Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 80



Trên lầu hai lúc này, Hải Tú đã vào phòng tắm, tiếng nước rào rào truyền ra. Phong Phi đi ngang thì nhân tiện nhắc nhở cậu: “Không được tắm nước lạnh đó, chỉnh nước ấm lên.”

Hôm nay Hải Tú vui lắm nên không thèm để ý hắn luôn: “Không sao mà, lạnh xíu cho mát.”

“Hử?” Phong Phi dừng bước, giở giọng trêu chọc: “Gan lớn thế?”

Hắn gõ cửa phòng tắm, cảnh cáo cậu: “Giờ có nghe lời không? Chỉnh nước ấm lên.”

Hải Tú lập tức đàng hoàng lại ngay, vội nói: “Biết rồi, đang… đang chỉnh nè.”

“Chỉnh ấm lên chưa?”

Giây kế tiếp, hắn mở thẳng cửa bước vào.

Hải Tú: “!!!”

Nước từ vòi sen lập tức làm ướt tóc mái và cánh tay Phong Phi, hắn không nhìn Hải Tú mà đi tới máy nước nóng, chỉnh nước cho ấm lên.

Hải Tú mắc cỡ như chú tôm nhỏ đáng thương, co lại thành một cục. Lúc này cậu chỉ muốn bóp chết mình luôn cho rồi, đang yên đang lành quậy làm chi!!! Chỉnh nhiệt độ lên một tí là được mà, tự nhiên đòi tắm nước lạnh làm gì để Phong Phi nhảy vô đây a a a…. Giờ nhìn hắn hay là quay lưng lại với hắn đây a a a a a…

Dường như Phong Phi cũng cảm giác được – bạn trai nhỏ của hắn phía sau sắp phát điên đến nơi, khóe miệng không khống chế được cong lên, cứ liên tục chỉnh máy nước nóng, tiếng lách tách vang vọng không ngừng. Lúc nhiệt độ lên tới 37 độ thì hắn chỉnh sang chế độ ổn định, quay sang nói: “Đừng ngu ngốc mà chỉnh lại, biết không?”

Mặt cậu đã đỏ tới mang tai, đầu thì cúi gằm, gật gật thật mạnh. Phong Phi cũng không nhìn cậu nữa, hẳn cởi áo sơ mi đã ướt nhẹp ra, quăng vào sọt quần áo đợi giặt rồi đi ra ngoài.

Hải Tú lẳng lặng đấm vào tường, mắc cỡ chết đi được~~

Hải Tú tắm chắc cũng phải nửa tiếng, lúc tắm xong đi ra thì mặt vẫn còn đỏ bừng. Phong Phi ngồi chờ lâu không chịu được nên đã tự đi tắm ở phòng khác. Hải Tú tắm cho sạch cái nhà tắm luôn, rồi cầm cái sọt đồ dơ ra. Phong Phi tắm rửa sạch sẽ rồi, đang ngồi trên salon xem TV, thấy cậu đi ra thì nói: “Cứ để đó đi, mai bà giúp việc qua giặt.”

“Ừ… ừ.” Vì chuyện lúc nãy mà cậu vẫn không dám nhìn hắn, ôm sọt đồ lên lên ban công để.

Trong phòng khách, Phong Phi cầm dao cắt bánh kem và đĩa sứ lên, cắt một miếng bánh thật to rồi đưa cho Hải Tú mới vừa xuống lầu, cười nói: “Tối nay cậu cũng chưa ăn gì nhiều, không ngán thì ăn nhiều một chút.”

Dĩ nhiên cậu không ngán rồi, bánh này là Phong Phi mua cho cậu đó!

Hải Tú yên lặng cúi đầu ăn bánh. Phong Phi nhìn cậu, ý cười trong mắt ngày càng đậm, hắn nhẹ giọng nói: “Xấu hổ cái gì?”

Hải Tú đáng thương nhìn hắn, cầu hắn đừng nhắc lại chuyện vừa rồi. Nhưng mấy chuyện kiểu này thì trước giờ Phong Phi không hề rộng lượng, hắn cười hỏi: “Vừa nãy cậu cố ý đúng không? Vào nhà tôi đã nói với cậu là không được tắm nước lạnh rồi mà, tôi có nói không?”

