Đợi lát nữa đi.”

Phong Phi nói: “Vậy con ở với mẹ, con cũng chưa buồn ngủ.”

Lữ Hạo Lị bật cười: “Thôi được rồi, y như ba con, phải dỗ mới được… Mau ngủ đi, sáng mai mẹ gọi dậy rồi sang nhà chị dâu con.”

Phong Phi đồng ý rồi đi lên lầu.

Hôm sau, Lữ Hạo Lị đi thật sớm. Phong Phi chắc chắn mẹ đi xa rồi thi lập tức thu dọn đồ đạc, bỏ hết tập sách rồi mấy quyển sổ ghi chép quan trọng của Hải Tú vào túi, vác đi tìm cậu.

Mới sáng sớm, Hải Tú chỉ mới vừa rửa mặt. Mở cửa đã thấy Phong Phi, cậu cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Hải Tú lắp bắp: “Mẹ cậu về? Cô… đột nhiên về?”

Phong Phi vừa giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc mang tới, vừa nói: “Thật ra là về chăm chị dâu thôi, nhưng tôi vẫn sợ mẹ nhìn ra gì đó… Nên đem đồ cậu về đây luôn, tránh gây ra rắc rối gì. Mẹ cũng không ở lại lâu đâu, chừng một tuần thôi. Tuần sau tôi lại đón cậu về… Mẹ cậu đâu rồi?”

“Tự dưng ở công ty có một hợp đồng cần mẹ xác nhận. Sáng sớm chưa ăn gì đã đi rồi.” Hải Tú nhìn đám đồ Phong Phi vừa mang về, “Không sót cái gì chứ? Quần lót… còn gì nữa nhỉ?”

“Mấy cái đó không sao.” Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Hải Tú, dỗ dành: “Đừng nghĩ lung tung… Sắp thi rồi, đừng tự tìm thêm rắc rối nữa.”

Hải Tú cười nói: “Tớ có giận đâu…”

Phong Phi nhướn mày: “Vậy thái độ lúc nãy là thế nào?”

Hải Tú thành thực đáp: “Thi tự nhiên thấy cậu ôm đồ tới làm tớ sợ hết hồn… Tưởng cậu đuổi tớ ra ngoài.”

“Đùa à? Tôi đuổi cậu? Tôi còn hận không thể dính chặt với cậu cả ngày đây này…” Biết Khương Dụ Mạn không có ở nhà, Phong Phi thả lỏng rất nhiều, không vội vàng sắp xếp quần áo nữa mà ngồi trên giường Hải Tú. Hắn nhìn cậu vẫn còn đang mặc đồ ngủ thì cười nói: “Cậu ngủ một mình không mặc đồ của tôi hả?”

Hải Tú chột dạ nói: “Làm gì có…”

“Chối hửm?” Từ tối qua hắn đã nhớ cậu muốn chết rồi, bây giờ nhìn thấy người còn mặc áo ngủ đứng trước mặt, hắn chẳng còn biết gì nữa ngoại trừ hai chữ ‘Hải Tú’. Phong Phi đứng dậy, dồn cậu vào tủ quần áo trước mặt, thấp giọng nói: “Aizz, hôm qua đó, biết anh tôi nói gì với tôi không?”

Hải Tú sợ nhất là trong nhà cậu mà hắn vẫn động tay động chân, lần nào cũng mắc cỡ chịu không nổi, cậu cố hết sức tránh hắn, nói: “Nói… nói gì?”

Hắn cúi đầu nhìn cậu, nom cực kì lưu manh: “Ảnh nói tôi mau về nhà giấu bao cao su rồi mấy thứ gì đó đi.”

Hải Tú chớp chớp mắt, hai lỗ tai tức tốc đỏ bừng. Còn hắn thì trong mắt vẫn ngập ý cười, cứ đụng đụng vào người Hải Tú mãi: “Chừng nào tôi mới được xài cái đó đây?”

Hải Tú thật chỉ muốn chui vào trong tủ quần áo, mặt cậu đỏ lên, ra sức đẩy Phong Phi, lắp bắp nói: “Hôm nay… hôm nay cậu bị sao…”

“Đang xuân phơi phới, chó đực con nào không động dục?” Mới một đêm không thấy mà Phong Phi hoàn toàn không biết xấu hổ, chỉ muốn trêu chọc Hải Tú.

Hải Tú bị hắn chọc cho nóng nảy, giãy giụa nói: “Cậu có phải chó đâu…”

“Tôi vì cậu nên mới phải giả bộ đàn ông đứng đắn thế này đây, chiều cậu quá rồi…” Phong Phi cúi đầu hôn lên trán cậu, “Chờ cậu lớn thêm một tuổi nữa là biết ngay tôi có phải chó đực hay không liền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.