Nhóc Biến Thái Của Anh

Chương 2



9.

Tôi nghĩ Lạc Hành Huyên hoàn toàn đang mơ.

Chúng tôi đều là học sinh lớp thường, mỗi lần thi lớn, top 30 về cơ bản đều được lớp chọn chiếm giữ.

Đối với học sinh lớp thường, dù thứ hạng trong lớp có cao đến đâu, như tôi chẳng hạn, mặc dù tôi đứng đầu lớp thường nhưng cũng không có cách nào lay chuyển được sự thống trị của lớp chọn.

Vốn dĩ muốn thú nhận chuyện lần trước là hiểu lầm, nhưng lời giải thích cứ quanh quẩn trong miệng, không thể nói thành lời.

Cậu ấy đã nói như vậy, dù không thực tế lắm, nhưng tôi cũng không muốn làm giảm đi động lực học của cậu ấy.

“Tuỳ cậu, đến lúc tôi phải về rồi.”

“Anh trai đưa cậu về.”

“Không cần đâu.”

Lạc Hành Huyên trầm giọng, “Thành tích kém nên không đáng đưa cậu về sao?”

Tôi…

Tôi thật sự phục cậu ấy.

Chỉ một câu nói, mà cậu ấy có thể lật lại chuyện cũ.

Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, “Thứ hai gặp lại, ở đây còn có rất nhiều bạn của cậu. Còn nữa, mục tiêu thi cử vẫn nên phù hợp với thực tế, không cần quá tham vọng.”

Lạc Hành Huyên: “Không tin anh trai đúng không?”

Tôi: “Ừm, không tin.”

Lạc Hành Huyên cười, “Vậy có dám cá cược không? Nếu tôi thi hạng nhất, cậu không những mỗi ngày phải gọi tôi là anh, cậu còn phải đồng ý với yêu cầu của tôi.”

Tôi nghe như chuyện Nghìn lẻ một thêm, thuận miệng đáp lại, “Chưa nói đến hạng nhất toàn trường, hạng nhất trong lớp là được.”

Lạc Hành Huyên hình như muốn cười, nhưng lại nhịn, đưa tay chạm vào lông mi của tôi.

“Nhóc bi3n thái, coi thường kẻ địch sẽ phải trả giá đắt.”

Sau khi rời khỏi nhà Lạc Hành Huyên, đợi khoảng nửa tiếng, hai bố con Chu Đại Thường cũng đến.

Họ ngồi hai chỗ ở phía trước xe, còn tôi đi ra phía sau xe.

Vừa bước vào đã gặp vài con lợn béo và trắng.

"À, nhân tiện." Chu Đại Thường nhìn qua cửa kính phía trước: “Tiện thể chở mấy con lợn, cậu không để ý chứ?”



Sao tôi dám.

Những con lợn đó đều to tròn, trông như thể chỉ cần một cái mông là có thể gi ết chếc tôi.

10.

Tôi chỉ mong bọn chúng sẽ tuân thủ nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, một mình co ro trên đám cỏ khô mềm trong góc, bắt chéo chân và bắt đầu tính toán.

Bút của Lạc Hành Huyên có giá năm mươi nghìn tệ, cậu ấy đã sử dụng được bốn năm, chỉ yêu cầu tôi trả mười nghìn tệ.

Tính đến nay tôi đã chạy vặt cho cậu ấy 123 lần, bổ túc một bài học, vậy thì tôi còn nợ cậu ấy bao nhiêu tiền nhỉ?

8570 tệ.

Có nghĩa là chỉ cần bổ túc chưa đến hai tháng nữa, tôi có thể trả hết nợ cho Lạc Hành Huyên.

Như vậy thì tôi sẽ không nợ nần gì cậu ấy nữa.

Về tới nhà, tôi lục lại toàn bộ sách và tài liệu trước đó, viết những ý chính của các môn học vào vở theo từng tiết.

Sau đó chụp lại tờ ghi chú, gửi cho Lạc Hành Huyên.

Cậu ấy gửi lại “?”, tôi đang soạn tin nhắn thì nhận được cuộc gọi video.

Tôi ngay lập tức bật dậy khỏi giường, chạy đến gương trước tủ, vội vàng vuốt lại tóc rồi ấn nghe máy.