Hải Tú thành thật nhận sai: “Có nói.”

“Nói rồi mà không nghe hả?” Phong Phi giơ ngón cái lên lau vết kem trên khóe miệng Hải Tú rồi bỏ vào miệng mình, liếm môi nói: “Tốt nghiệp rồi nên không nghe lời nữa?”

Hải Tú lập tức rúc vào góc ghế, nhỏ giọng nói: “Không mà…”

Hắn lại nhích tới gần cậu, “Vậy cậu có sai hay không?”

Hải Tú gật đầu: “Sai rồi.”

Phong Phi nhướn mày: “Vậy có sửa không?”

Hải Tú nhỏ giọng đáp: “Sửa…”

Nhìn Hải Tú bị mình dồn vào một góc, trong lòng Phong Phi lập tức ngứa ngáy, nhịn không được trêu cậu: “Tiếc ghê, lúc nãy sợ cậu xấu hổ quá nên tôi không nhìn kĩ.”

Mặt Hải Tú đỏ đến sắp bốc khói rồi, thế mà Phong Phi vẫn không tha, cười hỏi: “Qua được nửa mùa hè rồi mà sao cậu vẫn trắng vậy? Không bị đen đi chút nào hết, mặt mũi rồi cả người trắng bóc như nhau… Nãy tôi nhìn không kĩ, nhưng cũng thấy được cả người cậu…”

Hải Tú sắp bị hấp chín rồi!!

Phong Phi chống hai cánh tay thon dài săn chắc lên lưng ghế sô pha, bên trong chính là Hải Tú đang bị hấp. Cậu muốn trốn cũng không được, lại bị Phong Phi đùa mãi không dứt. Hắn đã lưu manh rồi thì cứ nói mãi thôi, cái gì cũng nói được, Hải Tú nghe không nổi nữa, liền hốt hoảng hôn lên môi hắn, cầu xin tha thứ: “Đừng… đừng nói nữa mà…”

Phong Phi nở nụ cười, lấy tay chỉ chỉ má trái mình, Hải Tú lập tức ngoan ngoãn hôn một cái. Hắn lại nghiêng mặt qua phải, Hải Tú lại hôn cái nữa. Phong Phi cười hỏi: “Sau này biết làm cách nào cho tôi im miệng rồi chứ gì?!”

Hải Tú bị ăn hiếp đến mềm nhũn: “Biết…”

Rồi chưa kịp thở phào, Phong Phi đã nói: “Lần sau thì làm vậy được, nhưng lần này tôi không chấp nhận.”

Hải Tú trợn to mắt: “Tớ hôn… hôn…”

Đôi mắt hắn hơi rũ xuống rồi bật cười, kéo tay Hải Tú qua, đè vào giữa hai chân mình.

Hải Tú: “!!!”

Hải Tú không dám nhúc nhích, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Cậu cậu cậu… Làm sao…”

“Này là phản ứng bình thường thôi.” Phong Phi nhướn mày, “Tắm nước lạnh cả nửa ngày mà nó không xuống, làm sao giờ? Giờ cậu còn hỏi tôi? Do ai làm ra đây? Tôi chắc chắn vừa rồi cậu cố ý! Cố ý tắm nước lạnh để dụ tôi đi vào, tắm rửa mà cố ý không mặc quần áo là sao!”

Hải Tú căng thẳng đến mụ mị, Phong Phi nói gì cậu cũng nhận lỗi, liên tục xin lỗi hắn, nhỏ giọng nói: “Làm sao, làm sao bây giờ…”

Phong Phi cười khẽ: “Bình thường cậu làm sao?”

Mặt Hải Tú lại đỏ hơn nữa.

Hắn dịu dàng cười nói: “Bình thường cậu làm thế nào thì bây giờ làm vậy cho tôi đi.”

Hải Tú cúi gằm mặt, do dự chốc lát rồi từ từ, từ từ vươn tay tới.

—-

Hai đứa dây dưa trên salon hơn một tiếng đồng hồ. Đến cuối cùng thì Hải Tú chẳng còn mặt mũi nào nhìn Phong Phi nữa. Phong Phi thì vẫn rất thản nhiên, còn cười đùa trêu chọc cậu, đùa cậu rồi lại dỗ cậu.

