Tashi đi kiểm hàng , mấy năm nay JB đầu tư lấn sân sang cả ngành thời trang… từ một công ty nhỏ trực thuộc vùng Đông Nam Á , JB ngày nay đã đứng trong top 10 công ty lớn nhất thế giới
Dưới bàn tay điều hành của anh em nhà MIKAGE dường như tất cả không thành vấn đề
-Mở ra…
Tashi ra lệnh …
Rầm….
Trồng hàng bên cạnh tự nhiên đổ ập xuống khiến mọi người giật mình…
-Aki… chạy đi anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì… chú Tashi đang tới kìa…
Ren hét lên…
Tashi hoảng hồn…
Tại sao hai cậu chủ nhỏ lại chui vào đây được. Anh vội vã đuổi theo
Ren chạy như bay lách qua cả đống người
Aki khóc bù lu bù loa lên khi bị Tashi tóm… thằng nhóc giãy giụa
-Chú thả cháu ra… cháu phải đi cùng thằng Ren…
-…Cậu chủ của tôi ơi… sao hai người lại chui vào đây chứ… ba mẹ hai cậu sẽ mang tôi đi xử bắn mất…
-Thả cháu ra…
Aki vùng vẫy
Đúng lúc ấy Tashi nhận được điện thoại của Thiên… anh nhấc máy
-Cậu chủ… tôi không biết làm sao hai cậu nhỏ nhà mình chui vào lô hàng được…
” giữ tụi nhỏ lại”
-Cậu nhỏ Aki tôi tóm được rồi còn cậu Ren thì tôi đang cho người đi tìm…
” tôi sẽ bay qua ngay … ”
Thiên cúp máy
Nó đi qua đi lại lòng như lửa đốt… hai thằng nhóc 5 tuổi có thể làm gì ở Việt Nam chứ ….
Bao nhiêu viễn cảnh vẽ nên trong đầu khiến nó rùng mình . Nhóc Ren còn quá nhỏ…mà cái xã hội này thì quá đáng sợ.
-Sukiro… đặt vé máy bay về Việt Nam cho em … chuyến sớm nhất
-Yuki… em định về đó sao? Nhỡ….
-Con trai em đang ở đó, và nó có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào….
Nó hét lên át cả tiếng của Thiên
Đối với nó… Ren MiKaGe chính là cuộc đời, là mạng sống của nó… không còn thằng bé nó không thể sống nổi
****************************
Tại sảnh chính của tổng công ty Trần Thị
-Cho cháu gặp chủ tịch Trần Anh Phong.
Ren lịch sự nói với lễ tân .
Mẹ của bé đã dạy đối với phải thật sự lễ phép, tôn trọng người ta người ta mới tôn trọng mình
-Bé con đây không phải chỗ chơi đâu…
-Cháu có việc gấp cần gặp chủ tịch, cô giúp cháu đi ạ năn nỉ cô đấy…
-Ra ngoài nhanh đây không phải chỗ chơi của tụi con nít chúng mày… nói nhẹ không nghe hả?
Ren cắn môi, bà lễ tân này… đáng ghét thật
-Có gì mà ồn ào thế?
Phong bước đến…
-Dạ chủ tịch… không có gì đâu ạ… chỉ là thằng nhóc này quấy rối một chút thôi…
Phong đưa mắt nhìn thằng nhóc…
Ren cũng chẳng ngần ngại nhìn thẳng vào đôi mắt lục bảo… em hỏi
-Chủ tịch Trần Anh Phong????
-Cháu tìm ta?
Phong ngờ vực hỏi
-Phải…
-Đi theo ta nào nhóc.
Phong đưa tay về phía thằng bé
-Cháu tự đi được, mẹ cháu dạy phải tự bước đi bằng sức lực của mình…
-Vậy sao?
********************************
Phong nhìn thằng bé… có thứ gì đó rất quen thuộc
Đôi mắt màu lục bảo ánh tím đó thật kì lạ… và bí ẩn…
-cháu uống nước cam nhé?
-Không, cám ơn. Cháu không khát…
Ren đáp, em đi vòng vòng trong phòng làm việc của ba mình .
-Cái ảnh này chú chụp cùng ai vậy?
Em chỉ vào bức hình ba hôn má mami của mình rồi hỏi
-À, vợ chú! Phong đáp
-Thế à, hai người có vẻ rất hạnh phúc, cô ấy đâu rồi ạ?
-Cô ấy đi rồi, chú đang đợi cô ấy về…
Phong nói, anh cũng chẳng hiểu tại sao mình có thể nói chuyện thoải mái như thế. Hay do tâm lý nghĩ rằng những điều anh nói đứa trẻ này sẽ quên ngay…