“Như thế này thì cậu dạy học thuận tiện hơn.”

Lạc Hành Huyên vừa giải thích vừa phóng to camera, tôi thấy cậu ấy hình như đang ngồi trong phòng học, phía sau có một tủ sách lớn, hình như còn có cả đầy cúp và huy chương.

Chắc là giải thưởng của bố mẹ cậu ấy, tôi không biết tại sao Lạc Hành Huyên lại cà lơ phất phơ như vậy.

Tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, hắng giọng và bắt đầu giảng bài.

Trước đó tôi cầm điện thoại để giảng bài, sau đó tôi để máy cố định trên gối, lấy giấy nháp và ra đề bài, rồi trình bày các bước làm bài.

Giảng bài không biết bao lâu, tôi hỏi: “Có điều gì cậu không hiểu à?”

Lạc Hành Huyên nghiêng đầu, chỉnh lại tai nghe, không hiểu sao trên cổ cậu ấy lại xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu ấy ho nhẹ rồi nói: “Kéo cổ áo lên.”

“Á?”

“Cổ áo khoác.”

Tôi ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy một phần xương quai xanh lộ ra.

“Nhanh lên.”

Tôi nhanh chóng kéo khoá lên, nhắc nhở: “Lạc Hành Huyên, tôi lấy hai trăm tệ một giờ, nếu cậu không nghe, sẽ lãng phí tiền của chính mình đấy.”

Lạc Hành Huyên chỉ cười.

Trong hai ngày nghỉ phép, về cơ bản tôi dành toàn bộ thời gian để làm giảng bài qua cuộc gọi video cho Lạc Hành Huyên, chủ yếu là tôi giảng bài, cậu ấy lắng nghe, sau đó trả lời các câu hỏi.

Khi cậu ấy đang giải đề, tôi sẽ ngồi sắp xếp lại các ghi chú theo các chủ đề chính.

Kỳ nghỉ của tôi trôi qua rất nhanh, tôi đã ngồi trên xe trở lại thành phố.

Thứ hai là buổi thi hàng tháng, tôi gặp Tề Phi và Lạc Hành Huyên trong lớp.

Đôi mắt của họ dường dường như đều quyết tâm giành chiến thắng trong kỳ thi này vậy.

Tề Phi ở cùng phòng thi với tôi, kỳ lạ là lần này cô ấy không nói gì ác ý, chỉ hất cằm, khịt mũi rồi quay đi.

Đề kiểm tra lần này không dễ nhưng tôi làm tương đối suôn sẻ cho đến khi làm đến câu hỏi bổ sung cuối cùng của môn toán. Vì câu hỏi rất lạ nên tôi đã cố gắng giải rất lâu mới có thể giải được hai câu đầu.

Vừa ra khỏi phòng thi, về đến lớp học thì thấy Tề Phi đang nói chuyện với mọi người, “Đề thi lần này thật sự đơn giản.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, “Chỉ là câu hỏi bổ sung hơi khó.”

“Câu hỏi bổ sung? Có câu hỏi bổ sung ư, sao tôi không thấy?” Tề Phi quay lại, thấy tôi, mặt lập tức đen lại.

“Ở mặt ngược lại.”

“Có phải cậu cố ý gạt tôi không?” Cô ấy đầy nghi hoặc hỏi.

Tôi dừng một chút.

Xem ra Tề Phi không thấy mặt giấy có câu hỏi bổ sung.

Vì câu hỏi bổ sung nằm ở mặt thứ ba của tờ gấp, nên nếu không phải còn thừa thời gian, tôi nhìn về sau một cái, có lẽ cũng không thấy.

Xem ra lần này, tôi vẫn đứng hạng nhất toàn lớp.

Chẳng mấy chốc, ngày có kết quả đã đến.

Không biết tại sao hôm nay Lạc Hành Huyên lại không đến.

Tôi nhanh chóng nhận được bảng điểm của mình.

Xếp thứ ba toàn trường.

Tôi rất vui, đây là thứ hạng cao nhất của tôi ở trường.

Nhìn tiếp sang bên, cả lớp… đứng thứ hai trong lớp.

Sao có thể đứng thứ hai được? Tôi hơi bất ngờ.