Thân thiết xong rồi, Phong Phi cưng chiều ôm Hải Tú trong lòng mình, nhẹ nhàng mân mê đôi môi cậu, cười nói: “Còn muốn ăn bánh kem không?”

Mặt Hải Tú vẫn đỏ bừng, gật đầu nói: “Muốn.”

Phong Phi cắt một miếng đưa cho cậu, cái miệng nhỏ nhắn của Hải Tú lại được ăn tiếp, còn muốn cho Phong Phi nếm thử nhưng hắn lại nhíu mày lắc đầu: “Cậu ăn đi.”

Hải Tú nhẹ giọng nói: “Không ngọt đâu, cũng không ngán nữa.”

Phong Phi vẫn lắc đầu, hắn nhìn cậu ăn bánh kem, lại nghĩ lung tung đến chuyện vừa rồi, thầm nghĩ cậu mới là ngọt đó!

Hắn vẫn băn khoăn vì bệnh của Hải Tú, nên đến tận bây giờ vẫn không dám thân mật với cậu, sợ cậu lo lắng, sợ cậu không thể tiếp nhận. Nhưng mà vừa rồi… từ giờ hắn không sợ nữa đâu.

Mặc dù Hải Tú vẫn không quá thoải mái, dễ thẹn thùng nhưng lại không hề chống cự việc cùng hắn tiến thêm một bước nữa. Thậm chí còn thích cùng hắn thân mật nữa kìa, dù là thân mật kiểu gì đi chăng nữa.

Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc nãy — Hải Tú cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi hắn có muốn cậu dùng miệng không, tự dưng hắn lại thấy đau lòng bảo bối của mình.

Hải Tú vẫn còn nhỏ, tương lai thì còn dài, hắn không vội làm đến bước cuối cùng với cậu, từ từ rồi cũng ăn được thôi! Từng bước tiến đến, hắn chẳng có gì phải nóng vội, thời gian của hắn là cả đời kìa, từng bước đi tới cũng được. Đời này còn dài, Phong Phi muốn từ từ thôi, không nhanh cũng không chậm, chờ người yêu đuổi kịp trình độ của hắn đã, bây giờ cứ chậm rãi mà đi.

Con đường phía trước nhiều cảnh đẹp như vậy, hắn muốn cùng Hải Tú thong thả thưởng thức.

Còn Hải Tú thì dĩ nhiên – vẫn chưa bình tĩnh lại được sau lần thân mật vừa nãy. Cậu liên tục tránh hắn, không dám nhìn thẳng Phong Phi, lỗ tai thì hồng hồng, hẳn là vì dư vị vừa rồi. Phong Phi bật cười, không chọc cậu nữa: “Ăn nữa không?”

Bây giờ Hải Tú đã ăn no, bánh kem rất bự, Hải Tú rất tiếc nên nhỏ giọng thương lượng: “Lát nữa tớ cắt bánh ra được không? Còn hai tầng dưới chưa ăn mình cất tủ lạnh đi, mai đi liên hoan thì mang theo. Mình ăn không nổi đâu…”

Phong Phi không có ý kiến – bánh kem này hắn mua chỉ để Hải Tú vui thôi chứ đâu có hy vọng cậu ăn hết, “Nghe lời cậu.”

Hải Tú lại ăn một đống trái cây với Phong Phi, hai đứa ôm nhau trên ghế salon, vừa xem TV vừa lười biếng nói chuyện phiếm.

Chắc là do đã lâu rồi không thoải mái được thế này, nên dù xem TV chẳng thú vị gì, nhưng hai đứa nằm ôm nhau lại thấy hạnh phúc không gì sánh bằng. 10h30, Phong Phi nhắc cậu gọi điện cho Khương Dụ Mạn, nói với cô là hai đứa về nhà rồi, cô đừng lo lắng.

Hải Tú nghe lời gọi điện cho mẹ, Phong Phi rất tâm lý nhường không gian cho cậu, đi lên sân thượng tưới cây.

Hải Tú nói chuyện điện thoại chừng mười lăm phút xong thì lên lầu tìm Phong Phi. Phong Phi để bình tưới xuống, hỏi cậu: “Mẹ mình lo lắng à?”