“Tề Phi.” Tôi đi đến cạnh bàn cô ấy, gõ bàn và hỏi: “Lần này cậu là người đạt hạng nhất sao? Chúc mừng.”

Không ngờ, cô ấy đột nhiên nổi giận: “Nhan Trú, cậu cố ý tới cười nhạo tôi phải không?”

Tôi bối rối nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, không còn cách nào khác đành quay lại chỗ ngồi của mình.

Một cơn gió thổi qua, bảng điểm của Lạc Hành Huyên bay đến trước mặt tôi.

Tôi muốn mở ra, nhưng tay vẫn kiềm chế được, đặt lại chỗ cũ.

Buổi chiều, năm mươi vị trí đầu được lên sân khấu nhận giấy khen, ngoài lớp chọn ra thì lớp tôi có hai người.

Người còn lại là Tề Phi, cô ấy xếp thứ bốn mươi chín toàn trường.

Nhưng khi chụp ảnh và nhận giấy khen, sắc mặt Tề Phi không tốt lắm.

Trên sân khấu, giọng chủ nhiệm vẫn tiếp tục, “Ngoài ra có một bạn học, trong các kỳ thi hàng tháng trước, bạn ấy luôn nằm ngoài top một nghìn, lần thi tháng này, bạn ấy đã lộn ngược dòng nắm giữ vị trí đứng đầu.”

Phía dưới bắt đầu sôi nổi, nhao nhao thảo luận xem đó là ai.

Chủ nhiệm nhiệt tình nói tiếp, “Bạn ấy là Lạc Hành Huyên của lớp 1. Xin mời bạn học Lạc Hành Huyên lên đây, cùng chia sẻ một chút kinh nghiệm.”

Toàn trường hoàn toàn bùng nổ.

Giữa đám đông náo nhiệt, Lạc Hành Huyên bình tĩnh đứng dậy.

Cậu ấy vốn dĩ cao và gầy, bộ đồng phục mặc lên người bạn học khác không đẹp lắm, nhưng cậu ấy khoác lên mang theo khí chất nam tính giống như manga Nhật Bản, giữa đám đông hàng nghìn người, cậu ấy trông vẫn vô cùng nổi bật.

Lạc Hành Huyên đi được mấy bước, đột nhiên nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía tôi, con ngươi màu hổ phách dưới ánh mặt trời rất nhạt, dưới mắt trái có một nốt ruồi màu sáng.

Tôi vẫn chưa thu hồi được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, nhịp tim đột nhiên bắt đầu tăng tốc.

“Nhóc bi3n thái,” Lạc Hành Huyên ngẩng đầu cười nhạt, “Lời hứa với cậu, anh trai đã làm được.”

Nhưng vào lúc này, điều tôi đang nghĩ tới là——

Sau này không thể dạy kèm nữa, làm sao tôi trả lại tiền được?

Tôi còn phát hiện ra.

Bởi vì Lạc Hành Huyên đã làm một chuyện khiến mọi người kinh ngạc, khiến hiệu trưởng cũng phải đen mắt.

11.

Khi cậu ấy đứng trên bục, phía dưới rõ ràng là tiếng các nữ sinh đang reo hò.

Ngay cả Cương Tử cũng mở miệng, “Anh Lạc đẹp trai hơn, không phải là nhờ “bộ lọc” học bá sao?”

Lạc Hành Huyên nhướng mi, giọng nói của cậu ấy vang khắp sân qua micro:

“Lúc mới đến đây, tôi đã nghe một số bạn cùng lớp nói, Lạc Hành Huyên lén nhìn đề trước khi thi.”

“Có bạn cùng lớp nói, Lạc Hành Huyên nhất định là kẻ thua cuộc.”

Không ai nghĩ Lạc Hành Huyên lại từ chính miệng nói về sự nghi ngờ của mọi người.

Sân khấu rộng lớn đột nhiên im lặng, mọi người nghiêm túc nhìn cậu ấy.

Dưới ánh nắng, chàng trai đang thu hút nhiều sự chú ý, mỉm cười:

"Cái này để tôi trả lời, mọi người nói đúng, tôi quả thật sử dụng thiết bị gian lận.”

Toàn bộ nơi này náo động.

“Trời, chuyện này mà cũng nói ra được sao?”

“Anh Lạc muốn chếc sao.”

“Nhìn sắc mặt thầy hiệu trưởng kìa, hoàn toàn tối sầm.”

“Liệu anh Lạc có phải là người đầu tiên bị đuổi khỏi khán đài không?”

Chủ nhiệm đã đứng dậy.

Lạc Hành Huyên bình tĩnh nói tiếp câu thứ hai: “Nhưng thiết bị gian lận của tôi không phải là một sản phẩm điện tử như điện thoại giống mọi người nghĩ, mà là một người - bạn cùng bàn của tôi, Nhan Trú.”

Mọi ánh nhìn dần chuyển sang tôi.

“Mọi người vừa thấy cô ấy đứng trên sân khấu khi trao thưởng top 3, từ khi được cô ấy dạy kèm, tôi phát hiện rất nhiều kiến thức tôi trước đây không hiểu lắm lại trở nên dễ hiểu như vậy. Trước kỳ thi, cô ấy không chút giấu diếm mà chia sẻ cho tôi ghi chú ôn tập, sau khi in ra, tôi phát hiện trong đó không chỉ có tất cả kiến thức của học kỳ này, mà những điểm quan trọng và khó của học kỳ trước cũng được tổng hợp trong đó, cho dù là người mất gốc, vẫn có thể dễ hiểu khi đọc.”

“Ngồi vào phòng và nhìn thấy đề thi, tôi không khỏi bật cười vì đã nhìn thấy hết phần kiến thức của từng câu trong đề thi.”

“Tôi cũng đã xem qua nhiều tài liệu học tập trên thị trường, nhưng không có cái nào được tổ chức tốt như của bạn học Nhan Trú, người xưa từng nói, người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén (công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí).”

“Một tài liệu học tập tốt, chính là thiết bị gian lận tốt nhất của tôi, cũng giống như một ngọn hải đăng có thể soi sáng hướng học tập, nhất là với những bạn học đang gặp rắc rối trong học tập.”

“Vì vậy, tôi rất biết ơn bạn cùng bàn của tôi, đã cho tôi một tia sáng khi tôi bối rối nhất.”

Dưới khán đài, mọi người ngây cả người, ngay cả tôi nghe được cũng choáng váng.

“Bạn học Nhan, tôi muốn phỏng vấn bạn.” Cương Tử cuộn cuốn sách tiếng Anh trong tay lại thành một cái ống, “Hai người đã thực hiện giao dịch mờ ám gì vậy?”

Tôi vô cảm hất tay Cương Tử ra.

Cương Tử cực kỳ bi thương, “Bọn tôi nhiều năm bên nhau, anh Lạc cũng không nói một lời tốt đẹp nào về tôi cả!”

Trên sân khấu, biểu cảm của Lạc Hành Huyên thay đổi từ kể chuyện nhẹ nhàng, ngay lập tức trở thành một hồ ly tốt bụng:

"Bây giờ tôi cũng muốn truyền lại ngọn hải đăng này cho bạn học khác, có bạn nào muốn có những ghi chép này không?”

“Nhiều người giơ tay quá, tôi chỉ có một bản, các bạn ghi lại thông tin liên lạc của tôi nhé, số QQ là 239XXXXXXX.”

Lạc Hành Huyên cười nói: “Nếu ai có nhu cầu thì liên hệ với tôi qua QQ, tôi sẽ in một bản mới cho bạn, nhưng tất nhiên không miễn phí.”

"Bao nhiêu?" Một cô gái từ phía dưới dũng cảm hỏi.

“Tiền sao? Bạn có thể trả tùy ý. Bình thường mua tài liệu cũng chỉ bằng giá một ly nước trái cây, thậm chí tôi còn in sẵn cho bạn.”

"Nhưng không thể miễn phí được, dù sao tôi cũng tốn hai trăm tệ một tiếng dạy kèm.”

Chủ nhiệm đã đứng dậy, vẻ mặt như muốn giật micro từ tay Lạc Hành Huyên.

Lạc Hành Huyên gật đầu với thầy, lại tiến gần micro: “Học sinh trường chúng ta được giảm 50%.”

"Cuối cùng, không muốn mua thì đừng thêm tôi, tôi có đối tượng rồi!”