Hải Tú lắc đầu, ánh mắt ngập tràn vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Mẹ nói tớ muốn chơi thì cứ chơi, muốn ở đây chơi mấy ngày cũng được, muốn đi du lịch thì nói với mẹ, mẹ đặt vé máy bay cho.”

“Ha ha.” Phong Phi bật cười, “Mới có mấy tiếng mà mẹ đã nghĩ thông rồi?”

Hải Tú lắc đầu: “Mẹ nói… mẹ đã quyết định từ lâu rồi, sẽ không chia rẽ hai đứa mình. Mẹ không nỡ làm vậy, mẹ đã quyết định từ lúc cậu bảo một năm nay tớ không uống thuốc, giống như người bình thường vậy.”

Ánh mắt cậu đong đầy yêu thương: “Mẹ nói, đó chính là duyên phận… duyên phận của hai đứa mình, cậu là thuốc của tớ.”

Lúc ngồi trên xe về trường, mỗi một lời cam kết của Phong Phi đều khắc sâu vào lòng Hải Tú, khiến Hải Tú trở nên dũng cảm hơn, dũng cảm để sống cuộc sống như người bình thường vậy.

Phong Phi hoàn toàn yên tâm, trêu chọc cậu: “Vậy sau này ở chung là hợp pháp rồi đúng không?”

Hải Tú chỉ cười cười không trả lời, suy nghĩ một lúc thì hỏi: “Cậu cho tớ uống canxi thật sao? Sao nó lại giống thuốc của tớ quá vậy…”

“Lần nào cậu uống thuốc cũng như vào lò lửa, lén lút sau lưng tôi, uống thuốc có thèm nhìn đâu, đổ ra một phát là bỏ vào miệng uống rồi, còn nếm được mùi vị gì nữa? Lông mày hắn nhíu lại, “Tôi thật lòng thương cậu nên mới không có ý đồ xấu gì. Nếu không hả… cậu nghĩ tôi đổi thuốc canxi cho cậu sao?”

Hải Tú không hiểu: “Không thì… cậu đổi cái gì?”

“Thuốc kích dục.” Khóe miệng hắn cong lên, đi tới cạnh Hải Tú rồi đè cậu lên cửa sổ cạnh sân phơi đồ, trầm giọng nói: “Chuyện tôi đổi thuốc là chuyện thần không biết quỷ không hay, muốn đổi lúc nào cũng được, ví dụ như trước tiết thể dục, hoặc là cuối tuần ở nhà chẳng hạn. Tôi trộn thuốc kích dục vào, sau đó dính sát bên cạnh cậu, nói vài lời tâm tình với cậu, chờ cậu nhũn chân không nhúc nhích được nữa thì vu oan cho cậu, nói cậu dâm đãng, nghe vài lời tâm tình đã nghĩ đến chuyện bị tôi chơi. Sau đó dẫn cậu xuống phòng y tế…”

Hải Tú nhìn chằm chằm hắn, giọng hắn lại khôi phục như lúc thường, dịu dàng nói: “Biết chưa!? Tôi có ý đồ xấu thiệt đó, chỉ là… với cậu thì tôi làm không được.”

Phong Phi thản nhiên nói: “Tôi không thể làm, sợ làm nhiều chuyện xấu thì không xứng với cậu.”

Không chỉ mình hắn là thuốc của Hải Tú.

Mà Hải Tú cũng là thuốc của hắn.

Làm hắn bớt phóng túng lại, bỏ đi mọi cám dỗ tội lỗi, toàn tâm toàn ý, chân thành yêu một người.

Mặt Hải Tú hồng hồng, thấp giọng nói: “Tớ biết.”

Phong Phi nở nụ cười: “Biết tôi không phải loại người đó đúng không?” Phong Phi cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, nhíu mày nói: “Sao tôi có cảm giác cậu tiếc vì tôi không làm vậy ấy nhỉ?”

Hải Tú vừa mắc cỡ vừa giận dữ: “Hồi nào?!”

“Không có không có, bảo bối của tôi không bao giờ suy nghĩ xấu xa như vậy.” Phong Phi cười to, kéo Hải Tú về phòng ngủ, “Đi ngủ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.