Giữa những tiếng reo hò và cười chói tai, Lạc Hành Huyên bị chủ nhiệm lôi ra khỏi khán đài.

12.

Sau buổi hôm đó, Lạc Hành Huyên trở nên rất “nổi tiếng” trong trường.

Càng nổi hơn đó là cậu ấy ở trước toàn trường, trước mặt các thầy cô công khai có bạn gái, mọi người đều rất hiếu kì đoán đó là ai.

Cương Tử và bạn cùng bạn của cậu ấy đang thảo luận về bạn gái của Lạc Hành Huyên.

Hai người họ đều nhất trí cho rằng là Tề Phi.

“ y,” Tôi đặt bút xuống, quay đầu nói đùa, “Thật ra cậu ấy nói đối tượng đó là tôi.”

Cương Tử nhìn về phía tôi, khóe miệng giật một cái, “Nếu không phải tôi hiểu rõ anh Lạc, quả thật là bị lừa đấy.”

“Sao cậu biết tôi lừa cậu?”

“Bức ảnh trong ví của cậu ta là Tề Phi.”

“Với lại, anh Lạc hồi cấp hai là học thần thật sự, năm đó thi cấp ba, với thành tích đó có thể ra ngoài lựa chọn trường tốt hơn, nhưng lại không đi, trái lại đến đây học với chúng ta. Còn vì cái gì nữa? Không phải vì Tề Phi ở đây sao?”

“Quan trọng nhất là, nhà hai người họ ở cùng một khu, mẹ cậu ấy còn nói, chỉ nhận Tề Phi là con dâu.”

“Vậy nên chúng tôi đều thấy là đang nói về cô ấy, dù sao thanh mai trúc mã lại môn đăng hộ đối, tình cảm hơn chục năm sao là giả được.”

“Nhà Tề Phi cũng rất có điều kiện phải không?” Cương Tử hỏi bạn cùng bàn.

“Hồng Doanh Plaza là một trong những nơi do nhà cậu ấy mở.”

“Wow, đúng là đại tiểu thư.”

Hai người ngồi bàn sau vẫn cúi đầu nói chuyện rôm rả.

Tôi muốn tập trung, tiếp tục làm bài nhưng tôi không thể bình tĩnh được.

Chỗ ngồi bên cạnh tôi trống vắng.

Sau bài phát biểu, cậu ấy lại biến mất.

Cũng không đến trường.

Bình thường dù sớm muộn cũng sẽ nhắn cho tôi mấy dòng tin, nói nhảm vài câu như “Ăn cơm chưa?” hay “Ngủ chưa?”.

Đôi khi nó khiến tôi ảo tưởng, như thể chúng tôi đang hướng tới một loại mối quan hệ nào đó kiểu như tình yêu.

Nhưng…

Nghĩ kỹ lại, cậu ấy đã từng thật sự bày tỏ tình cảm một cách rõ ràng chưa?

Chưa từng.

Ngay cả cách tiếp cận chủ động của cậu ấy, cũng là vì nghĩ tôi thích cậu ấy.

Nếu như không có sự hiểu lầm thì sao...

Tôi cầm bút, chợt tỉnh giấc.

Vậy thì giữa chúng tôi chỉ còn mối quan hệ nợ nần thôi.

13.

Nhiều ngày liên tiếp, tôi rơi vào trạng thái tinh thần lơ đãng, đôi lúc còn mất tập trung trong lớp.

Giờ tự học buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của Lạc Hành Huyên.

“Nhóc bi3n thái, làm gì đó?”

Tôi nhìn điện thoại một lúc, viết rồi lại xoá trong hộp thoại khá lâu, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trên đỉnh đầu.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt của thầy dạy Toán đang dán lên cửa sổ.

Tôi phải dùng hết sức để kiềm chế không ném chiếc điện thoại lên trần nhà.

“Lên văn phòng đi.” Thầy lặng lẽ nói.

Tôi bất an đi tới văn phòng, mới phát hiện Tề Phi cũng ở đó.

Thầy dạy toán không phê bình, cũng không nói gì khác, chỉ bảo có hai suất tham gia đào tạo ngắn hạn cho cuộc thi toán, địa điểm là ở một trường đại học, hỏi xem chúng tôi có muốn đi không.

Tề Phi nhanh chóng đồng ý, thầy toán và cậu ấy trao đổi vài thứ, rồi cô ấy ngẩng cao đầu rời đi.

“Em thì sao?” Thầy dạy toán hỏi.

“Chi phí thì sao ạ?”

“Nhà trường sẽ trả một phần phí đào tạo, nhưng bảo hiểm, ký túc xá, tiền ăn,... vẫn cần tự chi trả, phải chuẩn bị ít nhất hai nghìn, em và gia đình cứ thảo luận đi, nếu thi đạt thứ hạng cao, em có thể được vào các trường danh tiếng.”

“Cảm ơn thầy, em sẽ thương lượng với gia đình rồi sẽ trả lời thầy.”

Tôi gọi điện cho mẹ, đề cập đến vấn đề tiền bạc, bà ấy trực tiếp bảo tôi không đi, an phận chuẩn bị cho kỳ thi đại học, một đứa con gái học trường đại học nào không quan trọng.

Câu trả lời này đã nằm trong dự đoán của tôi.

Hồi tiểu học, tôi được chọn tham gia hoạt động khiêu vũ trong ngày 1 tháng 6 của trường, tập luyện cùng các bạn khác trong hơn một tháng.

Cho đến một tối, tôi nói với bố mẹ cần nộp cho trường 140 tệ tiền quần áo.

Họ tức giận đến mức gọi điện cho giáo viên cả chục cuộc trong tối đó.

Mọi cuộc gọi đều ý là không có tiền, không tham gia hoạt động nữa.

Thậm chí trong thâm tâm họ còn cảm thấy những loại hoạt động này là lừa đảo từ giáo viên.

Cuối cùng giáo viên vì lo lắng thay người sẽ ảnh hưởng đến tiết mục, nên đã tự mình trả tiền cho tôi.

Thật ra 140 tệ, làm gì có chuyện họ không trả được?

Kế hoạch ban đầu của họ là để tôi hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, sau đó sẽ ra ngoài làm việc và kiếm tiền.

Nếu các giáo viên cấp hai không giới thiệu tôi với lãnh đạo trường trung học, tôi được miễn toàn bộ học phí và nhiều khoản linh tinh khác, thì tôi thậm chí chẳng có cơ hội được đứng đây.

Tôi như người mất hồn về căn nhà thuê, suy nghĩ rất lâu xem có ai thể giúp tôi.

Tôi tới quán trà để vay tiền của cô tôi.

Kết quả cô tôi không có ở đó, chú đã trực tiếp đuổi tôi ra ngoài, nói, “Bảo bố mày trả nhà tao ba vạn mà ông ấy nợ trước đi.”

Tôi đành phải đi tìm bạn bè.

Nhưng họ cũng là học sinh, chỉ có thể cho tôi mượn tối đa một trăm tệ, thật xấu hổ nếu vay nhiều hơn.

Vừa lúc Chu Đại Thường tới hỏi tôi cuối tuần có muốn cùng về nhà không, tôi do dự có nên hỏi mượn tiền của cậu ấy không.

Kết quả Chu Đại Thường hỏi lại, “Sao cậu lại không có tiền?”

Tôi bối rối trước câu hỏi của cậu ấy.

Sau đó cậu ấy kể lại một sự việc.

Cách đây vài năm, có người mai mối trong thị trấn giới thiệu cậu ấy với gia đình tôi để cưới tôi. Bố tôi đã đồng ý và nhận cọc một trăm nghìn tệ, nói sẽ dùng số tiền đó làm tiền học phí, chúng tôi sẽ kết hôn nhau sau khi học xong.

“Tôi không biết,” tôi đột nhiên xách cổ áo cậu ấy, “Hơn nữa tôi là con người, không phải lợn để buôn bán.”

Chu Đại Thường ngơ ngác nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Tôi tưởng cậu biết…”

Tôi buông tay ra, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Là vấn đề của bố tôi, tôi xin lỗi.”

“Thế cậu có cần tôi cho cậu mượn tiền không?” Cậu ấy tiếp tục nói: “Tôi đã tiết kiệm mấy vạn tiền mừng tuổi, nếu cậu cần…”

“Không cần.”

“Với lại, sau này tôi sẽ trả tiền, nói với bố cậu đừng cấp tiền cho bố tôi nữa.”

Tôi nói mấy lời này, rồi rời đi không ngoảnh lại.

Cho đến đêm trước khi khóa học bắt đầu, tôi vẫn chưa vay được hai nghìn tệ.

Tôi ngồi trên bàn trong căn nhà thuê đầy tuyệt vọng, nghĩ rằng mình cũng nên quên chuyện đó đi.

Thật ra…

Tôi còn có thể hỏi một người nữa.

Lạc Hành Huyên.

Nhưng lòng tự trọng khó hiểu của tôi, có thể để bản thân cúi đầu với bất kỳ ai, nhưng lại không muốn cậu ấy thấy mặt xấu hổ này của mình.

Tôi đi ngủ với tâm trạng rất tệ.

Sáng hôm sau, cuộc gọi của thầy giáo dạy toán đã đánh thức tôi, “Nhan Trú, em sao vậy, sao không tới tập hợp?”

Tôi lập tức nhận ra thầy đang nói tới khoá đào tạo, “Thầy ơi, số tiền đó…”

Tôi đang định nói không có tiền, không thể đi được, nhưng thầy dạy toán đã ngắt lời tôi: “Không phải em nhờ Tề Phi nộp tiền hộ em sao?”

“Chúng ta sẽ đi xe ở cổng phía tây trường, nhanh lên, đúng 8 giờ 30 sẽ khởi hành.”

14.

Tôi vô cùng bất ngờ.

Chưa kịp suy nghĩ xem tại sao Tề Phi lại trả tiền cho mình, tôi thấy chỉ còn ba mươi phút nữa là đến 8 giờ 30, tôi vội vàng tắm rửa, thu dọn đồ đạc rồi chạy từ nhà đến trường.

May mắn là căn nhà tôi thuê đối diện ngay trường học.

Tôi nhanh chóng bước lên xe.

Vừa vào đã nhìn thấy Tề Phi.

Tôi tiến tới ngồi xuống cạnh cô ấy, thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

“Ồ, cậu đang nói đến chi phí huấn luyện à?”

Tôi vội vàng gật đầu, “Cảm ơn, tôi sẽ trả lại tiền…”

Những lời này, tôi nói đầy yếu ớt.

Không biết hàng ngày người khác phải suy nghĩ gì, nhưng khi mở mắt ra, tất cả những gì tôi nghĩ đến, ngoài việc học ra, thì là trả nợ.

Tại sao tôi luôn nợ tiền người khác?

Tại sao tiền mãi không trả hết được?

Một cảm giác chán nản không nói được bao trùm lấy tôi.

Tề Phi quay đầu liếc nhìn tôi: “Cậu không cần cảm ơn, tôi chỉ tò mò thôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

“Bọn họ nói cậu có thể làm bất cứ việc gì vì tiền, làm bảo mẫu cho Lạc Hành Huyên, làm cô dâu nhỏ của nam sinh lớp khác, cậu không có chút lòng tự trọng nào à?”

“Nhan Trú, người như cậu, thật là đáng khinh.”

“Vậy…” Tôi mãi không nói nên lời, đành phải hỏi: “Cậu coi thường tôi như vậy, sao còn nộp chi phí đào tạo cho tôi?”

“Vì tôi có thừa tiền để chi tiêu, tôi rất tò mò xem một học sinh đứng đầu làm người hầu cho tôi sẽ như thế nào.”

“Phải nhốt mình ở cái nơi ch ết tiệt nhà trong nửa tháng, có người giúp làm mấy việc nặng nhọc cho tôi, thấy cũng tốt.” Cô ấy hất cằm, “Nếu như không muốn, tự mình ra khỏi xe đi.”

Tôi im lặng hồi lâu rồi mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Tề Phi.”

Cô ấy mở to mắt: “Cậu đang nói mấy lời buồn nôn gì vậy, Nhan Trú cậu có bệnh à? Tôi đang sỉ nhục cậu đấy!”

Tôi lắc đầu rồi ngủ suốt chặng đường.

Khi ký túc xá được chia ra, tôi được phân vào phòng bốn người cùng với Tề Phi và hai nữ sinh của lớp chọn.

Tề Phi theo lời đã nói, coi tôi hoàn toàn như một người hầu. Bất cứ điều gì không cần tự làm, về cơ bản sẽ là tôi làm.

Một buổi tối đi học về, cô ấy bảo tôi giặt áo khoác ngày mai cần mặc, hai bạn học kia khuyên nhủ, “Tề Phi, muộn thế này rồi, còn bảo người ta giặt đồ, mai trong lớp buồn ngủ thì sao.”

“Là cậu ta tình nguyện mà, không tin cứ hỏi cậu ta.”

Tôi gật gật đầu, trước ánh mắt của mọi người, tôi cầm quần áo đi ra phía sau lấy nước.

Tắm rửa xong, tôi thấy các bạn đều đã ngủ nên, tôi bật một ngọn đèn nhỏ trong giường, xem lại những gì thầy đã nói trong buổi học hôm nay.

Không biết cố ý hay vô tình, mỗi lần giáo viên giảng nội dung gì quan trọng, cô ấy liền sai tôi ra ngoài mua trái cây hoặc đồ ăn vặt.

Tề Phi luôn cảm thấy mình rất ưu việt, thường thấy bản thân là người giỏi nhất trong mọi việc.

Vậy nên cô ấy không thể chịu được việc Lạc Hành Huyên lại gần tôi, càng không chấp nhận thành tích kém hơn tôi.

Và chỗ dựa duy nhất của tôi cũng chỉ có học tập mà thôi.

Mười lăm ngày đào tạo trôi qua như chớp mắt, đêm trước ngày thi, giáo viên khuyên chúng tôi không nên học nữa.

Buổi tối, Tề Phi và mẹ của Lạc Hành Huyên gọi video, hai người họ giống như đôi bạn thân vật. Tề Phi phàn này ván giường ở ký túc xá quá cứng, mẹ Lạc Hành Huyên lập tức rủ đến nhà bà ấy ngủ, còn nói sẽ sắp xếp cho cô phòng lớn nhất.

Nghĩ đến Lạc Hành Huyên, trong lòng tôi hơi buồn.

Mở điện thoại nhìn đoạn tin nhắn với Lạc Hành Huyên, tin nhắn vẫn còn dừng lại ở hôm tự học buổi tối bị thầy giáo dạy toán nhìn thấy lần trước.

Cậu ấy hỏi tôi đang làm gì.

Tôi mở hộp thoại ra, soạn tin, [Ở đây xem bạn gái và mẹ cậu gọi video.]

Soạn xong tôi lại thấy không thú vị, lập tức thu hồi.

Một giây sau, Lạc Hành Huyên gửi tới một tin nhắn, [Bắt được cậu rồi, nhóc bi3n thái ^_^]

Tay tôi run lên, suýt chút nữa rơi điện thoại.

[Có phải đào tạo rất bận không?]

[Một chút.] Tôi trả lời.

[Bận sao còn phải giặt quần áo hộ Tề Phi?]

[A, không có.]

[Cô ấy đang lên vòng bạn bè.]

Tôi ngập ngừng, chưa biết trả lời thế nào thì Lạc Hành Huyên lại gửi thêm một tin nhắn: [Cậu và Tề Phi ở cùng phòng ký túc xá à?]

Tôi vừa trả lời [Ừ.], thì trông thấy phía đối diện trên video của Tề Phi biến thành một người khác…

Là Lạc Hành Huyên.

Cậu ấy chen lên che khuất mẹ, ngồi xuống ghế ở đó, bảo Tề Phi:

“Này, chuyển ống kính ra phía sau giường đi, đúng, chính là bên này, dừng, đừng nhúc nhích, cậu tránh ra một chút.”

“Lạc Hành Huyên, người cần tránh ra là con.” Mẹ cậu ấy ở ngoài màn hình cạn lời. “Ký túc xá tồi tàn này thì có gì đáng xem, đừng làm phiền mẹ với Phi Phi nữa.”

“Không được.”

Trong video, Lạc Hành Huyên ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, nở một nụ cười dịu dàng, “Đã lâu không được gặp bảo bối của tôi.”

Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần bởi xưng hô kinh thiên động địa kia, Lạc Hành Huyên lại vẫy tay với tôi, “Bảo bối, lại gần đây, để tôi nhìn kỹ một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.